Đạo Quân

Chương 506: Tương kính như tân

Edit: Luna Huang – vợ chồng tôn trọng nhau như khách

“Nói xong rồi?”

Trong đình đài lầu các, Văn Tâm Chiếu ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm Trần Đình Tú đang đứng đó nói bô bô một đống, bèn lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Đột nhiên có người chạy tới, nói là có chuyện liên quan tới Hồng Nương Tề kinh muốn nói với nàng, nàng đối với chuyện của Hồng Nương đúng là không thể nào làm ngơ được, giằn lòng không nổi, thế là gặp, ai ngờ người tới cư nhiên là một tên có thù với Hồng Nương phía bên kia, còn ra vẻ một lòng hảo tâm chạy tới muốn hỗ trợ nữa mới ghê.

Vấn đáp một trận xong, sau đó Trần Đình Tú đang tiếp tục bô bô không ngừng thuyết phục thì bị cắt ngang, liền ngây ngẩn cả người, hỏi: “Phu nhân, ý ngài là…?”

Văn Tâm Chiếu chỉ cho một chữ, “Lăn!”

“. . .  . . .” Trần Đình Tú kinh ngạc, tình huống gì đây? Lại nói tiếp: “Ả Hồng Nương kia sở dĩ phách lối, là do có Ngưu Hữu Đạo làm chỗ dựa lớn nhất, chỉ cần diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, ở trong địa bàn Nam Châu, Thiên Ngọc môn ta có thể khiến ả Hồng Nương đó sống không bằng chết, nhất định giúp phu nhân xả cơn giận này. . .  . . .”

“Cút!” Văn Tâm Chiếu lại hét lên một tiếng cắt ngang.

Nếu không phải xem ở đối phương cũng có thù với Hồng Nương, cùng có chung ý nghĩ muốn giết Hồng Nương, có chút hương vị ‘cùng chung mối thù’, nàng hiện tại đã có thể ‘mần thịt’ hắn luôn rồi.

“Mời!” Lão giả hiền lành đứng ở một bên tiến lên, rất không khách khí đưa tay mời hắn đi ra ngoài.

Thấy đối phương tự nhiên nổi giận, Trần Đình Tú đành phải ngượng ngùng cáo từ, mang theo một bụng buồn bực rời đi.

Trước khi tới đây, hắn đã sai đệ tử bên dưới đi tìm đệ tử Vạn Thú môn có quen biết xác minh lại rồi, biết Triều Thắng Hoài kia không có nói bậy, Văn Tâm Chiếu đích thật là ‘ăn giấm chua’ nên mới đánh Hồng Nương.

Cái này dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, hắn khẳng định phải xác minh lại, nếu không có nắm chắc, hắn cũng không dám mạo muội chạy qua.

Trước đó có nói với đệ tử Vạn Thú môn phụ trách liên lạc một lần, nhưng đệ tử đó không có thổ lộ chuyện này, sau khi cố ý cầm chuyện này đi xác minh lại, thì đệ tử Vạn Thú môn liên lạc kia sau khi nghe hỏi xong cũng rất kinh ngạc, còn hỏi bọn hắn làm sao mà biết, là ai nói. Triều Thắng Hoài đã nói là ở trong môn đã hạ lệnh cấm, không được phép nói chuyện này, nên phía Trần Đình Tú bên này tự nhiên là không dám ‘bán’ Triều Thắng Hoài.

Bán Triều Thắng Hoài là chuyện nhỏ, đắc tội trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính mới là chuyện lớn, không chọc nổi.

Nữ nhân nổi ghen lên là rất đáng sợ, thế nên hắn đến đây, nghĩ là đã có nắm chắc sẽ lợi dụng châm ngòi thành công, ai ngờ kết quả lại như thế, thái độ của Văn Tâm Chiếu làm cho hắn thật bất ngờ.


Văn Tâm Chiếu ngồi lại một mình trong lầu các, nổi giận, bởi vì Trần Đình Tú không nói lời gì hữu ích hết, nàng đương nhiên là hận không thể hung hăng chà đạp ả tiện nhân kia, muốn cho tiện nhân kia sống không bằng chết rồi.

Thế nhưng có thể động được nàng đã sớm động, còn cần cái thứ rác như hắn đến giúp đỡ? Quả thực là trò cười!

. . .  . . .

“Là ngươi?”

Trong sảnh đường tiếp khách, Đỗ Vân Tang nhận ra khách đến thăm là Trần bá, có chút ngoài ý muốn.

Bên này nhận được thông báo, nói là người Triệu Hùng Ca phái tới muốn gặp hắn, ở trong Vạn Thú môn này, dưới tình huống bình thường, sẽ không có ai dám giả danh người khác lừa bịp lung tung, hắn bèn nhận gặp.

Đang còn kỳ quái Triệu Hùng Ca phái người tới gặp hắn là có chuyện gì. Ai ngờ, người đến lại là Trần bá.

Bọn hắn tự nhiên là có nhận biết nhau, từ trước đây thật lâu đã biết, hơn nữa còn ở chung một đoạn thời gian, xem như cũng là người tương đối khá quen thuộc.

“Đúng, là ta!” Trần bá căng môi bặm mặt.

Đỗ Vân Tang hơi híp mắt lại nói: “Ngươi còn có thân phận khác, là người của Triệu Hùng Ca?”

Trần bá: “Mượn cái tên tuổi mà thôi, nếu không ngài ở cao cao tại thượng, một tiểu nhân vật như ta sao có thể gặp được đại nhân vật như ngươi được!”

Lời này vừa nói ra, phát hiện người này lại là tên giả danh chạy tới lừa bịp, hộ pháp trong sảnh bỗng nhiên cảnh giác cao độ, liền muốn xuất thủ.

“Chuyện đã qua lâu rồi, nơi này cũng không phải là nơi ngươi nên tới, đi đi, tiễn khách!” Đỗ Vân Tang chắp tay sau lưng quay đi, không có hạ lệnh cho người bên dưới trực tiếp thu thập, là coi như đã giơ cao đánh khẽ rồi.

Hắn có ước định với Văn Tâm Chiếu, sẽ không có bất kỳ lui tới gì với Hồng Nương nữa, tự nhiên cũng bao quát cả người của Hồng Nương bên kia.

“Mời!” Hộ pháp trong sảnh đường lập tức đưa tay tiễn khách.

Trần bá cả giận nói: “Chúng ta cũng hi vọng mọi chuyện đã qua, thế nhưng vì sao các ngươi lại tiếp tục dồn ép, không tha cho đông gia chúng ta con đường sống vậy hả? Hôm qua phu nhân ngươi đánh Hồng Nương chúng ta hai cái tát thì cũng thôi đi, bây giờ còn cấu kết với Thiên Ngọc môn, muốn đẩy đông gia chúng ta vào chỗ chết nữa . . .  . . . ”

Nghe được hắn nhắc đến chuyện này, hộ pháp trong sảnh đường nháy mắt xuất thủ không khách khí chút nào, trực tiếp bắt hắn chế trụ, khiến cho hắn không phát ra được thanh âm nào, rồi kéo đi ra bên ngoài.


Trần bá cũng không có hoàn thủ, mặc cho chế trụ, Ngưu Hữu Đạo bên kia đã thông báo, chỉ nói chuyện tình, không thể động thủ.

Đỗ Vân Tang đang đưa lưng về phía này không phải kẻ điếc, sắc mặt bỗng có thay đổi, bỗng nhiên quay người lại, quát: “Dừng lại!”

Hai tên hộ pháp vừa áp giải Trần bá tới cửa thân hình chợt cứng đờ, một người quay đầu lại nói: “Tông chủ, người này nói bừa, không cần để ý!”

Có một số việc, người trong cuộc thường thường là người cuối cùng hiểu rõ tình hình.

Có một số việc, người phía dưới cũng không dám để cho Đỗ Vân Tang biết.

Bọn hắn không biết Trần bá, nếu không cũng sẽ không để cho Trần bá gặp Đỗ Vân Tang, trên thực tế, toàn bộ Thiên Hành tông cũng không có mấy người gặp qua Trần bá.

Năm đó Thiên Hành tông bởi vì xảy ra chuyện Đỗ Vân Tang, tâm lý chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra bên ngoài, mặc dù không người nào biết, nhưng cũng tận lực ước thúc người phía dưới.

Thử nghĩ, lỡ như nữ nhân có một chân với chưởng môn lại cũng có mập mờ với đệ tử ở phía dưới thì sao, không khỏi quá xấu hổ, cũng không muốn trong môn lại có người có quan hệ không rõ với Hồng Nương.

Cho nên, khách quan mà nói, toàn bộ Thiên Hành tông, người từng gặp qua Hồng Nương thật sự không có mấy người, gặp qua Trần bá tự nhiên lại càng ít.

Trên thực tế, cho tới bây giờ, hai tên hộ pháp cũng không biết rõ Trần bá và Hồng Nương có quan hệ gì, chỉ đại khái đoán được người này hẳn là người của Hồng Nương bên kia.

Đỗ Vân Tang hạ lệnh, “Buông hắn ra!”

Hai tên hộ pháp quay mặt nhìn nhau, có chút khó khăn thức hiện, lực ảnh hưởng của tiền nhiệm chưởng môn Văn Hoa tại Thiên Hành tông y nguyên vẫn rất lớn.

Ngữ khí Đỗ Vân Tang trở nên lạnh lùng, “Ta bảo các ngươi buông hắn ra, không nghe thấy?”

Bất đắc dĩ, hai tên hộ pháp đành phải từ từ buông Trần bá ra.

Người Trần bá nhoáng lên một cái, thoát ra khỏi tay hai người, lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi trở về, dáng vẻ không sợ chết đứng ở trước mặt Đỗ Vân Tang.

Đỗ Vân Tang xuất thủ, điểm ở trên người hắn mấy cái, giải trừ cấm chế trên người hắn, rồi hỏi “Ngươi vừa nói cái gì?”


Trần bá làm vẻ mỉa mai, “Làm gì biết rõ còn cố hỏi!” Lại quay đầu nhìn ra sau, “Ta thấy bọn hắn cũng đều biết đi, ngươi tuyệt đối đừng nói,  người chưởng môn như ngươi lại không biết chút nào nha.”

Đỗ Vân Tang lạnh nhạt liếc nhìn qua hai tên hộ pháp, hai tên hộ pháp hơi chột dạ, tránh đi ánh mắt của hắn.

Thấy tình hình như vậy, lòng Đỗ Vân Tang trầm xuống, minh bạch, đoán chừng điều Trần bá mới nói chính là thật.

Đỗ Vân Tang cũng không nói bản thân hắn biết hay không, tiếp tục hỏi: “Phu nhân ta hôm qua có đánh Hồng Nương sao? Hôm qua lúc nào?”

Trần bá: “Ngay tại khách viện Thiên Nữ giáo, sau khi các ngươi vừa ra ngoài, ngươi không biết? Chúng ta có đắc tội các ngươi, hay là đã chọc giận các ngươi cái gì, chúng ta cũng không biết các ngươi có ở đó, chỉ là trong lúc vô tình gặp phải mà thôi, phu nhân ngươi liền gọi Hồng Nương đi qua một bên, hung hăng đánh cho hai cái tát. Hồng Nương cứng rắn chịu đựng, cũng không có bất kỳ sự kháng cự nào! Hồng Nương biết, không thể trêu vào Thiên Hành tông các ngươi được, chỉ hận bản thân nàng có mắt không tròng, đụng phải loại người phụ tình này, đời này nàng cũng chỉ có thể tự nhận là nàng không may, nàng trở về, một mình trốn ở trong phòng không dám ra, các ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

Hai nắm tay Đỗ Vân Tang dấu trong tay áo hơi nắm chặt, gương mặt căng cứng lại một chút, chuyện cũ như rõ mồn một trước mắt, khó quên được!

Hắn nhớ tới, hôm qua sau khi gặp Hồng Nương, đằng sau đó Văn Tâm Chiếu nói có việc bận rời đi một chút, không nghĩ tới là đi tìm Hồng Nương tính sổ sách.

Trần bá ngoài miệng vẫn không ngừng, tiếp tục oán giận: “Trước mặt mọi người ăn hai cái tát là nhục nhã bao nhiêu, nàng không rên một tiếng, trốn ở một bên đơn độc tiếp nhận, đều bị ủy khuất đến như vậy rồi, các ngươi cớ sao còn không chịu buông tha? Muốn giết liền trực tiếp động thủ đi, làm gì còn muốn quanh co lòng vòng, đi cấu kết với Thiên Ngọc môn hạ độc thủ? Làm sao? Đã muốn giết người, còn không muốn tay chịu dính máu tanh phải không? Quả nhiên là danh môn đại phái, yêu quý vẻ ngoài a!”

“Đừng có nói điên nói xàm!” Một tên hộ pháp quát tháo, “Con mắt nào của ngươi trông thấy chúng ta cấu kết với Thiên Ngọc môn gì đó rồi?”

Trần bá phất tay chỉ ra bên ngoài, giận đáp trả: “Hai con mắt ta đều thấy được, ngay tại trước đó, ta tận mắt trông thấy trưởng lão Thiên Ngọc môn Trần Đình Tú tiến đến đây, hiện tại e là đang cùng Đỗ phu nhân mưu đồ bí mật chứ gì?”

Chân mày Đỗ Vân Tang nhíu lại.

Trần bá lại quay lại, chỉ thẳng vào cái mũi hắn giận dữ mắng mỏ, “Năm đó Hồng Nương không hề có lỗi với ngươi đi? Cũng không có bức bách ngươi phải không? Chính ngươi muốn đi cùng nàng, chính ngươi nói muốn đối xử tốt với nàng, rồi đột nhiên vứt bỏ nàng cũng chính là ngươi, người của ngươi bên kia kém chút nữa đánh nàng chết tươi mới đem trả lại, nàng vì ngươi phải chịu bao nhiêu là tội? Cái mạng kia của nàng là được nhặt trở về, nàng đã không còn nợ ngươi bất cứ điều gì, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Các ngươi thật sự là khinh người quá đáng, ta hôm nay tới không có ý định còn sống trở về, muốn chém muốn giết muốn róc thịt cứ tự nhiên, có chết ta cũng muốn mắng tên cẩu tặc ngươi một trận!”

Bộ ngực Đỗ Vân Tang hơi có chập trùng dị thường.

“Lớn mật!” Nghe được hắn dám mắng chưởng môn là cẩu tặc, hai tên hộ pháp giận dữ la lớn.

Đỗ Vân Tang y nguyên vẫn bình tĩnh, cụp mắt nhìn xuống lặng yên không nhúc nhích, trong miệng bật ra hai chữ, “Tiễn khách!”

Hai tên hộ pháp đã sớm đã không kịp chờ đợi, thân hình lóe lên xông đến, cấp tốc chế trụ Trần bá, lôi đi.

Trong sảnh lặng im một hồi, Đỗ Vân Tang cũng đi ra, vẫy tay gọi một người lại, “Hỏi một chút, vừa rồi có phải phu nhân đi gặp người nào.”

“Vâng!” Tên đệ tử kia lĩnh mệnh rời đi.

Không bao lâu sau, tên đệ tử kia bước nhanh trở về, bẩm báo: “Hồi bẩm tông chủ, đệ tử thủ vệ nói, vừa rồi trưởng lão Thiên Ngọc môn mới nổi danh tới bái kiến phu nhân, đã đi.”

Trong mắt Đỗ Vân Tang hiện lên một tia tàn khốc, quơ quơ ống tay áo, cho đệ tử kia lui xuống, sau đó dưới ánh mắt nhìn theo của hai tên hộ pháp vừa trở về không nhanh không chậm rời đi.


Văn Tâm Chiếu vẫn còn đang ở trong đình đài lầu các kia, ngồi an tĩnh đó, thất thần.

Đỗ Vân Tang đi vào phá vỡ yên tĩnh, hỏi “Khách nhân đi rồi?”

Văn Tâm Chiếu quay đầu, cười gượng ép đáp, “Đi rồi.”

Đỗ Vân Tang đi đến bên người nàng, đứng dựa vào lan can sánh vai cùng nàng, nhìn xem cảnh vườn, ngữ khí bình tĩnh, “Tại sao phải đánh nàng ta?”

Văn Tâm Chiếu hơi cúi đầu, biết là nói tới ai, nhẹ nhàng nói: “Sư huynh đau lòng?”

Đỗ Vân Tang: “Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta, không phải ta đã nói với muội rồi sao?”

Văn Tâm Chiếu: “Muội với ả cũng đã có ước định, ả đã đáp ứng không gặp lại sư huynh, nếu không mặc cho muội xử trí. Muội cũng không làm gì quá cả, chỉ là thấy ả lại gặp sư huynh, đột nhiên muội liền không chịu được, chính muội cũng không hiểu tại sao lại không thể khống chế được bản thân, liền đi tìm ả, đánh ả hai tát. Sư huynh đang giận muội phải không? Nếu như tức giận, muội đi xin lỗi nhận sai.”

Đỗ Vân Tang: “Không cần đi nhận sai. Trưởng lão Thiên Ngọc môn kia tới tìm muội là có chuyện gì?”

“Đoán chừng là nghe được chuyện muội đánh Hồng Nương nên tìm tới. . .  . . .” Văn Tâm Chiếu đem chuyện Trần Đình Tú tới tìm nàng làm gì, một năm một mười kể rõ ra, không có bất kỳ giấu giếm nào, cuối cùng nói: “Muội không có đáp ứng hắn, đã đuổi hắn đi.”

Đỗ Vân Tang: “Vừa rồi Trần lão đầu bên cạnh Hồng Nương đến tìm ta, mắng cho ta một trận. . .  . . .” Hắn cũng không có giấu giếm nàng, đem chuyện đã xảy ra kể lại, hỏi: “Muội cảm thấy thế nào?”

Văn Tâm Chiếu cúi đầu trầm mặc.

Đỗ Vân Tang: “Sư muội, ta nợ nàng ta.”

Văn Tâm Chiếu: “Chẳng lẽ lại không nợ muội sao?”

Đỗ Vân Tang: “Chuyện ta đáp ứng muội, ta sẽ thực hiện, ta lặp lại một lần, ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với nàng ta nữa, hi vọng về sau muội cũng đừng làm như vậy nữa, được không?”

Văn Tâm Chiếu khẽ gật đầu “ừm” một tiếng.

Đỗ Vân Tang: “Kẻ chạy tới lấy chuyện này ra làm văn chương kia, là muội đi giải quyết, hay là để ta giải quyết?”

Văn Tâm Chiếu nói khẽ: “Loại chuyện này cũng không cần sư huynh phải ra mặt, để muội đi.”

Sự tình nói rõ ràng ra là được, Đỗ Vân Tang cũng không có nói nhiều, quay người rời đi.

Giữa phu thê bọn họ từ trước tới nay đều là như vậy, tương kính như tân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận