Đạo Quân

Chương 481: Của người phúc mình

Edit: Luna Huang  ~ kiểu… từ thiện bằng tiền của người khác ý 

Vân Cơ cũng cảm thấy bầu không khí đột nhiên có chút không đúng, cũng nhìn sang Ngân nhi một chút, nhưng cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

Ngưu Hữu Đạo nhìn nàng lắc đầu, thở dài: “Nói đến cái này còn muốn cảm tạ tiền bối, tiền bối dẫn dụ vị kia xuống dưới mặt đất, mới để cho chúng ta thừa cơ cơ hội chạy thoát, chúng ta trốn trốn tránh tránh, trải qua gian khổ mới may mắn tránh thoát một kiếp, còn tưởng rằng tiền bối đã gặp nạn, không nghĩ tới tiền bối đã đi ra trước một bước.”

Thì ra là thế! Vân Cơ cũng buông tiếng thở dài, “Ngươi cũng đừng có oán việc ta ném các ngươi bỏ chạy, ta bị Yêu Vương kia để mắt tới, ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là, thực sự vô lực chu toàn những mặt khác. May mắn, coi như cũng là đã gián tiếp giúp các ngươi tránh thoát một kiếp đi. Được rồi, chúng ta chia tay tại đây đi, có rảnh thì đến Độ Vân sơn của ta ngồi chơi mấy hôm.” Trong giọng nói có vô tận phiền muộn.

Bỏ ra nhiều năm tâm huyết như vậy, thật vất vả tìm Vạn Thú Linh Châu tới tay, cuối cùng lại bị Yêu Vương kia chiếm mất, đời này sợ là đã không còn có hi vọng tìm lại được, trong lòng thật sự khó chịu.

Nói chia tay thì nói, nhưng nàng cũng không có ý định cứ rời đi như vậy, còn muốn tới chỗ lối ra ngồi chờ thêm một chút, nhiều năm chấp nhất đối với Vạn Thú Linh Châu như vậy, không phải nói buông xuống là liền có thể buông xuống.

“Tiền bối!” Ngưu Hữu Đạo gọi nàng lại.

Vân Cơ xoay người quay lại, không biết hắn còn có chuyện gì.

Ngưu Hữu Đạo quay sang nói với Quản Phương Nghi: “Lấy ra đi.”

Quản Phương Nghi không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Lấy gì?”

Ngưu Hữu Đạo không e dè gì nói, “Vạn Thú Linh Châu!”

Hai mắt Vân Cơ bỗng nhiên trừng lớn.

Quản Phương Nghi cũng trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, một bộ dạng hận không thể nhào tới cắn chết hắn, thế mà đi thổ lộ ra Vạn Thú Linh Châu đang ở trong tay nàng, đây không phải là đang hố nàng sao? Cái thứ này chỉ có thể lặng lẽ cất giữ, sao có thể công khai được?

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra yêu cầu, “Đưa cho ta.”

Quản Phương Nghi lộ vẻ mặt bi phẫn, trừ phi nàng giết Vân Cơ diệt khẩu, còn nếu không là không có cách nào nắm giữ bảo vật này được nữa, thêm nữa là lời nói của Ngưu Hữu Đạo đối với nàng vẫn có sức ảnh hưởng, cuối cùng đành phải lấy viên kim châu kia ra, tức giận nhắm thẳng vào đầu Ngưu Hữu Đạo ném tới, kèm theo tiếng chửi mắng: “Đây là của ta!”


Ngưu Hữu Đạo chộp vào tay, rồi quay qua ném cho Vân Cơ, “Tiền bối, thời điểm vị kia truy sát ngươi, thứ này bị rơi, chúng ta liền tiện thể nhặt lấy, không thể để cho ngươi đi một chuyến tay không, hi vọng vật này hữu dụng đối với ngươi.”

Biểu cảm của Vân Cơ tựa hồ như không thể tin được, thanh âm mang theo rung động, “Thật sự cho ta?”

Ngưu Hữu Đạo lấy hành động thực tế trả lời nàng, hắn cũng không phải nói xạo, là thật, vẩy tay ném ra ngoài.

Vân Cơ thò tay chộp lấy, hai tay nâng lên phân biệt thật giả, bảo vật đã mất lại có được, tâm tình thế nào người ngoài là không cách nào hình dung nổi, chân chính là mừng rỡ như điên.

Nàng không nói hai lời, nhét ngay vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống xong, mới xem như an tâm, đằng sau đó vậy mà cung kính khom người cảm ơn Ngưu Hữu Đạo, “Tạ ơn!”

Quản Phương Nghi chịu không được, ngẩng đầu lên nhìn trời, đồ của ta, ngươi lại đi tạ ơn hắn? Nàng muốn hỏi hỏi lão thiên một chút, còn có thiên lý nữa hay không!

Viên Cương còn tốt, biết rõ cách làm người của Ngưu Hữu Đạo, cũng không để ý.

Viên Phương thì cười toe toét cái miệng, mặt cười như bị ai bắt, đồng dạng cũng thịt đau tiếc của, bảo bối a! Cái này trị giá bao nhiêu là tiền a, cứ như vậy đem tặng người?

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Nói tạ ơn liền khách khí rồi, giúp ta vấn an… Vân huynh. Ta chỗ này còn có việc cần phải xử lý, sẽ không tiễn tiền bối.”

“Được! Có rảnh đến Độ Vân sơn ngồi chơi.”

“Nhớ kỹ. Người kia…, làm phiền bảo Hầu Kình Thiên tiếp cận giúp ta.”

“Được, ta sẽ bàn giao với bọn hắn. Mấy người bọn hắn vẫn tương đối có thể tin tưởng, nếu có gì cần, cứ việc sai sử bọn hắn, cáo từ!” Vân Cơ chân thành đáp ứng, sau đó quay người, cấp tốc bay lượn rời đi, vật đã tới tay, cửa ra vào Huyễn Giới nàng cũng không còn ý định tới ngồi chờ nữa, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nóng lòng muốn rời đi.

Người đang lướt đi trong gió, nàng thật sự không nghĩ tới, đồ vật đã mất thế mà có thể được lại theo kiểu này, nhiều năm truy cầu, cuối cùng cũng đã đến tay, tâm tình một mực kích động mãi.

Đưa mắt nhìn theo một lúc, Ngưu Hữu Đạo cũng quay đầu sang hai bên nói, “Đi thôi.”

“Đi cái gì mà đi? Không đi!” Quản Phương Nghi thật sự phát cáu, tức giận đến khó chịu.

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Chẳng phải chỉ là một đồ vật thôi, có cần thiết nhớ mãi không bỏ vậy không? Không đáng tính toán chi li.”


Quản Phương Nghi nổi giận, “Tính toán chi li? Ngươi lấy của người phúc mình, đương nhiên là nghĩ thoải mái rồi, đó là của ta, đồ của ta mà, ngươi dựa vào cái gì lấy tặng người khác?”

Vạn Thú Linh Châu vừa mới tới tay, còn cầm chưa được nóng, nữa liền biến thành của người khác, khiến nàng đau lòng quá sức.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Cái gì của ngươi của ta, của ta chính là của ngươi, của ngươi không phải cũng chính là của ta a.”

“Đánh rắm!” Quản Phương Nghi trực tiếp văng tục.

Ngưu Hữu Đạo giang tay ra, “Ta nói thật đó, ngươi coi trên người ta có thứ gì ngươi thích, ngươi cứ việc nói, ta đều sẽ cho ngươi.”

Quản Phương Nghi bi phẫn, “Một quỷ nghèo như ngươi, trên người ngay cả một cắc cũng không có, đi đường một mực ăn uống dùng là do chúng ta bỏ tiền, ta muốn muốn cái rắm á!”

Lời tuy thô thiển, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo ngẫm lại, lại đưa tay sờ lên người, thật đúng là vậy, bản thân hắn ngoại trừ thanh kiếm cầm trong tay này ra, hay tay áo cũng chỉ để có cho gió thổi.

Viên Phương ở bên cạnh nhìn cũng tiếc của, không nhịn được ‘hảo tâm’ nhắc nhở một câu, “Đạo gia, việc cùng Vân Hoan kết bái đó, kỳ thật người ta chưa chắc sẽ coi nó ra gì, thật sự không cần thiết phải hào phóng như vậy. Đồ vật kia nếu không lấy ra, Xà Yêu đó cũng sẽ không biết được nó ở trên tay của chúng ta.”

Vừa mới dứt lời, người liền bị đá cho nhảy dựng lên, mông chịu một cước của Viên Cương.

“Nói chút thôi, chỉ nói chút thế thôi.” Viên Phương xoa xoa cái mông, liên tục gượng cười với Viên Cương.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh một lượt, xem ra tất cả đều có ý kiến với đối với hành động của hắn, xem ra cũng cần phải giải thích một chút, bèn chỉ chỉ Viên Phương, “Người xuất gia tứ đại giai không*, tên hòa thượng ngươi lại để tiền chui vào mắt. Ta há không biết người ta chưa chắc coi việc kết bái coi ra gì, chuyện kết bái chỉ là mở đầu thôi, có mở đầu mới có kết quả, mấu chốt là nhìn về sau phải làm thế nào, không ở chỗ người ta có thật kết bái hay là giả kết bái. Coi như có thực tâm kết bái, chỗ tốt không có thì cũng là giả. Giả vờ kết bái, nhưng chỗ tốt có thì lại trở thành thật. Cho nên, chuyện gì đều có hai mặt cả, không tồn tại cái gì thật cái gì giả, mà là xem ngươi làm sao làm nó thành thực, có hiểu không?”

Viên Phương vẫn chưa nghĩ thông, có điều vẫn phải tỏ ra như đã thông suốt, đứng đó gật đầu liên tục, bằng không chắc chắn sẽ bị đánh nữa.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi Quản Phương Nghi, “Ngươi giữ lại thứ đó có ích gì?”

Quản Phương Nghi: “Sao không có ích? Không phải Vân Cơ có nói, bảo vật đó có thể ảnh hưởng đến phi cầm tẩu thú.”

“Ngươi biết làm sao khống chế sao?”


“Ta đem đi bán lấy tiền được không?”

“Ngươi dám đem ra bán không? Ngươi lấy ở đâu ra làm sao giải thích Vạn Thú môn?”

“Vân Cơ cũng đã có nói, Vạn Thú môn lập nghiệp chính là dựa vào bảo vật này, ta giữ lại từ từ nghiên cứu không được sao?”

“Nghiên cứu cái gì? Lại làm ra một cái Vạn Thú môn nữa đi đoạt mối làm ăn với người ta? Vạn Thú môn sẽ bỏ qua cho ngươi làm như vậy sao? Muốn tìm phiền toái cho chính mình à? Hồng Nương, đồ cầm ở trên tay mình cũng chưa chắc là đồ của mình.”

“Đạo lý kia chẳng lẽ Vân Cơ không hiểu chắc? Bảo vật này khẳng định có diệu dụng khác, Vân Cơ tuyệt đối không có nói thật.”

“Diệu dụng ở đâu, ngươi hiểu không? Nàng ta đi ra từ Vạn Thú môn, nếu nàng ta hiểu, vậy liền giao cho người biết đi làm đi. Hồng Nương, tinh lực một người luôn có hạn, không thể chuyện gì cũng đều ôm đồm vào, giao cho nàng ta có gì không tốt chứ?”

“Không có gì tốt hết! Nàng ta đã cầm trong tay rồi còn tự đánh mất, vậy đã nói rõ nàng ta với nó vô duyên, thứ đó không thuộc về nàng. Ta có thể nhặt được, đó chính là vận khí của ta, nói rõ vận khí của ta tốt, nó hữu duyên với ta, thuộc về ta, đồ của ta, ngươi dựa vào cái gì lấy đưa cho nàng?”

“Vận khí? Ta không phủ nhận vận khí có tồn tại, thế nhưng vận khí lấy ở đâu ra nhiều như vậy, từ trước tới nay ta không tin vào vận khí, thứ này cần dựa vào căn cứ phân tích, đều là do người làm. Đích có ngàn vạn con đường, vận khí ở trên một con đường riêng lẻ, ngươi không đi tới được con đường đó, vậy ngươi vĩnh viễn sẽ không đụng vào được vận khí, mà có đụng cũng không biết, thì nó cũng không thuộc về ngươi. Hồng Nương à, có bỏ thì mới có được, hôm nay ngươi gieo ‘vận khí – nhân’ xuống, ngày sau mới có thể thu hoạch được ‘vận khí – quả’, đồ vật này đưa cho nàng ta, chưa chắc là chuyện xấu. Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, mưa mưa gió gió, tích đức hậu phát, có khoan dung mới có được lớn, có chấp nhận, đường mới có thể càng chạy càng rộng, mới có cơ hội đụng thêm được càng nhiều vận khí, nên nghĩ thoáng chút!”

Quản Phương Nghi hơi lặng yên, thế nhưng ngoài miệng vẫn là không chịu phục, “Bớt cùng ta giảng đạo lý lớn đi, ta chỉ nhận một điều, đồ vật của ta, ngươi dựa vào cái gì đem tặng người khác?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ủa, không phải ngươi đã đồng ý rồi sao? Ngươi không đưa cho ta, ta làm sao tặng cho người khác?”

“Ngươi. . .  . . .”

“Được, được, đều là lỗi của ta. Thế này, quay đầu ta sẽ tặng ngươi một kiện lễ vật, để đền bù tổn thất của ngươi, thế nào?”

“Lễ vật gì? Trước hết nói rõ ra xem coi có đáng giá hay không đã.”

“Hiện tại làm sao nói rõ ràng được, để nói sau đi, trước tiên làm chính sự đã, đi, trở về trước đi.”

“Tên khốn đáng giết ngàn đao. . .  . . .”

Một nhóm trở lại khách sạn Thiên Vận trong Vạn Tượng thành, vừa lúc gặp phải Hầu Kình Thiên đang chạy tới.

Ngay tại cửa khách sạn, Hầu Kình Thiên nhỏ giọng thông báo, “Sơn chủ bảo ta tới liên hệ với Đạo gia, nói lời Đạo gia nói chính là lời nàng nói, bảo chúng ta nghe theo Đạo gia phân phó.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Sơn chủ đâu?”


“Sơn chủ đã đi rồi, hướng đi không có nói cho biết.”

“Các ngươi có mấy người?”

“Bốn người, ba người còn lại đang còn theo dõi người kia.”

“Tốt, ta đã biết, ngươi lưu địa chỉ lại đi, hồi sau ta sẽ cho người tới liên hệ ngươi.” Ngưu Hữu Đạo chỉ Viên Cương, để Viên Cương câu thông với Hầu Kình Thiên, sau đó hắn dẫn những người khác trở về phòng khách sạn.

Trong phòng khách sạn, Trần bá không ở, Hứa lão lục cũng không ở. Gọi Lão Thập Tam tới hỏi thăm, mới biết Trần bá có nhắn lại với bên này, là hắn đi theo người Thượng Thanh tông tới Vạn Thú môn đòi người, sau khi Hứa lão lục trở về, hỏi biết Trần bá đi đâu xong, cũng tiến tới Vạn Thú môn.

Sau khi Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ tình hình, lập tức lại đi ra khách sạn, đi thẳng đến Vạn Thú môn.

Kết quả vừa ra khỏi cửa thành, liền bắt gặp Trần bá cùng Hứa lão lục quay trở về.

Mấy người gặp mặt ở ngoài thành, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”

Trần bá: “Khuya ngày hôm trước, Ngụy Đa trở về Thượng Thanh tông bên kia bẩm báo xong, thì Đường Tố Tố liền vội vàng triệu tập tất cả đệ tử Thượng Thanh tông tiến đến Vạn Thú môn đòi người. Vạn Thú môn thế lớn, đám Đường Tố Tố ngay cả cửa sơn môn cũng không bước vào được, Vạn Thú môn cũng không thừa nhận có bắt chưởng môn Thượng Thanh tông, nói là không có chuyện này.”

Ngưu Hữu Đạo mới vừa nghe thì bắt đầu lo lắng, chuyện hắn lo lắng nhất đã phát sinh, một khi Triều Kính làm loạn với Đường Nghi, thì Vạn Thú môn càng không có khả năng thừa nhận có chuyện này, Đường Tố Tố mạo muội dẫn người tới tìm kiểu này, sẽ chỉ làm cho Triều Kính quyết giết người diệt khẩu.

Nhưng mà nghe lời kế tiếp của Trần bá xong Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Buổi sáng hôm qua, Vạn Thú môn lại đổi giọng, nói là đã tra rõ, đích xác có bắt người, nói chỉ là muốn hỏi cho rõ một chút tình huống, không có chuyện gì liền sẽ thả người. Có điều trước mắt cũng mới chỉ nói thôi, Vạn Thú môn còn chưa có thả người, Đường Tố Tố dẫn theo người canh giữ ở trước cửa Vạn Thú môn chờ đó.”

Ngưu Hữu Đạo hơi lặng yên chút, ánh mắt như có như không liếc Trần bá, từ từ đưa tay lên ra hiệu, “Trở về, không có phần của chúng ta.”

Viên Cương nắm cánh tay Ngưu Hữu Đạo kéo giữ lại, ngữ khí ngưng trọng nói: “Đạo gia! Tên Triều Kính kia cũng không phải thứ gì tốt.”

Hắn muốn Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ thêm một chút, loại chuyện này không thể để cho Đường Nghi tiếp nhận được, nếu không đối với danh dự của Ngưu Hữu Đạo có ảnh hưởng quá lớn.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Đường Nghi sẽ không có chuyện gì, nếu có chuyện mà nói, Vạn Thú môn sẽ không đổi giọng, mà sẽ giết người diệt khẩu. Nếu thừa nhận người ở trên tay bọn họ, Triều Kính cũng sẽ không dám làm loạn. Để cho Thượng Thanh tông đi giày vò đi, chúng ta về trước nhìn xem tình huống rồi lại nói, không cần vội nhúng tay. Trần bá, ngươi quay lại tiếp tục theo dõi.”

“Được!” Trần bá lĩnh mệnh rời đi.

Quản Phương Nghi một mực đang hờn dỗi với Ngưu Hữu Đạo cũng nhịn không được thấp giọng hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm thân ảnh Trần bá đang đi xa, từ từ nói: “Triều Kính hẳn là đã tiếp nhận áp lực gì đó, bằng không hắn sẽ không uổng làm tiểu nhân dễ dàng đi đổi giọng như vậy được, có người đã xuất thủ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận