Chương 539: Tề kinh này thật đúng là đất lành của lão tử mà
Edit: Luna Huang
Không cần hắn nói, vừa nhìn thấy nước trà, là Độc Cô Tĩnh cũng đã minh bạch rồi, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là đang phòng bị bên này, có Bộ Tầm ở đây, mà vẫn còn giả vờ làm như thế với một người có danh vọng như sư phụ, liền có thể thấy được lốm đốm.
Lúc trước Hiểu Nguyệt các bên này truy sát Ngưu Hữu Đạo, dưới tình thế cấp bách, sư phụ đã tự thân xuất mã đi tìm Tề hoàng, lợi dụng mạng lưới tình báo khổng lồ của Tề quốc tìm kiếm.
Về chuyện này, sư phụ làm không có một kẽ hở, Tề quốc làm người trung gian sẽ không có nghi ngờ gì, song cũng không thể nói thẳng mục đích ra với người trung gian, càng không thể để cho hai phe trong cuộc này gặp mặt lẫn nhau rồi nhìn thấu được mục đích này.
Hai phe trong cuộc gặp gỡ lẫn nhau có kết quả gì, nếu là người bình thường có lẽ sẽ không để ý, thế nhưng Ngưu Hữu Đạo được tính là người bình thường sao? Người có thể bức cho Thiệu Bình Ba chạy trối chết, có thể thoát khỏi Hiểu Nguyệt các giăng lưới truy sát, phản ứng nhạy bén là đến cỡ nào!
Có lẽ Tề hoàng lúc ấy không biết Hiểu Nguyệt các đang còn truy sát Ngưu Hữu Đạo, song Ngưu Hữu Đạo thân là người trong cuộc, lúc ấy lại đang còn ngươi đến ta đi đọ sức với Hiểu Nguyệt các nữa, đột nhiên ở giữa lại xuất hiện biến cố chen vào, Ngưu Hữu Đạo há có thể không có ấn tượng gì chắc?
Bây giờ rốt cục đã bị Ngưu Hữu Đạo biết được nguyên nhân của biến cố khi đó, lớp giấy cửa sổ đã bị chọc thủng, Ngưu Hữu Đạo vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy được sư phụ ở ngay phía sau màn, há có thể không nghi ngờ? Gọi là giật nảy cả mình sợ là cũng chưa chắc đủ!
Chén trà này đã nói rõ vấn đề!
Vốn dĩ cho rằng tấm gương kia đã tới tay, cùng với việc Hiểu Nguyệt các và Ngưu Hữu Đạo đã đạt được hòa giải, bỏ qua ân oán cho nhau, sẽ không nhắc tới chuyện trước đây nữa.
Vốn dĩ cho rằng sự việc đã khiến cho Tề hoàng bị mất mặt mũi kia, đã được sư phụ nói Tề hoàng thôi rồi, sự việc cũng đã đi qua.
Đạo lý rất đơn giản, người hiểu chuyện sẽ không đi nhắc lại sự việc khiến cho Tề hoàng bị mất mặt mũi, lan truyền ra bên ngoài để cho Tề hoàng mất thể diện, đắc tội với Tề hoàng chơi rất vui sao?
Nhưng ai ngờ Ngưu Hữu Đạo vì truy sát Thiệu Bình Ba, lại đột nhiên xông thẳng vào hoàng cung Tề kinh luôn.
Ai ngờ Tề hoàng Hạo Vân Đồ thế mà còn thừa cơ bắt Ngưu Hữu Đạo đưa tới nữa.
Chuyện cư nhiên bởi như vậy mà bị xuyên phá, làm cho bên này vội vàng không kịp chuẩn bị gì.
“Thân phận của ta bày ra đó, hiện tại hắn vẫn còn chưa có đủ chứng cứ để nói với người khác, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ.” Trong mắt Ngọc Thương hiện lên vẻ âm lãnh, hầm hầm lên tiếng nói.
“Vâng!” Độc Cô Tĩnh đã hiểu, biết sự nghiêm trọng của chuyện này, cho dù chuyện tấm gương kia có bị bại lộ, cũng sẽ không tiếc làm.
Tấm gương bị bại lộ, đúng là sẽ khiến cho Hiểu Nguyệt các rước lấy phiền toái không nhỏ, song Hiểu Nguyệt các dù sao cũng là thế lực ẩn giấu, khó mà bị nhổ tận gốc được, chứ nếu để cho sư phụ bị bại lộ, thì Hiểu Nguyệt các sẽ bị phơi bày tận gốc rễ.
“Chỉ có điều tên này rất giảo hoạt, hắn ý thức được nguy hiểm chắc sẽ có phòng bị. . . . . .”
Độc Cô Tĩnh còn chưa dứt lời, từ trong ống tay áo của Ngọc Thương rơi ra một bình sứ nhỏ, Ngọc Thương bắt lấy đưa cho hắn, đồng thời giơ tay trái lên, vê vê ngón tay để ở trước mũi ngửi ngửi.
Độc Cô Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra sư phụ đã lưu lại hậu chiêu, trước đó lúc nắm tay Ngưu Hữu Đạo mời mọc, sư phụ đã lợi dụng động tay động chân lên trên người Ngưu Hữu Đạo rồi.
. . . . . .
Xe ngựa chạy ra khỏi Phù Phương viên, Ngưu Hữu Đạo ngồi ở trong xe nhịn không được thở dài, sau đó cười khổ nói: “Đại tổng quản, ngươi không có thông báo cho bên kia biết trước việc này, vì sao lại không nói cho ta biết chứ?”
Hắn tưởng là Ngọc Thương đã sớm biết rồi, nếu hắn không chịu đến, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng mất.
Nên khi vừa tiến vào Phù Phương viên, nghe được Bộ Tầm thốt lên câu ‘trước đó không có thông báo trước, mạo muội tới chơi’ với Ngọc Thương cái, hắn liền hối hận xanh ruột.
Nếu sớm biết bên kia không có biết trước, đánh chết hắn cũng sẽ không đi tới đó, nghĩ hết cách cũng phải thoát thân rời đi, tội chi để cho Ngọc Thương biết hắn ‘đã biết’ rồi cơ chứ?
Bất quá nói đi thì cũng nói lại, cũng tại hắn nghĩ thông minh quá nên bị thông minh hại, bằng tai mắt của người ta, còn có thể không biết Ngọc Thương có ở tại Phù Phương viên hay không sao? Còn cần lo lắng tới gặp hụt chắc? Bằng thân phận địa vị của người ta, còn cần lo lắng Ngọc Thương sẽ không ra gặp sao? Còn cần phải thông báo trước nữa sao?
Bộ Tầm: “Ý của ngươi là, ta làm việc gì cũng phải bẩm báo với ngươi trước?”
Hắn trước đó làm sao có thể nói ra, sao có thể để cho Ngưu Hữu Đạo có thêm được cái lý do để cự tuyệt cơ chứ.
Ngưu Hữu Đạo than ngắn thở dài: “Đại tổng quản, lần này ta sợ là đã bị ngươi hại thảm rồi.”
Bộ Tầm: “Có ý gì? Có được cơ hội làm quen với Ngọc Thương tiên sinh không phải tốt sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, ngoại trừ cười khổ ra còn có thể nói được cái gì nữa.
Thân phận giữa người với người là có chênh lệch, có một ít người, chỉ một câu nói thôi là đã có thể đưa người ta vào chỗ chết.
Có một ít người, dù có gào rách cuống họng cũng chỉ là tự tìm tội mà thôi.
Mà loại người như Ngọc Thương này, thân phận địa vị bày ra ở đó, có mấy lời là không thể nói lung tung được, ngươi không có chứng cứ, nói ra cũng sẽ không có ai dám động bậy vào Ngọc Thương, nhiều lắm cũng chỉ tạo cho Ngọc Thương chút bất tiện. Mà đã đánh rắn động cỏ rồi, thì người ta sẽ chú ý cẩn thận hơn, khi ấy sẽ rất khó bắt được nhược điểm gì của người ta nữa.
Không có chứng cứ, với thân phận của Ngọc Thương, không ai dám động loạn, trừ phi là 9 Đại Chí Tôn, nhưng mà loại chuyện bát nháo này, ở trong mắt 9 Đại Chí Tôn có lẽ cũng chẳng tính là gì.
Mà chỉ cần hắn dám nói ra, thì đừng nghĩ rời đi, sẽ lập tức bị Tề quốc bắt giữ lại ngay!
Ngươi nói Ngọc Thương là người Hiểu Nguyệt các à? Vậy thì thượng tướng quân Tề quốc Hô Diên Vô Hận tay nắm binh mã đại quyền là học sinh của Ngọc Thương là người của ai? Cho nên chỉ cần ngươi vừa mở miệng ra cái, vấn đề liền lớn, sự tình này không thể coi thường, Tề quốc biết còn có thể không bắt ngươi lại để tra cho rõ ràng chắc?
Hắn hiện tại muốn chạy còn không kịp nữa là, nào dám để bị bắt lại, lượn ở dưới mí mắt của Ngọc Thương, không khỏi quá không an toàn, chán sống còn tạm nói được.
Ngưu Hữu Đạo biết lúc này hắn có lẽ đã chọc tới đại phiền toái, chỉ mong là hắn đã cả nghĩ quá rồi.
Bộ Tầm không biết hắn đang còn than thở cái quỷ gì, hỏi: “Ngươi không phải cũng muốn hồi cung với ta luôn đó chứ?”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của hắn, biểu thị là bản thân hắn có thể xuống xe được rồi, có điều hiện tại hắn còn chưa có muốn xuống xe, “Cho đi nhờ chút, có hẹn gặp người ở ngoài cung điện rồi.”
Hắn hoài nghi bản thân đã rơi vào nguy cơ to lớn, hoài nghi đối phương có thể bất chấp đại giá xuất thủ bất cứ lúc nào, cho nên không dám tùy tiện rời khỏi Bộ Tầm.
Nếu hắn đã nói như vậy, Bộ Tầm liền cũng không nói gì nữa, người ta đã cho ngươi mặt mũi, người ta xin đi nhờ cái xe chút, sao có thể không cho được.
Xe ngựa lọc cọc tiến lên, thẳng đến khi cung điện xuất hiện trong tầm mất, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, hứng một chút ánh nắng.
Tới bên ngoài cửa cung, xe ngựa dừng lại.
Ngưu Hữu Đạo xuống xe, Bộ Tầm vén màn cửa sổ ra, nhắc nhở: “Đừng có gây sự ở trong Tề kinh đó.”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Bị ngươi giày vò như vậy, coi như ngươi có cầu ta ở lại, ta cũng không dám ở lại, ta đi ngay lập tức được chưa?”
Nơi này vừa nói dứt lời, từ không trung chợt có một cái bóng đen nhào xuống, Trần bá khống chế một con Hắc Ngọc Điêu bay tới, lượn xoay quanh ở khoảng cách gần trên đầu xe, dẫn tới hộ vệ ở trong ngoài cung nhìn lên cảnh giác.
Trong khu vực hoàng cung, khi chưa được cho phép là không thể lấy phi cầm chở người bay loạn được, nếu không phải có Bộ Tầm ở đây, đoán chừng đã bị lập tức giữ lại điều tra rồi.
“Đại tổng quản, sau này còn gặp lại!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào từ biệt, thân hình nhoáng lên cái, đã đằng không bay lên, rồi hạ xuống trên người phi cầm.
Quản Phương Nghi một mực đi theo sau xe ngựa cũng nhún người bay lên.
Phi cầm cấp tốc vỗ cánh chở ba người đi xa.
Từ từ rời đi, Ngưu Hữu Đạo là không dám, trước đó muốn xuống xe căn dặn Quản Phương Nghi, chính là vì để chuẩn bị một khi muốn đi, thì lập tức sẽ cấp tốc rời đi, không cho người ta cơ hội theo dõi ‘cắn’.
“Tên này thế mà lại có phi cầm để di chuyển!” Bộ Tầm ghé sát cửa sổ nhìn lên lẩm bẩm, rồi từ từ buông màn cửa xuống.
Xe ngựa tiếp tục chạy vào cung, ngồi ở trong xe Bộ Tầm hơi nhíu mày.
Những lời Ngưu Hữu Đạo lặp đi lặp lại đưa tới sự chú ý của hắn, hắn mơ hồ cảm giác được Ngưu Hữu Đạo đang nhắc nhở hắn cái gì đó. . . . . .
Bay cách kinh thành có diện tích khổng lồ của Tề quốc không xa, bên dưới, trong một chỗ núi rừng ngoài thành, có hai con phi cầm bay lên không đuổi theo, nhận được tin tức gọi chạy đến tiếp ứng, mấy người Viên Cương trước đó tạm ẩn thân ở ngoài thành cũng đã bay đến.
Quản Phương Nghi rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, “Ngươi khẩn trương rời đi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Ngưu Hữu Đạo bảo Trần bá đưa Chỉ Linh điều khiển Hắc Ngọc Điêu, dưới ra hiệu của hắn, Trần bá nhún người bay ra, từ trên người con phi cầm này bay sang trên người con phi cầm khác bên kia.
Trần bá cũng tự biết, biết thân phận của hắn đã bị xuyên phá, có một số việc vẫn là nên né tránh thì tốt hơn.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới buông tiếng thở dài, nói “Ngọc Thương tiên sinh, người mua Phù Phương viên kia của ngươi, rất có thể là người của Hiểu Nguyệt các. . . . . .” Đem chuyện Bộ Tầm mang hắn đi gặp Ngọc Thương kể lại.
“Cái này. . .” Quản Phương Nghi khó có thể tin, “Có thể sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có lẽ là trùng hợp đi, nhưng sự việc xảy ra khi đó quá khả nghi, ta luân phiên dùng kế ứng đối, cũng đã dời đi lực chú ý của Hiểu Nguyệt các rồi, chuyện sau đó thực sự cũng đã chứng minh đúng như vậy, trên đường đi cũng rất thuận lợi. Thế nhưng không lâu sau khi Giáo Sự Đài đột nhiên nhúng tay ngăn chúng ta lại, người Hiểu Nguyệt các liền lập tức bắt được chính xác hướng đi của chúng ta, nếu không phải ta nhiều lần cẩn thận, lần đó sợ là đã khó thoát khỏi một kiếp rồi.”
“Vì cho con cháu bái sư, nhất là chỉ bái một tiểu nhân vật như ta, thế mà còn tìm đến cả hoàng đế Tề quốc, mà chỉ tới hỏi thử thì cũng thôi đi, chưa tính người cũng không còn ở đó, lại cũng không phải là chuyện gì gấp gáp, về sau có thể liên lạc lại là được mà, bằng mối giao thiệp của Ngọc Thương, muốn liên hệ với ta sẽ rất khó khăn sao? Là do hắn không biết điều, hay là Hạo Vân Đồ lẩm cẩm rồi, đáng giá vọng động lực lượng cả một nước, vận dụng cả Giáo Sự Đài tìm kiếm khắp toàn quốc sao?”
“Bắt ta từ thật xa về để bái sư, ai bái sư ai a, có phải hơi quá vô lễ rồi hay không, có kiểu bái sư như thế này sao? Thời điểm xảy ra lại ngay tại lúc đó, muốn ta không có hoài nghi có ý đồ khác cũng khó.”
Sắc mặt Quản Phương Nghi ngưng trọng, “Nghe ngươi nói kiểu này, đúng là có khả nghi thật. Vậy nếu như Ngọc Thương thật sự là người Hiểu Nguyệt các, thì địa vị ở trong nội bộ Hiểu Nguyệt các sợ là cũng sẽ không tầm thường.”
Ngưu Hữu Đạo: “Cao tầng là nhất định rồi, bằng thân phận và lực ảnh hưởng của hắn, không có khả năng hắn sẽ chịu thiệt, có khi là các chủ Hiểu Nguyệt các cũng là có khả năng.”
Vừa nghĩ tới có khả năng đã khám phá ra được thân phận vị các chủ thần bí khó lường của Hiểu Nguyệt các kia, Quản Phương Nghi hãi hùng khiếp vía, thốt lên : “Ngọc Thương tiên sinh này liên lụy tới không ít nhân vật quyền quý của các quốc gia, không ít học sinh của hắn đang ngồi ở vị trí cao ở các quốc gia, nếu thật là cao tầng Hiểu Nguyệt các mà nói, liên luỵ này không khỏi cũng quá rộng đi, ngươi không có đi tố cáo cho Bộ Tầm biết chứ a?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta dám nói sao? Nói còn đi ra khỏi Tề kinh được sao?”
Quản Phương Nghi khẩn trương nói: “Ngọc Thương có biết ngươi đã nhìn thấu rồi hay không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Lần này ta xem như đã bị Hạo Vân Đồ hại thảm rồi, hại ta có khổ mà không thể nói được. Loại sự tình này không thể vạch trần, một khi vạch trần, chỉ cần trong lòng hắn có quỷ, khẳng định liền sẽ có hoài nghi.”
Quản Phương Nghi gấp rồi, “Vậy ngươi còn vội vã thoát đi làm gì, ngươi vừa vội vã thoát thân, Ngọc Thương chẳng phải liền càng thêm khẳng định rằng ngươi đã nhìn thấu hắn sao, hắn há có thể buông tha cho ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật sự có vấn đề, hắn nhất định sẽ không tiếc đại giới động thủ với ta, lúc ta ở tại Phù Phương viên ngay cả nước miếng cũng không dám nuốt, nào dám lưu lại. Nếu như không có vấn đề, có chạy trốn cũng sẽ không có sao hết. Nếu thật sự có vấn đề, không trốn liền chết, ngươi nói coi ta nên trốn hay là không nên trốn đây? Mẹ nó, Tề kinh này thật đúng là ‘đất lành’ của lão tử mà, đến một lần là trốn một lần hà.”
PS: Chương này edit thật là khó.