Đạo Quân

Chương 473: Thánh La Sát

Edit: Luna Huang

Nhìn thấy điều dị thường như vậy, Ngưu Hữu Đạo bèn lách mình bay qua đầu tiên, đám người cũng đều nhún người bay tới, muốn xem xét xem rốt cuộc là gì.

Ngưu Hữu Đạo vừa rơi xuống bên cạnh Viên Phương, ánh mắt vừa nhìn vào trong điện một cái, liền ngây ngẩn cả người.

Viên Cương chạy tới cuối cùng, bước tới bên người đám Quản Phương Nghi, vừa liếc vào trong, chợt cũng ngây người y như mấy người này vậy, cả đám không dám nhúc nhích đứng yên ở cửa ra vào.

Triều Thắng Hoài vẫn đang nằm ở một góc trong điện, y nguyên vẫn còn bất tỉnh, dù xung quanh có phát sinh chuyện gì lớn hơn nữa, hắn cũng vẫn không thể nhúc nhích.

Đã bị chế trụ, nếu không có ai giải trừ cấm chế giúp thì không thể tỉnh lại được.

Mấu chốt của vấn đề, không phải là nằm ở Triều Thắng Hoài còn ở lại ở trong phòng kia, mà là ở cái đình bát giác nằm chính giữa tám cái trụ đồng, đình bát giác hiện tại như hoa sen nở rộ, đã triệt để mở rộng ra trên mặt đất, cho nên đồ vật giấu trong đình bát giác hiện ra ở trước mắt mọi người.

Một cái ghế, làm bằng bạch ngọc, tinh quang trong điện chiết xạ xuống, lấp lánh rạng rỡ, ghế được điêu khắc tinh mỹ, giống như vương tọa vậy.

Trên ghế hình như có một người ngồi sẵn đó, có lẽ người ngồi trên ghế này ngủ say và bị phong ấn ở trong đình bát giác này.

Đúng là một người, một người trần như nhộng, ngồi đối mặt với vương tọa, tay vịn vào chỗ tựa lưng của vương tọa, đưa lưng về phía đám người ở ngoài cửa.

Dáng người yểu điệu, cả người không một mảnh vải, vòng eo tinh tế ôn nhu, cái mông tròn trịa mê người, một đôi chân dài, làn da như tuyết trắng, bóng lưng phong tình vô hạn, tựa như một mỹ nhân.

Chỉ là ở phía sau lưng, ở hai bên vai, tựa hồ có hai mảnh xương cứng như ngân giáp* mọc ra, bám ở trên lưng theo hình chữ “Phi- 非”, trên bộ phận như xương cứng đó, có hai vết rạn, ánh sáng màu bạc thẩm thấu ra chính là từ bên trong hai vết rạn đó, ánh sáng lấp lóe. (*giáp bạc)

Một đầu tóc bạc như thủy ngân, cao thấp không đều, 5 ngón tay khoác lên trên vương tọa kia là 5 cái móng nhọn màu bạc, trên cánh tay gầy guộc như xương cứng kia là cơ bắp rắn chắc, một đôi chân dài cũng như thế, tràn đầy mỹ cảm đáng sợ. 

Người trần truồng vịn vương tọa, từ từ ngẩng đầu lên, không thấy rõ dung nhan ở chính diện, ngửa thẳng mặt lên trời, phát ra âm thanh “Hô. . .  . . .”, ngột ngạt mà xa xăm, không biết đang truyền đi tin tức gì, nghe rung động lòng người.

Thời khắc tiếng ‘hô’ ngột ngạt đó vang lên, một đầu tóc bạc không gió tự tung bay, phiêu phiêu vô trật tự, phất phơ đủ kiểu.

Phía sau lưng, ánh sáng bạc từ trong hai vết rạn trên vai cũng càng sáng tỏ hơn, tựa hồ như có thứ gì đó đang từ từ mọc ra từ chỗ ấy.


Đám người ngoài cửa rất nhanh nhìn rõ cái thứ đang từ từ mọc ra đó chính là gì, là hai cái cánh, hai cái cánh hồ điệp đang từ từ mọc ra, chậm rãi giãn ra, trên cánh tản ra ánh sáng bạc mê người.

“Thánh La Sát. . .  . . .” Quản Phương Nghi thấp thỏm nói ra một cái suy đoán trùng với suy đoán chung ở trong lòng mọi người lúc này.

Từ thời khắc thấy rõ thứ này là gì bắt đầu, tất cả mọi người đều ý thức được, quái nhân một đầu đầy tóc bạc này chắc hẳn là vị vương giả của Điệp Mộng Huyễn Giới, vị Thánh La Sát trong truyền thuyết kia. Nhất là khi thấy một đôi cánh hồ điệp vừa mọc ra đó, thì lại càng thêm khẳng định.

Không ai nghĩ tới, kể cả Ngưu Hữu Đạo cũng không có nghĩ tới, Thánh La Sát ở trong truyền thuyết kia thế mà lại bị phong ấn ở trong trận nhãn của đại trận này.

Trước đó một mực luôn chú ý cẩn thận đề phòng, nhưng chạy tới chạy lui, cũng không thấy ló dạng, mọi người đều cho rằng truyền thuyết là thật, hơn mấy trăm năm đi qua, cái gọi là Thánh La Sát gì đó kia chắc cũng đã chết rồi, nhưng có nằm mơ cũng không ngờ, nó còn sống, còn lại giấu ở trong trận nhãn nữa.

Trước đó còn một mực nghĩ rằng, tìm tới trận nhãn là có thể mở ra sinh lộ*, hiện tại đã tìm tới trận nhãn, cũng đã mở ra sinh lộ rồi, chỉ là không biết mở ra sinh lộ cho ai thôi. (*đường sống)

Là mở ra sinh lộ cho bọn hắn, hay là mở phong ấn, mở ra sinh lộ cho Thánh La Sát đây?

Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, đại trận này cho hắn cảm giác giống như ôn hòa, khắp nơi đại trận cũng không thấy đầy rẫy sát cơ gì đó, cũng không phải là loại trận pháp sát phạt, cái loại nhất định phải dồn người ta vào chỗ chết kia, chỉ cần người vào không dùng sức mạnh làm bừa, nhiều lắm chỉ là bị vây khốn, chứ không có nhìn ra bất cứ dấu hiệu gì của kiểu ‘vào là giết hết không buông tha’ cả.

Hiện tại mới phát hiện bản thân đã bị mê hoặc, trong trận nhãn mở ra sinh lộ, thế mà cất giấu một con quái vật trong truyền thuyết có thực lực có thể sánh với Nguyên Anh kỳ lận, bản thân hắn thế mà tự tay phóng xuất ra một con quái vật như thế, chuyến này muốn mở ra sinh lộ cho mọi người. . . Nhưng sinh lộ đâu, còn không biết là mở ra sinh lộ hay là mở ra con đường lên tử lộ nữa?

Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn Triều Thắng Hoài đang còn nằm hôn mê trên nền trong điện, không để ý tới cái thằng đó nữa, thấp giọng ra hiệu, “Đi!”

Đối với quái vật trước mắt này, hắn hoàn toàn không biết nội tình gì cả, không có cách nào đưa ra bất kỳ phán đoán gì, trước khi chưa làm rõ quái vật này sâu cạn ra sao, tốt nhất là không nên tiếp cận, Ngưu Hữu Đạo không dám đặt cược lung tung, trước tiên vẫn là nghĩ biện pháp tránh né đã rồi lại tính tiếp, làm sáng tỏ tình huống rồi đưa ra quyết định khác cũng không muộn.

Đám người nhẹ nhàng thối lui, cố gắng không gây ra động tĩnh.

Hơi lui ra xa được chút, Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Quản Phương Nghi dìu đỡ Viên Cương, mấy người cấp tốc bay lượn rời đi, chuẩn bị rời đi hành cung này trước.

Phạch! Một tia sáng bạc lướt qua đỉnh đầu cả nhóm, tốc độ rất nhanh, chớp mắt liền vượt qua, mấy người kinh hãi hạ xuống, không còn dám đi về phía trước nữa.

Một nữ nhân tóc bạc sau lưng mọc ra hai cánh, khi cánh vỗ tản ra ánh sáng màu bạc lấp lóe, nhẹ nhàng hạ xuống đất, rơi xuống cạnh bờ một cái ao.

Nước trong ao là từ trong núi chảy xuống, quanh năm tích động lại.


Nữ tử tóc bạc đứng bên cạnh cái ao, cúi đầu nhìn xuống mặt nước, đầu tóc bạc bay múa mê loạn, đưa tay lên dùng một cái móng vuốt trên đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của chính nàng, có vẻ như đang nhìn hình ảnh của mình in trong mặt nước.

Lúc này, mọi người mới thấy rõ diện mạo phía chính diện của nàng, hầu như những bộ vị trọng yếu trên thân thể nàng đều có xương cứng như ngân giáp* mọc ra phòng hộ.

Khuôn mặt của nàng chợt nhìn có chút yêu diễm, mặt nhọn hình trứng ngỗng, trên cái trán, cái mũi đều có xương cứng như ngân giáp, hai cái răng nanh lộ ra ở dưới môi, khuôn mặt có đường vân màu bạc. Dưới ánh sáng chiếu rọi, đường vân màu bạc trên mặt thoáng nhìn như thủy ngân đang lưu động, căng tăng thêm hương vị yêu dị nồng đậm, còn có khí chất tà mị nữa.

Cho đám người một cảm giác, đây chính là tướng mạo của môt tên yêu ma.

Tí tách! Tiếng một giọt nước nhỏ xuống nước truyền đến nghe rõ ràng.

Hình như vị Thánh La Sát này đang khóc, chí ít rõ ràng là thấy đang rơi lệ, một giọt nước mắt tí tách rơi xuống mặt ao, khiến cho mặt nước đang êm đềm gợn lên một vòng sóng.

Đám người Ngưu Hữu Đạo ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không rõ vị Thánh La Sát này vì sao lại khóc, là bởi vì bị nhốt mấy trăm năm, rốt cục đã thoát khốn nên mới vui mừng đến phát khóc sao?

Nhìn xem chính bản thân mình trong nước, Thánh La Sát nhẹ nhàng lật bàn tay lại, 5 móng vuốt mở ra hứng một giọt nước mắt ở bên gò má khác đang nhỏ xuống, nước mắt nằm lòng bàn tay sáng óng ánh long lanh, ánh sáng trên hai cánh chiếu rọi xuống, giọt nước mắt kia chiếu sáng càng rạng rỡ.

“Ai có thể nói cho ta biết, tại sao ta phải rơi lệ?”

“Ai có thể nói cho ta biết, tại sao trong lòng ta phải khó chịu?”

Thanh âm phảng phất như đến từ hư không, giọng lại thanh thúy dễ nghe, tựa hồ ở quanh quẩn trong toàn bộ hành cung.

Mấy người nhìn chung quanh một vòng, chỉ có mỗi Thánh La Sát đang ở bên cạnh ao mở miệng nói chuyện, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nước mắt chảy trên mặt, trong ánh mắt lộ ra vẻ mê võng, tựa hồ như đang cố gắng nhớ lại cái gì.

Vị Thánh La Sát này thế mà có thể nói được ngôn ngữ của nhân loại? Mấy người quay mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai trả lời được vấn đề của đối phương.

Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu, mấy người từ từ thối lui sang phía bên phải, thử thăm dò phản ứng của vị đang đứng bên cạnh cái ao kia.

Xác nhận đối phương không có phản ứng gì về sau, mấy người lập tức quay đầu xoay người, bay lượn rời đi.


“Đây là thành của ta sao?”

“Ta có ấn tượng, hình như đây là thành của ta, vì sao xâm nhập vào thành của ta?”

Mấy người thân đang bay ở trên không trung, thì có thanh âm vọng tới, tựa hồ như quanh quẩn ở trong toàn bộ hành cung, rồi lọt vào tai của bọn hắn vậy.

Không trung, một đạo ngân quang hiện lên, Thánh La Sát lại ve vẩy hai cánh chầm chậm hạ xuống trên tường thành cung điện, đối mặt với đám người đang bay tới.

Xuất phát phía sau mà lại đến trước, trong nháy mắt siêu việt tất cả mấy người, ngăn cản đường đi của cả đám, nhìn chằm chằm đoàn người khẩn cấp hạ xuống mặt đất phía dưới, trong mắt dần dần nổi lên hung quang*, thanh âm phát ra lại quanh quẩn, tựa hồ như không phải xuất ra từ miệng của nàng, “Dị loại, vì sao xâm nhập vào thành của ta?”

Thái độ của đối phương rõ ràng dần trở nên bất thiện, khiến cho mấy người khẩn trương cao độ.

Ngưu Hữu Đạo đang còn suy tư cách đối phó, bất ngờ Vân Cơ chợt lớn tiếng nói: “Đây không phải là thành của ngươi!”

“Không phải thành của ta?” Thánh La Sát đang đứng trên tường thành cung điện vẻ mặt lộ ra nghi hoặc, hỏi: “Vậy đây là thành của ai?”

Vân Cơ: “Là thành của Thương Tụng, hành cung của Thương Tụng!”

“Thương Tụng?” Thánh La Sát cúi đầu trầm ngâm, suy tư một hồi, nỉ non: “Hình như đã nghe qua cái tên này, Thương Tụng là ai?” Rồi nhìn Vân Cơ đặt câu hỏi.

Ngưu Hữu Đạo trao đổi ánh mắt với Viên Cương, làm sao cảm giác yêu nghiệt này có chút vấn đề về ký ức?

Vân Cơ lớn tiếng nói: “Thương Tụng là chủ nhân của ngươi, còn có Ly Ca, bọn họ đều là chủ nhân của ngươi, còn chúng ta là bằng hữu của chủ nhân ngươi.”

Hiển nhiên nàng cũng đã nhận ra ký ức của đối phương có vấn đề, muốn hồ lộng để thông qua.

Ai ngờ lời này vừa nói ra, ngữ khí của Thánh La Sát trở nên băng lãnh, “Chủ nhân? Ai có thể làm chủ nhân của ta? Ngươi đang lừa gạt ta!”

Trong lòng mấy người hơi hồi hộp một chút, ý thức được vị vương giả Điệp Yêu này có ngạo khí tận trong xương tuỷ, cũng ý thức được lời nói của Vân Cơ khả năng đã làm hỏng chuyện.

Vân Cơ lập tức thấp giọng nói với hai bên, “Không thể để bị vây toàn bộ ở chỗ này, xin lỗi, ta đi trước, cố gắng thử xem có thể dẫn dắt nàng rời đi cho các ngươi không. ”

Nơi này vừa dứt lời, phía trước mặt chợt ‘phịch’ một tiếng, không gian trở nên sáng lấp lánh, đám Ngưu Hữu Đạo giật cả mình, bị dọa nhao nhao lui ra sau.

Thánh La Sát phóng từ trên thành cung điện xuống, đảo mắt đã đứng ở trước mặt Vân Cơ, khiến cho mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị.


Vân Cơ từ từ ngẩng đầu lên, cùng yêu ma trước mắt này đứng ở khoảng cách gần nhìn nhau, thử chậm rãi lui lại sau một bước.

Thánh La Sát: “Ngươi đang lừa gạt ta.”

“Ta không có lừa gạt ngươi, ta cho ngươi xem một vật, ngươi nhìn thấy xong sẽ biết.” Vân Cơ nói xong, yết hầu động đậy, phun ra viên kim châu vào lòng bàn tay, đây chính là viên Vạn Thú Linh Châu trước đây không lâu nàng đạt được xong nuốt vào bụng cất.

Đám Ngưu Hữu Đạo đang từ từ thối lui quay mặt nhìn nhau, biết Vân Cơ đây là đang muốn thi triển Vạn Thú Linh Châu, dùng uy lực của nó ảnh hưởng Thánh La Sát đễ dễ thoát thân hơn.

Ngưu Hữu Đạo cho hai bên một cái ánh mắt, ba người bên cạnh khẽ gật đầu, đã hiểu ý tứ của hắn, một khi Vạn Thú Linh Châu thật sự sinh ra ảnh hưởng đến Thánh La Sát, thì mọi người lập tức thừa cơ chạy trốn.

Vạn Thú Linh Châu ở trong lòng bàn tay Vân Cơ dần dần tỏa ra huyết quang, từng tia từng tia huyết vân hội tụ phiêu đãng trong vầng huyết quang, đưa tới đối diện Thánh La Sát.

Thánh La Sát nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm huyết vân từ từ lan tới quấn quanh mình, thần sắc vẫn không có bất kỳ dị thường gì.

Ngược lại chính Vân Cơ tự hồ như lại bị Vạn Thú Linh Châu ảnh hưởng đến chính mình, dùng sức lắc lắc đầu cho thanh tỉnh.

Thánh La Sát đưa tay ra, móng vuốt bắt lại cả bàn tay của Vân Cơ, bao lại cả tay lẫn cả Vạn Thú Linh Châu ở bên trong, rồi móc hai luôn cây móng vuốt vào trong lòng bàn tay Vân Cơ, nắm viên Vạn Thú Linh Châu lôi ra cầm trên tay, đưa ra xa mặt chút nói, “Thứ này khiến cho ta có chút không thoải mái, ngươi bảo ta xem, là của ta sao?”

Đồ vật vừa thoát khỏi tay Vân Cơ, mất đi pháp lực điều khiển, vầng huyết quang với một chút huyết vân liền lùi về lại trong Vạn Thú Linh Châu.

Đám Ngưu Hữu Đạo câm nín, Vạn Thú Linh Châu vậy mà chẳng có tí chút ảnh hưởng gì đến vị Yêu Vương Điệp Yêu này, có thể nói kế hoạch thừa cơ chạy trốn thất bại toàn tập.

Nhưng đúng lúc này, Vân Cơ đột nhiên đánh lén, đánh một quyền lên ngực Thánh La Sát, có thể nói là một kích toàn lực, muốn thừa dịp đối thủ chưa sẵn sàng, lấy mạng đối phương.

Oanh! Một quyền đánh chắc nịnh, cũng đích xác đánh cho Thánh La Sát trở tay không kịp.

Kình phong bắn ra bốn phía, sau khi Thánh La Sát lảo đảo lui lại về phía sau, thì thân hình bắn lên, rồi hai cánh sau lưng vỗ mạnh, như cuồng phong gào thét lướt qua, tông mạnh lên người Vân Cơ.

Bạch! Vân Cơ nhất thời giống như như diều đứt dây, há miệng cuồng phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng ngay tại thời khắc nữ nhân này sắp sửa đập xuống mặt đất, thì đưa tay vỗ ra một chưởng về một phiến đá ở trên mặt đất.

Trong lúc phiến đá băng liệt, bùn đất bay tán loạn, thì thân hình Vân Cơ chợt uốn éo, trực tiếp nhảy lên chui vào lòng đất, độn địa, nháy mắt biến vô tung vô ảnh.

Một vệt ngân quang như sao xẹt chợt lóe lên, mặt đất ầm vang một tiếng, rồi cũng chui vào lòng đất.

p/s : Mấy chương gần đây dịch sai xót nhiều quá, thật ngại quá, sorry các bạn. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận