Chương 525: Năm con
Edit: Luna Huang
Bên ngoài Vạn Tượng thành, giữa đồng hoang, Trình Viễn Độ cùng với mấy tên đệ tử Thiên Ngọc môn đang đứng chờ đợi.
Bên này nhận được tin tức từ Vạn Thú môn bên kia truyền đến, được biết Ngưu Hữu Đạo đang muốn rời khỏi Vạn Thú môn, một nhóm lập tức ra ngoài Vạn Tượng thành tiến hành bố trí, chờ đợi tin tức báo hướng đi của Ngưu Hữu Đạo.
Nơi xa, hai tên đệ tử bay lượn tới.
Hai người vừa hạ xuống đất, Trình Viễn Độ lập tức hỏi: “Tiểu tặc kia đi về phía nào rồi?”
Hai tên đệ tử nhìn nhau, một người chắp tay nói: “Nhị cung phụng, Ngưu Hữu Đạo sau khi ra khỏi Vạn Thú môn về sau, liền cùng đám người chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt cưỡi hai con phi cầm bay đi rồi.”
Trình Viễn Độ ngạc nhiên, “Có ý tứ gì?”
Đệ tử kia giải thích lại một chút, “Ngưu Hữu Đạo cưỡi tọa kỵ phi hành bay đi mất rồi, không biết đi hướng nào.”
“. . . . . .” Trình Viễn Độ lập tức trợn tròn hai mắt, từ thật xa chạy tới, chờ đợi lâu như vậy, liền chờ ra kết quả như thế? Sau khi hoàn hồn lại, hỏi: “Tọa kỵ phi hành ở đâu ra vậy? Của Vạn Thú môn?”
Đệ tử về: “Đồng môn có thử đi hỏi thăm một chút từ Vạn Thú môn, nói rằng đó là tọa kỵ phi hành của chính Ngưu Hữu Đạo.”
“. . . . . .” Trình Viễn Độ nín lặng, Ngưu Hữu Đạo có thứ này, làm sao không nghe tiểu bối trong tông môn nói qua, đây là khi dễ hắn lâu nay không hỏi qua thế sự hay sao hả?
Không chơi kiểu này a, bảo hắn cưỡi ngựa đuổi theo tọa kỵ phi hành, đuổi kịp sao? Còn thế nào chặn giết nữa, cái này không phải là muốn chơi nhau hay sao?
. . . . . .
Trên không trung, hai cái phi cầm đã bắt đầu phi hành ổn định.
Thân ở trên không trung cao như thế, nhìn xuống mặt đất bao la phía dưới, hết thảy đều nhỏ bé như vậy, trong lòng Hoàng Liệt dâng lên cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ, cái cảm giác này đích thực không tệ.
Nhưng cũng có chút chán ngấy, trên tay Ngưu Hữu Đạo lại có tới hai con phi cầm tọa kỵ, còn hắn đường đường chưởng môn Đại Thiền sơn, lại vẫn là lần đầu được hưởng thụ tư vị khống chế phi cầm tọa kỵ.
Bất quá cũng có thể tìm được cái lý do an ủi, Đại Thiền sơn tốt xấu cũng là danh môn chính phái, không có cách nào không biết xấu hổ giống như Ngưu Hữu Đạo như vậy, hai con phi cầm tọa kỵ này, nói khó nghe chút chính là dựa vào Hồng Nương Tề kinh bán mình để đổi lấy, Đại Thiền sơn tuyệt đối là không thể nào đi ăn loại ‘cơm chùa’ này, nếu không còn mặt mũi đâu gặp người?
“Chưởng môn, xem ra Đại Thiền sơn chúng ta cũng nên tìm một con phi cầm như thế này mới tốt, về sau chưởng môn lui tới cũng được thuận tiện hơn.”
Trưởng lão cùng đồng hành hiển nhiên cũng có được cái cảm giác kia, bèn mở miệng lên tiếng đề nghị.
Hoàng Liệt khẽ lắc đầu nói: “Không ổn, động một tí là ngàn vạn, Đại Thiền sơn chúng ta còn chưa tới được cái cấp độ kia, thân là chưởng môn, vì để thoải mái riêng cho bản thân cũng không quá dễ coi.”
Như lời hắn nói, cũng không phải là không mua nổi, đường đường Đại Thiền sơn, nếu cố nhịn ‘trích’ ra một chút mà nói, hay là vẫn mua nổi, nhưng xác thực là không dễ coi, bình thường ước thúc phía dưới khống chế chi tiêu tiết kiệm, còn chưởng môn ngươi lại đi mua đồ vật xa xỉ như vậy hưởng dụng, để đệ tử phía dưới cảm thấy thế nào?
Hoàng Thông nói chen vào, “Chưởng môn, cái đó cũng không thể nói như vậy, mua nó cũng là vì để làm việc thuận tiện hơn thôi a, đến lúc đó trong môn khi nào có việc gì gấp, cũng có thể lấy sử dụng, không đến mức làm chậm trễ chính sự.”
Hoàng Liệt nghe vậy không khỏi hơi lộ ra ý cười, xem ra đều mong muốn được thơm lây, “Để nói sau đi, trong môn cần các loại chi tiêu cũng không nhỏ, một lần xuất ra hơn ngàn vạn như vậy đích thực không thích hợp, sẽ lậm vào chi tiêu khác. Hồi sau để coi Ngưu Hữu Đạo nói chuyện có tính hay không, nếu thật chắc chắn đưa tặng một con mà nói, thì đem để ở ngay trong môn luôn, khi nào trong môn có việc cần gấp, tất cả mọi người đều có thể sử dụng.”
Tuy nói là nói như vậy, nhưng trong lòng lại có chút nặng nề, dù sao Thiệu Bình Ba cũng đã ra sức vì Đại Thiền sơn nhiều năm, hai bên lại đi tới mức độ này, thật sự là hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Hai vị trưởng lão liên tục tán đồng, ánh mắt đều cùng nhìn về phía Ngưu Hữu đạo cũng đang cưỡi trên trên một con phi cầm khác cách ngoài trăm trượng, kết quả lại nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang cùng Quản Phương Nghi ôm ôm ấp ấp.
Kỳ thật cũng không phải là ôm ôm ấp ấp, mà là Quản Phương Nghi đứng sát cuốn lấy Ngưu Hữu Đạo, một cánh tay quàng trên cổ Ngưu Hữu Đạo, thì thầm to nhỏ gì đó, nhìn giống như là đang ôm ôm ấp ấp vậy.
“Thành thật khai báo, hai con phi cầm tọa kỵ này là từ đâu tới? Có phải liên quan tới dị biến đêm đó tại Vạn Thú môn hay không?” Quản Phương Nghi miệng dán sát bên tai Ngưu Hữu Đạo tra hỏi, thân thể tránh không được cũng dán sát rạt theo.
Bất quá nàng không quan tâm, nàng biết tên Ngưu Hữu Đạo không biết xấu hổ này cũng sẽ không quan tâm đến cái này.
Ngưu Hữu Đạo mắt nhìn Trần bá đang khống chế phi cầm phía trước, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ngươi cũng đoán ra được còn hỏi cái gì nữa?”
Quản Phương Nghi giật mình, “Tên quỷ, ngươi cũng quá lớn gan đi, trộm đồ vật từ chỗ người ta, còn dám kéo đến cửa nhà người ta lắc lư, bộ muốn chết hay sao hả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có gì phải sợ, Vạn Thú môn cũng không thể nhìn thấy ai cưỡi cái này liền tới cản lại, hỏi xem có phải là của nhà bọn hắn bán ra hay không a? Người có thứ này cũng có nhiều đi, liền không thể là của người khác tặng cho ta hay sao?”
Quản Phương Nghi: “Trong ngươi giống như người có thể dùng nổi thứ này sao? Đồ vật của người ta vừa bị mất, ngươi liền lấy ra khoe khoang cho người ta nhìn, người ta không muốn nghi ngờ cũng khó khăn.”
Ngưu Hữu Đạo ‘xùy’ một tiếng nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy đây là đồ vật của người ta bị mất đi vậy? Người ta cũng không có nói có đồ bị mất, ngươi mù lòa đi bận tâm làm cái gì?”
Quản Phương Nghi: “Ngươi coi người ta là đồ ngốc hay sao? Hai con hàng to như vậy biến mất, người ta có thể không đếm lại chắc?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Thật đúng là không có đếm lại thật, mà người ta lại cũng không có biết là hàng bị mất.”
“Nói đùa cái gì thế? Người ta có bao nhiêu con hàng này mà bản thân người ta cũng có thể không biết chắc?”
“Dù sao người ta đếm tới đếm lui hàng cũng không thiếu.”
“Có ý gì?”
“Không có ý gì, liền ý đó đó. Đừng lo lắng, ta cũng đã nói ở ngay trước mặt đệ tử Vạn Thú môn rồi đó, đây đều là của người ta tặng cho ngươi, ngươi nghĩ coi, ngươi quen biết nhiều nam nhân có tiền như vậy, ngươi ta đưa tặng cho hai con hàng này có cái gì không thể được nào.”
Quản Phương Nghi nghiến răng nói: “Tên khốn, ngươi đang còn châm chọc lão nương có phải không? Tốt, ngươi đã nói hai con phi cầm này là của ta, vậy từ hôm nay trở đi, nó chính là của lão nương.”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua, một mặt đầy cổ quái nhìn ngó nàng, “Khẩu vị nhỏ như vậy, chỉ hai cái liền đã thỏa mãn?”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi câm lặng, tiếp theo đó hồ nghi hỏi: “Chẳng lẽ còn có nữa?”
Ngưu Hữu Đạo duỗi một bàn tay ra lắc lư, cho hai chữ, “Năm con!”
“. . . . . .” Hai mắt Quản Phương Nghi trừng lớn, hỏi lại “Thật hay giả?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên là thật, không phải trước đó ta nói sẽ tặng quà cho ngươi đó a, tặng ngươi năm con phi cầm tọa kỵ, có hài lòng hay không?”
Kinh hỉ này tới quá đột nhiên, Quản Phương Nghi không thể tin được, “Còn có ba con nữa ở đâu?”
“Không tiện cho lộ diện cùng một chỗ, để bọn Hầu Tử chăm sóc ở phía sau, quay đầu sẽ mang về hội tụ lại cùng chúng ta. Làm sao, lễ vật này cũng không thể cho ngươi hài lòng à?”
“Ka ka!” Quản Phương Nghi tâm như hoa nở, thực là một kinh hỉ lớn, năm con Hắc Ngọc Điêu, giá trị tối thiểu 5000 vạn kim tệ a! Sao có thể không cao hứng chứ, vui mừng không kìm được, đột nhiên ghìm cổ hắn kéo lại, trực tiếp ịn môi lên trên má hắn, hôn một cái ‘chóc’. “Nói rồi đó, đã tặng cho ta rồi, không cho phép đổi ý.”
“Đừng có ôm ôm ấp ấp như vậy, khó coi quá.” Ngưu Hữu Đạo chà chà lau cái má.
“Sợ cái gì, ở trên cao như vậy, không có mấy người nhìn thấy được. Lão nương chủ động ôm ấp yêu thương, ngươi liền tranh thủ vui vẻ đi, đừng được tiện nghi mà còn tỏ vẻ.”
“Được tiện nghi còn tỏ vẻ? Ta đây ‘xanh non’ như thế, ta cảm thấy là ‘trâu già gặm cỏ non’ mới đúng a?”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại thử coi, có tin lão nương một cước đạp ngươi rớt xuống dưới luôn hay không?”
Câu trên là lớn giọng nói, làm Trần bá quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang còn rụt cổ lại, bị Quản Phương Nghi kẹp lấy, còn Quản Phương Nghi thì bộ dạng trông giống như là đang có ý đồ muốn phi lễ* người ta vậy. (*’hấp’)
Hắn thật sự là nhìn không nổi, lắc lắc đầu, phát hiện vị lão bản nương này thật sự là càng ngày càng quá phóng khoáng.
Một đoàn bay xuyên qua mây mù, Quản Phương Nghi bắt đầu đếm ngón tay tính toán, cảm giác giữ lại nhiều phi cầm như vậy để sai sử không khỏi quá khoa trương một chút, cân nhắc xem có nên bán bớt đi 3 con hay không, cảm giác thay bằng mấy tấm ngàn vạn kim tệ cầm trên tay thì càng thêm ổn thỏa hơn, bằng không cứ giữ lại ở trên tay thì tương đương hàng năm đều sẽ bị tiêu hao một đại lượng kim tệ, thật sự là không có lời.
Ngưu Hữu Đạo nghe cũng chỉ là nghe chơi, tạm thời để nàng ‘tự sướng’, lười nhác đi dội nàng gáo nước lạnh, thứ này cũng không phải ai cũng có thể sử dụng nổi, người muốn mua đều sẽ đi con đường bình thường mua, có bảo đảm, ai mà đi mua từ chỗ của ngươi chứ?
Tính toán sổ sách một trận xong, Quản Phương Nghi có chút ít cảm khái nói, “Mới đầu còn tưởng ngươi đến là vì báo thù cho Hắc Mẫu Đơn, không nghĩ tới thật sự đến là vì ‘làm’ thứ này.”
Ngưu Hữu Đạo nghe nói sắc mặt chợt lạnh, không muốn nói thêm về chuyện này, sổ sách tính toán được hay chưa chỉ có trong lòng hắn rõ ràng nhất, thù này đã bắt đầu báo, đã kéo được Triều Kính xuống nước, muốn ‘chơi’ đổ Triều Kính với hắn mà nói, đã không còn độ khó gì, nhưng nếu chỉ là giết chết mỗi Triều Kính không thôi, thì không khỏi quá có lợi cho hắn rồi, sao có thể để Triều Kính được thống khoái như vậy được, mà vì báo thù lại lại góp cả bản thân mình đi vào luôn thì cũng không cần thiết.
Ánh mắt Quản Phương Nghi chạm đến mấy người Đại Thiền sơn bên kia, trên đường đi cũng nhàn rỗi, nên lại quấn lấy Ngưu Hữu Đạo hỏi rõ tình huống cụ thể.
Thân đang ở trên không trung, không tiện né tránh, sự tình đã đến trình độ này rồi, cũng không có gì cần phải giấu giếm, Ngưu Hữu Đạo liền giảng giải một chút đại khái cho nàng biết.
Sau khi Quản Phương Nghi biết rõ ràng về sau, có thể nói là thổn thức không thôi.
Trước đó nghe Ngưu Hữu Đạo nói, còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo đang còn muốn lôi kéo Đại Thiền sơn tới Nam Châu chống lại Thiên Ngọc môn, ai ngờ tên này chỉ tới lục đại phái bên kia giả lượn một vòng, liền bức Thiệu Bình Ba lên tuyệt lộ, bây giờ còn muốn đá Thiên Ngọc môn ra ngoài, giải quyết nỗi lo về sau của Nam Châu.
Mấu chốt chính là, đã lợi dụng lục đại phái, còn có thể lặng yên không một tiếng động thoát ra, vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân*,(dạo chơi khắp chốn hoa, một nhành lá cũng chẳng vương đến người), tránh xa mọi rắc rối.
Còn lợi dụng Văn Tâm Chiếu trừ đi kẻ đến tìm phiền phức Trần Đình Tú kia, miễn cho ở tại Vạn Thú môn này làm vướng chân vướng tay.
Tuyệt hơn chính là, ở ngay dưới mí mắt Vạn Thú môn, thẳng thừng trộm 5 con Hắc Ngọc Điêu từ trên tay Vạn Thú môn đem ra ngoài, đây quả thực y như là đang chơi trò chơi vậy!
Nàng ở tại Vạn Thú môn ngơ ngơ ngác ngác mấy ngày qua, chưa từng nghĩ tới tên này đã lặng yên không một tiếng đồng, cùng đồng thời làm ra được nhiều chuyện như vậy, Quản Phương Nghi thật sự bị kinh diễm một phen.
Nàng không biết là, Ngưu Hữu Đạo đồng thời còn hoàn thành bố cục nhắm vào Triều Kính, đã lấy dây thừng bao quanh cổ Triều Kính xong xuôi.
Chỉ là có chút chuyện, Ngưu Hữu Đạo chỉ làm mà không có nói ra thôi, hắn chưa bao giờ ồn ào qua chuyện như muốn báo thù vì Hắc Mẫu Đơn các kiểu, dù ngay cả khi Hắc Mẫu Đơn chết ở trong ngực hắn, hắn cũng chỉ là lẳng lặng ngồi ở trên mũi thuyền, ôm lấy Hắc Mẫu Đơn, không nói một lời. . . . . .
Bắc Châu phủ thứ sử, trong màn đêm, một con Kim Sí hạ xuống.
Trong sảnh đường, Nguyệt Điệp đậu trên xà nhà vẻ vẩy chiếu sáng, Chung Dương Húc đang ngồi xếp bằng một mình ở trên bồ đoàn.
Một tên đệ tử tiến đến, dâng lên một phong mật tín cho Chung Dương Húc.
Ánh mắt Chung Dương Húc gian nan dịch chuyển ra khỏi nội dung trên mật tín, gương mặt dùng sức căng ra, hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng dị thường.
Hắn không nghĩ tới tông môn cuối cùng vẫn đưa ra quyết định như vậy, cũng không biết Vạn Thú môn bên kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Pháp chỉ của chưởng môn rất rõ ràng, cũng rất kiên quyết, hắn nhất định phải chấp hành.
Chung Dương Húc chậm rãi đứng lên, trầm giọng nói: “Lập tức khống chế Thiệu Đăng Vân lại, phòng ngừa dẫn phát bạo loạn!”
“Vâng!” Đệ tử lĩnh mệnh.
Trong phủ thứ sử, đệ tử Đại Thiền sơn lập tức có hành động.
Trong địa lao, trên vách tường hai bên lối đi vào đều có một ngọn đèn dầu, một cái trong đó “phực” một tiếng, tắt ngóm, khiến ánh sáng trong lồng giam bị tối đi không ít.
Thiệu Tam Tỉnh đang ngồi trên tấm đệm bên ngoài lao đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn đèn vừa bị dập tắt kia, bờ môi hơi có chút run rẩy.
Trong lao, Thiệu Bình Ba đang đứng chắp tay sau lưng từ từ quay đầu lại, chỉ nhìn ngọn đèn bị dập tắt kia một chút, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặt mũi dần dần lộ ra vẻ tràn đầy không chịu nổi, rất thống khổ.
(Luna: Nam chủ có giỏi thì chớ trọng sinh đấu với anh thịt kho nhà ta T_T không công bằng tý nào)