Đạo Quân

Chương 467: Chỉ có hai người có thể còn sống rời đi

Edit: Luna Huang

Vân Cơ gật đầu khen, “Có kiến thức đó.”

Quản Phương Nghi lườm trắng mắt, “Tín vật chưởng môn Vạn Thú môn là Vạn Thú Linh Châu, thứ này cũng có không ít người được nghe nói qua, vậy cũng gọi là có kiến thức sao? Chẳng lẽ Vạn Thú Linh Châu ở trên tay chưởng môn đương nhiệm lại là giả hay sao?” Trong lời nói có ý nghi ngờ lời nói của nàng ta.

Vân Cơ: “Ngươi nói không sai, đó chắc là giả. Vạn Thú môn ta quen biết, căn cứ đủ loại dấu hiệu đến xem, Vạn Thú môn đã lâu lắm rồi không có sử dụng tới Vạn Thú Linh Châu, hẳn là vẫn chưa tìm được di hài Chu Xích Thành, Vạn Thú Linh Châu hẳn là còn ở chỗ Chu Xích Thành táng thân.”

Mấy người Ngưu Hữu Đạo quay mặt nhìn nhau, đường đường chưởng môn Vạn Thú môn, tín vật trên tay chưởng môn lại là giả, tin tức này mà truyền ra ngoài không biết tạo ra bao nhiêu là kinh động đây?

Vân Cơ: “Chuyện đã đi qua nhiều năm như vậy rồi, là thật hay là giả đã không còn quan trọng, chỉ cần chính Vạn Thú môn nhận định đó chính là thật, thì là giả cũng là thật, thậm chí tùy tiện nhặt tảng đá ven đường đi làm tín vật chưởng môn, cũng không phải là không thể. Chỉ cần nội bộ Vạn Thú môn có chung nhận thức, dùng thứ gì làm tín vật chưởng môn có còn quan trọng nữa không?”

Nghe nàng nói kiểu này, mấy người ngẫm lại cũng đúng, dùng thứ gì làm tín vật chưởng môn đích thật không quan trọng lắm, quan trọng là nội bộ Vạn Thú môn tán thành cái gì.

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi muốn tìm kiếm Vạn Thú Linh Châu sao? Thứ đó thì có diệu dụng gì?”

Vân Cơ gật đầu thừa nhận, “Đúng, ta muốn lấy được thứ đó. Vật đó có lực ảnh hưởng nhất định đối với các loại phi cầm tẩu thú, Vạn Thú môn chính là dựa vào vật đó để lập nghiệp, chỉ cần ta tìm được nó, thì Độ Vân sơn ta chưa hẳn là không có cơ hội vùng lên, cho nên, vật đó đối với ta mà nói rất trọng yếu. Đương nhiên, trừ nhân tố làm tín vật của chưởng môn ra, vật này đối với Vạn Thú môn mà nói, cũng quan trọng y như vậy, một khi biết được ta muốn làm gì, một khi biết được sơn chủ Độ Vân sơn chính là linh sủng Chu Xích Thành năm đó, thì đồng dạng cũng sẽ không bỏ qua ta.”

Ngưu Hữu Đạo minh bạch, đối phương nói ra ẩn tình như vậy, chính là muốn giải tỏ nghi ngờ của hắn, về chuyện hắn hỏi làm sao có thể tin tưởng được cam đoan của nàng.

Đây là chủ động đưa nhược điểm cho hắn nắm, chỉ cần hắn giúp Vân Cơ, Vân Cơ sau này cũng không dám lật lọng đổi ý, nữ nhân này đây là muốn nhất định phải chiếm được vật đó mà không thèm đếm xỉa gì nữa rồi.

Nhưng mà Vân Cơ vẫn không có nói hết toàn bộ tình hình thực tế, vẫn còn che giấu hạng mục trọng yếu nhất.

Năm đó nàng đúng là cùng Chu Xích Thành chạy tới nơi này, Chu Xích Thành cũng đích thật là bảo nàng chạy trốn trước, có điều trước khi nàng rời đi, Chu Xích Thành lại gửi nàng một câu nói mang về cho Vạn Thú môn, nói một khi bản thân hắn không có cách nào còn sống trở về, thì nàng nói lại cho chưởng môn Vạn Thú môn kế nhiệm, là đi tìm lấy một thứ di vật của hắn.


Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến trái tim nàng có chút băng giá, nên nàng không có đi báo lại di ngôn của Chu Xích Thành cho bọn họ biết, cảm thấy những người này không xứng đáng nhận di vật của Chu Xích Thành. Thế là chính nàng tự lặng lẽ đi tìm di vật mà Chu Xích Thành cất dấu, lúc bắt đầu tìm mới biết được, một phần bí mật mà chỉ có lịch đại chưởng môn Vạn Thú môn mới có thể biết đến.

Bí mật quan trọng nhất đó chính là Vạn Thú Linh Châu, Vạn Thú Linh Châu sở dĩ có lực ảnh hưởng nhất định đến các loại phi cầm tẩu thú, là bởi vì trong đó có cất giấu một giọt lưu lại từ thời kỳ viễn cổ. Sở dĩ tu sĩ đột phá đến Nguyên Anh kỳ khắp thiên hạ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, là bởi vì trên con đường tu hành có một cái gông cùm xiềng xích rất khó mà đột phá, mà giọt Phượng Hoàng huyết kia lại quá ít, không có tác dụng lớn đối với tu sĩ nhân loại, nhưng lại có thể giúp cho Yêu tu đột phá được cái gông cùm xiềng xích kia.

Tim Vân Cơ đập thình thịch, mới đầu còn là người đơn thuần, dục vọng còn chưa có mạnh như vậy, cái này cũng là nguyên nhân Chu Xích Thành có thể tín nhiệm nàng. Về sau, khi trải qua một chút mưa gió, nhất là sau khi trượng phu bị người ta giết về sau, khát vọng đạt được Vạn Thú Linh Châu của nàng ngày càng mãnh liệt hơn, đây cũng chính là nguyên nhân nàng nhiều lần vào Huyễn Giới tìm kiếm .

“Đây chỉ là lời nói từ một phía của ngươi, xét về thời gian hiện tại cũng không đủ cho phép ta đi xác minh, ta làm sao biết ngươi nói thật hay là nói xạo chứ?” Ngưu Hữu Đạo từ từ nói.

Vân Cơ: “Là thật hay là giả tìm được đồ vật xong liền biết! Ta mặc kệ hết thảy, ngươi còn có lựa chọn nào sao?”

Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng một trận, từ từ xoay người, đi qua đi lại một hồi, rồi dừng lại ở Viên Cương trước mặt, nói “Tên Chu Giang giả kia, hẳn là người quen cũ của chúng ta.”

Ánh mắt Viên Cương lộ ra vẻ hỏi thăm.

Ngưu Hữu Đạo giơ cái cằm hất về phía ba người đang nằm hôn mê trên mặt đất, “Hẳn là cùng với kẻ khích động tên họ Triều này đến gây sự là một người.”

Viên Cương mở miệng hỏi: “Là ai?”

Ngưu Hữu Đạo: “Phương thức tư duy của một người thường dễ thiên theo thói quen, tiến tới ảnh hưởng đến thủ đoạn làm việc, hình thành phong cách hành sự của riêng từng cá nhân. Loại phương thức tìm một chỗ cắm chốt, rồi ngồi ôm cây đợi thỏ này, ngươi không cảm thấy quen thuộc sao?”

Được nghe nhắc nhở như vậy, Viên Cương hơi giật mình, kinh lịch qua cái thế giới này, thấy thủ đoạn tương đồng nhau cũng không nhiều, rất dễ nhớ ra, trong đầu liền hiện lên cái cửa hàng bán bút mực nào đó ở Thương Lư huyện, người kia cũng dùng phương thức ôm cây đợi thỏ, canh giữ ở cửa hàng đó chờ người bên này mắc câu, liên tưởng với người đang ngồi canh giữ tòa nhà kia, đợi bên này mắc câu mà Vân Cơ nói, cái thủ đoạn ôm cây đợi thỏ này quả thực là không có khác gì nhau.

Là ai trong đầu cũng đã có đáp án, bèn bật thốt lên: “Lục Thánh Trung? Hắn vẫn chưa chết?”

Ngưu Hữu Đạo cảm thấy buồn cười, lắc lắc đầu nói, “Chuyên núp ở phía sau không trực tiếp tiếp xúc với người bị hại, để mắt tới đệ đệ họ Triều và để mắt tới muội muội họ Thiệu, thủ pháp cũng rất giống nhau ha! Ngươi suy nghĩ lại những nhân tố khác thử một chút, khả năng chạy từ Bắc Châu tới là rất lớn. Xem ra tên Thiệu Bình Ba cũng là người quý tài, không có giết hắn, vậy nên tám chín phần mười chính là tên kia đi, vậy mà lại chạy tới đây làm việc cho Thiệu Bình Ba. Nhân tài thì đúng là nhân tài, nhưng xương cốt cũng hơi mềm yếu chút, đáng tiếc.”


Viên Cương yên lặng gật đầu, thình lình cho câu, “Chỉ là vận khí có hơi kém một chút.”

Ngưu Hữu Đạo bật cười ha ha, nghe hắn nói kiểu này, đúng là vận khí có chút kém thật, lần trước tại Thương Lư huyện bởi vì ‘đạo’ một bài thơ đụng phải bức tường, lần này giả mạo Chu Giang lại có thể đụng vào tay Vân Cơ, vận khí tên này đến tột cùng là ‘đen’ đến bao nhiêu mới đạt được như vậy nhỉ?

Có điều vẫn là lắc đầu nói: “Ở đâu ra nhiều vận khí như vậy cho sài chứ, vận khí tốt hay vận khí xấu, đều là do nhiều nhân tố đan xen nhau tạo thành, chính ý thức nguy cơ của hắn có thiếu hụt, chỉ chú ý đầu lại không để ý đuôi, bằng không cũng sẽ không bị nhiều lần rơi vào tay của người ta rồi.”

Quản Phương Nghi nghe được bèn hiếu kỳ, quay đầu lại thấp giọng hỏi Viên Phương đang sưng mặt sưng mũi, “Lục Thánh Trung là ai vậy?”

Viên Phương nhếch miệng cười đểu, “Một thằng nhỏ bị ta nhốt trong hầm ngầm thành con rệp luôn.”

Quản Phương Nghi: “Kể nghe chút coi.”

Viên Phương cười hắc hắc nói: “Chuyện này nói một hai câu cũng không thể rõ ràng được.”

Vân Cơ cũng đang đứng lắng nghe mấy người đối thoại, Ngưu Hữu Đạo chợt nói với nàng, “Làm phiền tránh lui cho một lúc.”

Vân Cơ hơi yên lặng, sau đó cũng quay người đi ra ngoài hốc cây, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Quản Phương Nghi tới cửa hốc nhìn chằm chằm vào, rồi quay người đi tới chỗ ba người đang nằm té xỉu trên mặt đất, dùng kiếm cả vỏ vỗ vỗ trên người ba người mấy phát.

Ba người bị tra tấn quá sức dần dần tỉnh lại, vừa tỉnh lại phát hiện tay chân vẫn còn có thể hoạt động, nhưng cũng không có cách nào vận khí thi pháp, từng cái bèn lảo đảo bò dậy.

Nhìn thấy người đứng ở trước mắt, ba người vừa lo vừa sợ, mặt mày Triều Thắng Hoài đầy sợ hãi nói: “Các ngươi muốn làm gì? Đến tột cùng các ngươi là ai?”

“Là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi đã làm gì chúng ta?” Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm chỉ chỉ như cây trượng, ra hiệu cho Viên Phương, “Đưa cho hắn một cây đao.”


Viên Phương không hiểu, có điều vẫn đi qua, đưa một cây Giới Đao trong tay cho Triều Thắng Hoài.

Đối với Triều Thắng Hoài lúc này mà nói, cây Giới Đao trong tay này rất nặng, cầm thôi cũng đã cố sức, lo lắng hơn cả, chính là không biết người ta muốn làm gì.

Viên Phương đang tính trở về, Ngưu Hữu Đạo lại chỉ kiếm ra hiệu, “Một cái còn lại đưa cho hai huynh đệ bon hắn.”

Viên Phương sững sờ, vẫn nghe theo phân phó, đưa một cái Giới Đao khác đến cho Hà Hữu Kiến cầm, sau đó tranh thủ thời gian tránh lui ra, sợ Ngưu Hữu Đạo lại lấy hắn ra chơi đùa.

Quản Phương Nghi đang canh giữ ở lối vào hốc cây cũng liếc nhìn lại, đồng dạng cũng không hiểu Ngưu Hữu Đạo đang muốn làm gì.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đi qua đi lại trước mặt ba sư huynh đệ, nói “Ta là người không thích đuổi tận giết tuyệt, nhưng cũng không thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra được, các ngươi trêu chọc tới trên đầu của ta, dù sao cũng phải để cho các ngươi trả giá một chút mới được. Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội, trong ba người các ngươi, chỉ có hai người có thể còn sống rời đi, còn một người còn lại, thì để mạng lại, vũ khí ta đã cho các ngươi rồi, muốn mạng ai, chính các ngươi tự nhìn xem mà xử lý đi.”

Vừa nghe được lời này, ba sư huynh đệ tâm ý hoảng loạn, lẫn nhau ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Hà Hữu Kiến bi thương nói: “Các ngươi đến tột cùng là ai?”

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, hờ hững quay đầu lại, nói: “Ta nói chưa đủ rõ ràng sao?”

Hà Hữu Kiến: “Có điều kiện gì ngươi cứ việc nói ra, cái gì cũng đều có thể đàm luận.”

Ngưu Hữu Đạo: “Mạng của các ngươi đều ở trên tay ta, có cái gì đáng nói ra nữa? Ta lại cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ta đếm 3 tiếng, sau 3 tiếng, lại không động thủ, vậy liền để mạng lại toàn bộ đi. Một, hai. . .”

Đếm rất nhanh, căn bản không cho ba người có cơ hội suy tính.

Triều Thắng Hoài cơ hồ là vung đao bổ tới Hà Hữu Trường đang đứng một bên trước tiên.

“Ngươi. . .” Hà Hữu Trường kinh hô, lảo đảo tránh né, nhưng trên cánh tay vẫn bị chém ra một vệt máu.

Hà Hữu Kiến lập tức vung đao xông lên cứu đệ đệ của mình, cầm đao chém nhau leng keng với Triều Thắng Hoài.

Hà Hữu Trường bị thương cánh tay nổi giận, thế nhưng trên tay lại không có vũ khí, đành phải lòng vòng ở một bên, tùy thời sẽ xông vào giúp huynh trưởng.


Hắn với Hà Hữu Kiến là huynh đệ ruột, lúc này, chỉ có hai người có thể sống, nên hai huynh đệ tự nhiên là muốn diệt trừ Triều Thắng Hoài.

Với hai người, việc cầm đao chặt chặt, ngươi tới ta lui hiện tại mà nói, thanh đao trong tay đích thực rất nặng nề, đánh nhau rất phí sức, thêm nữa còn có thương tích trong người, rất nhanh liền mệt mỏi thở hồng hộc.

Thừa dịp động tác Triều Thắng Hoài bị trì trệ, Hà Hữu Trường đang ở một bên chờ cơ hội lập tức nhào tới phối hợp với huynh trưởng.

Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm hờ hững đứng ngoài quan sát chợt lật tay búng ra một đạo kình phong, đánh trúng huyệt vị của Hà Hữu Kiến, khiến cho Hà Hữu Kiến bị trượt chân.

Thế liên thủ của huynh đệ lập tức bị phá, Hà Hữu Trường tay không tấc sắt nhào lên không khác gì là lấy người thử đao, ngay tại chỗ bị Triều Thắng Hoài chém cho một đao lăn ra đất.

“A!” Hà Hữu Trường phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Triều Thắng Hoài không chịu buông tha, thừa cơ vung đao lên chặt liên tiếp, chặt cho máu tươi văng tung tóe, một đao cuối lại chém đứt luôn cổ Hà Hữu Trường.

“Hữu Trường!” Hà Hữu Kiến lảo đảo bò dậy kêu la bi thiết.

Triều Thắng Hoài quay đầu nhìn lại, đã giết đỏ cả mắt, lại thừa cơ vọt tới, muốn vung đao giết luôn cả Hà Hữu Kiến.

Với hắn mà nói, nếu có thể còn sống trở về, hắn hiện tại không hy vọng Hà Hữu Kiến còn sống cùng hắn trở về.

Ngưu Hữu Đạo cong ngón tay búng lần nữa, một đạo kình phong chấn bay cây đao trên tay Triều Thắng Hoài, đồng thời cho Viên Cương một cái ánh mắt.

Triều Thắng Hoài bị chấn liên tiếp lui về phía sau, vừa vặn lui về phía Viên Cương đang đứng, Viên Cương phất tay chặt một phát vào gáy Triều Thắng Hoài, đánh hắn ngất xỉu nằm xụi trên mặt đất.

Đệ đệ ruột chết ngay trước mắt, Hà Hữu Kiến đỏ mắt bò lên vọt tới, tính thừa cơ Triều Thắng Hoài đang ngã trên mặt đất mà chém giết.

Viên Cương lướt qua, cánh tay duỗi ra, một âm thanh ‘crắc’ vang lên, rất gọn gàng linh hoạt, trực tiếp bẻ gãy cổ Hà Hữu Kiến.

Có một số chuyện Viên Cương sẽ không đi làm, nhưng có một số chuyện Viên Cương cũng ra tay không có chút lưu tình nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận