Chương 515: Bắt đầu!
Edit: Luna Huang
Thấy hắn đột nhiên vội vã như thế, Thiệu Tam Tỉnh không dám chậm trễ nữa, tranh thủ thời gian chạy đi kêu, đến lối ra vào địa lao, ép người dựa sát vào cửa lao liên tục thỉnh cầu tu sĩ đang trông coi ở bên ngoài.
Tu sĩ trông coi ở trong lao đi tới trước mặt Thiệu Bình Ba, nhắc nhở: “Đại công tử, tốt nhất đừng có nên làm loạn.”
Làm loạn ư? Thiệu Bình Ba thành thà thành thật khẽ gật đầu, tại loại thời điểm này không nên đắc tội người ta, cũng vì không muốn giải thích gì thêm với đối phương.
Với hắn mà nói, đi giải thích với cái loại coi Đại Thiền sơn là trời, phấn đấu cả đời trong cái vòng tròn Đại Thiền sơn vẽ ra cũng chẳng thể tự chủ được này là tốn công vô ích.
Tu sĩ kia liếc qua mấy cái khay đựng cơm canh đặt ở dưới chân hàng rào sắt trong lồng giam, thấy vẫn chưa động đậy gì, lại nhìn về phía Thiệu Bình Ba, nội tâm có miệt thị, bình thường phong quang lắm cơ, nói cho cùng cũng chỉ là một con chó của Đại Thiền sơn mà thôi, bên này cho ngươi phong quang, ngươi mới có thể phong quang, cho ngươi xúi quẩy, thì cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Thiệu Bình Ba đi lui đi tới quanh quẩn trong lồng giam, hiện tại tâm phiền ý loạn, nào có tâm tư ăn cái gì.
Thoạt đầu hắn cũng không quá mức để ý đến Đại Thiền sơn, sau khi nhận được tin tức của Thiên Ngọc môn gửi, liền đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ phải đối mặt với Đại Thiền sơn rồi, đã dự trù xong việc Đại Thiền sơn sẽ biết chuyện Ngưu Hữu Đạo đi tìm lục đại phái, đến lúc hắn chỉ cần cùng Đại Thiền sơn thương lượng ứng đối chút là được.
Thậm chí Ngưu Hữu Đạo cố ý tiết lộ cho Đại Thiền sơn biết cũng không sao cả, hắn cũng đã có chuẩn bị tâm lý ở phương diện này rồi, hắn ứng đối Đại Thiền sơn đã nhiều năm, tự tin có biện pháp thuyết phục được Đại Thiền sơn, để Đại Thiền sơn có hoài nghi về việc vì sao Ngưu Hữu Đạo cố ý tiết lộ tin tức.
Trước đó bố trí đường lui, cũng chỉ vì biết Ngưu Hữu Đạo là người rất nguy hiểm, đã nhận ra khí thế tấn công hung hãn của Ngưu Hữu Đạo, nên tính toán chuẩn bị đề phòng lỡ như có gì ngoài dự đoán.
Lại không ngờ rằng, Ngưu Hữu Đạo lại nắm được mọi trạng thái của bên này tinh diệu đến như vậy, tính toán rất nhịp nhàng ăn khớp, còn có thể phát động được cả người của Vạn Thú môn bên kia nữa, khiến cho Đại Thiền sơn hết lòng tin theo, cho rằng phiền phức này là do chính Thiệu Bình Ba hắn làm ra, là do Thiệu Bình Ba hắn được dạy mãi mà không chịu sửa đổi, để cho Đại Thiền sơn đứng trước nỗi lo sinh tử, nếu như mới nãy không phải hắn kịp thời lấy lui làm tiến, thì sợ không phải chỉ là khống chế đơn giản như vậy, có lẽ là sẽ phải trả một cái giá lớn bằng máu rồi.
Hiện tại hắn ý thức được, cho tới nay Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa từng từ bỏ ý niệm muốn giết chết hắn, lại càng bỏ thêm công sức nghĩ kế đối phó hắn.
Càng thêm ý thức được rằng, bản thân hắn có độ nắm giữ tin tức tu hành giới quá kém, không biết được người Đại Thiền sơn cũng có chạy tới chỗ Vạn Tượng thành bên kia, để cho Ngưu Hữu Đạo nhân cơ hội, lợi dụng người Vạn Thú môn đi mê hoặc Đại Thiền sơn.
Thẳng đến khi bị Đại Thiền sơn khống chế lại, hắn mới biết được, cả hắn và Đại Thiền sơn đều cùng một lúc trúng kế của Ngưu Hữu Đạo.
Trước đó không có mở miệng truy hỏi Chung Dương Húc nguyên nhân vì sao biết, tới hiện tại mới rõ Ngưu Hữu Đạo là làm thế nào để mê hoặc được Đại Thiền sơn.
Bởi vậy có thể thấy được, bản thân hắn có bao nhiêu ‘tối cổ’ trong việc nắm giữ tình báo của tu hành giới, đối mặt Ngưu Hữu Đạo là có bao nhiêu bị động.
Hiện tại, hắn thật sâu sắc cảm nhận được đây là một trận đọ sức không cân xứng.
Điều khiến hắn hối hận vô cùng, chính là trước đó không chịu ngăn chặn Ngưu Hữu Đạo quật khởi tại Nam Châu bằng bất cứ giá nào, để cho Ngưu Hữu Đạo có được năng lượng lớn hơn rồi đi gây sóng gió với hắn, đổi lại trước đó, Ngưu Hữu Đạo là không thể nào có được năng lượng lớn như vậy, chỉ sợ là ngay cả tư cách tiến vào cửa đại môn Vạn Thú môn cũng chả có nữa là.
Triều Thắng Hoài xuất hiện, càng khiến hắn cảm thấy lo lắng.
Sau khi hắn xuất thủ nhắm vào Ngưu Hữu Đạo về sau, hắn không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo lại phản kích mạnh mẽ như vậy, nhưng hắn cũng không phải ăn chay, lập tức định ra ba đường kế hoạch để phá cục, công có, thủ có, lùi cũng có, trở tay cái đưa ra thủ đoạn át chế lại, không thể nói là không nhanh!
Công là thượng sách, cái này là cò cưa kéo dài, đợi sát chiêu của Thiên Ngọc môn thành công, hắn không tin bằng thực lực của Thiên Ngọc môn, lại không thể tạo thành được uy hiếp cho Ngưu Hữu Đạo, chưa cần biết có giết chết được hay không, chỉ cần có làm, hắn liền sẽ có biện pháp khiến cho Nam Châu đại loạn, coi như Ngưu Hữu Đạo không chết đi nữa, cũng có thể phế bỏ được tâm huyết nhiều năm của Ngưu Hữu Đạo ở đó.
Thủ là trung sách, ổn định lục đại phái Yến Hàn, tranh thủ thời gian cho hắn có thêm cơ hội phản kích lại lần nữa.
Lùi là hạ sách, đại giới* bỏ ra là quá lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dùng.(*giá lớn)
Hắn đã sớm ý thức được, trận đánh ở Vạn Thú môn bên kia sẽ là điểm mấu chốt của ván cờ này, Triều Thắng Hoài đột nhiên xuất hiện, nhất là bối cảnh của Triều Thắng Hoài nữa, đổi hắn là Ngưu Hữu Đạo, hắn cũng sẽ có được không gian cực lớn để thao tác, cái này khiến cho hi vọng của hắn đối với ván cờ ở Vạn Thú môn bên kia bị giảm xuống rất nhiều, hiện tại hắn cực kỳ lo lắng Thiên Ngọc môn và Đại Thiền sơn sẽ gặp phải ‘ám thủ’* của Ngưu Hữu Đạo. (*~kế lừa bẩn)
Một khi thượng sách bị phá cục, trung sách thì hắn quá bị động, nhất là khi đối mặt với một đối thủ kiểu tên Ngưu Hữu Đạo này.
Hắn thậm chí hoài nghi, chuyện Ngưu Hữu Đạo đi bái kiến chưởng môn lục đại phái có thể là cái bẫy, thế nhưng tin tức biết được có hạn, không cách nào đưa ra phán đoán, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào người Đại Thiền sơn sau khi bọn hắn đi gặp chưởng môn lục đại phái về, sẽ có thể nghiệm chứng được thật giả.
Triều Thắng Hoài xuất hiện, cho hắn cái cảm giác rằng tốc độ xuất thủ của Ngưu Hữu Đạo tại Vạn Thú môn sẽ rất nhanh chóng, thời gian cho hắn đã không còn nhiều.
Trước đó còn có thể ngồi vững vàng ở trong lao chờ đợi, hiện tại thật sự như ngồi phải bàn chông, không thể ngốc như vậy được nữa.
Lạch cạch…két, tiếng mở cửa sắt truyền đến, Thiệu Bình Ba đang đi lại quanh quẩn một chỗ trong lồng giam chợt quay đầu lại, nhìn về phía cuối hành lang phòng giam.
Chung Dương Húc đến, phía sau còn có mấy người đi theo cùng, đệ tử trông coi ở trong lao hành lễ.
Hai người cuối cùng cũng gặp mặt, cách hàng song sắt, Chung Dương Húc liếc nhìn khay cơm dưới chân, hỏi “Làm sao? Đồ ăn không vừa miệng?”
“Đồ ăn có không vừa miệng, cũng không dám làm phiền bá phụ chạy tới đây đâu ạ.” Thiệu Bình Ba khách khí, cũng không muốn vòng vo thêm, nói ngay vào điểm chính: “Vạn Thú môn bên kia có ẩn tàng nguy cơ, người Đại Thiền sơn tại Vạn Thú môn cần phải chú ý kịp thời ứng đối, miễn cho bị Ngưu tặc dắt mũi.”
Chung Dương Húc cau mày nói: “Ngươi làm sao biết Vạn Thú môn bên kia có ẩn tàng nguy cơ? Thừa nhận sự tình là do ngươi gây ra rồi?”
Ánh mắt Thiệu Bình Ba hơi liếc một cái, chú ý tới năm ngón tay đang cầm kiếm của Chung Dương Húc tựa hồ hơi tăng thêm chút lực nắm, vội bận bịu giải thích: “Bá phụ đã hiểu lầm, ta vừa mới nhớ ra một sự kiện, hai năm trước nhận được một tin tức, nói rằng tôn tử của trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính, là Triều Thắng Hoài kia, tựa hồ có cấu kết với Ngưu Hữu Đạo, nếu như Ngưu Hữu Đạo muốn gây sự ở tại Vạn Thú môn, nhất định sẽ dựa vào sự trợ giúp của người này.”
Chung Dương Húc: “Vậy thì sao?”
Thiệu Bình Ba có chút gấp, “Nên lập tức nhắc nhở Vạn Thú môn chú ý, cần phế bỏ đi ‘quân cờ đen’ này của Ngưu Hữu Đạo, tránh cho Đại Thiền sơn phải ăn thiệt thòi!”
Chung Dương Húc nhíu mày: “Ngươi có biết bối cảnh của Triều Kính là thế nào không?”
Thiệu Bình Ba: “Chẳng lẽ không phải là trưởng lão Vạn Thú môn sao?”
Chung Dương Húc nói: “Chẳng những là trưởng lão, hắn còn chung một sư phụ với chưởng môn Vạn Thú môn Tây Hải Đường, là phụ tá đắc lực của Tây Hải Đường, nói trắng ra, hai người bọn hắn là cùng một bọn, ngươi từng gặp người một nhà nào lại đi chơi người một nhà chưa?”
Thiệu Bình Ba sửng sốt một chút, cái này hắn đúng là không biết thật.
Chung Dương Húc tiếp tục nói: “Ngươi nói nhắc nhở Vạn Thú môn nhìn chằm chằm vào Triều Thắng Hoài gì đó, sao nhìn chằm chằm đây? Vừa mới mở miệng ra nói cái là Triều Kính biết được liền, nên cho dù là ai đi nhìn chằm chằm Triều Thắng Hoài cũng chả nhìn ra trò gì, lại còn đi đắc tội Triều Kính nữa chứ! Coi như chứng minh được Ngưu Hữu Đạo có cấu kết với Triều Thắng Hoài kia thì thế nào? Phế bỏ Triều Thắng Hoài sao? Rồi làm sao đối mặt Triều Kính đây? Đại Thiền sơn ăn no rửng mỡ đi gây thù với Triều Kính à?”
Quai hàm Thiệu Bình Ba căng ra một chút, “Bá phụ, việc này không thể coi thường, chúng ta không thể lại tiếp tục trúng gian kế của người ta! Ngưu tặc gian trá, sợ Đại Thiền sơn ở tại Vạn Thú môn sẽ ăn phải thiệt thòi, còn xin bá phụ lập tức thả tiểu chất ra ngoài, lập tức phái người hộ tống tiểu chất chạy tới Vạn Thú môn ngay trong đêm, để tiểu chất tự mình trực tiếp đối mặt chính diện với Ngưu Hữu Đạo, vấn đề bá phụ vừa mới lo lắng hỏi đó cũng không có gì, tiểu chất lâm tràng đối mặt, sẽ tự có biện pháp hóa giải tình thế nguy hiểm lần này!”
Hắn cảm giác hắn bị nhốt ở trong này quá mức thua thiệt, Ngưu Hữu Đạo thân ở nơi mâu thuẫn bộc phát, có thể tùy thời ứng biến, còn hắn bị nhốt ở nơi này không nói, tin tức, thời gian, khoảng cách còn bị hạn chế, tin tức lấy được cũng đều là qua tay, rất bị động.
Tên Triều Thắng Hoài này vừa nổi lên mặt, hắn có nắm chắc chạy tới Vạn Thú môn là sẽ có thể tự tay giết chết được Ngưu Hữu Đạo, cho nên nóng lòng muốn ra ngoài.
Chung Dương Húc: “Không cần ngươi phải cực khổ bôn ba, chưởng môn đã đích thân tới Vạn Thú môn rồi.”
Thiệu Bình Ba gấp quá nói, “Bá phụ, Hoàng chưởng môn đi không có ý nghĩa gì lớn, Ngưu tặc kẻ này, chỉ có tiểu chất mới hiểu rõ hắn nhất, lại tiếp tục kéo nữa sợ là đã không kịp!”
Chung Dương Húc cười ha ha một tiếng, “Ta đã hiểu, xem ra trong mắt ngươi, toàn bộ Bắc Châu này không có ngươi liền không được, những người khác đều là phế vật đi! Ngươi vẫn là an tâm ăn cơm của ngươi đi thôi.” Nói rồi trực tiếp quay người rời đi, không thèm tiếp tục để ý.
“Bá phụ! Bá phụ. . .” Thiệu Bình Ba nắm lấy song sắt, liên tục hô to.
Thiệu Tam Tỉnh đứng bên ngoài song sắt ảm đạm cúi đầu.
Ra đến trước cửa địa lao, Chung Dương Húc phân phó một tiếng, “Phái thêm một người vào trong địa lao trông coi.”
Sự tình chưa có tra ra xong, tên này lại còn muốn đi ra ngoài, hắn không thể không đề phòng.
Bởi vì đã từng nếm qua thua thiệt này rồi, lần trước lúc nội bộ Thiệu gia tự giết lẫn nhau, cũng bởi vì hắn cho tên này đi tắm rửa một cái, liền để tên này lật bàn.
Ầm!
Tiếng cửa lớn địa lao đóng lại đáp lại tiếng Thiệu Bình Ba la hét, không thể nghi ngờ nói cho hắn biết, có hô rã cuống họng cũng vô dụng.
Tay bắt song sắt, nhìn chăm chú về phía cửa lớn, hai mắt Thiệu Bình Ba kém chút toát ra lửa, hắn vừa rồi thật muốn nói ra câu các ngươi không phải phế vật thì là cái gì? Nếu không có Thiệu Bình Ba ta một tay tạo ra thế cục Bắc Châu, Đại Thiền sơn các ngươi lại có thể tốt hơn Thiên Ngọc môn được đến đâu? Không có Thiệu Bình Ba ta kéo Đại Thiền sơn các ngươi đến cộng sự, Đại Thiền sơn các ngươi lấy đâu ra địa bàn lớn như vậy?
Loảng xoảng! Thiệu Bình Ba một cước đá bay mấy khay cơm dưới sàn, tức giận quá sức, nhịn không được lại cúi đầu ho khan vài tiếng.
Trong nhà giam, lại có nhiều thêm một tên tu sĩ nhìn chằm chằm bên này. . . . . .
Ưng Sào, trong một gian thạch thất*, Nguyệt Điệp ở trên cao chiếu sáng, Thần Bình ngồi úp mặt vào tường, trong lòng lo nghĩ.
Từ khi đưa 5 chiếc Chỉ Linh Hắc Ngọc Điêu kia giao cho Triều Thắng Hoài về sau, nội tâm của hắn liền bị sợ hãi ngập tràn, sợ hãi vô cùng không dứt, cảm giác sợ hãi như bóng với hình.
“Creck. . . creck. . .”
Ẩn ẩn liên tiếp có tiếng ưng gáy truyền đến, vậy mà không thể khiến hắn lấy lại tinh thần.
“Thần sư đệ, đừng nhập định, xảy ra chuyện rồi!” Cửa ra vào thạch thất có người kêu lớn.
Thần Bình bừng tỉnh, cấp tốc lách mình đi ra, lúc đi qua một loạt hang động ở Ưng Sào, tiếng ưng gáy chói tai vang lên, chỉ thấy cự cầm trong động cực kỳ bạo động bất an, nhảy nhảy không ngừng, vuốt nhọn cào mặt đất tạo ra động tĩnh khiếp người.
Cuối cùng, con cự cầm xao động bất an này thả người nhảy ra khỏi hang động, nhảy về phía vách núi.
Thần Bình phóng đi, đứng ở vách núi bên cạnh hang động nhìn lại, nhìn thấy cự cầm kia đã vỗ cánh bay lên, dưới ánh trăng thê lương vỗ cánh bay lượn.
Trên không trung khắp nơi đều là bóng cự cầm bay lượn, hoặc xoay vòng quanh, từng con phát ra tiếng kêu bén nhọn, khiến cho cả Vạn Thú môn trong đêm tối hỗn loạn tưng bừng.
. . . . . .
Trong đình viện, Ngưu Hữu Đạo như bức tượng đá, có vẻ như ngủ thiếp đi, chống kiếm đứng đấy không nhúc nhích.
Một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, còn có mùi thơm cơ thể Ngưu Hữu Đạo quen thuộc bay tới, Quản Phương Nghi vòng quanh hắn vòng rồi đứng đối diện, nhìn chằm chằm hắn trêu ghẹo: “Ta nói này Đạo gia, đêm hôm khuya khoắt đứng đây không nhúc nhích như con ma, lại đang nghĩ cái gì xấu có phải không?”
Đúng lúc này, Viên Cương bước nhanh đi đến, trầm giọng nói: “Đạo gia, mau nhìn đi!”
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên mở mắt ra, Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong núi nơi xa, có rất nhiều Nguyệt Điệp đang bay múa, còn có từng đợt âm thanh kêu vang bén nhọn mơ hồ truyền đến.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay đặt trên bờ vai Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi ngoái đầu nhìn xuống bàn tay đặt trên đầu vai của mình, không biết Ngưu Hữu Đạo có ý gì.
Sau một khắc, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp gạt tay đẩy nàng văng qua một bên, chê nàng ảnh hưởng tầm mắt, rồi tiến lên một bước, lần nữa chống kiếm trước người, nhìn chằm chằm đốm sáng Nguyệt Điệp bay hỗn loạn trong núi phía xa, bình tĩnh nói: “Bắt đầu!”
Quản Phương Nghi nhìn lại phía núi xa, lại nhìn lại hắn, trong lòng kinh nghi không chừng, bắt đầu, bắt đầu cái gì vậy?
(Luna: T_T tội nghiệp anh thịt kho quá)