Đạo Quân

Chương 528: Ẩn giấu sát cơ

Edit: Luna Huang

Mặt mày của Chung Dương Húc hổ thẹn, liếc nhìn người trẻ tuổi đang mỉa mai không có chút nào cố kỵ thân phận của chưởng môn này, không biết hắn là ai, bất quá sau khi nhìn thấy Hồng Nương đến gần, lập tức đoán được là ai, trước kia hắn ở tại Tề kinh cũng đã từng đứng từ xa xa nhìn qua Hồng Nương rồi.

Hắn còn chưa biết kết quả đàm phán sau cùng giữa Đại Thiền sơn với Ngưu Hữu Đạo, cho nên hơi kinh ngạc khi thấy Ngưu Hữu Đạo lớn mật như vậy. 

Bị người ta mỉa mai ở trước mặt mọi người, trên mặt Hoàng Liệt cũng có chút khó coi, hừ lạnh nói: “Trước đó liền không nên dùng Kim Sí đưa tin về mà, nên chờ đến khi chúng ta chạy thẳng tới luôn là đã được rồi.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại một câu, “Ý Hoàng chưởng môn là nói, ở cái chỗ bí mật nó lọt ra ngoài y như cái sàng thủng này, sau khi chúng ta tới được chỗ đó, là có thể không kinh động hắn chạy trốn sao?”

Một câu nghẹn cho Hoàng Liệt câm nín, đạo lý rất đơn giản, trước đó Đại Thiền sơn không thể giám sát quản lý được nơi này, bọn hắn chỉ cần vừa đến, cũng liền sẽ kinh động đến dự báo Thiệu Bình Ba bố trí, kéo theo đó sẽ kinh động Thiệu Bình Ba chạy thoát đi. Mấu chốt của vấn đề không ở chỗ Kim Sí có đưa tin tới trước hay không, mà ở chỗ Đại Thiền sơn quá tự cho là đúng, có quá nhiều lỗ thủng để cho Thiệu Bình Ba chui lọt.

Tuy nói là nói như vậy, nhưng Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ là chặn cho người ta không thể từ chối trách nhiệm thôi, kỳ thật vẫn là đang tự trách chính mình, chờ đến hắn chạy tới rồi mới lại động thủ mà nói, có hắn tự tọa trấn, thì Thiệu Bình Ba sợ là chưa hẳn có thể thuận lợi thoát thân được, bởi vì khi đối mặt Thiệu Bình Ba, hắn càng thận trọng, càng cảnh giác hơn so với Đại Thiền sơn.

Từ hậu viện có một người đang bước đi ra, được mấy tên đệ tử Đại Thiền sơn ‘hộ tống’, là Thiệu Đăng Vân đang đi ra.

“Hoàng chưởng môn tới rồi.” Thiệu Đăng Vân sau khi đi đến trước mặt Hoàng Liệt hành lễ, buông tiếng thở dài nói, “Tới vì nghiệt tử kia của ta sao? Đều là do ta không biết cách quản giáo con cái, thật sự là có lỗi.”

Hoàng Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, biết vị này không chịu phối hợp truy bắt, trong lòng xác thực có chút giận chó đánh mèo, nhưng cuối cùng vẫn kềm chế nói một câu, “Ai làm người đó chịu, không liên quan gì đến Thiệu huynh.”

Nghe được hán tử tóc hoa râm uy vũ này là ai, nhưng vẫn là lần đầu được nhìn thấy, Ngưu Hữu Đạo không khỏi dò xét từ trên xuống dưới, phát hiện dáng dấp vị này với Thiệu Bình Ba trông không hề giống nhau.

Vị này có thể trạng khôi ngô cao lớn, khí thế tỏa ra bên ngoài, còn Thiệu Bình Ba thì dáng dấp trông tuấn mỹ âm nhu.

Ánh mắt Thiệu Đăng Vân cũng rơi vào trên người hắn, thấy hắn ăn mặc không phải là phục sức của Đại Thiền sơn, tuổi còn trẻ nữa, lại có thể đứng sóng vai cùng Hoàng Liệt, tự nhiên là gây nên sự chú ý của hắn. Nhất là, từ trong mắt đối phương hắn thấy được một tia sát cơ.

Đối với người cơ hồ cả đời chinh chiến ở trên sa trường như này như Thiệu Đăng Vân mà nói, cảm nhận của hắn đối với sát cơ càng thêm nhạy cảm, cảm giác người trẻ tuổi này bất thiện với hắn.

“Vị này là…?” Thiệu Đăng Vân lên tiếng thỉnh giáo.


Đám người Đại Thiền sơn đều cùng nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, bởi vì tất cả đều biết, vị này là đối thủ một mất một còn với nhi tử của đối phương.

Ngưu Hữu Đạo cười lộ ra hàm răng trắng, đáp, “Ngưu Hữu Đạo!”

Con ngươi Thiệu Đăng Vân đột nhiên co lại, rốt cuộc hiểu rõ vì sao ánh mắt đối phương đối với hắn lại mơ hồ có mang theo sát cơ, không nghĩ tới vị này còn dám tới đây luôn.

Nghĩ lại, hắn cũng minh bạch, đối phương đây là do đã yên tâm, đã có chỗ dựa vững chắc, đã ảnh hưởng được Đại Thiền sơn bên này rồi, hiện tại chạy tới là muốn đuổi tận giết tuyệt nhi tử của hắn đây.

“Ngưỡng mộ đã lâu, nguyên lai ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo người đã giết Yến sứ kia, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.” Thiệu Đăng Vân khẽ gật đầu ‘chào hỏi’.

Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm nói: “Nguyên lai ngươi chính là Thiệu tướng quân, người được một tay Ninh Vương Thương Kiến Bá đề bạt, cuối cùng lại ruồng bỏ Thương thị, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Lời này đâm trúng chỗ đau của Thiệu Đăng Vân, khiến cho không khí hơi trầm xuống.

Ngưu Hữu Đạo liếc xéo Chung Dương Húc, “Chung trưởng lão, Thiệu Bình Ba có trốn ở trong phủ thứ sử hay không, đã điều tra phủ thứ sử qua chưa?”

Chung Dương Húc thở dài: “Hắn đã từ địa đạo chạy đi rồi!”

Ngưu Hữu Đạo: “Nói cách khác, là vẫn chưa có điều tra qua, vẫn là nên cẩn thận chút, đi điều tra lại một lần mới tốt.”

Lời này nhìn giống như là vẽ vời cho thêm chuyện ra, nhưng Hoàng Liệt rất nhanh hiểu rõ, có lẽ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, người tọa trấn bên này thế mà có sơ sót, lúc này bèn trừng Chung Dương Húc một cái, trầm giọng nói: “Cẩn thận tra xét tìm kiếm lại một lần cho ta, không được bỏ qua bất cứ một góc ngách nào đó!”

Ngưu Hữu Đạo đích thật là sợ xuất hiện tình huống ‘dưới chân đèn thì tối’ kia, sợ để Thiệu Bình Ba chui lọt.

“Vâng!” Chung Dương Húc xấu hổ, tranh thủ thời gian gọi người đi điều tra.

Thấy Ngưu Hữu Đạo ở ngay trước mặt của mình không khách khí chút nào bày ra thế trận tử hình nhắm vào nhi tử của mình, nhưng Thiệu Đăng Vân cũng không thể nói gì hơn.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đó, ngón tay nhịp nhịp, bàn tay đặt trên chuôi kiếm tựa hồ có chút không an phận, nhìn chăm chú về phía Thiệu Đăng Vân, trong ánh mắt sát cơ càng lúc càng như ẩn như hiện.

Một cánh tay duỗi tới, Hoàng Liệt chợt đặt một bàn tay lên trên mu bàn tay trên chuôi kiếm của Ngưu Hữu Đạo, rõ ràng là đang khuyên hắn đừng nên làm loạn.


Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn trời, tâm tư quỷ quyệt.

Hắn hiểu được cố kỵ của Hoàng Liệt, một khi giết Thiệu Đăng Vân, Bắc Châu sẽ đại loạn, lúc đó liền không có biện pháp tiếp tục đàm phán với tam đại phái Yến quốc được nữa.

Đạo lý rất đơn giản, muốn cùng tam đại phái đàm phán, là phải có tư cách nói chuyện, tam đại phái có thể cùng ngươi đàm phán, là bởi vì ngươi có thể thuận lợi chuyển giao lợi ích Bắc Châu ra, chỉ có thế lực tu hành khống chế Bắc Châu và thế lực thế tục cùng  lúc chắp tay nhường ra Bắc Châu, thì Yến quốc bên kia mới có thể dễ dàng khống chế Bắc Châu lại được.

Nếu không Bắc Châu sẽ loạn, Yến quốc với Hàn quốc muốn đi cướp đoạt Bắc Châu mà nói, người ta còn cần cùng ngươi đàm phán, còn cần đáp ứng điều kiện của ngươi làm cái gì?

Đại Thiền sơn cũng không có tư cách tuỳ tiện rời khỏi Bắc Châu chạy tới chấp chưởng Nam Châu, cho nên hiện tại giết chết Thiệu Đăng Vân sẽ không phù hợp với lợi ích của Đại Thiền sơn, đồng dạng cũng không phù hợp với lợi ích của Ngưu Hữu Đạo, vì vậy Hoàng Liệt muốn khuyên.

Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu, tỏ ra hiểu rõ mà, lại tiếp tục nói với Thiệu Đăng Vân: “Thiệu tướng quân, nơi này ngươi quen thuộc nhất, có thể hạ mình dẫn ta đi dạo một vòng xem được hay không?”

Thiệu Đăng Vân lạnh lùng nói: “Không cần xem, chỗ ta không chào đón ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo bật cười ha ha.

Đang tính mở miệng nói tiếp, chợt có một tên đệ tử Đại Thiền sơn đi vào, sau khi bái kiến Hoàng Liệt xong, thì quay qua bẩm báo với Chung Dương Húc: “Sư phụ, trong điền trang ngoài thành kia có tra ra được chút manh mối, một tên hạ nhân nhìn thấy, có mấy tên mặc áo choàng đen khống chế ba con phi cầm mang Thiệu Bình Ba cùng Thiệu Tam Tỉnh.”

Hoàng Liệt lập tức hỏi: “Có biết những người kia là người phương nào không?”

Đệ tử về: “Hạ nhân chỉ là làm việc vặt, không biết nhiều, chỉ trong lúc vô tình nhìn thấy được, không biết những người kia là ai.”

Nghe được là một vài người vận dụng ba con phi cầm, lại mặc áo choàng đen che dấu chân dung, trong nháy mắt xúc động Ngưu Hữu Đạo, làm hắn nghĩ đến lần Đoàn Hổ báo cáo tình hình Hắc Mẫu Đơn bị tập kích, Ngưu Hữu Đạo trầm giọng chầm chậm nói: “Hẳn là người Hiểu Nguyệt các!”

Thiệu Đăng Vân lườm Ngưu Hữu Đạo một chút.

Hoàng Liệt kinh ngạc, “Hiểu Nguyệt các?”

“Ngươi cho rằng ta nói hắn là người Hiểu Nguyệt các là đang nói đùa à?” Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại hắn một câu.


Sắc mặt Hoàng Liệt dần dần trầm xuống, nhìn về phía Thiệu Đăng Vân, không biết vị này phải chăng có dính dáng gì đến Hiểu Nguyệt các luôn hay không, nhưng cũng đã không quan trọng nữa, không cần thiết đi ép hỏi, Đại Thiền sơn cũng đã quyết định từ bỏ Bắc Châu rồi, không cần thiết gây vào phiền phức này, để cho người khác đau đầu đi thôi.

Ngưu Hữu Đạo quay người đi ra chỗ khác, dẫn Quản Phương Nghi đi qua một bên, lặng lẽ căn dặn: “Lập tức liên hệ Hiểu Nguyệt các bên kia, hỏi thử xem bên kia có phải đã dẫn người đi hay không, nếu phải, bảo Hiểu Nguyệt các giao người ra, điều kiện gì cũng dễ đàm luận!”

Quản Phương Nghi nhẹ gật đầu, xoay người đi tìm Trần bá an bài.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua nhìn Thiệu Đăng Vân một chút, vốn định đưa hắn qua một bên, thăm dò thử một hai, nhìn xem thái độ của vị này ra sao.

Vì sao muốn thăm dò thái độ? Bởi vì hắn còn chưa có từ bỏ ý định hạ sát thủ với lão ta!

Vốn không nghĩ muốn giết Thiệu Đăng Vân, thế nhưng Thiệu Bình Ba đã chạy mất, tính chất vấn đề lập tức không giống như lúc trước.

Chỉ cần thế lực Thiệu Đăng Vân khống chế Bắc Châu vẫn còn, thì Thiệu Bình Ba liền còn có thể quay trở về.

Chỉ cần thế lực Thiệu Đăng Vân khống chế Bắc Châu vẫn còn, thì ở bên ngoài Thiệu Bình Ba vẫn sẽ còn có lực ảnh hưởng, khi đó liền sẽ có năng lượng tiếp tục giày vò.

Nếu như thế, giết chết Thiệu Đăng Vân làm bừa bãi Bắc Châu, triệt để cắt đứt chỗ dựa lớn nhất của Thiệu Bình Ba, vẫn có thể xem là một cái biện pháp.

Nhưng mà làm bừa bãi Bắc Châu, lại sẽ ảnh hưởng kế hoạch đá Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu của hắn, thế nhưng tương đối mà nói, hắn cho rằng Thiệu Bình Ba càng nguy hiểm hơn so với Thiên Ngọc môn.

Muốn hạ sát thủ hay là không, lợi và hại trong đó, hắn còn phải cẩn thận suy nghĩ thêm một chút, cho nên muốn thử xem thái độ của Thiệu Đăng Vân ra sao, thái độ đó là điểm mấu chốt quyết định xem hắn có muốn ra tay hay là không.

Thế nhưng Thiệu Đăng Vân lại không thèm để ý tới hắn, hắn đành phải tự ngẫm lại vậy, trước tiên chống kiếm đi dạo một vòng trong phủ thứ sử này tìm hiểu xem sao.

Gặp được một tên đệ tử Đại Thiền sơn, Ngưu Hữu Đạo gọi hỏi tình huống, rồi đi tới thư phòng Thiệu Bình Ba thường ngày làm việc xem.

Trong thư phòng cơ hồ không có bày biện trang trí cái gì, trên 4 bức tường có treo các loại địa đồ, phía trên còn có rất nhiều các loại ghi chú biểu thị.

Trên bàn chất một đống văn thư, Ngưu Hữu Đạo cũng mở ra, phía trên có lưu lại các loại phê duyệt của Thiệu Bình Ba.

Một chút bản thảo do chính tay Thiệu Bình Ba tự viết, cũng hấp dẫn Ngưu Hữu Đạo chú ý, lật nhìn thật kỹ một trận, những kiến giải cùng chính kiến trong đó làm cho Ngưu Hữu Đạo xem xong cũng cảm khái rất nhiều.

Từ một đống văn thư được xử lý hàng ngày này đến xem, Ngưu Hữu Đạo phát hiện số lượng công việc thường ngày của Thiệu Bình Ba khá kinh người.

Bước ra khỏi thư phòng, dạo đông dạo tây, những nơi tương đối tư mật phụ tử Thiệu Đăng Vân ở thường ngày, hắn đều cảm thấy hứng thú.


Cảm thấy hứng thú cũng là vì hắn muốn từ các phương diện khác để tìm hiểu rõ hơn về đối thủ của mình, có cơ hội như vậy, hắn sẽ không bỏ qua.

Cuối cùng đi tới một gian tĩnh thất thuộc riêng của Thiệu Đăng Vân, nghe nói nơi này Thiệu Đăng Vân từ trước tới nay không cho người nào khác tiến vào.

Bên trong tĩnh thất rất đơn giản, một tấm hương án, một bức họa, linh vị của một người, một tấm bồ đoàn*. ( *nệm quỳ)

Trong bức họa vẽ một nam tử oai hùng người mặc chiến giáp, giơ roi thúc ngựa, khí thế uy vũ.

Chữ khắc trên linh vị lại là “Đại tư mã Yến quốc Ninh Vương Thương Kiến Bá chi vị”, khiến cho Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy rất là ngoài ý muốn.

Mũi nhích nhích, ngửi ngửi mùi nhang khói trong tĩnh thất, lại nhìn chút vết tích do được nhang khói trường kỳ, lại nhìn một chút dấu vết trên bồ đoàn, xác nhận nơi này được trường kỳ cung phụng về sau, Ngưu Hữu Đạo đứng yên ở trước linh vị trầm mặc một hồi mới quay người rời đi.

Lúc tiếp tục đi tản bộ trong phủ, Quản Phương Nghi tìm đến, người sau vừa gặp mặt liền hỏi: “Chui rúc đi đâu vậy?”

“Tùy tiện đi ngắm vài vòng.” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng trả lời, lại dẫn nàng trở về tiền viện, tìm tới phòng trông coi Thiệu Đăng Vân.

Hơi chút dàn xếp, đệ tử Đại Thiền sơn để cho hắn tiến vào.

Thiệu Đăng Vân ngồi ở sau trường án lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo đi tới, vẫn thờ ơ.

Quản gia Dương Song có chút khẩn trương, lúc trước hắn cũng nhìn ra Ngưu Hữu Đạo có ẩn giấu sát cơ đối với Thiệu Đăng Vân, bèn bước nhanh tới trước ngăn cản Ngưu Hữu Đạo, chắp tay cười bồi, nói: “Ngưu tiên sinh, không biết là có gì phân phó vậy ạ?”

Thiệu Đăng Vân quát: “Không cần che che cản cản? Tránh ra!”

Dương Song quay đầu lại nhìn, một mặt đầy gượng ép thối lui qua một bên.

Ngưu Hữu Đạo đi đến trước trường án, chống kiếm đứng đó, nói “Mời tướng quân đi dạo một chút, vì sao tướng quân không dám?”

Thiệu Đăng Vân hừ lạnh: “Có cần thiết sao?”

Kang! Ngưu Hữu Đạo đột nhiên rút kiếm, kiếm ra vỏ một nửa, lấp lóe hàn mang.

Dương Song bị dọa sợ hãi kêu lên: “Người tới! Người tới!” Cũng đã bước tới trước trường án ngăn cản.

Thiệu Đăng Vân vẫn ngồi yên, không nhúc không nhích nói: “Dương Song, tránh ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận