Đạo Quân

Chương 531: Ngân nhi nổi giận

Edit: Luna Huang

Tiểu viện, trong đại trang viên, Thiệu Bình Ba đang đứng ở dưới mái hiên, Thiệu Tam Tỉnh thì đang bận rộn, muốn tự mình kiểm tra lại tiểu viện một lần nữa.

Nơi đây là địa phương dùng để chiêu đãi khách quý chư quốc, với thân phận Thiệu Bình Ba, trước tiên Hạo Chân an bài hắn ở tạm tại tân quán giành cho khách quý của Tề quốc, chuẩn bị chờ phía Tề Hoàng bên kia phê chuẩn thì sẽ an bài lại sau, làm như vậy có chút hương vị đặt quốc gia lên trước sau mới đến gia đình, cũng có thể nói là sợ người ta gièm pha.

Về phần an toàn thì không cần lo lắng, nơi đây vốn đã có tu sĩ trấn giữ, lại thêm nhân thủ của Hạo Chân tăng thêm vào nữa.

Thiệu Tam Tỉnh điều tra tiểu viện hết một lần xong đi vào dưới mái hiên, bẩm: “Đại công tử, có thể ngủ lại rồi.”

Thiệu Bình Ba đang có chút nghĩ ngợi lẩn thẩn chợt thốt lên một câu, “Liễu Nhi ấy, ngươi thấy như thế nào?”

Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt một chút, trả lời: “Rất tốt, tiểu thư nhìn phúc hậu hơn một chút, cũng thêm quý phái ra, nhìn ra được, Anh vương đối xử với tiểu thư cũng không tệ lắm, hoàn toàn phù hợp với những tin tức nhận được trước đó.”

Thiệu Bình Ba: “Nó đối xử với ta quá khách khí quá quy củ, quá bình tĩnh. . . Chuyện tình trước kia nó còn chưa có quên, nó vẫn còn đang giận ta.”

Nguyên lai là chỉ cái này, Thiệu Tam Tỉnh hơi lặng yên chút, nói thật, hắn nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ, bao nhiêu cũng có chút kiến giải, hắn cũng nhìn ra trong ánh mắt tiểu thư nhìn đại công tử có ẩn giấu một chút ít gì đó.

Hơi lặng yên một chút sau, thì buông tiếng thở dài nói: “Đại công tử, vì sao không trực tiếp tìm Tề hoàng để nương tựa vào?”

Thiệu Bình Ba: “Hạo Vân Đồ tuổi tác đã không nhỏ, người lớn tuổi, nhất là người sống trong hoàng vị, sẽ luyến quyền, hắn sẽ không dễ dàng để cho người ta tạo ra uy hiếp đến hoàng quyền của hắn, không đến ngày phải chết, hắn sẽ không dễ dàng uỷ quyền. Theo những gì ta quan sát đối với thế cục của Tề quốc, Hạo Vân Đồ hiện tại cũng rất là mâu thuẫn, một mặt phải đối mặt với vấn đề lựa chọn người thừa kế, một mặt lại đi cảnh giác người tạo thành uy hiếp đối với hoàng vị của hắn, tâm tính của một sư vương chuyển hướng tuổi xế chiều.”

“Cứ như vậy cho kết quả là, trong chư vị hoàng tử không thấy được một người nào xuất chúng cả, người có năng lực thì cũng đang bảo trì điệu thấp, ẩn nhẫn, thí dụ như Anh vương Hạo Chân. Nếu Hạo Chân nguyện ý tiếp nhận ta, ta nguyện tạm thời ẩn nhẫn vì hắn, có thể âm thầm bày mưu tính kế cho hắn. Nếu hắn không muốn tiếp nhận ta, ta đầu nhập vào Hạo Vân Đồ cũng sẽ không có ý nghĩa gì, bởi vì có quan hệ với Liễu Nhi, Hạo Vân Đồ sẽ cho rằng ta là người của Hạo Chân, trong tạm thời sẽ không trọng dụng ta, chí ít thời điểm hắn còn sống, là sẽ không trọng dụng ta. Mà Hạo Vân Đồ không trọng dụng ta, Hạo Chân lại không muốn tiếp nhận ta, ngươi cảm thấy ta lưu tại Tề quốc này ẩn nhẫn có ý nghĩa sao? Trong lúc này, vừa không được coi trọng vừa lại không có thế lực bảo hộ bản thân, ta khó mà thoát Ngưu Hữu Đạo lấy mạng, ta không kéo nổi!”

Thiệu Tam Tỉnh cúi đầu không nói gì nữa, không nghĩ tới năm đó gả tiểu thư đến nơi này bây giờ trái lại trở thành ràng buộc.

Hắn không có chất vấn phán đoán của Thiệu Bình Ba, nhiều năm đi theo, đối với năng lực phán đoán của vị đại công tử này, hắn vẫn là rất có lòng tin, lát sau lại ngẩng đầu lên hỏi: “Đại công tử, tiếp xuống phải làm sao bây giờ?”

“Ta vẫn là rất có lòng tin với Hạo Chân này, nếu không ta cũng sẽ không tìm tới hắn.”


“Lỡ như đại tiểu thư ở đó cản trở thì phải làm sao bây giờ?”

“Một vương gia có thể ẩn nhẫn kiên nghị lâu như vậy, nhĩ căn* sẽ không có mềm yếu như thế, hùng tâm của hắn sẽ không dễ dàng bị một nữ nhân mê hoặc, chỉ cần Hạo Chân có ý, ta cũng không phải người chết, sẽ không để cho Liễu Nhi làm loạn.” (* người có lục căn – mắt thấy, tai nghe,mũi ngửi, lưỡi nếm, da sờ, tinh thần, nhĩ(tai) căn là chỉ tai nghe và xử lý thông tin, ý nói không dễ bị nịnh hót)

. . .  . . .

Cánh đồng xanh cỏ khô cháy lá, trên đường mòn, một đoàn nhân mã phi nhanh như bay, Trình Viễn Độ cưỡi ngựa chạy phía trước.

Đã nhận được tin tức từ Thiên Ngọc môn, Ngưu Hữu Đạo hiện đang ở tại phủ thành Bắc Châu, bên này bèn lần nữa khẩn cấp đuổi theo. . .  . . .

Tay Thiệu Đăng Vân đang run rẩy, phong thư đang cầm cũng run rẩy theo.

Chữ viết quen thuộc, là chữ viết của lão thượng cấp, so với lúc trước càng thêm gân cốt.

Trong thư mở đầu liền đem hắn mắng cho một trận.

Hỏi hắn có còn nhớ đến sau trận chiến ở Tiểu Hàn Sơn hay không, lúc ấy Ninh vương Thương Kiến Bá đích thân dẫn ngựa truy tặng cho hắn, ở ngay trước mặt đại quân tặng ngựa khen thưởng chiến công, hắn lúc ấy hưởng thụ vạn chúng hô to quang vinh, chẳng nhẽ đại quân khi ấy là đang tại tung hô một tên phản đồ ư?

Hỏi hắn có còn nhớ là ai một đường tiến quân thần tốc ngay trong đêm, tập kích quân địch giải vây cho hắn?

Hỏi hắn có nhớ hay không, vì cứu hắn, Anh Dương Võ Liệt vệ tử trận hết bao nhiêu người?

Hỏi hắn, binh sĩ đi ra từ trong Anh Dương Võ Liệt vệ, có từng có thể loại phản đồ?

Hỏi hắn, có phải ngươi cho rằng ngươi tự lập ở cái Bắc Châu thị phí đó, là có thể được lâu dài? Từ xưa đến nay, không ai giành công đến ba đời, có mấy kẻ có thể xưng bá một phương bằng ô danh giả dối? Chính bản thân ngươi muốn chết cũng đừng có liên lụy đến huynh đệ phía dưới!

Nói hắn làm tướng không biết như thế nào là ‘trung’, quản giáo gia đình lại náo ra cái cốt nhục tương tàn, bên ngoài có ô danh, bên trong nuôi yêu nghiệt, lơ tơ mơ hồ đồ, liệt kê ra từng cái đủ loại, một phen lên án mắng chửi thậm tệ.

Trước kia có thể nói ngươi bất đắc dĩ không có sự lựa chọn, có thể không truy cứu, bây giờ đại kỳ của Ninh vương đã đứng thẳng tung bay ở tại Nam Châu đã lâu, hỏi hắn có phải mắt đã mù rồi, hỏi hắn có nhìn thấy hay không vậy?


Một câu cuối cùng: “Cái đồ hỗn trướng, còn không quay đầu, còn đợi đến khi nào!” Làm cho Thiệu Đăng Vân lão lệ tuôn đầy mặt, cúi đầu khóc hô lên thành tiếng: “Mông soái! Mạt tướng biết sai rồi. . .  . . .”

Dương Song xách tay áo lên gạt lệ.

Thiệu Đăng Vân chợt ngồi thẳng người dậy, bi thương nói: “Lấy bút mực giấy nghiên đến, mạt tướng hướng Mông soái thỉnh tội!”

Dương Song hơi đưa tay ngăn lại, nói: “Lão gia, sẽ có lừa dối gì hay không? Có thật sau đó sẽ giúp ngài tẩy sạch ô danh, nói ngài chịu nhục vì Ninh vương giao thật không?”

Thiệu Đăng Vân hai mắt đẫm lệ khoát tay nói, “Người khác có lẽ sẽ gạt ta, riêng Mông soái tuyệt đối sẽ không, nhanh đi lấy bút mực giấy nghiên đến đây!”

. . .  . . .

Quản Phương Nghi đi vào một lan can trên lầu các, rồi xích đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hất cái cằm ra đằng sau cái nói, “Thư Nam Châu đã gửi đến, vì sao ‘người tốt’ lại để bên kia làm, vì sao ngươi lại không tự làm ‘người tốt’ này?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói, “Ta là người tốt sao? Làm hắn tan cửa nát nhà, ở trong mắt Thiệu Đăng Vân, ta còn có thể là người tốt sao?”

“Cũng đúng, chuyện chiêu hàng này có thể thành công sao?”

“Có thể sẽ thành, cũng có thể sẽ không thành, nhưng mà vẫn phải làm.”

Quản Phương Nghi hồ nghi: “Có ý gì?”

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Có thể thành, nói rõ lòng trung thành của hắn chưa mất, có thể bớt ít chuyện. Không thể thành, có tâm tư riêng cũng là chuyện tốt. Thế cục ở trước mắt, liền nhìn xem làm sao khéo léo dẫn dắt!”

Quản Phương Nghi: “Làm sao ngươi càng nói ta nghe càng hồ đồ rồi.”

Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ tay vịn lan can, thở dài: “Mặc kệ có thể thành hay không, cho dù hắn chỉ có tâm tư riêng đi nữa, thì chỉ cần không ngốc, liền biết làm như thế đối với hắn chỉ có trăm lợi, mà không có một hại nào. Tình huống trước mắt rất rõ ràng, có thể ổn định ta, lại vừa có thể ổn định được thế cục Bắc Châu, hắn ngu gì lại không chịu đáp ứng? Về phần tương lai, nếu tự thân Nam Châu không chịu phát triển, chỉ trông cậy vào bên này cũng không có ý nghĩa gì. Còn nếu Nam Châu phát triển không chịu thua kém, thì cái này không phải liền sẽ trở thành con đường lui một cách danh chính ngôn thuận của Thiệu Đăng Vân hay sao? Cho nên hết thảy tự nhiên sẽ như nước chảy thành sông, hắn tự nhiên sẽ thuận theo gió mà đảo hướng, cần gì phải tự làm khó dễ chính mình chi phải không?”

Quản Phương Nghi bừng tỉnh đại ngộ, khẽ gật đầu, chân chính là thụ giáo, lại nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt có hơi chút sùng bái, nhưng ngoài miệng lại ‘xùy’ một tiếng nói, “Bụng dạ ngươi ủ quá nhiều đi, người xấu!”


Ngưu Hữu Đạo than thở nói: “Ta cũng không trông đợi ta ở trong miệng ngươi có thể biến thành người tốt, nói chính sự đi, Hiểu Nguyệt các đã có hồi âm chưa?”

Biết bụng hắn luôn ‘nhớ nhung’ tới việc giết chết Thiệu Bình Ba mà, Quản Phương Nghi bèn lật tay xìa ra một phong thư cho hắn, “này.”

Ngưu Hữu Đạo cầm lấy mở ra xem, xem xong có chút câm nín, thư là từ Vệ quốc bên kia gửi, thám tử Ngũ Lương sơn gửi về báo, nói Đường Nghi bên kia đã thuận lợi tới kinh thành Vệ quốc, đã tiến vào phủ đệ của Huyền Vi, cũng đã có chỗ đặt chân ở Vệ kinh.

Thuận tay xoa phong thư thành bụi mịn, bực trách: “Ta hỏi Hiểu Nguyệt các, không phải hỏi cái này.”

Quản Phương Nghi lườm hắn một cái, “Có hảo tâm mà không có hảo báo. Vừa mới trả lời người ta không lâu, sao có thể có hồi âm nhanh như vậy được. Người ta hỏi ngươi có thể cho người ta được cái gì, ngươi bảo người ta cứ ra giá, tới tới lui lui như này, còn không biết phải cò cưa đến bao lượt nữa, ta thấy ngươi hay là từ bỏ ý nghĩ có thể bắt được Thiệu Bình Ba trong thời gian ngắn đi.”

. . .  . . .

Lúc chạng vạng tối, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi ở trong phòng tu luyện, thì bị một tràng tiếng gõ cửa quấy rầy phải thu công.

Quản Phương Nghi đẩy cửa đi vào, xì ra phong thư, nói : “Có tin tức Thiệu Bình Ba này.” Biết hắn đang quan tâm đến cái này.

Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng dậy, lấy thư xem, phát hiện ra là thư của Hạo Chân, không khỏi nhíu mày.

Quản Phương Nghi đã xem qua thư rồi, hỏi: “Làm sao bây giờ? Hạo Chân muốn bảo đảm hắn, còn muốn bảo đảm Bắc Châu nữa.”

“Mặt mũi tự nhiên là sẽ cho, nhưng không để hắn mượn thế Tề quốc để nổi lên lại được, lấy bút mực giấy nghiên, tự ta viết hồi âm!” Ngưu Hữu Đạo cười lạnh một tiếng nói.

Quản Phương Nghi cấp tốc đi lấy bút mực giấy nghiên, còn chủ động hỗ trợ mài mực.

Ngưu Hữu Đạo đi qua đi lại suy tư một trận, sau đó mới ngồi xuống chấp bút, vù vù viết xuống mấy hàng chữ, rồi cầm thư lên rung rung thổi cho khô, đưa ra, “Nguyên thư gửi đi qua.”

Quản Phương Nghi cầm lấy xem một chút, chợt ‘chậc chậc’ ra tiếng, rồi quay người đi làm theo. . .  . . .

“Đi? Ngươi không ở đây đợi cho xong chuyện này sao?”

Dưới mái hiên, Ngưu Hữu Đạo đến chào từ biệt, Hoàng Liệt lên tiếng hỏi.

“Nơi đây có Hoàng chưởng môn tọa trấn là đủ rồi, ta có ở đây hay không cũng không có nhiều ý nghĩa lắm.”

“Vậy liền giữ liên lạc đi.”


“Được! Ta sẽ chờ tin tức tốt. Đúng rồi, vốn định sẽ đưa tặng cho một con Hắc Ngọc Điêu, nhưng hiện tại chỉ có thể là xin lỗi rồi.”

Nhắc đến chuyện này cái đau lòng, Hoàng Liệt mặt không thay đổi nói: “Đã qua.”

Ngưu Hữu Đạo: “Hoàng chưởng môn hào sảng, ta cũng không thể hẹp hòi, như vậy đi, đợi sau khi chuyện này thành công, lúc chúng ta gặp lại tại Nam Châu, ta sẽ để rẻ cho Đại Thiền sơn một con, 500 vạn kim tệ được chưa nào?”

Quản Phương Nghi dự thính ở bên cạnh, nghe vậy chớp mắt hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, lễ vật đã đưa tặng cho lão nương rồi, ngươi dựa vào cái gì ngay cả nói một tiếng cũng không nói, liền đã bán đổ bán tháo đi rồi?

Ánh mắt Hoàng Liệt lấp lóe, mặc dù kém hơn tặng không, nhưng cũng đã có lợi lớn, sao có thể không đáp ứng, gật đầu nói: “Được, phần tình này ta nhận.”

Lát sau, từ trong phủ thứ sử Bắc Châu có hai con phi cầm bay lên không, Trần bá một mình khống chế một con, trên một con khác thì lại đang còn om xòm rùm beng, tự nhiên là chuyện Ngưu Hữu Đạo bán đổ bán tháo đã chọc giận Quản Phương Nghi, không có phát tác ở ngay trước mặt Hoàng Liệt coi như là đã cho Ngưu Hữu Đạo mặt mũi lắm rồi.

Trong núi rừng cách ngoài thành mấy chục dặm, có hai con Hắc Ngọc Điêu hạ xuống đỉnh một ngọn núi có hình thù rõ ràng.

Trong núi rừng còn có một con Hắc Ngọc Điêu, chở Viên Cương, Viên Phương, Ngân nhi, lão Thập Tam cũng ở đó, song phương lần nữa chạm mặt.

Còn hai con Hắc Ngọc Điêu khác thì đã đưa đệ tử Ngũ Lương sơn đem về, không nên xuất hành cùng lúc quá nhiều.

Lúc đầu cũng tính đưa Ngân nhi trở về luôn, mang theo bên người rất dễ xảy ra chuyện, nhưng không ai có thể khuyên nàng trở về trước được.

Viên Cương biết nội tình của Ngân nhi hiện tại, vốn dĩ cho rằng rất dễ hạ gục nàng, bèn dùng sức mạnh, nhưng kết quả thật sự lại trở thành chọc cho Ngân nhi nổi giận, hậu quả Viên Cương bị trấn trụ ngược lại.

“Người đâu?” Ngưu Hữu Đạo hỏi thăm.

Viên Cương chỉ chỉ bóng lưng đang đứng lẻ loi một mình trên một khối núi đá đằng xa nhìn ngắm, “Tự ngươi xem đi.”

Ngưu Hữu Đạo nhún người lướt qua, hạ xuống sau lưng Ngân nhi, cười gọi: “Ngân nhi!”

Ngân nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Trong nháy mắt Ngưu Hữu Đạo chợt cứng đờ, con ngươi đột nhiên co rút, vô ý thức lui lại về sau một bước, không dám bước đến quá gần, chỉ thấy trên mặt Ngân nhi lại xuất hiện mấy vệt hoa văn màu bạc tà mị, vẻ ngây thơ đã không còn, thay vào đó là một cỗ khí thế lạnh lùng bức người, hai con ngươi lạnh lẽo khiếp người.

Trần bá cùng Hứa lão lục còn chưa rõ tình huống, bởi vì không biết thân phận thật của Ngân nhi, chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, nữ nhân ‘thùng cơm không đáy’ này làm sao lại biến thành dạng này, giống như biến thành một người khác vậy.

Quản Phương Nghi thì mặt mày co rúm, gian nan nuốt ngụm nước miếng khô khốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận