Đạo Quân

Chương 468: Thế không bằng người

Edit: Luna Huang

Đầu bị vặn ngược ra sau lưng, hai mắt Hà Hữu Kiến trợn to lên, trong ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, có thần sắc bi phẫn, tựa hồ như muốn nói, Ngưu Hữu Đạo ngươi nói mà không giữ lời.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng bên cạnh, cũng chưa từng nhìn hắn một cái, hờ hững ngắm cảnh quang huyễn lệ phía bên ngoài hốc cây, mặt không biểu cảm, vẫn thản nhiên, lộ ra vẻ lãnh khốc vô tình.

Từ sau khi biết Triều Thắng Hoài là tôn tử của Triều Kính, hắn không có ý định giết Triều Thắng Hoài nữa, giết một Triều Thắng Hoài không có ý nghĩa. Sở dĩ biết ba người này muốn hại hắn, nhưng vẫn tiến vào Huyễn Giới, chính là vì nhắm tới Triều Thắng Hoài, ai bảo Triều Thắng Hoài có chỗ dựa ở Vạn Thú môn chi, người như vậy thì tính mạng luôn luôn sẽ quý giá hơn một chút, sao có thể tuỳ tiện giết cho uổng phí.

Hà Hữu Kiến mềm oặt, ngã xuống dưới chân Viên Cương, máu từ trong miệng, mũi chảy xuống, co quắp.

Viên Cương đá bay hai thanh đao rơi trên đất cho Viên Phương, Viên Phương tiếp lấy, sững sờ nhìn một màn xảy ra ở trước mắt.

Quản Phương Nghi cũng kinh ngạc, nhìn Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đi tới.

Ngưu Hữu Đạo bước sượt qua người, cũng không có dừng lại, giọng nhàn nhạt vừa đi vừa nói, “Không có gì đẹp mắt mà nhìn, đi thôi!” Chính hắn cũng bước ra ngoài trước.

Quản Phương Nghi quay người lại nhìn hắn, rồi cũng đi theo.

Viên Cương cũng xách Triều Thắng Hoài đang hôn mê đi ra, lại ra hiệu cho Viên Phương xử lý hai bộ thi thể trên mặt đất, hủy thi diệt tích. . .  . . .

Tinh không mênh mông, nhìn xuống rừng rậm vừa cổ lão vừa kỳ huyễn.

Trên vách núi, từng nhóm đệ tử Vạn Thú môn liên tiếp đi tới, dẫn đầu là một lão giả, nhảy từ trên phi cầm xuống, một loạt người đi theo hai bên, khí vũ hiên ngang, đệ tử Vạn Thú môn đến trước đó nhao nhao hành lễ, rôi dạt tránh ra hai bên.

Nghe bốn tên đệ tử may mắn còn sống sót bẩm báo xong, lão giả chắp tay ra sau lưng, đứng trên vách núi nhìn ra phía vùng rừng rậm cổ lão xa xa kia, lão giả râu tóc đen như mực, vẻ mặt cứng nhắc, không giận tự uy, nhìn bóng lưng trông có vẻ cao lớn.

Người này không phải ai khác, chính là trưởng lão Vạn Thú môn, Triều Kính, nghe nói đệ tử nhất hệ của hắn xảy ra chuyện, nên hắn cấp tốc chạy đến.

“Còn những người trồng trọt cỏ Khu Quang khác đâu?” Triều Kính giọng nặng nề lên tiếng hỏi.

Bốn tên đệ tử may mắn sống sót nhìn nhau, một người thận trọng nói: “Dưới La Sát triều không thấy ai trở về nữa, chắc là đã. . . chắc là đều đã gặp phải bất trắc rồi ạ.”

Triều Kính từ từ quay đầu ngó qua, ánh mắt liếc nhìn về phía cách đó không xa, có một đám người không phải là đệ tử Vạn Thú môn đang đứng, dẫn đầu là một nữ tử xinh đẹp, khiến cho hắn nhịn không được phải chăm chú nhìn nhiều thêm.

Đám người này không phải ai khác, chính là đám Thượng Thanh tông, đệ tử Vạn Thú môn đi vào với số lượng lớn, bọn hắn nấp ở mấy mỏm đá phụ cận không thể tránh khỏi bị bại lộ, bị ép đi ra.

Ánh mắt Triều Kính lại dời tới trên người tên đệ tử vừa trả lời, “Đám Mã Kim tại sao lại trêu chọc ra La Sát triều hả?”

Đệ tử kia vẫn cẩn thận như cũ nói: “Đệ tử không biết, Triều Thắng Hoài đi tìm sư phụ, hình như. . . hình như là nói gặp phải kẻ thù, thế là sư phụ liền triệu tập một vài nhân thủ tiến đến đó, cũng không biết vì sao lại dẫn tới La Sát triều. Bốn người đệ tử bởi vì phụ trách trông coi phi cầm, nên vừa nhìn thấy La Sát triều, liền kịp thời rút lui, mới may mắn tránh thoát được một kiếp.”

Kẻ thù? Triều Kính lập tức hỏi: “Kẻ thù gì?”

Đệ tử kia lắc đầu, “Đệ tử không biết, Triều Thắng Hoài ở bên cạnh nói thầm với sự phụ, chúng con không có nghe được, sau đó sư phụ cũng không có nói, chúng đệ tử cũng chỉ là nghe lệnh rồi làm việc, cũng không có thấy kẻ thù nào, đoán chừng kẻ thù gì đó cũng không thể thoát ra khỏi La Sát triều rồi.”

Triều Kính quay đầu lại hỏi một tên đồ đệ tới trước hắn, “Đã đi tìm chưa?”

Đồ đệ chắp tay trả lời, “Sư tôn, có thử tìm một chút, nhưng không có ý nghĩa gì lớn, cũng không dám xâm nhập vào quá sâu, lại không dám điều tra quy mô lớn, sợ sẽ dẫn tới La Sát triều lần nữa.”

“Hơn một trăm người, cứ như vậy biến mất, cũng không phải là lần đầu tiến vào Huyễn Giới, không biết cẩn thận mà làm sao? Mã Kim làm ăn cái quỷ gì?” Triều Kính giận dữ mắng mỏ mấy tiếng, một lúc tổn thất nhiều người như vậy, lại đều là đệ tử nhất hệ của hắn nữa.

Vạn hạnh trong bất hạnh, là do gặp phải La Sát triều, có thể lấy lý do ngoài ý muốn để giải thích, bằng không hắn cũng chẳng có cách nào bàn giao lại với tông môn.

Một đám đệ tử Vạn Thú môn đều lặng im, không dám lên tiếng.

Ánh mắt Triều Kính lại nhìn về phía khu rừng rậm phát quang kỳ quái kia, cũng đúng như lời tên đệ tử bên dưới nói, không dám xâm nhập vào quá sâu, cũng không dám triển khai điều tra quy mô lớn, lại tái diễn một trận La Sát triều nữa, thì lại phải tổn thất thêm một phen. Mặc dù khả năng người còn sống sót xem chừng đã không còn lớn, nhưng cũng không có khả năng xem như chưa từng xảy ra cái gì, bèn thu lại vẻ nặng nề, từ từ nói: “Lưu lại ít nhân thủ, lần nữa cẩn thận tra xét một chút, phát hiện có gì không đúng, lập tức rút về, không thể liều lĩnh!”

“Vâng!” Đệ tử dạ đáp.

Triều Kính quay đầu qua, vừa nhìn về phía đám người Thượng Thanh tông vừa hỏi: “Những người kia là người phương nào?”

Đệ tử đáp: “Nói là người Thượng Thanh tông, chỉ là thấy bọn hắn ẩn núp có chút lén lén lút lút, cho nên lưu lại tra hỏi ạ.”

“Thượng Thanh tông? Là Thượng Thanh tông Yến quốc kia?”

“Vâng ạ.”

Triều Kính có chút ngoài ý muốn, tiểu môn phái thiên hạ có nhiều lắm, đại đa số tiểu môn phái hắn chưa hẳn có nghe nói qua, thế nhưng Thượng Thanh tông thì không giống. Dù bây giờ Thượng Thanh tông đã xuống dốc, không tính là gì, thế nhưng luận thanh danh, cũng không phải tiểu môn phái bình thường có thể so sánh, dù sao cũng từng là đệ nhất đại phái Yến quốc, cũng từng có một chân tại Phiếu Miểu các.

Triều Kính bèn giơ cái cằm lên hất một cái, lập tức có đệ tử đi gọi nhóm người Thượng Thanh tông tới.

Sau khi đến phụ cận, Đường Nghi đại biểu cho Thượng Thanh tông chắp tay chào, “Chưởng môn Thượng Thanh tông Đường Nghi, gặp qua Triều trưởng lão.”

Triều Kính lại thêm một phen ngoài ý muốn, không nghĩ tới chưởng môn Thượng Thanh tông lại là một mỹ nhân hiếm có, ánh mắt nhìn đánh giá một lúc, mới hỏi: “Ngươi chính là chưởng môn Thượng Thanh tông hiện nay?”

Đường Nghi không biết nên hình dung vị trưởng lão này như thế nào, luôn cảm giác ánh mắt vị trưởng lão này quá không giữ quy củ, cứ nhìn khiến cả nàng không được tự nhiên, nhưng vẫn khách khí trả lời: “Đúng vậy.”

Triều Kính quét mắt nhìn qua đám người Thượng Thanh tông một lượt, lãnh đạm nói: “Đường đường chưởng môn Thượng Thanh tông, lại dẫn một đám người chạy tới Điệp Mộng Huyễn Giới để ngắm cảnh sao?”

Đường Nghi nói: “Là ta chưa từng thấy qua, nên đặc biệt tới xem thử một chút, đệ tử trong môn lo lắng, nên đi theo hộ vệ.”

Triều Kính: “Đã là đi ngắm cảnh, vì sao lại lén lén lút lút ẩn núp?”

Đường Nghi: “Triều trưởng lão hiểu lầm, bất chợt thấy La Sát triều nổi lên, quả thực khiến chúng ta cũng kinh sợ, sợ gặp nguy hiểm, nền đi tìm một chỗ để núp tránh nguy hiểm, chính là chuyện nhân chi thường tình*, sao lại nói là lén lén lút lút chứ?” (*lẽ bình thường của con người)

Nàng trước đó cho rằng Ngưu Hữu Đạo có giao tình với Vạn Thú môn, nhưng sau đó ở bên cạnh nghe nói cái gì mà kẻ thù các loại, khiến cho nàng không còn dám nói là đang đi cùng với Ngưu Hữu Đạo nữa.

Ánh mắt Triều Kính lướt trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, rồi dời xuống nhìn ngắm bộ ngực sung mãn kia, còn có cái eo nhỏ nhắn thướt tha kia nữa, trong mắt lóe lên vẻ quỷ quyệt, từ từ nói: “Đệ tử trong môn gặp phải kẻ thù, xảy ra chút ngoài ý muốn, làm phiền Đường chưởng môn ủy khuất một chút, trước tiên theo chúng ta trở về Vạn Thú môn một chuyến.”

Đường Nghi giật mình, trầm giọng nói: “Triều trưởng lão nói ra lời ấy là cớ gì, đệ tử quý phái gặp phải kẻ thù liên quan gì Thượng Thanh tông ta?”

Triều Kính: “Các ngươi lén lén lút lút ẩn núp, ta không muốn nghi ngờ cũng khó khăn, nếu trong lòng không thẹn, Đường chưởng môn cũng không cần kinh hoảng, chỉ là đi trở về hỏi hỏi chút, làm rõ ràng mọi chuyện xong, tự nhiên sẽ cung tiễn xuống núi.” Nói xong phất phất tay với môn hạ đệ tử, ra hiệu mang đi.

Thượng Thanh tông sao có thể tuỳ tiện khuất phục, La Nguyên Công quát: “Chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Vạn Thú môn các ngươi?”

Triều Kính sầm mặt lại, “Khách cũng có phân chia tốt xấu, chư vị không cần rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt.”

Hắn vừa dứt lời, mấy trăm tên đệ tử Vạn Thú môn lập tức vây đám người Thượng Thanh tông lại.

Thượng Thanh tông cấp tốc đề phòng, Đường Nghi tranh thủ thời gian đưa tay lên ra hiệu cho người Thượng Thanh tông bên này không nên hành động khinh xuất, “Chúng ta không thẹn với lương tâm, liền đi giảng cho rõ ràng vậy, phàm mọi chuyện trên đời cũng không qua một chữ ‘lý’!”

Mặt đám Tô Phá đầy biệt khuất, biết rằng đây chỉ là nói cho êm tai thôi, nói cho cùng, vẫn là thế không bằng người, cho nên đối phương mới dám làm càn như thế. Thế nhưng biết Đường Nghi cũng là không có biện pháp nào khác, một khi động thủ, bên này sẽ không có kết cục tốt, căn bản không phải là đối thủ của người ta.

Triều Kính nghiêng đầu ra hiệu một chút, một đám đệ tử Vạn Thú môn lúc này liền cùng nhau tiến lên, chế trụ lại toàn bộ đám người Đường Nghi.

Đường Nghi vừa sợ vừa giận nói: “Triều trưởng lão, đây là ý gì?”

Triều Kính lạnh nhạt nói: “Trước tiên mang người về.”

“Đây chính là đạo đãi khách của Vạn Thú môn các ngươi sao?”

La Nguyên Công vừa hô lên một tiếng, liền mất đi thanh âm, toàn bộ người Thượng Thanh tông cũng đã bị mất đi thanh âm, cả đám lần nữa bị hạ cấm chế.

Mắt thấy một đám người Thượng Thanh tông bị áp đi rồi, một tên đệ tử của Triều Kính mới tiến lên, thấp giọng nhắc nhở: “Sư tôn, đệ tử có nghe qua một truyền ngôn, nghe đồn mấy năm trước có môn phái nào đó muốn động vào Thượng Thanh tông, chọc tới Yêu Ma lĩnh Triệu Hùng Ca. Thượng Thanh tông cũng dễ nói chuyện, còn Triệu Hùng Ca kia, tựa hồ không phải là người ưa thích giảng giải đạo lý gì.”

Triều Kính hừ lạnh một tiếng, “Người khác sợ Triệu Hùng Ca, Vạn Thú môn ta cần để ý hắn sao? Hạng 9 Đan Bảng cái gì chứ, trò cười!”

Đệ tử nói: “Mấu chốt là quan hệ giữa Triệu Hùng Ca cùng đám dư nghiệt Ma giáo kia thật không rõ ràng, sư tôn, vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Khéo miệng Triều Kính méo một chút, ngữ khí đúng là có chút mềm ra, “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đúng là nên cẩn thận một chút, đừng để cho người khác biết chúng ta mang người Thượng Thanh tông đi.”

“Vâng.”

“Còn có, cái gì kẻ thù với chẳng kẻ thù, cũng không ai thấy được, không chứng không cứ, chuyện không có thật không nên đi nói lung tung.”

“Đệ tử đã hiểu!” Đệ tử kia gật đầu đáp ứng, trong lòng đã biết ý hắn, nếu nói Triều Thắng Hoài bởi vì thù riêng, mà chọc ra chuyện lớn như vậy, vậy thì cũng không tốt bàn giao lại với tông môn.

Xác nhận đã không còn phân phó gì khác, hắn cũng cấp tốc quay người đuổi theo đám người vừa rời đi để bàn giao cùng an bài. . .  . . .

Nơi xa, trong hắc ám, dưới ánh sáng rừng rậm cổ lão chiếu rọi, có thể thấy rõ ràng tình cảnh ở trên vách núi.

Mắt thấy cả Thượng Thanh tông bị mang đi, Ngụy Đa có chút không kiềm chế được, vừa tính lao ra đòi công đạo, liền bị một bàn tay ấn xuống.

Trần bá nhấn một tay xuống vai hắn, thấp giọng cảnh cáo: “Không nên làm bậy!”

Trước đó, thấy Ngưu Hữu Đạo có khả năng gặp phải nguy hiểm, Ngụy Đa cố chấp chạy đi cầu viện, nhưng mà căn bản không có người quen nào, trong lúc nhất thời không biết chạy đi đâu tìm ra người hỗ trợ, hắn cũng hết biện pháp, chỉ có thể chạy ra Huyễn Giới tìm Trần bá cùng Hứa lão lục đang ở bên ngoài, hi vọng hai người này có thể có biện pháp.

Trần bá cùng Hứa lão lục nghe nói lại cũng kinh hãi, nhưng cũng không phải Ngụy Đa nói cái gì thì tin cái đó, Hứa lão lục lưu lại chờ tin tức, còn Trần bá đi theo Ngụy Đa vào trong xem tình huống.

Ai ngờ vừa mới đến, liền thấy được một màn Thượng Thanh tông bị bắt đi, Ngụy Đa chạy đi tìm người, ngược lại tránh thoát được một kiếp.

“Ta muốn đi hỏi cho rõ ràng, vì sao lại bắt người Thượng Thanh tông ta đi.” Ngụy Đa giãy giụa nói, hắn thật sự sốt ruột cái liền nói chuyện rất trơn thuận.

Trần bá: “Hồ đồ! Thật có thể giảng giải rõ ràng thì người Vạn Thú môn đã không bắt đi, chẳng lẽ chưởng môn các ngươi không có miệng chắc? Một tên cà lăm như ngươi ngay cả tình huống như thế nào cũng chẳng biết, chạy ra có thể nói chuyện rõ ràng được sao? Bọn hắn có thể nghe sao?”

Ngụy Đa sốt ruột, “Vậy. . . Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Vạn Thú môn không phải thế lực chúng ta có thể chọc nổi, huống chi đây còn là đang ở trên địa bàn của Vạn Thú môn nữa, lỗ mãng đụng vào chính là tự chui đầu vào lưới. Đi, trở về tìm người nghĩ biện pháp.” Trần bá cơ hồ là cứng rắn túm Ngụy Đa lôi đi. . .  . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui