Chương 493: Ngưu Hữu Đạo tính là cái rắm gì cự đầu Nam Châu!
Edit: Luna Huang
“Mà lúc Nam Châu đại chiến, Ngưu Hữu Đạo bỏ mặc cho Thương Triều Tông bị Thiên Ngọc môn áp bách, mặc kệ Thiên Ngọc môn đẩy Thương Triều Tông vào tuyệt cảnh, càng phát huy tác dụng như là kiểu một ná hai chim, đã mượn lực Thiên Ngọc môn chiếm lấy Nam Châu, còn càng khiến cho Thiên Ngọc môn triệt để đẩy nhân mã Thương hệ về phía hắn.”
“Ngươi ngẫm lại xem, Thương Triều Tông bị ép vào tuyệt cảnh suýt chút mất mạng, lại giết hai ngoại tôn của Bành Hựu Tại nữa, đã kết thành đại thù, dù Bành Hựu Tại có nói không so đo cũng vô dụng, Thương Triều Tông có thể tin sao? Nhất là việc Thiên Ngọc môn có động tác điều khiển muốn chia cắt tan rã nhân mã Thương hệ, càng là chạm đến lợi ích của tất cả nhân mã Thương hệ từ trên xuống dưới, nhân mã Thương hệ ai không sợ hãi, ai mà không nghĩ lại mà sợ? Có thể nói, người Thương hệ từ trên xuống dưới sẽ không có ai lại tiếp tục tin tưởng Thiên Ngọc môn, chỉ là do bị tình thế ép buộc, tạm thời khuất phục thôi.”
“Thiệu gia ta chiếm cứ Bắc Châu trở thành phản tặc, bị lâm vào đủ loại bất lợi, Thương Triều Tông rõ ràng cũng là cấu kết với nước khác, lực phản tặc như thế ngược lại lại được triều đình Yến quốc sắc phong. Đồng dạng đều là phản nghịch, Thương Triều Tông hắn lại là tạo phản có lý, danh chính ngôn thuận trở thành châu mục của Nam Châu! Sau khi xử lí những tình báo lấy được xem ra, đây cũng là do Ngưu Hữu Đạo lừa gạt triều đình Yến quốc mang về cho Thương Triều Tông, triều đình Yến quốc tự rước lấy nhục, có nỗi khổ còn không nói được.”
“Trong lần đọ sức này, Ngưu Hữu Đạo lấy nhỏ thắng lớn, chẳng những ngăn cơn sóng dữ, cứu Thương hệ đang ở trong nước sôi lửa bỏng, còn danh chính ngôn thuận đẩy Thương Triều Tông lên vị trí thứ sử Nam Châu, Thương hệ chỉ sợ còn kém màn cảm động đến rơi nước mắt nữa thôi. So sánh với hành động của Thiên Ngọc môn, Thiên Ngọc môn cường thế khinh người, Ngưu Hữu Đạo thì lấy đức phục người, Thiên Ngọc môn ở trước mắt đã là mất sạch lòng người Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo lại thừa cơ thu hết không cần cảm tạ.”
“Một trận tranh phong đọ sức hạ màn, đại thế Nam Châu đã rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, Thiên Ngọc môn thì dựa vào sự bá đạo duy trì lấy cục diện, một khi tình thế có biến, Ngưu Hữu Đạo chỉ cần vung cánh tay hô lên, lòng người tụ về, Thiên Ngọc môn sẽ bị thua không hề nghi ngờ!”
“Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã cột nhân mã Thương hệ vững chắc bên cạnh hắn, luận lực ảnh hưởng của hắn đối với nhân mã Thương hệ, đã không ai bằng. Ở trong mắt nhân mã Thương hệ xem ra, Thiên Ngọc môn đã trở thành uy hiếp lớn nhất của bọn hắn, còn Ngưu Hữu Đạo thì quan hệ đến sinh tử của bọn hắn, ở trong địa bàn Nam Châu, dưới sự không chế của Thiên Ngọc môn, hắn là người duy nhất có thể phân cao thấp được với Thiên Ngọc môn để bảo vệ chu toàn bọn họ, bảo vệ lợi ích cho bọn họ, Ngưu Hữu Đạo cũng đã dùng sự thực để chứng minh điểm này.”
“Nếu như Thiên Ngọc môn vọng động Ngưu Hữu Đạo, dưới cái nhìn của Thương hệ nhân mã xem ra, chính là muốn động thủ với bọn hắn, như thế sẽ ép cho các bộ Thương hệ chạy tứ tán thoát ly khỏi Nam Châu. Hiện tại coi như Thiên Ngọc môn diệt trừ rơi Thương Triều Tông cũng vô dụng, Ngưu Hữu Đạo chỉ dựa vào việc chiếm lấy lòng người và lực ảnh hưởng, liền có thể tùy thời hiệu lệnh Thương hệ khống chế nhân mã Nam Châu phản kháng lại Thiên Ngọc môn.”
“Sau đại chiến Nam Châu, tình huống Thiên Ngọc môn cả trong lẫn ngoài đều có lợi hết, nhưng hết lần này tới lần khác bị Ngưu Hữu Đạo cản trở, bỏ qua thời cơ tốt nhất làm tan rã nhân mã Thương hệ, bây giờ nhân mã Thương hệ đã triệt để khống chế Nam Châu, nếu như còn muốn cường lực thanh tẩy, thì Nam Châu nhất định đại loạn, Thiên Ngọc môn đã bị rơi vào tâm lý sợ ném chuột vỡ bình.”
“Chính bởi vì có cơ sở này, Ngưu Hữu Đạo mới dám yên tâm nhảy ra khỏi Nam Châu, bởi vì hắn biết Thiên Ngọc môn đã không dám làm loạn với Nam Châu nữa. Ta há lại có thể ngồi yên nhìn hắn tụ lực đánh bại Thiên Ngọc môn, triệt để khống chế Nam Châu được?”
Nghe hết những giảng giải của Thiệu Bình Ba xong, Thiệu Tam Tỉnh kinh hãi cảm thán, “Tên Ngưu Hữu Đạo này quả thực đáng sợ!”
“Ta đã sớm nói rồi, người này rất nguy hiểm! Năm đó bất quá chỉ là một tên khí đồ Thượng Thanh tông, có thể từ một tên ‘chó nhà có tang’ chỉ ngắn ngủi mấy năm công phu, liền liều mạng ra được cục diện bây giờ, há lại có thể là kẻ đơn giản? Thiên Ngọc môn trước đó quá mức tự phụ, xem hắn như sâu kiến, lại không biết kẻ này có lòng dạ hổ báo sài lang, không thể kịp thời trừ hậu hoạn, để hắn nắm cái mũi dắt đi, bây giờ hối hận thì đã muộn!”
Thiệu Bình Ba lắc đầu cười lạnh một tiếng, lại nói: “Cuối cùng vẫn là cần phải đi diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo vừa chết, liền không cần lo lắng Ngưu Hữu Đạo dùng lực ảnh hưởng của hắn tụ tập nhân mã Thương hệ làm loạn. Lại cấp tốc bắt Thương Triều Tông ổn định lòng người, đằng sau đó đã có thể chầm rãi mưu toan, từng bước từng bước thanh trừ lực ảnh hưởng của Thương Triều Tông.”
“Điều kiện tiên quyết là không thể để cho nhân mã Thương hệ cho rằng Ngưu Hữu Đạo là bị chết ở trên tay Thiên Ngọc môn, cái ‘nồi đen’ này cần có người khác gánh.”
“Nếu không, chỉ bằng vào việc Thương Triều Tông dám ở trước mặt mọi người bắn giết ngoại tôn của Bành Hựu Tại ấy, có thể làm yên lòng nó được hay không, có thể ép được hay không, thật sự rất khó nói, làm không tốt còn bị hồi một cú đá ngọc cùng tan*. Mà nếu để nhân mã Thương hệ phát hiện Ngưu Hữu Đạo bị Thiên Ngọc môn giết, công thêm lại phát giác được Thương Triều Tông cũng đang bị Thiên Ngọc môn khống chế, dù có không muốn cho rằng Thiên Ngọc môn đang muốn đối phó bọn hắn cũng khó. . . Ta hiện rõ thân phận, gửi thư đến, trong thư cũng đã tường thuật những cái lợi và hại liên quan, chỉ cần Thiên Ngọc môn thấy được, nhất định sẽ phái người đến đó!”
Trưởng lão Thiên Ngọc môn Trần Đình Tú đã đến, lúc màn đêm buông xuống, đã suất lĩnh mấy người tới Vạn Thú môn.
Trưởng lão Vạn Thú môn phụ trách đón khách vẫn là Cừu Sơn, đích thân hắn rời núi nghênh tiếp ở cửa.
Trình độ nào đó mà nói, cũng là không có cách, Vạn Thú môn đúng là có một ghế ở Phiếu Miểu các không sai, môn phái cũng đích xác là có thực lực, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào tài lực. Ở lãnh thổ Tống quốc vẫn một mực bị Lăng Tiêu các, Huyết Thần điện, Liệt Thiên cung liên thủ chèn ép, không cho Vạn Thú môn bọn hắn cơ hội phát triển địa bàn trong lãnh địa của bọn họ, nếu không phải vậy bằng tài lực hùng hậu lại có thế lực mạnh nữa mà nói, tam đại phái liền gặp phiền toái.
Cho nên thực ra mà nói, Vạn Thú môn càng giống như là giới kinh doanh buôn bán tại tu hành giới hơn, bản thân không có thế lực để giữ cân bằng với những thế lực khác, chỉ vùi đầu vào buôn bán thôi cũng không được, cũng cần phải giữ gìn mối quan hệ với các thế lực khắp nơi khác nữa, nếu không phải vậy thì có muốn mua bán thôi cũng khó được thông thuận.
Hai người đứng ngoài cửa sơn môn khách khí hàn huyên.
Có thể hưởng thụ đãi ngộ được trưởng lão Vạn Thú môn tự mình nghênh tiếp, trong lòng Trần Đình Tú cũng rất cảm khái.
Mặc dù hắn cũng đường đường là trưởng lão của Thiên Ngọc môn, thế nhưng cùng so với trưởng lão của Vạn Thú môn người ta, thì căn bản là không phải cùng một cấp bậc.
Hắn thấy, như vậy thật đủ cho hắn mặt mũi, không khỏi không cảm khái chỗ tốt đẹp khi nắm lấy Nam Châu, cảm giác thân phận địa vị cũng hoàn toàn không giống trước.
Trên đường đi, lúc ghé qua các dịch trạm trên địa bàn thế lực các nơi để mượn dùng tọa kỵ thay thế, cũng thông thuận vô cùng, khi quá cảnh cũng đều rất nể tình.
Đương nhiên, nhân tình này Thiên Ngọc môn cũng phải trả lại, về sau khi người ta quá cảnh, mượn dùng tọa kỵ trong dịch trạm Nam Châu di chuyển, tự nhiên cũng không nói nhiều, có qua có lại.
Sau khi mời người vào sơn môn về sau, Cừu Sơn lần nữa hỏi thăm: “Không biết Trần huynh hôm nay đến bái kiến chưởng môn phái ta là có chuyện gì?”
Trần Đình Tú cười nói: “Tiện đường đi qua nơi đây, sao có thể không đến bái phỏng chủ nhà chứ, huống chi từ lâu cũng đã kính mến phong thái chưởng môn quý phái, nên đến đây để bái kiến.”
Cừu Sơn ha ha nói: “Thật đúng là đúng dịp, hai vị cự đầu* tu hành giới Nam Châu thế mà lựa chọn tới chơi cùng một ngày, thật là thú vị.” (* thế lực đại diện đứng đầu)
Trần Đình Tú sửng sốt một chút, “Lời này của Cừu huynh là có ý gì? Thiên Ngọc môn ta còn có những người khác tới bái phỏng nữa sao?”
Cừu Sơn hỏi lại: “Ngưu Hữu Đạo, chẳng lẽ Ngưu Hữu Đạo không phải là một trong hai cự đầu của Nam Châu sao?”
Ngưu Hữu Đạo tính là cái rắm gì cự đầu Nam Châu! Trong lòng Trần Đình Tú oán thầm không thôi, mặc kệ Ngưu Hữu Đạo ở tại Nam Châu như thế nào, người Thiên Ngọc môn đối mặt hắn vẫn còn có cảm giác ưu việt, căn bản là vẫn xem thường.
Đương nhiên, lời này không có nói ra, nhưng cũng đã đủ cho hắn thấy ngoài ý muốn, ngạc nhiên hỏi, “Ngưu Hữu Đạo cũng tới Vạn Thú môn sao?”
Thiên Ngọc môn nhận được thư của Thiệu Bình Ba gửi, trong thư chỉ nói Ngưu Hữu Đạo đang ở trong Vạn Tượng thành, hắn đi vào thành sau sai người đi điều tra khách sạn Ngưu Hữu Đạo thuê ở, lại phát hiện người đã trả phòng rời đi trước đó không lâu. Mà ở trong thành đó dù sao cũng là địa bàn của Vạn Thú môn, nên lần này đến Vạn Thú môn chính là muốn tìm cái cớ, xin nhờ Vạn Thú môn hỗ trợ tìm một chuyến, cũng không hề nghĩ tới việc Ngưu Hữu Đạo ở trong thành không ít thời gian sau lại chuyển tới ở Vạn Thú môn.
Cừu Sơn: “Thế nào, Trần huynh không biết?”
“Ha ha, thật đúng là có chút ngoài ý muốn. Không biết hắn đến Vạn Thú môn muốn làm chuyện gì?”
“Cũng nói là tới bái phỏng chưởng môn, nhưng chưởng môn gần đây luôn bận rộn, nhất thời bận quá không có thời gian đến gặp mặt, tạm thời an bài ở khách viện. Vừa mới nãy, ta còn nghe nói là hắn muốn đi bái phỏng chưởng môn Long Hưu Tiêu Dao phái đang còn làm khách ở bản phái ta nữa, có nhờ đệ tử bản phái hỗ trợ chuyển lời giúp. Ta cũng không biết rõ hắn đang muốn làm gì nữa, nếu Trần huynh muốn biết, ta sai người dẫn Trần huynh sang trực tiếp gặp hắn, Trần huynh ở trước mặt hỏi thẳng hắn luôn chẳng phải là rõ ràng liền.”
Ánh mắt Trần Đình Tú chớp lóe, liền vội vàng khoát tay nói: “Không không không, không dối gạt Trần huynh, kẻ này làm người quá mức phách lối, trẻ tuổi nóng tính, không coi ai ra gì, ngày bình thường hai chúng ta không hợp nhau lắm, ít khi lắm lời, nói một câu đã không hợp ý hết nửa câu, không gặp cũng được, miễn cho gặp rồi náo ầm ĩ.”
Cừu Sơn nghe vậy nghĩ nghĩ, cũng không thấy ngoài ý muốn, Ngưu Hữu Đạo với Thiên Ngọc môn tranh đoạt quyền nói chuyện tại Nam Châu hắn ít nhiều cũng có nghe thấy, song phương huyên náo không sảng khoái lắm hắn cũng có thể lý giải, chỉ là không nghĩ tới, Trần Đình Tú có thể thẳng thắn vạch trần với người ở ngoài Nam Châu như thế, liền cười ha ha nói: “Còn có chuyện như vậy sao, vậy ngược lại là ta đã đường đột rồi.”
Trần Đình Tú chợt dừng bước, “Cừu huynh, ta có một chuyện muốn nhờ.”
Cừu Sơn cũng dừng bước, nội tâm hơi có chút khó xử, vừa gặp mặt liền đưa ra yêu cầu, ngươi coi ngươi là ai dạ? Đáp ứng thì không tốt, mà không đáp ứng cũng không tốt, chỉ có thể nói: “Nguyện rửa tai lắng nghe.”
“Cừu huynh cũng biết Tiêu Dao cung là một trong những môn phái trụ cột trong Yến quốc ta, tên Ngưu Hữu Đạo kia với Thiên Ngọc môn ta không hợp nhau, hắn lại đi gặp Long chưởng môn, còn không biết hắn sẽ nói xấu Thiên Ngọc môn ta cái gì nữa. . . . . .”
Từ bên trong khu đèn đuốc sáng trưng đi ra, dưới Nguyệt Điệp bay múa, Tây Hải Đường đứng chắp tay đưa tiễn mấy vị khách nhân, dặn đệ tử trong môn dẫn khách nhân đi nghỉ ngơi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, chuyện Huyễn Giới đích thực làm hắn có chút bận rộn, việc xã giao không ngừng, Tây Hải Đường thở dài.
Lúc này, thân ảnh Cừu Sơn lướt đến, sau khi hạ xuống, bước nhanh đến gần chắp tay hành lễ, “Chưởng môn.”
Tây Hải Đường nói: “Ngưu Hữu Đạo gì đó kia, không phải muốn gặp bản tọa sao? Bảo hắn tới đây đi.”
“Chưởng môn, lại có khách tới. . . . . .” Cừu Sơn đem tình huống Trần Đình Tú tới kể ra, “Vị Trần trưởng lão này nghe nói Ngưu Hữu Đạo muốn đi bái phỏng Long Hưu, lại muốn ta hỗ trợ cản lại chút, muốn giành đi gặp Long Hưu trước, cũng không biết là muốn làm cái quỷ gì nữa. Mà đệ tử đi tới chỗ Long Hưu bên kia thông báo trở về nói Long Hưu đã đồng ý gặp Ngưu Hữu Đạo, nên ta trước hết bảo đệ tử kia tạm hoãn đi nói cho Ngưu Hữu Đạo biết, cố ý tới đây xin mời chưởng môn định đoạt.”
Lông mày Tây Hải Đường hơi nhíu, hừ lạnh một tiếng, “Cái thứ đồ không biết trời cao đất rộng, lại náo đến Vạn Thú môn của ta tranh quyền đoạt lợi nữa, coi Vạn Thú môn ta là chỗ nào? Bản tọa tạm thời không có hứng thú gặp bọn hắn, cho hai đứa bọn hắn đi hóng gió đi.”
Cừu Sơn: “Cho bọn hắn hóng gió cũng chẳng có gì, chỉ là vị Trần trưởng lão này đã mở miệng xin nhờ ngay trước mặt ta, lại cũng không phải là việc đại sự gì, không đáp ứng phải chăng có điểm đắc tội gì không.”
Tây Hải Đường: “Ngươi có ý kiến gì?”
Cừu Sơn: “Dù sao Ngưu Hữu Đạo cũng không biết được tình huống, chẳng qua là chuyện trình tự trước sau đi gặp Long Hưu thôi, nếu sau khi Long Hưu gặp Trần Đình Tú xong lại không muốn gặp Ngưu Hữu Đạo, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Tây Hải Đường liếc xéo, “Ngươi thu được chỗ tốt gì của vị Trần trưởng lão kia rồi đi, chứ không sao lại giúp người ta nói chuyện?”
Cừu Sơn cười khổ, chắp tay nói: “Sao có thể, liền chút vốn liếng đó của Thiên Ngọc môn, ta có thể để ý được chỗ tốt gì của hắn chứ? Là như vậy, người ta lần đầu tới, lại còn là lần đầu mở miệng nhờ. Mà người ta cũng đã có nói, về sau tại Nam Châu bên kia Cừu Sơn ta có chuyện gì cứ tới tìm hắn, chỉ cần mở miệng, hắn nhất định hỗ trợ hết sức lực.”
Tây Hải Đường lặng yên một chút, ừm một tiếng nói: “Ngươi tự xem mà làm đi.”