Đạo Quân

Chương 511: Răng nanh

Edit: Luna Huang

“Đại khái là lúc nào?”

“Hẳn là trong vòng hai ngày tới, thời gian cụ thể hiện tại không thể xác định chắc được, nhất định phải xem tình huống có lợi hay không mà định ra, vậy nên cần chuẩn bị tùy thời động thủ.”

“Được, ta bên này sẽ chuẩn bị tốt, chỉ cần trước khi động thủ ra hiệu cái là được, ta sẽ an bài người tùy thời tiếp ứng.”

“Tốt, cứ như vậy đi! Ta cảnh cáo ngươi, đang trong thời điểm mấu chốt, không nên đi gây chuyện nữa, để hỏng mất thì đừng có đi trách ta.”

Phía sau gốc tử đằng rủ xuống truyền đến một trận âm thanh lạ, Triều Thắng Hoài để lại câu cảnh cáo xong biến mất.

Ngưu Hữu Đạo lại quanh quẩn tại chỗ một hồi, sau đó cũng làm bộ như không có việc gì quay trở về, tới hội họp với Viên Cương đang chờ bên vách núi, bảo hắn thông báo cho đệ tử Ngũ Lương sơn tới nằm vùng ở mấy chỗ phụ cận, chuẩn bị tốt để tiếp ứng, tiếp ứng làm gì tạm thời sẽ không nói cho biết, trước khi xong việc là không dám tuỳ tiện tiết lộ tin tức.

Viên Cương rất là lo lắng, không thể không nhắc nhở: “Đạo gia, chuyện này không thể coi thường được, một khi bại lộ, phiền phức sẽ lớn lắm, ngươi thật sự yên tâm để cho tên kia đi làm loại chuyện này sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Loại chuyện này cũng chỉ có người ở trong Vạn Thú môn, đã quen thuộc tình huống Vạn Thú môn mới có thể có cơ hội ra tay. Ngươi yên tâm, việc này nhìn như nguy hiểm, nhưng kỳ thực cũng không có nhiều nguy hiểm lắm, chỉ cần can đảm cẩn trọng, hẳn không phải là vấn đề gì lớn.”

“Trong quá trình động thủ, nếu thuốc chuẩn bị không có vấn đề, thì khi vận chuyển thi thể bị bắt có thể nói là mang đi tiêu hủy, hay nếu bị phát hiện khi khống chế chuyển phi cầm ra, cũng có thể nói là đang thử cưỡi vài vòng, sẽ không ai nghi ngờ Triều Thắng Hoài là còn đang trộm đồ nhà cả. Chỉ cần không bị bắt ở ngay tại thời điểm giao hàng, nhưng khâu khác nếu có xảy ra vấn đề, thì có đánh chết Triều Thắng Hoài cũng sẽ không dám nói là trộm để mang ra cho ta đâu, nếu không sẽ lòi ra rất nhiều vấn đề nữa, đến lúc đó cho dù là ai đi nữa cũng sẽ không thể bảo vệ được hắn, cho nên hắn sẽ lấy vài lý do tắc trách cho qua thôi.”

“Dù các khâu khác xảy ra vấn đề, thì có Triều Kính tại đó, không ai có thể chụp tội danh trộm cắp lên trên đầu hắn được. Đạo lý ta đã nói rõ cho hắn biết rồi, trong lòng của hắn đã có nắm chắc, sẽ biết cẩn thận ứng đối. Lui 1 vạn bước mà nói, coi như xảy ra chuyện, chúng ta chỉ cần chết sống không thừa nhận là xong.”

Viên Cương biểu thị lo lắng, “Loại chuyện này một khi bị phát hiện, chết sống không thừa nhận có hữu dụng không?”


Ngưu Hữu Đạo: “Bắc Châu quy thuận! Lấy đó làm mồi, chỉ cần tội danh không gắn cứng ở trên đầu chúng ta, ta tự có biện pháp khiến cho các đại phái Tiêu Dao cung các loại ra mặt, tạo áp lực cho Vạn Thú môn, nói giúp cho chúng ta, Triều Kính vì cầu tự vệ, cũng sẽ để cho thế cục có lợi cho chúng ta. Đương nhiên, ta cũng không hi vọng phải đi đến một bước này, khi đó phiền phức sẽ quá nhiều, cái này chỉ là dự định vạn bất đắc dĩ thôi, nếu đã động thủ, vẫn là nên cuỗm đồ vật tới tay hoàn hảo mới là thượng sách, dù gì đây cũng là một khoản tài nguyên không nhỏ a!”

Viên Cương khẽ gật đầu, nếu Đạo gia đã có dự tính tốt ở đằng sau rồi, hắn cũng yên lòng hơn không ít.

Hai người đột nhiên cùng quay đầu lại, chỉ thấy một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, đã hạ xuống trong đình viện.

Viên Cương lập tức quay người đi vào, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm làm gậy, không nhanh không chậm quay về, lại về ngồi trước bàn cờ trong đình, thu dọn ván cờ, thỉnh thoảng nhìn chung quanh một chút.

Thiếu bớt Ngân nhi, tựa hồ được thanh tịnh không ít, Yêu Vương kia cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thật đúng ‘dễ’ bao nuôi.

Không bao lâu sau, Viên Cương quay lại, cầm trên tay phần mật tín đã được dịch, nói “Từ Bắc Châu bên kia gửi.”

Ngưu Hữu Đạo ngồi đó, một tay cầm kiếm chống đất, một tay tiếp mật tín nhìn xem, sau khi xem xong lông mày nhíu lại.

Là tin Trần Quy Thạc gửi tới, báo cáo tình huống Bắc Châu bên kia, trong tin cũng thuật lại nội dung ở trên ba phong thư Bắc Châu bảo hắn gửi đến ba phái Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, ba phong thư có nội dung như nhau. Ngoại trừ xưng hô khác biệt ra, thì nội dung là cùng một loại.

Ngưu Hữu Đạo hừ hừ cười lạnh mấy tiếng, tay run một cái, mật tín tay bùng cháy, hóa thành tro tàn, “Xem ra Đại Thiền sơn quản khống Thiệu Bình Ba đích xác rất nghiêm ngặt, trên tay hắn không có tu sĩ nào khác có thể dùng được, chuyện cơ mật như thế lại chỉ có thể giao được cho Trần Quy Thạc với Tống Thư đưa đi.”

Viên Cương đã xem qua tin rồi, trong thư cũng không có đề cập tới việc Tống Thư có đưa tin hay không, chần chờ hỏi lại: “Tống Thư?”

Ngưu Hữu Đạo: “Những năm này, ta một mực chú ý tới hắn, Thiệu Bình Ba người này tự cao tự đại, sẽ không dễ dàng bị người khác quản chế, bản thân hắn có khát vọng muốn thi triển, cho nên hắn Bắc kháng Hàn quốc, Nam kháng Yến quốc, nằm ở giữa lưng chừng, mới có thể tranh thủ cơ hội buông tay chăm lo quản lý Bắc Châu, tích súc thực lực, làm chuẩn bị cho Nam chinh Bắc chiến đây. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không toàn diện đảo hướng về Yến quốc, bởi vì hắn rất rõ ràng, có vết xe đổ phản loạn năm xưa, vô luận là về Yến hay là về Hàn, vô luận nước nào đều sẽ muốn ra tay tăng cường khống chế hắn, cuối cùng thậm chí là xóa đi sức ảnh hưởng của hắn, cái này tuyệt đối không phải là điều hắn muốn thấy. Đàm phán quy thuận sao? Ta đoán chắc hắn đây là đang tính chơi chiêu ‘dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại’, đang muốn trì hoãn thời gian, ổn định hai nước Yến Hàn, chỉ cần bên ngoài bất loạn, hắn liền ổn định được Đại Thiền sơn. Thiệu Tam Tỉnh không cho Trần Quy Thạc đi gặp Tống Thư. . . Nếu ta đoán không sai mà nói, Tống Thư hẳn cũng mang thư đi tới Hàn quốc bên kia.”

Hắn nhắm hai mắt lại, một ngón tay khẩy khẩy một quân cờ trên bàn cờ, đang còn tính toán thời gian thư từ lui tới.

Viên Cương không có quấy rầy hắn, đã đi theo nhiều năm, hiểu rõ hắn, biết lúc này hắn khẳng định là đang tính toán vấn đề gì đó.


Cư như vậy một lúc sau, Ngưu Hữu Đạo mới chậm rãi mở hai mắt ra, nói “Tính toán về mặt thời gian hoàn toàn có thể đuổi kịp.”

Viên Cương nghi hoặc không hiểu, chờ hắn nói rõ phần sau.

Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hơi nhếch lên mỉa mai, “Ta liền biết hắn không phải là người dễ dàng nhận thua mà, tạo cho hắn áp lực cái tất có phản ứng ngay, nếu như hắn ổn định ở yên bất động, ta có lẽ không làm gì được hắn thật, hắn động rồi liền tốt, ta đã đợi chờ hắn từ lâu!”

Viên Cương: “Thư này còn muốn tiếp tục đưa hay không? Trần Quy Thạc bên kia còn đang chờ ngươi hồi đáp chuyện này.”

“Còn!” Ngưu Hữu Đạo bày hai quân cờ trắng lên bàn, lại đặt thêm một quân cờ đen, “Bảo hắn tiếp tục mang thư đưa đến ba phái Tiêu Dao cung đi, tiếp cụ làm theo Bắc Châu phân phó. Còn phía Hàn quốc bên kia, sai người đi chặn đường Tống Thư cướp cho ta!”

Viên Cương: “Xa xôi như vậy, biết hắn chỗ nào mà cướp?”

Ngưu Hữu Đạo lại đặt lên trên bàn cờ ba quân đen, không chút hoang mang nói: “Tình huống khẩn cấp, người mang thư sẽ không trốn đông chạy tây, sẽ chạy thẳng theo đường tắt ngắn nhất. Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một khắc, thông tri Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, mệnh cho ba phái lập tức liên hệ nhân thủ đang ở Đại Tuyết sơn Băng Tuyết các phía Hàn quốc bên kia, hoả tốc chạy tới khu vực người mang thư có thể chạy qua đi bố trí mai phục, tính toán thời gian vẫn còn kịp, cần phải bắt cả người lẫn vật lại cho ta, chú ý khi làm việc cần phải bí mật, không được để lọt tin tức. . . . . .”

Một phen giao phó xong, hai người lại ngẩng đầu nhìn lên không trung phía ngoài đình, lại thấy một con Kim Sí hạ xuống.

Viên Cương lập tức đi ra ngoài đình.

Đợi đến khi bên này có Kim Sí bay đi xong, Viên Cương mới quay trở về lại, gật đầu nói: “Đã phát tin tức ra ngoài, Vạn Tượng thành bên kia vừa gửi tin tức đến, nói người Đại Thiền sơn ở tại Vạn Tượng thành đã có động tác, đang chạy tới Vạn Thú môn.”

“Ha ha, xem ra những người này đã nhận được tin tức phản hồi từ Đại Thiền sơn bên kia, nên muốn tới bái phỏng chưởng môn lục đại phái đây. Bắc Châu bên kia, Thiệu Bình Ba có khả năng sẽ gặp phiền toái rồi.” Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng lên, cười nói: “Có khách đến chơi, chúng ta cũng đi ra nghênh đón một chút, trước lăn lộn cái cho quen mặt, sau này hẳn là sẽ còn liên hệ nữa ấy.”

Hai người vừa đi ra ngoài đình, thì có tiếng Quản Phương Nghi từ phía sau truyền đến, “Lại đi đâu đấy?”


Hai người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Quản Phương Nghi đang lắc cái mông chậm rãi từ hậu viện đi tới.

Ngưu Hữu Đạo: “Ra ngoài đi dạo một chút, không sợ mất mặt mà nói, cùng đi?”

Quản Phương Nghi ‘xùy’ một tiếng, “Ngươi cả ngày lén lén lút lút không làm chuyện gì tốt còn chả sợ mất mặt, ta không trộm không cướp, ta sợ cái gì chứ?” Nói rồi lắc mông bước sượt qua bên cạnh hai người, đi ra cửa trước.

Ngưu Hữu Đạo bật cười một tiếng, liền sợ nàng vì hai bàn tay kia mà nghĩ quẩn, nghĩ  thoáng được rồi thì tốt, rồi quay đầu qua cho Viên Cương một cái ánh mắt.

Viên Cương hiểu ý, dừng bước, lưu lại nơi này trông coi tin tức lui tới, hiện tại là thời khắc mấu chốt của Đạo gia, không được phép có sơ xót, cần phải có người tin tưởng được nhìn chằm chằm vào. . .  . . .

Trước sơn môn, Cừu Sơn đang đón khách, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện Điệp Mộng Huyễn Giới, hắn làm công việc đi ra nghênh đón thôi cũng thật là bận bịu.

Cũng không có cách, hắn là tân tấn* trưởng lão, tư lịch cạn nhất, để trưởng lão lâu năm làm chuyện này không thích hợp, hắn cũng chỉ đành chịu mệt nhọc vậy. (* mới lên)

Cùng khách đi dạo, chỉ quanh cảnh sơn thủy bốn phía đẹp như tranh vẽ, vừa lên tới cửa sơn môn không lâu, liền gặp phải một đôi nam nữ cũng đang cùng du sơn ngoạn thủy.

Không phải ai khác, chính là Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi một đường bồi đi theo, đang còn buồn bực không biết tên quỷ này lại muốn làm gì, nhìn vẻ mặt cách nói chuyện, tựa hồ như có chuyện, có vẻ như không giống như là tùy tiện đi ra ngoài đi dạo một chút.

Người đi cùng Cừu Sơn cũng không phải ai khác, chính là nhóm người Đại Thiền sơn, vốn là đến để quan sát chuyện Huyễn Giới, hiện tại đã có thêm nhiệm vụ khác, nên không thể không đến quấy rầy Vạn Thú môn.

“Ngưu lão đệ, Hồng Nương, các ngươi làm sao lại đi du ngoạn đến nơi này?” Cừu Sơn mỉm cười lên tiếng chào hỏi, trọng điểm là để ý khí sắc của Quản Phương Nghi một chút, phát hiện nữ nhân này thật đúng là họa thủy mà, cũng bởi vì nữ nhân này, mà kém chút Vạn Thú môn tổn thất khơi khơi 200 vạn kim tệ, may mắn Ngưu Hữu Đạo không chịu nhận, cũng đỡ được 100 vạn.

Nghe được ‘Ngưu đệ, Hồng Nương’ đồ, hàng lông mày trưởng lão Đại Thiền sơn Hoàng Thông khẽ động, ánh mắt chuyển lên trên người Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Đi thăm dò đường chạy trốn trước một chút, lỡ gặp phải chuyện đánh người hay là giết người gì đó, cũng thuận tiện chạy trốn được mau hơn.”

Cừu Sơn cười khổ: “Ngưu huynh đệ nói đùa a, nếu không đi gây chuyện, đương nhiên là sẽ không có chuyện gì.”


Ngưu Hữu Đạo: “Liền sợ cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng a!”

Một bên Hoàng Thông đột nhiên nói xen vào: “Hai vị này hẳn chính là Yến quốc Nam Châu Ngưu Hữu Đạo cùng với Hồng Nương Tề kinh a.”

“Đúng vậy.” Ngưu Hữu Đạo xắc nhận, có vẻ như kinh ngạc hỏi lại: “Tôn giá là…?”

Hoàng Thông nhìn thẳng hắn từ từ nói: “Hoàng Thông, chỉ là trưởng lão của Đại Thiền sơn thôi.”

“Đại Thiền sơn. . . A, Hoàng trưởng lão, ngưỡng mộ từ lâu ngưỡng mộ từ lâu.” Ngưu Hữu Đạo khách khí chắp tay, Hồng Nương cũng hành lễ theo, cười mỉm hơi hạ thấp người chào hỏi.

Hoàng Thông: “Ta cũng ngưỡng mộ tiểu huynh đệ từ rất lâu đây này.” Ngoài miệng bảo thì ‘ngưỡng mộ từ lâu’, nhưng ngữ khí lại không thân thiện chút nào.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm cười ha ha nói: “Không dám không dám, ta còn tưởng rằng người Bắc Châu đều là không chịu nói đạo lý, bây giờ xem ra, Đại Thiền sơn vẫn là rất thông tình đạt lý a, không giống Thiệu Bình Ba Bắc Châu thí mẫu giết huynh kia. Tha thứ cho ta nói thẳng, Đại Thiền sơn vẫn là nên cách xa Thiệu Bình Ba một chút thì tốt hơn, miễn cho bị tai bay vạ gió.”

Hoàng Thông: “Tiểu huynh đệ đây là đang uy hiếp ta sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Xem ra Hoàng trưởng lão có thành kiến đối với ta, có điều ta thật sự chỉ muốn tốt cho Đại Thiền sơn thôi. Ta đêm qua xem thiên tượng*, dự đoán ít ngày nữa Bắc Châu sẽ có đại biến, có dấu hiệu đổi chủ, liền dâng lên lời hay tặng, có lẽ Đại Thiền sơn nên sớm mưu đường lui thì tốt hơn.”

Trên mặt từ đầu đến cuối đều treo nụ cười Quản Phương Nghi nghe hai người nói chuyện tròng mắt quay tròn tròn, hết nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, trong lòng cảm giác làm sao Ngưu Hữu Đạo đi ra ngoài dạo chơi chính là nhắm vị này mà tới.

Hoàng Thông cười lạnh: “Vẫn là nên tự ngẫm lại bản thân ngươi phải làm sao đi đối mặt với Thiên Ngọc môn đi thôi! Không phụng bồi rồi.” Nói chuyện không hợp ý là không nói quá nửa câu, nói xong bước sượt qua người Ngưu Hữu Đạo rời đi.

Cừu Sơn lắc lắc đầu, đi theo.

Đợi một đám đệ tử Đại Thiền sơn đi hết qua bên người xong, Ngưu Hữu Đạo bỗng lên tiếng nói: “Hoàng trưởng lão nói đến Thiên Ngọc môn, ta đột nhiên lại có cái dự cảm, Thiên Ngọc môn này ta sớm muộn cũng sẽ đuổi bọn hắn ra khỏi Nam Châu, nếu Đại Thiền sơn cảm thấy Bắc Châu không ở được nữa, không ngại suy tính, chuyển đến Nam Châu ở thử xem, miễn cho bị kẹp ở giữa hai nước Yến Hàn, tội gì phải chịu khổ như thế đúng không?”

Hắn trực tiếp làm rõ hắn có mâu thuẫn với Thiên Ngọc môn ở trước mặt mọi người luôn.

Khẩu khí này, Cừu Sơn nghe xong hãi hùng khiếp vía, phát hiện đám người tranh đoạt địa bàn này quả nhiên không giống như những người kinh doanh buôn bán Vạn Thú môn bọn hắn, răng nanh lộ ra ngoài thực là trần trụi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận