Chương 513: Ôn dịch
Edit: Luna Huang
Nam Châu, Thiên Ngọc môn, trong đại điện chính cung, một đám trưởng lão tụ tập, nhìn Bành Hựu Tại vẻ mặt lạnh lẽo đang đứng ở thượng vị.
Thấy chưởng môn có sắc mặt như vậy, hiển nhiên là đã có chuyện gì đó xảy ra, Phong Ân Thái hỏi thăm: “Chưởng môn, triệu tập chúng ta là có chuyện gì?”
Bành Hựu Tại nghiêng đầu ra hiệu một chút, đệ tử đang đứng một bên nâng một phong mật tín đưa cho một trưởng lão đứng ở dưới, để các trưởng lão truyền nhau xem.
Trưởng lão Đinh Khoái cầm lấy nhìn qua xong chợt “a” một tiếng, sắc mặt đại biến.
Tất cả trưởng lão lập tức xông tới, nhao nhao ghé đầu vào nhìn xem nội dung trong phong thư, sau khi thấy rõ nội dung xong mọi người đều là rung động.
Bành Hựu Tại chầm chậm lên tiếng: “Trần Đình Tú Trần trưởng lão chết rồi, bị phu nhân chưởng môn Thiên Hành tông, cũng là nữ nhi tiền nhiệm chưởng môn Thiên Hành tông Văn Tâm Chiếu giết đi.”
Cứ việc đệ tử Thiên Ngọc môn ở Vạn Thú môn bên kia đã truyền tin tức về nói rất rõ ràng, là Trần Đình Tú muốn lợi dụng sự kiện Hồng Nương, đi xui khiến Văn Tâm Chiếu để muốn mượn đao giết người, kết quả chọc giận Văn Tâm Chiếu, bị mất mạng tại bên ngoài cửa sơn môn Vạn Thú môn. Đối mặt tam đại phái Yến quốc tạo áp lực, không dám nói rõ chân tướng sự tình, chỉ có thể đành thu 100 vạn kim tệ cho qua.
Thế nhưng Phong Ân Thái vẫn là không nhịn được, hỏi thử một chút, “Tại sao có thể như vậy được?”
Bành Hựu Tại: “Trần trưởng lão lần đầu đến bái phỏng bị Văn Tâm Chiếu đuổi ra, đằng sau Văn Tâm Chiếu lại dụ Trần trưởng lão ra ngoài sơn môn rồi giết chết, muốn giết thì ngay từ đầu liền có thể dụ ra giết rồi, cớ gì phải chờ tới đằng sau đó? Việc này ta luôn có cảm giác kỳ quặc, nếu thật sự có vấn đề, thì sợ là thoát không khỏi liên quan đến việc bản thân Ngưu Hữu Đạo đang ở Vạn Thú môn!”
Trên tay cầm lấy phong mật tín Phong Ân Thái im lặng, một bên là đồng môn sư huynh đệ hắn, một bên là huynh đệ kết bái của hắn, lúc bên này đưa ra quyết định giải quyết xong Ngưu Hữu Đạo hắn không tiện phát biểu ý kiến, chỉ có thể giữ yên lặng.
“Tiểu tặc đáng giận!” Nữ trưởng lão duy nhất của Thiên Ngọc môn Lâm Phi Tuyết giọng căm hận giẫm chân mắng, “Thiên Hành tông khinh người quá đáng!”
Đinh Khoái thở dài: “Thiên Hành tông thế lớn, có thể làm sao họ bây giờ?”
Bành Hựu Tại cắn răng nói: “Thù này cần ghi lại, để đệ tử hậu bối đời sau ghi khắc, để Thiên Ngọc môn ta trên dưới tức giận phấn đấu, đợi ngày sau, tất sẽ đòilại mối hận này!”
Lâm Phi Tuyết: “Ngưu Hữu Đạo đã cùng tam đại phái cấu kết làm bậy, cần phải mau chóng gọi Trình sư bá đuổi tới Vạn Thú môn ngăn cản.”
Bành Hựu Tại: “Tiểu tặc gian trá, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Trình sư bá không nên lộ diện ở trước mặt tiểu tặc này, sợ sẽ gặp bất trắc. Hắn cấu kết làm bậy liền để hắn cấu kết đi, kế hoạch ban đầu sẽ không thay đổi, để Trình sư bá tiếp tục tùy thời giết tặc. Ta đã đưa tin cho đệ tử đang ở Vạn Thú môn rồi, bảo chúng nó lưu thủ tại Vạn Thú môn, chú ý động tĩnh của Ngưu Hữu Đạo, cùng phối hợp với Trình sư bá hành động.”
. . . . . .
Thanh sơn tươi tốt, Nhà Tranh sơn trang vẫn còn đó, dưới gốc cây ngoài sơn trang có một ngôi mộ cô lẻ.
Ba con Kim Sí từ xa xa xà đến, phân biệt lao xuống chui vào trong ba khu lầu các trong núi rừng.
Phí Trường Lưu mới từ trong đại điện đi ra, thì Trịnh Cửu Tiêu cùng Hạ Hoa lần lượt bay đến, cùng tề tụ dưới mái hiên đại điện.
“Các ngươi cũng nhận được tin tức Ngưu Hữu Đạo rồi?” Phí Trường Lưu lên tiếng hỏi.
Hai người Trịnh, Hạ cùng lấy từ trong tay áo ra một phần mật tín đã được dịch, Phí Trường Lưu cũng lấy ra một phần, ba người để chung một chỗ so sánh, nội dung giống nhau như đúc.
Trong thư yêu cầu ba phái hoả tốc triệu tập nhân thủ ở các cửa hàng Băng Tuyết các bên kia, hoả tốc đi chặn đường ‘người mang tin’, cần phải bắt mục tiêu lại, Ngưu Hữu Đạo muốn bức thư trong tay người mang tin đó.
Trịnh Cửu Tiêu: “Hắn đang ở đâu, tính làm cái gì vậy? Chuyện tình cũng không đầu không đuôi, như lọt vào sương mù chả hiểu gì. Đứa nhi tử của Tống đình úy Tống Thư kia không phải là đã nương tựa vào Bắc Châu Thiệu Bình Ba rồi sao? Tên này chẳng lẽ vứt Nam Châu xuống lại chơi cùng Bắc Châu rồi? Hay là vẫn còn nhớ tới mối thù Thượng Thanh tông năm đó, nhất định phải muốn diệt cỏ tận gốc Tống gia luôn hay sao?”
Hạ Hoa thở dài: “Phong cách làm việc của tên này luôn luôn là như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, từ trước đến nay luôn không dễ dàng để lộ nội tình, quỷ mới biết hắn đang tính chơi đùa cái thứ gì. Mặc kệ hắn muốn làm gì, cứ chấp hành đi! Ngươi không thấy ngữ khí hắn dùng từ hay sao? Yêu cầu giữ bí mật, lại chỉ có thể thành công không được thất bại, nếu như có sai xót, sẽ xóa đi tên ba phái chúng ta khỏi Nam Châu. Khẩu khí này khiến cho người ta không được thoải mái chút nào.”
Phí Trường Lưu than thở: “Không thoải mái lại có thể thế nào? Bất kể nói thế nào, sự tình trước kia đã cách lâu như vậy, rốt cục đã liên hệ lại với chúng ta, chí ít chứng minh không phải đã cắt mất quan hệ với chúng ta. Nam Châu chiến tranh, chúng ta đung đưa trái phải, người ta đã đang làm màu cho chúng ta xem, lần này nếu như lại xảy ra sai lầm, sợ là tên này thật sự sẽ trở mặt với chúng ta luôn, một khi không thể đặt chân tại Nam Châu, ba phái chúng ta trên dưới sợ là phải trở thành chó nhà có tang thật sự rồi.”
Hai người Trịnh, Hạ gật đầu, Ngưu Hữu Đạo muốn tìm bọn hắn gây phiền phức quá dễ dàng, chỉ cần nói mấy câu với Thương Triều Tông bên kia, nhân mã đóng tại đây liền có thể chạy tới quấy rối bọn hắn, khiến cho bọn hắn không được tự tại, bọn hắn còn dám giết nhân mã thủ hạ của Thương Triều Tông hay sao?
“Ai, các ngươi nhìn xem tình huống ba phái chúng ta coi, tốt xấu gì cũng một đống người như vậy, đi ăn nhờ ở đậu không nói, còn phải nhìn sắc mặt người ta. Nhìn nhìn lại cái thằng kia xem, một tên khí đồ của Thượng Thanh tông thôi, luận người cũng không nhiều bằng chúng ta, luận thực lực lại càng kém xa chúng ta, nhưng tình huống thực tế thì chúng ta lại đều phải đi nhìn sắc mặt hắn, làm chân chạy cho hắn, chuyện này là sao?” Trịnh Cửu Tiêu cười khổ ai oán.
Hạ Hoa: “Ngươi cũng đừng oán, ba phái chúng ta từ khai sơn lập phái đến nay, đổi qua bao nhiêu đông gia chủ tử rồi? Người ta dù gian nan cũng không có chuyện hai chủ, không rời không bỏ Thương Triều Tông, một đường đỡ Thương Triều Tông từ cùng đồ mạt lộ đến hôm nay, Thương Triều Tông sao có thể không mang ơn chứ?”
Trịnh Cửu Tiêu: “Đi so sánh cái này không có ý nghĩa.”
Hạ Hoa: “Vậy muốn so sánh làm sao nữa? Giết Yến sứ, ba nhà chúng ta ai dám làm không? Tại Nam Châu này đi giao phong với Thiên Ngọc môn, chúng ta dám sao?”
Phí Trường Lưu đưa tay cắt ngang, “Được rồi, đừng cãi cọ nữa, có làm hay không cho cái thái độ xác thực đi!”
Không có lựa chọn nào khác, ba người hơi bàn lại chút, rồi lại cấp tốc giải tán, chỉ chốc lát sau, ba con Kim Sí phóng lên trời cao bay đi xa. . . . . .
Tin tức nhắm thẳng tới Băng Tuyết các.
Nhận được tin tức, chưởng quỹ Lưu Tiên tông Tiêu Thiết, chưởng quỹ Phù Vân tông Tào Hoành, chưởng quỹ Linh Tú sơn Lý Hỏa Vân không dám trễ nãi, cấp tốc làm nhiệm vụ, ba người cấp tốc tập hợp nhân thủ tại Băng Tuyết các.
Trong gió tuyết, ba nhóm người lần lượt từ ba đường trong hẻm núi bay lượn ra, bay lượn giữa những rặng núi tuyết.
Ra khỏi Đại Tuyết sơn, thẳng đến một một tòa dịch trạm ven đường trên cánh đồng tuyết, mua tọa kỵ*, người ba đường trước sau tụ tập lại đến đây. (*ngựa cưỡi)
Dịch trạm nơi đây không thiếu tọa kỵ, tu sĩ tiến về Băng Tuyết các thường thường sẽ bỏ ngựa lại ở chỗ này.
“Tra!”
Một nhóm khoảng chừng 20 kỵ, xông ra khỏi dịch trạm, vó ngựa phi tung tóe băng tuyết trên đường cái, một đường thức giục ngựa phi nước đại trong gió rét.
Ra khỏi băng nguyên, bắt đầu thấy đồng cỏ xanh lá, tại một chỗ giao lộ, không dừng ngựa, ngồi trên lưng chắp tay chào từ biệt lẫn nhau, tiếp tục phân ra ba đường, tiếng vó ngựa ù ù chạy đi, một đường khói bụi. . . . . .
Vạn Thú môn, Linh Hóa cốc.
Sao sáng đầy trời, chiếu lấy khuôn mặt tái nhợt của Tây Hải Đường, vừa từ trong lồng chui ra Tây Hải Đường xoay người lại.
Đại bộ phận cao tầng Vạn Thú môn còn ở tại tông môn đều tụ tập tới đây, đứng trước một loạt lồng sắt cao lớn, trong lồng có hơn 20 con phi cầm cự hình* các loại đã ngã lăn ra, nằm yên trong lồng không nhúc nhích. (*hình thể to lớn)
Trong đó một con cự cầm lông toàn thân có màu trắng như tuyết, càng nhìn thịt của Tây Hải Đường càng đau.
Phi cầm tọa kỵ có giá tiền quá mức đắt đỏ, người dùng được cũng không nhiều, mà thứ này cũng có thọ hạn, sống tối đa được khoảng trên dưới 20 năm, bởi kỳ thật ra một năm cũng bán không được bao nhiêu con, bất quá Vạn Thú môn chính là muốn bán đắt như vậy. Đây cũng không phải là do số lượng ít, mà một con phi cầm muốn thuần phục đến trình độ có thể nghe lời, có thể chở người được, thì phải bắt đầu thuần hóa từ nhỏ, phải để nó có thói quen từ nhỏ mới được, đến khi trưởng thành đã mới có thể bán ra, thuần hóa ra một con thích hợp có thể bán ra ngoài phải tốn tới ba năm công phu.
Thứ này, bán đi mới xem như có tiền, không bán đi đối với Vạn Thú môn mà nói, chính là hàng hóa tồn trữ, trên tay Vạn Thú môn hiện có hơn mấy trăm con đang còn đợi bán.
Nhưng đây cũng không phải là mỗi chuyện giá tiền không, một chút chết hơn 20 mấy con, trong đó có 5, 6 con có hình thể chưa đủ lớn, tương đương đang còn nhỏ tuổi.
“Mao sư đệ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Tây Hải Đường quay đầu lại gầm thét hỏi.
Bên cạnh, lão đầu có vẻ hơi lôi thôi, tóc muối tiêu đã bị cào loạn, hai mắt đỏ bừng, cũng gấp gáp.
Người này chính là trưởng lão Mao Vô Song, phụ trách Linh Hóa cốc Vạn Thú môn, cúi thấp cái đầu, vẻ mặt như mếu, hắn cũng đau lòng a!
Triều Kính lên tiếng: “Mao sư đệ, xảy ra chuyện như vậy, ngươi không lên tiếng cũng không thể được, tối thiểu cũng phải cho mọi người một cái công đạo chứ?”
Mao Vô Song giọng vội vàng trả lời: “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, đang ở trong lồng vậy đột nhiên từng con vội vàng xao động kêu to, nhảy trên tránh dưới, làm sao trấn an cũng không được, cứ như vậy trơ mắt nhìn xem từng con ngã xuống.”
Triều Kính: “Theo lý thuyết là không thể có a, loại phi cầm thuần hóa này, Linh Hóa cốc đã nắm giữ kinh nghiệm rất thuần thục rồi, trừ phi thân thể yếu đuối quá, hoặc là nhiễm phải bệnh gì, nếu không không thể dễ dàng chết bất đắc kỳ tử như vậy được, có phải đã cho chúng nó ăn phải đồ ăn gì không nên ăn hay không?”
Mao Vô Song nức nỡ nói: “Đồ ăn cho ăn đều là những động vật sống đệ tử trong môn săn bắt được từ trong núi đưa về, bình thường đều là như vậy cả mà!”
Triều Kính cúi người, đưa tay gẩy gẩy mặt nước ở trong rãnh nước, rồi đưa tay lên mũi hít hà, “Còn nước thì sao? Kiểm tra nước có vấn đề gì hay không?”
Mao Vô Song dậm chân nói: “Đã kiểm tra, kiểm tra hết rồi, không có phát hiện có độc gì.”
Triều Thắng Hoài đang núp ở phía sau đột nhiên toát ra một câu, “Chưởng môn, chắc không phải là nhiễm phải cái ôn dịch gì chứ?”
Lời này vừa nói ra, ngược lại như cho Tây Hải Đường một lời nhắc nhở, Tây Hải Đường lập tức quay đầu lại hỏi: “Phi cầm ở Tụ Linh sơn bên kia không có vấn đề gì chứ?”
Đám người biết hắn sợ mắc phải bệnh truyền nhiễm, trưởng lão phụ trách Tụ Linh sơn bên kia tên là An Thủ Quý, nghe hỏi từ từ nói: “Bên kia tạm thời chưa thấy có gì dị thường cả.”
Tây Hải Đường chỉ chỉ một loạt lồng sắt trước mắt, “Lưu lại thi thể mấy con đưa vào mật thất cẩn thận kiểm nghiệm lại một chút, còn lại lập tức đem đi chôn sâu tiêu hủy, không được để cho tiếp xúc với bất kỳ con phi cầm hay linh thú nào khác. Sân bãi nơi đây cũng phải cẩn thận kiểm tra thêm mấy lần!”
Rồi quay sang nhìn Mao Vô Song, giận nói: “Trước đi điều tra tình huống đi, sau lại xử trí sau!”
Nhìn lão nhân Mao Vô Song này một bộ như muốn lã chã chực khóc, bản thân hắn chịu hay không chịu xử trí đều là thứ yếu, quan trọng là hắn thật sự đau lòng a!
Một đám người tụ tập một trận, sau đó giải tán đi, người ở lại thì lập tức chấp hành mệnh lệnh của chưởng môn.
Triều Thắng Hoài cũng không vội vã rời đi, ngược lại tới nói với một tên đệ tử phụ trách xử lý công việc tiêu hủy: “Sư huynh, trong môn có rất nhiều phi cầm tẩu thú, nếu thật sự là ôn dịch mà nói, tốt nhất nên chôn xa ra một chút, nếu không truyền nhiễm lan ra, sự tình thực sự lớn lắm, làm không tốt cũng liên lụy sư huynh ngươi luôn, tốt nhất là nên đưa ra núi rừng bên ngoài tông môn mà tiêu hủy!”
Đệ tử kia nghe vậy sắc mặt ngưng trọng gật đầu, rất tán thành.
Triều Thắng Hoài cũng không đứng đó nói cái gì châm chọc, cũng không sợ thi thể phải chăng có nhiễm ôn dịch hay không, ngược lại lại mang theo hai người tới hỗ trợ, một người khiêng thi thể một con cự hình phi cầm trèo đèo lội suối đi xa.
Đương nhiên, Triều Thắng Hoài cũng chỉ vác một con tương đối nhỏ tuổi, nhẹ.
Sắc trời gần tối đen, một nhóm cũng dừng lại, đào hố ngay tại chỗ, cũng có người đi đốn củi, Triều Thắng Hoài thì lại đi dạo bốn phía chung quanh.