Chương 492: Kẻ này đã hết bài (*kỹ cùng)
Edit: Luna Huang
Vừa cười cười vừa nói nói, lại đi tới một tòa đình viện ở giữa lưng chừng núi.
Trong đình viện, có đệ tử Vạn Thú môn đi ra chào, Cừu Sơn chuyển đám người Ngưu Hữu Đạo cho đệ tử nơi đây phục vụ, dẫn khách nhân đến khách viện, cẩn thận an bài chỗ ở, liên tục căn dặn đệ tử cần phải chiêu đãi cho tốt vào, sau đó lấy cớ có việc bận rời đi.
Ở nơi đây người ta sẽ phân khách đến thăm ra thành khách thuộc hàng tôn quý hay không phải hàng tôn quý.
Nếu chân chính là khách quý, Cừu Sơn sẽ đích thân đưa đến tận chỗ ở, còn ngược lại, thì giao cho đệ tử chuyên trách nơi đây đón tiếp chiêu đãi.
Cũng có thể lý giải, Vạn Thú môn chiếm cứ địa bàn ở chỗ này cũng không nhỏ, khoảng cách từ một điểm này đến một điểm khác cũng không có ngắn, nếu như mỗi một khách nhân đều phải cử một trưởng lão đi theo bồi thưởng ngoạn mà nói, thêm nữa là đang ở trong lúc có chuyện nữa, thì chỉ sợ Vạn Thú môn có điều động toàn bộ trưởng lão ra hết cũng không đủ để tiếp.
Đối với cái này mà nói, Ngưu Hữu Đạo lòng dạ biết rõ, cũng không có so đo, tự biết bản thân còn chưa đạt được tới cấp bậc kia, người ta đối đãi như vậy đã đủ nể tình rồi.
Bởi vậy, từ giờ về sau, liền có một tên đệ tử tiếp tục đi theo bồi đám người Ngưu Hữu Đạo, đám người các ngươi muốn từ từ đi bộ ngắm cảnh cũng được, không muốn ngắm nữa, muốn nhanh về chỗ ở cũng không thành vấn đề.
Du lãm một hồi, nhìn thấy đã hơi đi chệch ra xa khỏi mấy khu kiến trúc san sát nhau, liền biết là đã đi tới rìa khu vực hạch tâm của Vạn Thú môn rồi, chung quanh chỉ toàn là núi núi sông sông, cũng chẳng có cái gì đáng xem, đám người Ngưu Hữu Đạo cũng không còn hứng thú tiếp tục đi dạo nữa, tên đệ tử đi theo kia liền dẫn cả bọn bay lượn rời đi, đi về lại khách viện nghỉ ngơi.
Khách viện không lớn, là một tòa đình viện nhỏ nằm ở giữa lưng chừng núi, phía nơi xa có một thác nước, chảy đổ xuống rồi phân ra thành mấy dòng suối nhỏ, uốn lượn dưới khe núi, hai bên sườn núi cũng có lẻ tẻ vài tòa đình viện tương tự như chỗ này.
Tiến vào đình viện xem xét, cách cục bố trí bên trong rất lịch sự tao nhã, hoàn cảnh cũng yên tĩnh.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, chỗ này cũng có cả sảnh đường*, cũng có đầy đủ các gian phòng cho mấy người cùng ở. ( *phòng khách)
Mấy người đi dạo quanh một vòng trong viện, còn chưa có ngồi xuống, thì lại có một tên đệ tử tự xưng là Chu Thiết Tử, đến dâng trà.
Tên đệ tử đang dẫn đường chính thức giới thiệu Chu Thiết Tử cho đám người Ngưu Hữu Đạo, cho mấy người biết là trong lúc mấy người ở đây, thì Chu Thiết Tử sẽ phụ trách chiêu đãi, có chuyện gì đều có thể phân phó Chu Thiết Tử đi làm.
Sau khi đệ tử dẫn đường kia đi rồi, Chu Thiết Tử bắt đầu hỏi xin chỉ thị, hỏi mấy người có muốn đi xem phòng của mình trước hay không?
Ngưu Hữu Đạo ưng thuận, một nhóm liền lại đi theo Chu Thiết Tử xem phòng, sau khi mọi người xem xong, thì chọn phòng, phòng khách chính tự nhiên là thuộc về Ngưu Hữu Đạo.
Lúc chạng vạng tối, có người chuyên trách đưa bữa ăn đến, Chu Thiết Tử tiếp nhận, rồi bày đồ ăn ra bàn ở trong sảnh đường, sau khi hỏi cả nhóm còn có chuyện gì khác nữa không, liền lui xuống.
Một bàn đồ ăn ngược lại rất phong phú, có điều phải ‘chia sẻ’ cho quá nhiều người, Ngân nhi ăn có chút không được cao hứng, sức ăn của nàng lớn, chừng đó quá ít ăn không được đã.
Sau khi ăn xong, mấy người người thì ở trong viện, người thì ra ngoài viện ngắm ráng chiều.
Màn đêm buông xuống, Chu Thiết Tử quay trở lại, dọn dẹp bàn đồ ăn, lại hỏi xem còn có phân phó gì khác nữa không, được biết không có phân phó gì khác, hắn lại tạm rời đi.
Cũng ngay tại lúc này, có người thừa dịp bóng đêm, “tình cờ” đi ngang qua nơi đây, gặp phải Ngưu Hữu Đạo đang đứng lặng yên dưới gốc cây bên sườn núi.
Ngưu Hữu Đạo nhìn lại, không khỏi vui vẻ, đích thật là tình cờ, lại là người quen, hắn đang muốn đi tìm người quen này, người quen Triều Thắng Hoài!
Triều Thắng Hoài không có đi ra, hắn cũng đã có nghe nói là có một người gọi là Ngưu Hữu Đạo tới thăm, cố ý tranh thu thời gian rảnh chạy tới xem thử một chút, tận mắt xác nhận, đích thật chính là tên Ngưu Hữu Đạo mà hắn biết kia.
Mặc dù có bóng đêm yểm hộ, nhưng Triều Thắng Hoài vẫn cẩn thận quan sát bốn phía một lượt, giả bộ như tình cờ đi ngang qua, chắp tay khách khí chào khách nhân, ngoài miệng lại nói khác, đè thấp giọng nói, “Sao ngươi lại tới đây?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên là sợ Triều huynh không tin thân phận của ta, nên đặc biệt tới để cho Vạn Thú môn xác minh một chút, tiện thể cho Triều huynh yên tâm hơn.”
Triều Thắng Hoài lại không cho là như vậy, “Ngươi gấp cái gì, tối thiểu phải để ta thăm dò tình huống cho rõ ràng đã, không thể cứ mạo muội hành động như vậy được, ngươi tuyệt đối không nên làm loạn, ta tự biết chừng mực, cho ta chút thời gian.”
Hắn nghĩ lầm rằng Ngưu Hữu Đạo chạy tới là muốn nhúng tay vào chuyện này, cho nên vừa nghe nói Ngưu Hữu Đạo tới, thì đã có chút không giữ được bình tĩnh.
Nhìn ra được vị này đang khẩn trương, Ngưu Hữu Đạo liền không đùa hắn nữa, “Lần này đến là có ‘việc nhỏ’ khác muốn nhờ Triều huynh hỗ trợ.”
“Còn có việc khác?” Triều Thắng Hoài có chút tức giận, “Ngươi coi Vạn Thú môn là của ta chắc?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đừng hiểu lầm, thật sự là việc nhỏ, giúp ta nghe ngóng mấy cái môn phái một chút, nhìn xem coi có người nào tới không?”
Triều Thắng Hoài ngây ra một lúc, xem ra thật đúng là đã hiểu lầm, nghe ngóng cái này mà nói, bằng bối cảnh của hắn tại Vạn Thú môn thật đúng là việc nhỏ, hơi thả lỏng chút nói, “Ta không tiện ở đây lâu, muốn nghe ngóng mấy cái môn phái nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Yến quốc : Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, Hàn quốc: Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo.”
Triều Thắng Hoài hồ nghi: “Là người của tam đại phái Yến quốc và tam đại phái Hàn quốc?”
“Chính xác.”
“Ngươi nghe ngóng bọn hắn làm gì?”
“Yên tâm, chuyện không ảnh hưởng tới ngươi, cũng không liên quan gì đến Vạn Thú môn.”
“Có tới, đều tới hết, mà lại còn là đích thân chưởng môn lục phái tới nữa. Chuyện Huyễn Giới xảy ra, người có ghế ở Phiếu Miểu các đều tới hơn phân nửa, nghe nói có ít người còn đích thân đi vào Huyễn Giới xem một chuyến nữa.”
“Chín Đại Chí Tôn có tới không?”
“Cái này ta cũng không biết, mấy loại đại nhân vật như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi ấy, đến vô ảnh, đi vô tung, coi như có tới, nếu không được mấy vị đó cho phép, cũng sẽ không được lộ ra, cũng không phải là thứ ta có thể nghe ngóng được.”
“Xem ra gần đây Vạn Thú môn bận việc vô cùng ha, cái này rất là có lợi cho ngươi đó.” Ngưu Hữu Đạo nháy nháy mắt với hắn, cho hắn cái ánh mắt lòng dạ đều biết rõ.
Triều Thắng Hoài nhíu mày đang muốn nói cái gì, thế nhưng thấy Quản Phương Nghi đang từ bên trong viện đi ra, Triều Thắng Hoài liếc mắt đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Đi trước.”
“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, chắp tay đưa tiễn.
Bóng Triều Thắng Hoài lóe lên rời đi, biến mất trong bóng đêm.
Quản Phương Nghi đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt thăm dò theo phương hướng Triều Thắng Hoài biến mất, hồ nghi nói: “Là Triều Thắng Hoài à?”
“Ánh mắt tốt.” Ngưu Hữu Đạo tươi cười hớn hở khen nàng một câu.
“Nghe ngươi khen người khác làm sao ta cảm giác cứ như là đang mắng người í?” Quản Phương Nghi ‘hứ’ một tiếng, chợt lại hỏi: “Ngươi thành thật bàn giao, hai người các ngươi đang còn lén lén lút lút mưu đồ bí mật cái gì đó?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ở đâu ra lén lén lút lút, rõ ràng là quang minh chính đại không thấy à? Tình cờ gặp thôi, chào hỏi chút có được không?”
Quản Phương Nghi căn bản không tin chuyện ‘ma quỷ’ này, “Ta nói này Đạo gia, nơi này cũng không phải là nơi ngươi có thể làm loạn a, xảy ra chuyện muốn chạy cũng chạy không được. Nếu như ngươi thật sự muốn tìm Triều Kính gây chuyện, xin ngươi nhắc nhở chúng ta trước một tiếng, để cho chúng ta đi trước, ngươi chán sống không sao cả, còn ta thì vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa nì.”
Trước mắt đây là chuyện nàng lo lắng đề phòng nhất, nhất là khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo giết huynh đệ họ Hà, chỉ để lại một mình tôn tử của Triều Kính, lại cùng tôn tử của Triều Kính cấu kết làm bậy, hướng mục tiêu chỉ quá rõ ràng, nàng có muốn không nghi ngờ cũng khó.
Ngưu Hữu Đạo: “Cứ suy nghĩ linh tinh mãi.”
Quản Phương Nghi: “Đừng cho là ta không biết ngươi mang tâm tư gì khi đến thăm dò Vạn Thú môn, cũng đừng cho là ngươi mang theo cái đồ ‘ăn hàng’ kia đến thì có thể chắc chắn an toàn, thật sự nếu để cho đồ ‘ăn hàng’ kia hiện nguyên hình, để người ta biết được nó cùng một bọn với chúng ta, ta cho ngươi biết, đó mới gọi là phiền phức chọc thủng trời.”
“Ta có ngu như ngươi nghĩ vậy á?” Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu, lại đưa mắt nhìn về phía những ánh sao lấp lánh trong màn đêm, “Ngày tốt như vậy, có hứng thú đi theo ta một chuyến thưởng hoa nói chuyện tình cảm hay không, đi bái phỏng* một ít quý nhân?” (*đi thăm hỏi)
Quản Phương Nghi: “Bái phỏng ai?”
. . . . . .
Cùng thời gian đó, Bắc Châu, trời còn chưa tối, mặt trời ngã về tây còn đang ở trên đỉnh núi phía xa xa.
Trên tường thành, Thiệu Bình Ba đang đi thị sát phòng ngự tường thành, chợt bởi vì lưu luyến hoàng hôn mà dừng lại.
Mặc một bộ áo choàng, đứng ở trên đầu tường, người chìm trong gió ngóng trông về phía xa, áo choàng tung bay, khó che kín hai lọn tóc mai bạc trắng.
Thiệu Tam Tỉnh đi tới, ra hiệu cho những tùy tùng chung quanh lui ra, rồi bước đên bên cạnh Thiệu Bình Ba, yên lặng bồi hắn một hồi.
Vẫn là Thiệu Bình Ba phá vỡ yên tĩnh, “Có việc gì?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Không có việc gì, chỉ là chỗ Lục Thánh Trung bên kia vẫn chưa có tin tức gì, đã qua thời gian rất dài rồi, chẳng lẽ còn đang ẩn núp?”
Sau khi Lục Thánh Trung ra tay bố trí ở Vạn Tượng thành bên kia xong, lập tức truyền tin tức về cho bên này, nói vì để tránh bị bại lộ, muốn ẩn núp một đoạn thời gian, tạm thời sẽ không liên hệ với bên này, bên này tạm thời còn chưa biết Lục Thánh Trung đã xảy ra chuyện.
Thiệu Bình Ba: “Không có tin tức chính là tin tức tốt.”
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc, “Lão nô không rõ.”
Thiệu Bình Ba cười nhạt một tiếng, nói “Không có tin tức, đơn giản chỉ có hai cái khả năng. Một là còn chưa đắc thủ, còn đang ẩn núp, là còn có cơ hội. Hai là đã bại lộ, rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, đã bị Ngưu Hữu Đạo làm thịt rồi. Đây không phải là tin tức tốt thì là cái gì?”
Thiệu Tam Tỉnh chần chờ nói: “Lẽ nào lại không thể là đã đắc thủ rồi báo tin vui sao?”
Thiệu Bình Ba: “Ngưu Hữu Đạo là ai, những năm nay mấy cái ‘minh thương ám tiễn*’ hắn kinh lịch qua còn thiếu sao? Sóng to gió lớn đều không thể ép hắn chết đuối, khả năng hắn ‘lật thuyền trong mương’ không quá lớn. Sợ là sợ Lục Thánh Trung bị rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo kìa, thằng đó xương cốt có thể cứng rắn được đến đâu, nếu thật sự nghe lời Ngưu Hữu Đạo, đến báo cho ta cái ‘tin vui’ gì đó, còn không biết là Ngưu Hữu Đạo sẽ gửi cho ta cái tin vui gì ấy.”
Thiệu Tam Tỉnh: “Từ lúc bắt đầu đại công tử liền đã không có ôm trông đợi gì vào hắn sao?”
Thiệu Bình Ba: “Cũng không thể nói như vậy, không ôm trông đợi gì liền sẽ không để cho hắn xuất thủ, kỵ thủ có cao minh đến đâu, cũng có thời điểm ngựa mất vó, ta vẫn ôm chút hi vọng với hắn, dù có thể chọc cho Ngưu Hữu Đạo gặp chút phiền phức cũng tốt. Chỉ là hi vọng đó rất nhỏ, cho nên mới ta bảo ngươi đi liên hệ với Thiên Ngọc môn.”
Thiệu Tam Tỉnh hơi lặng yên một chút, rồi trả lời: “Tin tức đã đưa đến tay Thiên Ngọc môn, nếu như người Thiên Ngọc môn nhận được liền chạy đến mà nói, tính toán về mặt thời gian, nếu như đi thẳng một mạch không bị trì hoãn gì, thì người hẳn cũng đã đến địa bàn của Vạn Thú môn rồi.”
“Nam Châu tranh giành, Ngưu Hữu Đạo phiên vân phúc vũ*, bằng thế yếu cứng rắn san đều tỉ số với Thiên Ngọc môn, có thể nói Thiên Ngọc môn đã ăn phải thiệt ngầm. Mặc dù ta nhìn thấu thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại sợ ‘ném chuột vỡ bình’ với Đại Tuyết sơn, bị hắn cho một cái ám chiêu đinh trụ, không dám làm bậy, trơ mắt nhìn kẻ này tùy ý càn rỡ, đoạt được thức ăn trước miệng cọp, mới để hắn có cơ hội có được địa vị ngang hàng với Thiên Ngọc môn tại Nam Châu, chuyện này khiến cho Thiệu mỗ ta vô cùng thâm hận” (*thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần)
“Kẻ này sau khi thu được cơ hội có địa vị ngang bằng với Thiên Ngọc môn, ngược lại lại đi giấu đầu giấu đuôi, về sau cũng không thấy hắn lộ diện ở Nam Châu nữa. Ta mới đầu còn tưởng rằng hắn chỉ là vì kiêng kị Thiên Ngọc môn, thẳng đến khi biết hắn xuất hiện ở Vạn Tượng thành, trong lúc đó Thương Triều Tông cũng đã thừa dịp nắm giữ lấy đại quyền Nam Châu, ta mới kịp phản ứng lại được, tên này quả nhiên bất phàm!”
“Trước đó ẩn mà không lộ, kỳ thực là đang còn cố lộng huyền hư*, tranh thủ thời gian cho Thương Triều Tông triệt để cầm lấy quyền tự vệ! Trong thời gian này, trước thái độ ủng hộ Thương Triều Tông của Kim Châu quá mức triệt để, lại không thể tiết lộ chuyện Xích Dương Chu Quả ra cho Thiên Ngọc môn biết, đến mức Thiên Ngọc môn cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Thẳng đến khi kẻ này lộ diện tại Vạn Tượng thành, ta mới hiểu được, mong muốn nhìn xem kẻ này đấu một trận ta sống ngươi chết với Thiên Ngọc môn tại Nam Châu là không thể được, kẻ này đã hết bài, muốn nhảy ra khỏi Nam Châu để súc thế tái phát!” (* cố làm ra vẻ yếu)
Luna: 27/2 ta nhận được lì xì muộn từ một bạn đạo hữu/độc giả(vì không biết bạn muốn được xướng tên hay không nên ta không ghi ra), donate của bạn chính là động lực của editor. Cám ơn bạn rất nhiều 😀