Chương 516: Lễ vật gì?
Edit: Luna Huang
Động tĩnh hỗn loạn ở phía trước có liên quan tới vị này sao? Quản Phương Nghi nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Không ai trả lời.
Động tĩnh dần dần khuếch tán tới bên này, mấy người Trần bá với Hứa lão lục cũng lộ diện, ngẩng đầu lên nhìn không trung thỉnh thoảng có con phi cầm to lớn bay qua, đồng thời phát ra tiếng kêu náo loạn.
Khách viện nơi Thiên Hành tông đặt chân, đám người Đỗ Vân Tang nhún mình nhảy lên trên nóc nhà quan sát.
Khách viện nơi Tiêu Dao cung đặt chân, đám người Long Hưu cũng xuất hiện ở trong viện, ngẩng đầu lên nhìn, Long Hưu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Những khách nhân tụ tập tại Vạn Thú môn đều đã lần lượt bị kinh động.
Mà liền ngay tại lúc động tĩnh vừa bắt đầu, vừa nhìn thấy loạn tượng nổi lên, Triều Thắng Hoài đang ngồi ở trong đình trên đỉnh núi phất tay vẫy một cái, Nguyệt Điệp bay tới, thu vào cất ngay, khiến cho bản thân một lần nữa chìm trong hắc ám.
Quan sát bốn phía một lượt, Triều Thắng Hoài lách mình nhảy ra đình, giơ tay phải lên, trên năm ngón tay có đeo năm cái Chỉ Linh, lắc lư kịch liệt, phát ra âm thanh ‘đinh linh đinh linh’.
Thanh âm không lớn, nhưng vẫn một mực lắc lư nhanh mạnh, vừa lắc vừa quan sát bốn phía chung quanh, trong lòng thì khẩn trương cao độ.
Không bao lâu sau, trên không trung lần lượt có mấy bóng đen lướt đến, thời khắc sắp sửa hạ xuống gần tới đỉnh núi, Triều Thắng Hoài bắn người một cái nhảy lên, hạ xuống trên lưng một con phi cầm cự hình, vừa đáp xuống liền lập tức nằm nhoài trên lưng con phi cầm cự hình ngay, mượn bóng đêm yểm hộ, tránh cho bị người phát hiện.
Phi cầm lao xuống chở hắn vạch ra một đường vòng cung, lướt ngược lại từ đỉnh núi lên cao, rồi nhanh chóng bay lên không trung lướt đi.
Triều Thắng Hoài nằm nhoài trên lưng cự cầm, rung rung Chỉ Linh trên tay, dẫn dắt bốn con phi cầm đang bay ở đằng sau đi theo, dưới bầu trời đêm bay lướt qua sơn sơn thủy thủy phía dưới.
Đến lúc này, hắn mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, bây giờ coi như bị ai đó phát hiện, hắn cũng chỉ cần kịp thời ném Chỉ Linh đi, là hoàn toàn có thể nói phát hiện tình huống dị thường, nên muốn hàng phục phi cầm bay loạn.
Cho nên hắn một mực cảnh giác nhìn bốn phía không trung, xem coi có người nào tới gần hay không.
Điểm duy nhất khiến hắn bất an chính là, cảm xúc của 5 con phi cầm này rõ ràng có chút xao động bất an, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu to bén nhọn, có nguy cơ làm bại lộ hành tung quá.
Thế là hắn cố gắng dẫn đường điều khiển cho phi cầm bay lên thật cao. . . . . .
Ưng Sào, ở bên một cửa hang trên vách đá, Thần Bình trợn mắt há hốc mồm đứng đó nhìn xem, có chút không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ thay thế có 5 cái Chỉ Linh mà, không đến mức tạo ra động tĩnh lớn như vậy a?
Mà ngay cạnh cửa hang tầng liền kề phía trên chỗ hắn, Cao Lam cũng đang bị dị tượng phi cầm bay loạn kêu la inh ỏi trước mắt làm cho chấn kinh, chẳng lẽ là do bình thuốc kia sao?
“Còn không mau lấy Chỉ Linh ra triệu tập phi cầm quay trở về?”
Một thân ảnh từ dưới núi chạy vội lên, ở trên đường đã gầm thét, tức giận thở hổn hển.
Người đến chính là trưởng lão phụ trách Tụ Linh sơn An Thủ Quý, hắn chạy vội lên vách núi đá dựng đứng, lướt đi như giẫm trên đất bằng, phía đằng sau còn có một đám đệ tử đi theo.
Thần Bình với Cao Lam nghe tiếng nạt mới từ trong sự hãi hùng khiếp vía kịp thời phản ứng lại, không ít đệ tử đang trong sự kinh ngạc cũng bị một tràng la hét này đánh thức, nhao nhao chạy về gian phòng trong hang động, ở cửa ra vào phòng có một cái hộc, rồi thò tay rút lấy Chỉ Linh cất ở bên trong.
Bên cạnh cửa mỗi gian phòng trong hang động, đều có treo một cái Chỉ Linh, đối ứng với một con phi cầm cự hình, nên cơ bản là không có khả năng bị nhầm lẫn.
Các đệ tử lấy được Chỉ Linh xong cấp tốc chạy ra cửa hang trên vách núi, rồi kịch liệt lắc lư Chỉ Linh, triệu hoán phi cầm đang bay loạn kêu la inh ỏi trên không trung trở về.
Rất nhanh, lần lượt có phi cầm bay trở về, hạ xuống cửa hang nghỉ ngơi, mặc dù vẫn có vẻ bất an, nhưng cảm xúc rõ ràng đã bắt đầu ổn định hơn trước đó nhiều.
Dưới núi lại có một đám người chạy như bay leo lên, một đám cao tầng Vạn Thú môn chạy tới, lấy Tây Hải Đường cầm đầu, trực tiếp vọt thẳng lên đỉnh núi Tụ Linh sơn, ở trên cao nhìn xem loạn tượng chung quanh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tây Hải Đường gầm thét.
An Thủ Quý chắp tay nói: “Tạm thời còn chưa biết tình huống ạ.”
Bốn phía không trung, phi cầm cự hình bay lượn ít dần, lần lượt được triệu hoán về tổ. Có lẽ do thể chất mỗi con có khác biệt, nên có mấy con bị mất khống chế, bay loạn gọi bậy ở trên không trung thời gian rõ lâu, còn chậm chạp chưa chịu về. . . . . .
Đám người Ngưu Hữu Đạo cũng đứng ở bên ngoài đình viện ở ngọn núi bên cạnh quan sát.
Thấy loạn tượng dần dần dừng lại, Viên Cương nghiêng đầu qua nói: “Đạo gia, yên tĩnh lại rồi.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu, cho hắn một ánh mắt.
Viên Cương hiểu ý, biết là bảo hắn trở về trông chừng tin tức, người Ngũ Lương sơn bên kia nhận được ‘hàng’ xong, thì sẽ thông báo cho bên này trước tiên, bên này cũng muốn nắm giữ tình huống trước nhất, liền quay người bước nhanh trở về.
Hành vi lén lén lút lút của hai người này, khiến cho Quản Phương Nghi đang ở một bên cảm thấy kinh nghi bất định, trực giác nói cho nàng biết, dị biến đêm nay tại Vạn Thú môn có lẽ là có liên quan đến bên này.
Chờ đến khi Trần bá cùng Hứa lão lục cũng quay trở về rồi, Quản Phương Nghi bèn xích lại gần người Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Đạo gia, ta nói ngươi đêm nay làm sao là lạ, có phải ‘chuyện tốt’ này là do ngươi làm đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Ta làm chuyện tốt gì?”
Quản Phương Nghi lườm liếc, “Không thừa nhận?”
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu nói: “Ngươi bảo ta thừa nhận cái gì vậy?”
Quản Phương Nghi nhìn về phía xảy ra dị tượng vừa mới lắng lại bĩu môi nói, “Có phải là do ngươi giở trò quỷ đúng không ? ”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta giở trò quỷ gì vậy ta?”
Hỏi lui hỏi tới toàn hỏi lại, Quản Phương Nghi không còn gì nói, cứ thấy loạn loạn, huống chi cũng không biết tình huống gì, thật đúng là nói không biết nói hắn giở trò quỷ gì, chỉ có thể là hoài nghi hắn có quỷ.
Ngưu Hữu Đạo bỗng lên tiếng bàn giao, “Nói cho người của ngươi, đêm nay khoan hãy nghỉ ngơi, cần chuẩn bị tốt để ứng phó tình huống đột phát xảy ra.”
. . . . . .
Cách xa Vạn Thú môn, ở một mảnh rừng núi sâu xa đi ra khỏi địa bàn Vạn Thú môn, dưới ánh trăng năm bóng đen hiện hình, lướt trên không trung đến, từ trên trời giáng xuống, lần lượt vỗ cánh hạ xuống trên một ngọn núi.
Một người ở trên lưng một con cự cầm nhảy xuống, cả người bận áo đen bịt mặt, chính là Triều Thắng Hoài, hắn đã thay đổi trang phục để che giấu chân dung.
Nhảy xuống đất xong đứng ngắm nhìn bốn phía, Triều Thắng Hoài cẩn thận đề phòng.
Chờ một lát sau, trong rừng cây có một thân ảnh nhảy ra, đồng dạng cũng bận áo đen bịt mặt, nói: “Đêm nay sắc trời không tệ.”
Triều Thắng Hoài nắn vuốt cuống họng, phát ra tiếng khàn khàn: “Mưa to gió lớn sắp tới.”
Dùng câu đối làm ám hiệu chắp đầu, hai người vừa rồi là đang xác nhận liên hệ, xong Triều Thắng Hoài giao 5 cái Chỉ Linh cho đối phương, cũng không có nói nhiều, quay đầu liền bay lượn rời đi ngay, biến mất ở trong núi rừng mênh mông.
Người áo đen bịt mặt cầm lấy 5 cái Chỉ Linh rồi nhìn lại 5 con phi cầm, có chút mộng, trước khi tới đây nhận hàng, hắn cũng không biết đồ vật hắn sẽ tiếp nhận là cái gì, chỉ biết tuân mệnh đến đây, lúc này mới biết hàng lại là năm con Hắc Ngọc Điêu, nên tâm lý bị chấn động không nhẹ.
Chờ một chút sau, từ trong rừng lại có hai tên áo đen bịt mặt đi ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. . . . . .
Một con Kim Sí xà vào trong viện, khiến cho Ngưu Hữu Đạo đang ngồi ở trong đình lật sách đọc, nghiêng đầu ngó ra một chút.
Quản Phương Nghi ở bên cạnh bồi tiếp, nàng cũng không trở về, đứng ở ngay bên cạnh nhìn chằm chằm, muốn nhìn xem coi tên này này lại đang tính làm cái quỷ gì.
Viên Cương rất nhanh hiện thân, đi đến bên người Ngưu Hữu Đạo đang an tĩnh đọc sách, khom người cúi đầu, ghé sát bên tại Ngưu Hữu Đạo nhỏ giọng thầm thì, “Thuận lợi, 5 con, đã tới tay.”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên quay đầu qua nhìn hắn, có chút hoài nghi rằng có phải hắn đã có nghe nhầm hay không.
Mượn cuốn sách che chắn ánh mắt Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo duỗi năm ngón tay ra giơ ở sau cuốn sách, bàn tay mở ra lặp đi lặp lại, muốn xác nhận lại.
Viên Cương khẽ gật đầu, biểu thị không nhầm, là 5 con.
Lúc này đến phiên Ngưu Hữu Đạo có ngoài ý muốn, hắn bàn giao Triều Thắng Hoài ranh giới ít nhất chính là 3 con, không nghĩ tới Triều Thắng Hoài thế mà làm cho hắn hẳn 5 con, theo logic bình thường mà nói, làm càng ít thì càng ổn thỏa hơn, hắn cũng cho rằng Triều Thắng Hoài nhiều nhất cũng chỉ làm cho hắn được ba con.
Thực sự là có chút ngoài ý muốn, là kinh hỉ ngoài ý muốn, không khỏi cười nhạo thầm nói, “Tên này thật đúng là người có gan lớn, đủ ngoan độc!”
Hắn hiện tại còn chưa biết, chứ nếu biết Triều Thắng Hoài vì muốn bớt việc, đã trực tiếp thuốc chết hơn hai mươi con, mới lấy được tới 5 con này, thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Có điều hắn cũng có thể tính là hiểu được hành vi của Triều Thắng Hoài, một khi xảy ra chuyện, thì trách nhiệm giữa làm 3 con với làm 5 con có khác nhau gì đâu? Trái phải đều phải làm như vậy, có cơ hội này vậy không bằng làm một phát cho no bụng luôn, liền xem Ngưu Hữu Đạo bên này có thể làm tròn lời hứa hay không thôi.
Trên thực tế, nếu không phải sợ làm nhiều quá sẽ bị bại lộ, Triều Thắng Hoài thậm chí còn từng nghĩ qua muốn cuỗm nhiều hơn nữa kìa.
“Bảo bên kia an trí cẩn thận, không được vọng động, chờ tin tức của ta.” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu thấp giọng bàn giao.
Viên Cương gật đầu, sau đó rời đi, lúc rời đi chạm với ánh mắt của Quản Phương Nghi quăng tới, rõ ràng phát giác được trong ánh mắt Quản Phương Nghi có nghi ngờ trùng điệp.
Đợi hắn rời đi rồi, Quản Phương Nghi mới đứng dậy, đi tới đứng ở sau lưng Ngưu Hữu Đạo, hai tay đặt trên bờ vai Ngưu Hữu Đạo, dùng cường độ vừa phải nắm bóp bả vai cho hắn, “Đạo gia, ta nhát gan, đây chính là địa bàn của Vạn Thú môn, đừng có dọa ta, đừng giấu diếm ta được không? Không coi ta là người một nhà, không tin ta hở?”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp: “Không có ý định giấu diếm ngươi cái gì hết, chỉ là muốn cho ngươi một cái kinh hỉ* mà thôi.” (* niềm vui bất ngờ)
Quản Phương Nghi trực tiếp nằm sấp trên đầu vai hắn, thổi một hơi vào lỗ tai hắn, dụ “Cái kinh hỉ gì? Hẳn là kinh hãi mới đúng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta trước đó từng nói, sẽ tặng cho ngươi kiện lễ vật, để đền bù tổn thất của ngươi, ta nói là giữ lời.”
Đôi mắt sáng của Quản Phương Nghi lấp lóe, ghé vào lỗ tai hắn vờ hoan hỉ đáng yêu dò hỏi: “Lễ vật gì?”
Ngưu Hữu Đạo cự tuyệt nói ra, “Không nên hỏi nhiều, nói là muốn cho ngươi kinh hỉ mà, hiện tại cho ngươi biết tính là cái kinh hỉ gì nữa, an tâm chờ lấy là được.”
Không nói ra miễn cho nàng lo lắng hãi hùng theo, chờ cho chuyện qua đi, xác nhận thật sự đã giải quyết xong, đối phương tự nhiên có thể vui vẻ tiếp nhận lấy, bây giờ đi nói ra mà nói, quả thực có thể làm nàng kinh sợ.
“Xì, làm như ta hiếm lạ lễ vật của ngươi không bằng.” Quản Phương Nghi ra vẻ khinh thường một câu rồi rời đi, nhưng trong lòng vẫn là rất mong đợi.
Nàng chắc chắn cái gọi là lễ vật này, khẳng định có liên quan đến động tĩnh đêm nay của Vạn Thú môn, đem cả cái Vạn Thú môn này ra giày vò cho loạn, thì sẽ là lễ vật gì đây?
Hết lần này tới lần khác tên quỷ chết bầm này không chịu nói ra, trêu lòng người ta ngứa ngáy quá chừng.
. . . . . .
Đêm nay, Vạn Thú môn nhất định không ngủ, không nói những người khác, Tây Hải Đường chắc chắn cần phải ứng phó chưởng môn các đại phái, mấy người này đều là chạy tới hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Tây Hải Đường sẽ không nói với bên ngoài nội bộ hắn xảy ra chuyện, tự nhiên là bịa cái lý do để qua loa tắc trách cho qua.
Ngày kế tiếp, lúc giữa buổi sáng, Triều Kính tính ca An Thủ Quý cùng đi đến đại điện chính cung.
Không đợi hai người chào hỏi, Tây Hải Đường hất đầu hỏi liền: “Đã tìm được hết chưa?”
Dị biến đêm qua, lại có hai con phi cầm cự hình trực tiếp té từ trên vách núi xuống chết, thi thể nằm ngay dưới chân núi Ưng Sào, còn có năm con không thể triệu hồi nữa, Vạn Thú môn phái ra đại lượng nhân thủ, phối hợp với Tụ Linh sơn bên này tìm kiếm khắp nơi, bên này do Triều Kính phụ trách chủ trì công việc tìm kiếm.
An Thủ Quý cúi đầu trầm mặc, một đêm nay làm thần sắc hắn tiều tụy đi không ít.
Triều Kính nhìn chư vị cao tầng chung quanh một lượt, trầm giọng nói: “Đã tìm được, năm con Hắc Ngọc Điêu đều chết ở rải rác các nơi bên ngoài núi rừng, trong núi dã thú nhiều, lúc tìm tới thi thể, thi thể đã bị gặm cắn không toàn dạng. Mang trở về cũng không có ý nghĩa gì, cũng lo lắng là ôn dịch, trước mắt có bố trí đệ tử đứng trông coi, chờ chưởng môn định đoạt xử trí.”
Tây Hải Đường nổi giận, “Lại chết bảy con, phi cầm Linh Hóa cốc và Tụ Linh sơn liên tiếp xảy ra chuyện, các ngươi hai vị trưởng lão phụ trách này là làm ăn gì vậy hả? Tiếp tục như vậy nữa, có phải muốn cho toàn bộ chết sạch các ngươi mới cam tâm phải không? Cho hai người các ngươi thời gian một tháng, cần phải tra cho ra nguyên nhân xảy ra dị biến cho ta, nếu không tìm ra được nguyên nhân đến, thối vị nhượng chức đi!”
An Thủ Quý cùng Mao Vô Song còn có thể nói được cái gì, hai vị trưởng lão tiều tụy cùng song song chắp tay đáp, “Vâng!”
(Luna: Haha ta chỉ có thể nói, gia môn bất hạnh)