Đạo Quân

Chương 512: Trúng kế vậy!

Edit: Luna Huang

Quản Phương Nghi đồng dạng cũng bị lời cuồng ngôn này làm cho giật mình.

Hoàng Thông đột nhiên dừng bước.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Hoàng trưởng lão đến là để bái kiến chưởng môn lục đại phái của Yến Hàn phải không a? Thứ cho ta nói thẳng, ngươi có bái kiến hay không cũng không có ý nghĩa gì lớn, coi như trước mắt có thể qua được, nhưng tương lai thì thế nào? Mặc kệ là Yến quốc hay là Hàn quốc, sớm muộn cũng sẽ có một ngày muốn động thủ với Bắc Châu, chống được nhất thời, lâu dài là không chống nổi. Phụ tử Thiệu thị dù ngã về phía Yến hay là về phía Hàn, đều là nghịch tặc, còn Dung Bình quận vương thì không phải vậy, Dung Bình quận vương là hoàng thân quốc thích, là huyết mạch Thương thị chính thống, được triều đình Yến quốc chiêu cáo thiên hạ, sắc phong làm thứ sử Nam Châu, danh chính ngôn thuận châu mục Nam Châu! Nếu như Đại Thiền sơn liên thủ cùng ta, lại có Dung Bình quận vương toàn lực ủng hộ, nắm Nam Châu trong lòng bàn tay, Bắc Châu là nơi thị phi, không cần cũng được. Lời tận đáy lòng, hi vọng Đại Thiền sơn suy nghĩ lại.”

Lần ngôn luận này ngay cả Cừu Sơn nghe ‘ké’ thôi cũng có chút tru tâm, lặng lẽ lén nhìn Hoàng Thông một chút.

Con ngươi Quản Phương Nghi liên tục lóe sáng.

Đầu Hoàng Thông bỗng hơi nhúc nhích, tựa như có ý quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn không có quay, tiếp tục bước nhanh chân tiến lên rời đi.

Đưa mắt nhìn một nhóm người đi xa, Quản Phương Nghi quay đầu nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, hờn trách một tiếng, “Người xấu!”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có phi lễ ngươi a?”

Quản Phương Nghi: “Còn không thừa nhận, ngươi đây là đang đào góc tường nhà Thiệu Bình Ba a, nếu như Thiệu Bình Ba mà biết, còn không phải sẽ tức giận đến thổ huyết.”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Nào có đào góc tường dễ như vậy, Đại Thiền sơn tính cả Thiệu thị trong đó cứ chơi lưng chừng, đã sớm đắc tội tam đại phái Yến quốc rồi, tam đại phái không đồng ý, bọn hắn dù có muốn đến Nam Châu cũng không đến được.”

Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Không phải ngươi nói muốn liên thủ với Đại Thiền sơn khu trục Thiên Ngọc môn đi sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đại Thiền sơn về Nam Châu với Thiên Ngọc môn ở tại Nam Châu có khác nhau chỗ nào hử? Nếu Đại Thiền sơn thật sự thay thế vị trí Thiên Ngọc môn tại Nam Châu, quay đầu đồng dạng cũng sẽ xem ta như là cái đinh trong mắt, có vết xe đổ của Thiên Ngọc môn đó, có lẽ sẽ còn ra tay ác hơn!”

Quản Phương Nghi: “Vậy ngươi còn nói thế làm gì?”


Ngưu Hữu Đạo: “Nói chơi một chút thôi, dù sao cũng nhàn rỗi quá không việc gì làm.”

“. . .  . . .” Quản Phương Nghi câm nín, cái này cũng gọi là nhàn rỗi nói chơi?

. . .  . . .

“Ngưu Hữu Đạo nói như vậy?”

Trong điện, nghe xong bẩm báo, Tây Hải Đường kinh ngạc quay người lại hỏi.

Cừu Sơn gật đầu: “Chính tai ta nghe thấy. Đúng rồi, Hoàng Thông đi cầu kiến chưởng môn lục đại phái, đều bị cự tuyệt, không ai thèm gặp hắn.”

Tây Hải Đường: “Bắc Châu lưng chừng, lợi dụng hai phe ngăn cản lẫn nhau, sớm đã đắc tội lục phái, huống chi phái tới cầu kiến cũng chỉ là một tên trưởng lão Đại Thiền sơn, nào có dễ gặp được chưởng môn lục phái như vậy, lục đại phái không nể mặt mũi cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Chỉ là Ngưu Hữu Đạo này ở tại Nam Châu, vì sao lại ‘chơi lên’ Bắc Châu rồi vậy? Nam Châu, Bắc Châu, Thiên Ngọc môn, Đại Thiền sơn, Ngưu Hữu Đạo, Trần Đình Tú, bây giờ lại tới một Hoàng Thông, Ngưu Hữu Đạo đi gặp lục đại phái, Trần Đình Tú chết rồi, Đại Thiền sơn lại tới đi gặp lục đại phái, giữa mấy người này phải chăng có mối liên hệ gì đó? Rốt cuộc đây là trận đấu sức của Nam Châu, hay là của Bắc Châu vậy, làm sao ta có chút hồ đồ luôn rồi?”

Cừu Sơn lắc đầu: “Hình như Ngưu Hữu Đạo với Bắc Châu Thiệu thị có chút khúc mắc gì đó, ta cũng không quá rõ ràng, Vạn Thú môn chúng ta chỉ làm kinh doanh mua bán, rất ít khi tham dự vào những thứ tranh đoạt này.”

Tây Hải Đường cảm khái: “Đúng vậy a, thiên hạ tranh cướp địa bàn là như vậy, những người này chém chém giết giết, làm sinh linh đồ thán, cướp tới cướp lui không ngừng, bao nhiêu môn phái hưng thịnh rồi lại suy tàn, Vạn Thú môn chúng ta đứng ngoài quan sát chưa chắc là chuyện xấu, chỉ là cả đám này đều chạy tới Vạn Thú môn ta là sao, coi Vạn Thú môn ta là nơi để đấu sức sao?”

. . .  . . .

Trong đình viện, Hoàng Thông quanh quẩn một chỗ, tâm tình rất nặng nề, bị lục đại phái cự gặp, không mò ra được tình huống.

Bất quá đây cũng là chuyện trong dự liệu, cho nên phía tông môn bên kia cũng đã hồi âm nói, chưởng môn Hoàng Liệt đã đích thân chạy đến rồi.

Hiện tại trong đầu hắn thi thoảng lại vang lên lời của Ngưu Hữu Đạo nói trước đó, nghĩ lại tựa hồ có chút đạo lý, lại không biết Ngưu Hữu Đạo cố ý nói cái này là có ý gì?

. . .  . . .

Bắc Châu phủ thứ sử, bên ngoài chính sự đường*, có một đám tu sĩ đang tụ tập. (* phòng bàn chính sự)


Trong đường, quan viên hết giờ tan việc, từng người cẩn thận từng li từng tí đi ra, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn xem những tu sĩ trên tay đang nắm lấy bảo kiếm đứng ở bên ngoài này.

Trong chính sự đường đã bị thanh tràng.

Nhìn thấy Chung Dương Húc không nhanh không chậm đi vào, Thiệu Bình Ba đang đứng sau thư án, vừa chủ trì chính vụ xong đứng dậy, vòng ra thư án, chắp tay nói: “Bá phụ, đây là có chuyện gì?” Ý chỉ hiện trường bị thanh không không còn một mống.

Một bên, Thiệu Tam Tỉnh đứng im câm như hến.

Chung Dương Húc lạnh lùng theo dõi hắn, “Vì sao dạy mãi không sửa?”

Thiệu Bình Ba tựa hồ có chút không hiểu, “Bá phụ cớ sao nói lời ấy? Tiểu chất không hiểu, thỉnh xin chỉ rõ.”

Chung Dương Húc: “Ngươi đây là đang giả bộ hồ đồ với ta sao?”

Tin tức rất nhanh truyền ra, ngoài cửa hơi có chút bạo động, Thiệu Đăng Vân nghe nói liền nhanh chóng chạy tới, Chung Dương Húc quay đầu nhìn lại.

Thiệu Đăng Vân đi vào, chắp tay, “Chung huynh, vì sao huy động nhân lực?”

Chung Dương Húc giơ cái cằm hất về phía Thiệu Bình Ba, “Ngươi nên hỏi xem con của ngươi đã làm được chuyện gì tốt đi.”

Thiệu Đăng Vân tóc hoa râm nhìn về phía nhi tử mình, hỏi: “Đã có chuyện gì?”

Thiệu Bình Ba chắp tay: “Phụ thân, nhi tử cũng không biết, đang còn thỉnh giáo bá phụ ạ.”

Thiệu Đăng Vân nhíu mày, cũng có chút không hiểu.

Chung Dương Húc lúc này chất vấn: “Đã từng cảnh cáo ngươi, không được đi trêu chọc Ngưu Hữu Đạo nữa có nhớ hay không?”


Thiệu Bình Ba: “Tiểu chất một mực ghi nhớ ở trong lòng!”

Chung Dương Húc: “Ghi nhớ ở trong lòng? Phái người đuổi tới Vạn Tượng thành ám sát Ngưu Hữu Đạo, lại còn cấu kết với Thiên Ngọc môn Nam Châu hãm hại, đây chính là ngươi nói ghi nhớ ở trong lòng hả? Ngươi nhiều lần không coi lời nói của Đại Thiền sơn ra gì, có phải cho rằng Bắc Châu này không có ngươi là không được, không dám động tới ngươi có phải không?”

Thiệu Đăng Vân lập tức nhìn chăm chú nhi tử của mình, Thiệu Bình Ba kinh ngạc nói: “Bá phụ nghe được những lời này từ đâu, là ai đi đồn những lời này?”

Chung Dương Húc: “Ngươi không cần quản lời này từ đâu đến, ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi làm hay không?”

Thiệu Bình Ba nhìn thấy tư thế đối phương bày ra, liền biết lúc này đây lão ta sẽ không khách khí, sao có thể thừa nhận, tức thì nói năng dõng dạc, thề thốt phủ nhận, “Tuyệt không có chuyện đó!”

Thiệu Đăng Vân đang trầm ngâm nói đỡ, “Chung huynh, chuyện này có phải đã có hiểu lầm gì đó chăng?”

“Hiểu lầm?” Chung Dương Húc cười ha ha hai tiếng, “Thiệu huynh, trời cũng sắp muốn sập luôn rồi, Ngưu Hữu Đạo thẹn quá hoá giận, đã liên lạc với chưởng môn lục đại phái Yến Hàn mật đàm, chuẩn bị động thủ nhắm vào ai còn cần ta đến giải thích nữa hay sao?”

Thần sắc Thiệu Đăng Vân ngưng trọng, minh bạch áp lực Đại Thiền sơn thừa nhận thật sự rất lớn, quay qua nhìn chằm chằm nhi tử, hỏi “Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

“Phụ thân, con căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định là có người muốn vu oan hãm hại. Nếu bá phụ cứ nhất định là con làm, con cũng hết đường chối cãi, nhưng con tin tưởng, ‘thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc’*, sự tình chắc chắn sẽ có ngày rõ ràng.” Vẻ mặt Thiệu Bình Ba có thần sắc bi phẫn, chắp tay nói với Chung Dương Húc, “Tiểu chất tự nguyện vào đại lao chịu tù, một ngày chưa được trong sạch, là một ngày sẽ không đi ra, cho đến khi Đại Thiền sơn tra ra được chân tướng sự tình mới thôi, đến lúc đó nếu đúng như vậy, mặc cho xẻo da róc thịt. Tiểu chất chịu như vậy, bá phụ đã hài lòng chăng?”

Chung Dương Húc hơi hạ kiếm trong tay xuống một chút, Đại Thiền sơn đưa tin về có bàn giao, nói Thiệu Bình Ba đã nhiều lần kháng mệnh, nếu tra ra có, thì đem hắn phế đi, chém một cánh tay và một cái chân nó, lấy đó làm giáo huấn!

Còn nếu sự tình đã đến mức không thể vãn hồi được nữa, lập tức đem tiểu tặc làm hỏng Đại Thiền sơn này ra tru sát!

Nhưng mà trước mắt Thiệu Bình Ba có chết cũng không thừa nhận, vì chứng minh trong sạch, thậm chí còn nguyện ý tự vào đại lao chịu tù, chờ đợi bên này xử trí, hay là có lẽ ở trong đó thật sự đã có hiểu lầm gì đó chăng, cái này ngược lại khiến hắn có chút do dự.

“Phụ thân!” Thiệu Bình Ba lại quay sang Thiệu Đăng Vân, chắp tay, “Trong lúc nhi tử chịu tù trong lao ngục, không thể vì cha phân ưu được, vậy nên quân chính sự vụ Bắc Châu làm phiền phụ thân rồi!”

Thiệu Đăng Vân nhìn chăm chú nhi tử mình, thấy được trong mắt nhi tử đưa tới ý vị thâm trường.

Cũng không có nói nhiều gì nữa, Thiệu Bình Ba đứng thẳng người lên, nhanh chân bước ra ngoài rời đi, Thiệu Tam Tỉnh bước nhanh đuổi theo sau.

Hai người ra tới cửa lại bị tu sĩ canh cửa ngăn cản, Thiệu Bình Ba quay đầu, nhìn về phía Chung Dương Húc.

Chung Dương Húc vung tay áo một cái, tu sĩ ngăn cản ở cửa tránh ra.


Hai người chủ tớ lúc này mới đi ra khỏi chính sự đường, có điều lại có tu sĩ đi theo.

Địa lao trong phủ mở ra, âm u ẩm ướt, Thiệu Bình Ba ra hiệu ngục tốt mở lồng sắt, rồi tự bước đi vào.

Đợi cho trong địa lao khôi phục yên tĩnh, “Khụ khụ. . .” Lại vang lên tiếng Thiệu Bình Ba liên tục ho khan, ho như tê tâm liệt phổi vậy.

“Đại công tử!” Ngoài lồng giam, Thiệu Tam Tỉnh ôm sát rào chắn một mặt đầy lo lắng.

Ho ‘khụ khụ’ một hồi lâu sau, Thiệu Bình Ba mới bình phục lại, trên ống tay áo lại nhiều thêm vết máu ho.

Đi đến trước rào chắn, Thiệu Bình Ba vẫy nhẹ ống tay áo, biểu thị không có việc gì, khẽ thiều thào hơi tàn nói: “Đại Thiền sơn vô năng, Ngưu tặc xảo trá, trúng kế vậy!”

Thiệu Tam Tỉnh giật mình, “Trúng kế gì?”

Thiệu Bình Ba: “Đại Thiền sơn biết chuyện Ngưu Hữu Đạo liên lạc với lục đại phái còn có thể lý giải, nhưng vì sao biết ta phái người đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, làm sao biết ta cấu kết Thiên Ngọc môn? Cái này nhất định là do Ngưu Hữu Đạo cố ý tiết lộ cho Đại Thiền sơn biết được, để cho Đại Thiền sơn nghĩ lần đại họa này là do ta dẫn tới, mục đích chính là lợi dụng Đại Thiền sơn khống chế ta lại, chặt đứt ta điều khiển với bên ngoài, khiến cho ta chỉ có ngồi chờ chết! Hắn lúc này quyết tâm không để cho ta chạy thoát, muốn một mực khống chế ta ở chỗ này, muốn nhất định phải giết ta cho bằng được!”

Thiệu Tam Tỉnh khẽ kinh hô: “Vậy đại công tử vừa rồi vì sao không nói rõ với Chung lão đây là gian kế của Ngưu tặc?”

Thiệu Bình Ba: “Nói rõ như thế nào? Thừa nhận là có thực sao? Việc quan hệ đến sinh tử tồn vong của Đại Thiền sơn, ngươi có thể thấy được bảo kiếm Chung Dương Húc cầm trong tay không? Hắn ngày thường đi lại ở trong phủ, trong tay là không có cầm kiếm, lần này lại rút kiếm tới gặp, một khi ta mà thừa nhận, coi như không có giết ta, cũng vô cùng có khả năng sẽ muốn cho ta một cái giáo huấn khắc cốt minh tâm đây. Ta nhiều lần kháng mệnh, lại làm ra chuyện như vậy nữa, Đại Thiền sơn tức giận, nếu không lấy lui làm tiến, dù không chết cũng sẽ bị tàn phế ngay trong khoảnh khắc!”

Thiệu Tam Tỉnh: “Hiện tại nên làm thế nào đây ạ?”

Thiệu Bình Ba: “Ngưu tặc âm tàn, khiến cho Đại Thiền sơn sợ hãi, đi trách tội ta, cắt mất liên hệ giữa ta với ngoại giới, ta bây giờ cũng chỉ có thể là ngồi đợi kết quả. Vạn Thú môn, Đại Thiền sơn tất sẽ có người đi tới, Vạn Thú môn bên kia tất sẽ có một trận đánh cờ, Đại Thiền sơn luôn tự cho là đúng, kì thực đầu to vô não, căn bản không phải là đối thủ của Ngưu tặc. Chỉ hận ta không phải là người trong tu hành, tình báo thu hoạch được có hạn, khó tham gia sâu vào, hắn bây giờ ở phía trên làm tay chân, ta ở phía dưới rất là bị động. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi tin tức từ Yến Hàn bên kia, chỉ cần lục đại phái bắt đầu liên hệ ta, Đại Thiền sơn tất sẽ không dám động bậy ta, sẽ không thể không thả ta ra ngoài để chủ trì cục diện hóa giải nguy cơ.”

. . .  . . .

Trong chính sự đường rỗng tuếch, chỉ còn mỗi mình Thiệu Đăng Vân ngồi đó tĩnh tọa, đang nhắm mắt trầm tư.

Quản gia Dương Song tiến đến, đi tới bên cạnh hắn, khẽ nói: “Đại nhân, có dùng cơm trưa không ạ?”

Thiệu Đăng Vân chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt hổ uy lấp lóe khiếp người, hơi nghiêng đầu qua, nói khẽ: “Truyền quân lệnh của ta, nhân mã Bắc Châu trên dưới nếu không có thủ dụ của ta, không được phép vọng động, tướng lĩnh các bộ nếu có thay đổi, cần phải có thủ dụ của ta tự tay viết mới chấp hành, người nào tự tiện thượng vị ra lệnh, hết thảy xem như phản tặc, các huynh đệ đều có thể cùng tru diệt!”

Dương Song ý thức được cái gì, khẽ dạ, “Vâng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận