Đạo Quân

Chương 494: Có phải ngươi đã từng đắc tội với Long Hưu phải không?

Edit: Luna Huang

Để hắn tự nhìn xem mà xử lý, kỳ thật chính là ngầm cho phép.

Nguyên nhân có sự thay đổi thái độ này cũng rất đơn giản, Trần Đình Tú kia mặc dù cũng giống như Ngưu Hữu Đạo, cũng không có cho chỗ tốt gì, trong tương lai cũng chưa chắc là sẽ cho được chỗ tốt gì luôn, nhưng Trần Đình Tú có hứa hẹn, mà Ngưu Hữu Đạo thì không có gì, ở dưới tình huống đều chưa quen thuộc với cả hai, thì đây chính là một sự chênh lệch vi diệu.

“Vâng! Ta biết phải nên làm gì.” Cừu Sơn dạ, chắp tay cáo từ.

Tây Hải Đường chợt bồi thêm một câu, “Ngưu Hữu Đạo kia vẫn có chút ý tứ, nghe nói ở Nam Châu thế đơn lực bạc, nhưng vẫn cứng rắn đương đầu được với toàn bộ Thiên Ngọc môn, trước đó còn gây náo loạn ở Tề kinh thì phải? Nghe nói Thiên Hỏa giáo cũng bị hố mất mặt một phen.”

Cừu Sơn sửng sốt một chút, chợt minh bạch ý của chưởng môn, nhắc nhở hắn không cần làm quá mức, nhẹ gật đầu, “Chưởng môn yên tâm, không thù không oán, chúng ta cũng không cần thiết đi đắc tội với người.”

Tây Hải Đường cúi nhìn nhìn dưới chân, không có nói gì nữa, hai tay chắp ra sau mông, quay người rời đi.

Cừu Sơn hơi liếc mắt nhìn theo chút, sau đó quay người bay lượn rời đi.

Trong núi, trong một cái đình nghỉ mát, tên đệ tử tiến đến khách viện nơi Tiêu Dao cung tạm nghỉ thông báo vẫn còn đang chờ đợi ở trong đình, đợi đến khi Cừu Sơn bay lượn đến, vội tranh thủ thời gian hành lễ.

Cừu Sơn giơ tay lên một cái, ra hiệu cho hắn không cần đa lễ, “Như này, ngươi lại đi tới đó thông báo thêm một tiếng, liền nói trưởng lão Thiên Ngọc môn Yến quốc Trần Đình Tú cầu kiến chưởng môn Tiêu Dao cung.”

“Vâng!” Đệ tử kia lĩnh mệnh rời đi.

Cừu Sơn cũng vòng hai tay ra sau mong đứng ở trong đình chờ đợi. . .  . . .

Trong một cái đình viện, giữa đình đài lầu các, có một con kênh nước mát lạnh được dẫn từ trong núi tới, chảy róc rách trong viện, thỉnh thoảng trong nước có lá cây chìm chìm nổi nổi trôi phiêu đãng.


Chỗ biệt viện đãi khách này cao nhã* xa hoa không nói, diện tích cũng không phải là cái loại tiểu viện như nơi Ngưu Hữu Đạo ở kia có thể so sánh, nơi đây là nơi dùng để chiêu đãi khách quý. ( *thanh cao trang nhã)

Chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu tự nhiên được tính là khách quý, một thân trường sam thanh nhã*, nửa nằm nửa ngồi ở trên một cái trường kỷ ngắn trong các,  một cái chân co lại gấp khúc, cầm một bản cổ tịch đặt đứng thẳng ở trên đầu gối nhìn xem, thỉnh thoảng chậm rãi lật qua một trang, thần vận nội liễm, ngầm lộ uy nghi.( *thanh lịch trang nhã)

Long Hưu có một tên đệ tử, tên gọi là Dịch Thư, là nữ đệ tử, dung mạo đoan trang xinh xắn, vừa bước nhanh đi vào, chắp tay bẩm báo: “Sư phụ, đệ tử Vạn Thú môn báo, có trưởng lão Thiên Ngọc môn Nam Châu Yến quốc Trần Đình Tú cầu kiến ngài.”

“Trần Đình Tú. . .” Long Hưu suy nghĩ một chút, nhớ ra, ở trên danh sách thu thập những nhân viên chủ yếu của Thiên Ngọc môn có ghi, bản thân có là đã nhìn thấy qua cái tên này, bèn ngẩng mắt lên hỏi: “Phía Nam Châu bên kia xảy ra chuyện gì, vì sao người cũng chạy qua tới bên này?”

Dịch Thư nói: “Đệ tử không biết.”

Long Hưu hỏi: “Có nói là có chuyện gì không?”

Dịch Thư về: “Không nói, chỉ nói là xin cầu kiến.”

Long Hưu nhẹ nhàng thơ ơ nói: “Thiên Ngọc môn đúng là không giống như lúc trước, có được cả Nam Châu nha, tùy tiện người nào đến nói muốn gặp bản cung, bản cung liền phải gặp mặt phải không?”

Dịch Thư ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, nghe được ý không thích trong lời nói của sư phụ, đứng lặng chờ sư phụ chỉ rõ.

Nhưng mà Long Hưu tựa hồ vẫn đang mê mẩn đọc sách, không có phản ứng.

Dịch Thư minh bạch ý tứ của hắn, là không muốn gặp, bèn lui lại mấy bước, quay người bước nhanh rời đi.

Sự thật cũng đúng là như thế, Long Hưu đáp ứng gặp Ngưu Hữu Đạo, là bởi vì những hành động của Ngưu Hữu Đạo dẫn tới sự chú ý của hắn, nghe nói còn rất trẻ nữa, cho nên hắn muốn nhìn xem coi, người trẻ tuổi như nào, lại có chuyện gì mà tới tìm hắn.

Nói trắng ra là, chính là Ngưu Hữu Đạo đã khiến cho hắn hứng thú, nhất là sau khi Thiên Ngọc môn đi cầu hắn, ngầm cho phép được động thủ với Nam Châu, rồi Thiên Ngọc môn hao phí hết công phu, thế mà không có đạt được toàn bộ, thế mà bị Ngưu Hữu Đạo kia chen vào giữa.

Về phần Thiên Ngọc môn, trong mắt hắn là cái thá gì? Bành Hựu Tại ở trước mặt hắn còn phải cung kính dạ thưa, một cái trưởng lão gì đó hắn lại càng không để vào mắt, hắn là người Trần Đình Tú muốn gặp là có thể gặp sao?


Ngưu Hữu Đạo tới gặp, cùng Trần Đình Tú tới gặp, với hắn mà nói, căn bản không phải là một loại chuyện.

Ngưu Hữu Đạo trong mắt hắn quá yếu, tự cao tự đại với Ngưu Hữu Đạo không có ý nghĩa, đối xử với kẻ yếu không có tỏ ra kiêu ngạo, mới là chính là giá đỡ lớn nhất.

Mà tự cao tự đại với Thiên Ngọc môn thì lại giống như đang tiến hành ‘dằn mặt’ cần thiết, miễn cho quá lâng lâng, cho rằng chiếm được Nam Châu liền đã ghê gớm lắm . . .  . . .

“Không gặp?”

Trong đình trên núi, Cừu Sơn nghe báo vậy quay người lại hỏi lại, có chút ngoài ý muốn, Long Hưu này có ý gì? Tình nguyện gặp Ngưu Hữu Đạo lại không muốn gặp Trần Đình Tú, chẳng lẽ thực lực Thiên Ngọc môn không thể so được với Ngưu Hữu Đạo?

Đệ tử đi truyền lời đáp: “Đúng ạ, nói không gặp.”

Cừu Sơn: “Có nói vì sao không gặp không?”

Đệ tử đi truyền lời, “Đệ tử cũng đã hỏi, đối phương nói không có lý do gì, không gặp chính là không gặp. Đồ đệ kia của Long Hưu thái độ rất ngạo mạn, còn bảo đệ tử không cần hỏi dông dài. Đệ tử cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải trở về.” Giương mắt lên nhìn hắn một chút, chỉ trích đồ đệ Long Hưu, có ý tứ như muốn cáo trạng.

“Quái sự. . .” Cừu Sơn lẩm bấm nói thầm một tiếng, chợt lại nói: “Vậy đi, ngươi trước tiên cứ ở đây chờ lấy, tạm thời không cần đi thông tri cho Ngưu Hữu Đạo bên kia.”

“Vâng!” Đệ tử đi truyền lời dạ.

Thân hình Cừu Sơn lóe ra ngoài đình, lướt về một chỗ đèn đuốc leo lét khác phía trong núi. . .  . . .

Người Thiên Ngọc môn tới đây cũng hưởng thụ đãi ngộ không khác biệt lắm với Ngưu Hữu Đạo, cũng là một cái đình viện nhỏ.

Trần Đình Tú không có ở trong đình viện, mà đang đứng ở cửa đình viện bồi hồi đi lại, chờ đợi, chợt quay đầu qua nhìn lại.


Cừu Sơn đã hạ xuống đất, Trần Đình Tú lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười tiến lên, chắp tay nói: “Có việc gì phân phó đệ tử phía dưới là được rồi, sao dám làm phiền Cừu huynh tự mình chạy tới chạy lui vậy được.”

Cừu Sơn khoát tay, “Không sao. Ta nói Trần huynh này, có phải ngươi đã từng đắc tội với Long Hưu phải không?”

Trần Đình Tú kinh hãi, “Vì sao Cừu huynh nói lời này? Ta đến nay còn chưa gặp hắn lần nào, sao có chuyện đắc tội được, đã có chuyện gì xảy ra sao? Hay là Ngưu Hữu Đạo kia đúng thật là đi nói xấu ta cái gì? Cũng không đúng a, Ngưu Hữu Đạo đã biết ta tới đây rồi sao? Chẳng lẽ là nói xấu Thiên Ngọc môn ta?” Liên tục đặt câu hỏi.

Cừu Sơn cân nhắc lắc lắc đầu, “Ngươi suy nghĩ nhiều, Ngưu Hữu Đạo bên kia ta đã tạm thời cản lại giúp ngươi, hắn còn chưa gặp được Long Hưu, ở đâu ra cơ hội nói xấu các ngươi. Ta chỉ là có chút kỳ quái, Long Hưu đáp ứng gặp Ngưu Hữu Đạo, lại không muốn gặp ngươi.”

Trần Đình Tú vội hỏi: “Vì sao không muốn gặp?”

Cừu Sơn kỳ quái: “Ta nói Trần huynh này, chuyện của các ngươi chính các ngươi rõ ràng nhất, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Người ta không có cho lý do, liền chỉ nói không gặp, còn bảo đệ tử truyền lời của ta không cần dông dài, nên ta tưởng là do ngươi đã từng đắc tội với hắn.”

“. . .  . . .” Mặt Trần Đình Tú lập tức biểu lộ rất đặc sắc, có chút xấu hổ, tình huống như thế nào a, Long Hưu tình nguyện gặp Ngưu Hữu Đạo, lại không muốn gặp hắn, có vẻ như đường đường là trưởng lão Thiên Ngọc môn hắn còn không bằng một tên Ngưu Hữu Đạo ấy, cũng làm cho hắn thật mất hết mặt mũi với người Vạn Thú môn bên này.

Nhưng mà bị người ta quét mặt mũi, lại còn không có biện pháp gì, ngươi dám đi tìm Long Hưu hỏi tội sao? Hắn còn không có cái lá gan lớn như vậy.

Đừng nói hắn, ngay cả chưởng môn Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại cũng không dám đây này.

“Trần huynh, giữa các ngươi đến cùng có vấn đề gì ta không rõ, ta đã tận lực, ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, nói không chừng ngày mai chưởng môn sẽ gặp ngươi.”

Cừu Sơn liền chắp tay cáo từ, cố ý chạy tới một chuyến, đầu tiên cũng là tò mò đã có chuyện gì xảy ra, thứ yếu cũng là muốn đến để cho bên này một cái công đạo, chuyện đã đáp ứng nhưng không phải do bên này làm không thành, nếu làm không tốt sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều, từ người tốt lại biến thành người xấu mất, toi công bận rộn một chuyến không cần thiết, đã hứa làm thì phải làm đến nơi đến chốn nha.

“Xin tạm dừng bước.” Trần Đình Tú vội gọi hắn lại, “Muốn thỉnh giáo Cừu huynh thêm một ít, không biết Tiêu Dao cung tới đây gồm những người nào?”

Cừu Sơn nghĩ nghĩ, “Có hai tên trưởng lão, còn có ba tên đệ tử, giống như ba người đều mang theo một đồ đệ đến, nữ đồ đệ kia của Long Hưu không dễ nói chuyện cho lắm.”

“Nữ đồ đệ?” Trần Đình Tú lập tức hỏi: “Có phải là tiểu đồ đệ của Long Hưu, Dịch Thư không?”

Cừu Sơn gật đầu: “Đúng, là nàng, làm sao, ngươi quen biết?”

Trần Đình Tú: “Chưa nói tới có quen biết, nhưng nàng từng đại biểu Long Hưu tới thăm Thiên Ngọc môn rồi, cũng coi như là có nhận biết. Dạng này, Cừu huynh, ngươi giúp ta thêm một chuyện được không?”


Cừu Sơn có chút cau mày, “Trần huynh, xin hãy có chừng mực!”

Trần Đình Tú nhìn ra hắn có chút không được kiên nhẫn nữa, vội nói: “Cừu huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn biết người Tiêu Dao cung đang ở đâu, lại phiền toái Cừu huynh chạy tới chạy lui thật sự là áy náy, ta sẽ tự mình đi tới chỗ Tiêu Dao cung bên kia xin cầu kiến, ta có chỗ nào trêu chọc người ta không cao hứng, tiện thể đi nhận lỗi luôn. Ngươi xem coi vậy có được không?”

Nếu vỏn vẹn chỉ là như vậy, cũng không phải là chuyện gì, lông mày Cừu Sơn giãn ra, “Vậy ngươi đi theo ta đi.”

“Cảm tạ cảm tạ.” Trần Đình Tú liên tục chắp tay cảm ơn, tiếp theo nhanh chóng đi vào trong nội viện, bàn giao lại một tiếng với đệ tử đồng môn, sau đó đi theo Cừu Sơn rời đi.

Hai người lại tới bên cạnh ngôi đình trong núi kia, đệ tử đang chờ trong đình tính đi qua chào, Cừu Sơn hơi đưa bàn tay lên ngăn lại, không có để cho hắn tới, tiếp theo lấy ngón tay chỉ chỉ một đình đài lầu các nhỏ ở bên kia, “Người của Tiêu Dao cung đang ở đằng đó. Trần huynh, ngươi đi rồi nhanh trở lại, đừng có náo ra chuyện gì đó, nếu không mặt mũi mọi người sẽ rất khó coi.”

Trần Đình Tú vội vàng gật đầu, “Cái này là tự nhiên, ta nào dám giương oai với người của Tiêu Dao cung chứ. Đúng rồi, Cừu huynh, Ngưu Hữu Đạo bên kia. . .” Làm một bộ dáng như muốn nói lại thôi, có vẻ như muốn bảo người ta hỗ trợ, nhưng lại không tiện mở miệng ý.

Cừu Sơn hiểu ý tứ của hắn, “Cho ngươi tối đa nửa canh giờ, bằng không lỡ như Tiêu Dao cung bên kia có hỏi vì sao Ngưu Hữu Đạo lâu vậy còn chưa tới, ta chỗ này cũng không tiện bàn giao.”

“Được được được, đại ân của Cừu huynh ta ghi nhớ kỹ, lời cảm tạ ta cũng không muốn nói nhiều, ta ngay chỗ này hứa chắc như đinh đóng cột, mời Cừu huynh dành thời gian đi tới Nam Châu một chuyến, để ta bày tỏ tình hữu nghị.” Trần Đình Tú gần như cúi đầu thật sâu cảm tạ.

Cừu Sơn mỉm cười, cũng buông tiếng thở dài, “Nhanh lên đi.” Phất tay ra hiệu tên đệ tử kia cùng đi chung.

Trần Đình Tú lần nữa chắp tay, sau đó nhanh chóng bay về phía đình viện đối phương vừa chỉ.

Áp lực của hắn cũng không nhỏ, tâm tình nặng nề, nhất là khi được biết Ngưu Hữu Đạo muốn đi gặp Long Hưu.

Trải qua Thiệu Bình Ba nhắc nhở, Thiên Ngọc môn đã biết Ngưu Hữu Đạo muốn súc thế ngóc đầu trở lại, nào còn dám để cho Ngưu Hữu Đạo cấu kết được với Long Hưu, một khi thật sự để cho Ngưu Hữu Đạo thu được sự ủng hộ của Long Hưu, Thiên Ngọc môn liền sẽ gặp phiền phức.

Mặc dù hắn không cho rằng Long Hưu có thể ủng hộ Ngưu Hữu Đạo, bởi vì trên tay Ngưu Hữu Đạo còn không có được thế lực tu hành có thể cải quản Nam Châu, Long Hưu cũng rất không có khả năng giao Nam Châu lại cho Ngưu Hữu Đạo. Thế nhưng với tên Ngưu Hữu Đạo kia, thì lại không biết chừng, đích xác là có chút môn đạo, Thiên Ngọc môn đã từng nếm qua một lần thua thiệt, lĩnh giáo qua thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo, nào còn dám bỏ mặc.

Trần Đình Tú hắn nhận mệnh lệnh mà chạy đến đây, vốn là muốn nhằm vào Ngưu Hữu Đạo, sao có thể trơ mắt ngồi nhìn mọi chuyện xảy ra như vậy được, lần này hắn không thèm đếm xỉa gì nữa cũng muốn nghĩ biện pháp ngăn cản.

Vừa mới hạ xuống ở bên ngoài đình viện, liền bị hai tên tu sĩ canh cổng cản lại, “Là người phương nào?”

Người cản là đệ tử Vạn Thú môn, nhân thủ môn phái bố trí tới để canh cổng cho người Tiêu Dao cung, miễn cho có người tới quấy rầy khách quý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận