Đạo Quân

Chương 545: Ta hiện tại lại muốn thu rồi

Edit: Luna Huang

Phù Phương viên, Kim Sí bay ra bay vào tấp nập.

Trong rừng trúc, trong đình, Ngọc Thương khi thì đứng lên đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ, khi thì ngồi tĩnh tọa không nói gì, chờ đợi suốt cả đêm, một mực chờ đợi tin tức các chi nhánh truyền về.

Độc Cô Tĩnh cầm một cái hộp gỗ từ bên ngoài rừng trúc lướt đến, trực tiếp hạ xuống bên ngoài đình, bước nhanh đi vào, lên tiếng: “Sư phụ!”

Ngọc Thương nhìn cái hộp ở trong tay hắn, nhìn hắn mở cái hộp bày ở trước mặt, lộ ra một cái thủ cấp* trong hộp, bèn ngẩng mắt lên nhìn đồ đệ, không hiểu có ý gì. (* đầu lâu)

Sắc mặt của Độc Cô Tĩnh nặng nề, lấy cái thủ cấp ra, xoay phần mặt đối diện cho hắn nhìn.

Con ngươi Ngọc Thương đột nhiên co lại, thốt lên thất thanh: “Vọng Ngữ!”

Thủ cấp này chính là của tên sát thủ Ngưu Hữu Đạo giết chết kia, trong Hiểu Nguyệt các, được người gọi là Vọng Ngữ, tên thật là gì đã rất ít người biết.

Độc Cô Tĩnh thả thủ cấp vào hộp lại, lại rút từ trong tay áo ra một phong thư, dâng lên, “Vừa rồi bên ngoài có một lão hán nói là có người kêu hắn đưa tới.”

Ngọc Thương đưa tay nhận lấy thư, rút trang giấy trong phong thư ra, mở ra xem, nhìn thấy phía trên chỉ viết có lác đác mấy chữ: Ta vốn gửi lòng nơi trăng sáng, tại sao trăng sáng lại chiếu cống rãnh!

Lật phong thư với trang giấy qua lại nhìn kỹ, phía trên cũng không thấy có kí tên.

Độc Cô Tĩnh: “Có thể là Ngưu Hữu Đạo đưa tới.”

Khuôn mặt Ngọc Thương căng ra, nhìn chằm chằm hai hàng chữ kia thật kỹ, mơ hồ cảm giác trong câu chữ lộ ra ý: ‘Là do ngươi ép ta’.

Xoạt! Trang giấy lẫn bì thư bị một tay hắn bóp siết lại, Ngọc Thương trầm giọng nói: “Tăng cường canh phòng Phù Phương viên, chuẩn bị thật tốt rút lui!”

“Vâng!” Độc Cô Tĩnh vừa dạ đáp, bên ngoài chợt có một bóng người lóe lên lướt vào, người kia đứng dưới mưa phùn bên ngoài đình chắp tay nói: “Sư phụ, Bộ Tầm cùng Ngưu Hữu Đạo tới.”


Trong đình, hai sư đồ cùng đồng thời giật mình, Ngọc Thương vội hỏi: “Bộ Tầm mang theo bao nhiêu người?”

Đệ tử bên ngoài đáp: “Không nhiều, chỉ có khoảng sáu bảy tên tùy tùng, trang bị đơn giản cùng một chiếc xe ngựa.”

Trong đình, hai sư đồ nhìn nhau, Ngọc Thương lại mở tay ra nhìn bức thư trong tay một chút, cau mày đi tới đi lui không ngừng, có chút do dự nói lẩm bẩm, “Gặp hay là không gặp?”

Độc Cô Tĩnh nói: “Sư phụ, không gặp há chẳng phải để lộ ra chúng ta chột dạ, trong lòng có quỷ? Bộ Tầm đích thân đến, lúc này không thể chạy trốn, vừa chạy trốn liền sẽ chứng thực thân phận của chúng ta liền, Ngưu Hữu Đạo cũng không có chứng cứ chứng minh người chặn giết là người của chúng ta phái ra.”

“Nói có lý!” Ngọc Thương dừng bước gật đầu, vừa trả thư vừa phân phó nói: “Sai người đi điều tra một vùng xung quanh đây, nếu Bộ Tầm thật sự cố ý gây rối, nhất định sẽ không chỉ mang theo chút nhân thủ này.”

“Vâng!” Độc Cô Tĩnh lĩnh mệnh, tiếp lấy thư trong tay Ngọc Thương, đồng thời ôm cái hộp kia rời đi.

Ngọc Thương lấy lại khí thế, mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, khí thế phát ra chợt lại thu vào, nhanh chân bước ra khỏi đình, đi nghênh đón khách đến thăm.

Trong đường hành lang trong viện, Bộ Tầm mặc một bộ trường bào hoạn quan bên trong, bên ngoài khoác áo bào cẩm tú, đang cùng Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi đứng tránh mưa trong hành lang đình viện, trên người không khỏi bị nhiễm chút mưa khi xuống xe, mấy tên hộ vệ thì đứng ở chung quanh.

Trở lại nơi đây, mắt thấy những cảnh vật quen thuộc, trong lòng Quản Phương Nghi cảm khái vạn phần, nơi đây chính là ngôi nhà nàng đã ở mấy chục năm a.

Một đầu góc rẽ hành lang, Ngọc Thương hiện thân, bước nhanh đi đến, từ xa xa đã chắp tay tươi cười chào hỏi: “Đại tổng quản.” Ánh mắt không khỏi liếc sang phía Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở một bên.

Bộ Tầm hạ thấp người chào đáp lễ, “Ngọc Thương tiên sinh, lại tới quấy rầy, vạn phần xin lỗi!”

Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm người đi đến, chắp tay chào.

“Đại tổng quản nói quá lời, nếu không phải là sợ quấy rầy Đại tổng quản, lão phu ước gì mỗi ngày mời đại tổng quản tới chơi.” Ngọc Thương cười khách sáo một câu, rồi nhìn Ngưu Hữu Đạo gật nhẹ đầu chào, ánh mắt sau đó rơi vào trên người Quản Phương Nghi, nhìn thấy vị trí nàng đứng không giống như là tùy tùng, bèn hỏi: “Vị này là…?”

Bộ Tầm cười nói: “Chủ nhân ban đầu của trạch viện này, đại danh đỉnh đỉnh Hồng Nương Tề kinh.”

“A!” Ngọc Thương cười ha ha nói: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, có thể được ở nơi xinh đẹp như vậy tại Tề kinh này, chúng ta đúng là được nhờ hào quang của Hồng Nương nha!”

Quản Phương Nghi cố giấu vẻ cảnh giác cùng khẩn trương trong lòng, mặt ngoài thì mỉm cười hạ thấp người chào, “Gặp qua Ngọc Thương tiên sinh.”


Khách chủ một phen khách sáo xong, Ngọc Thương tự mình dẫn đường, đi vào trong lầu các ngồi chuyện trò.

Khách chủ cùng ngồi xuống, Quản Phương Nghi tự nguyện ra đứng ở sau lưng Ngưu Hữu Đạo, tự giác cho mình ở thân phận hạ nhân, không có ngồi cùng.

Ngọc Thương cũng không có chủ động hỏi ý đồ của khách đến, cố ý ngồi đó nói nhăng nói cuội, cuối cùng vẫn là Ngưu Hữu Đạo tiếp thu ánh mắt của Bộ Tầm đang bưng chén trà liếc tới, bèn cười tủm tỉm đưa câu chuyện vào vấn đề chính, “Ngọc Thương tiên sinh, có thể dẫn lệnh điệt* tới đây gặp một lần được hay không?” (*cháu trai)

“. . .  . . .” Trong nháy mắt Ngọc Thương á khẩu, không biết trả lời thế nào, trong lòng giật nảy mình hồi hộp, ý thức được cái gì, hỏi lại: “Không phải lão đệ không muốn thu học sinh nữa hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo, “Hiện tại ta lại muốn thu rồi.”

“Ưm. . .” Bộ Tầm đang chậm rãi thưởng thức trà, nghe vậy kém chút nữa phun hết nước trà trong miệng ra ngoài, cưỡng ép lắm mới ngăn lại không có phọt ra, có chút kinh động như gặp phải người trời, nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, phát hiện vị này nói chuyện thật đúng là không có chút khách khí nào, có phải đã hơi thẳng thừng quá rồi, có kiểu nói chuyện như thế này sao?

Ngọc Thương sầm mặt lại, giả bộ không cao hứng, “Lão đệ, ngươi coi ta bên này là nơi nào, ngươi muốn thu liền thu, không muốn thu liền không thu, như vậy cũng không khỏi quá coi thường người khác đi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Thực không dám giấu giếm, lần trước nói chỉ là ngôn từ từ chối mà thôi, thơ từ đích thực là thứ ta am hiểu. Chỉ là thu nhận học sinh không phải là chuyện nhỏ, nhẹ thì dạy không ra tốt xấu, làm hiểu lầm học sinh, nặng thì bản thân học sinh tự có vấn đề về phẩm hạnh, có thể làm ảnh hưởng đến môn phong của lão sư, chắc hẳn lúc Ngọc Thương tiên sinh tuyển nhận học sinh cũng sẽ không nhắm mắt nhận bừa khi chưa biết tình huống học sinh như thế nào đi.”

“Mặc dù tuổi của tại hạ còn trẻ, nhưng tư tưởng dạy học cũng giống như là tiên sinh vậy, cũng đều là có ý tốt cả, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ bất kính, tiên sinh có học trò khắp thiên hạ, tâm lý này tiên sinh hẳn là có thể lý giải, không đến mức trách tội tại hạ đi. Lần trước sau khi rời khỏi Phù Phương viên, ta thuận tiện nghe ngóng xem phẩm hạnh của lệnh điệt, kết quả phát hiện, lệnh điệt thông minh lanh lợi, chăm chỉ hiếu học, phẩm hạnh ưu tú, tâm địa tốt đẹp, học sinh như vậy nếu như bỏ lỡ, mỗ ta chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời, nên lần này bèn mặt dày chủ động đến xin chiêu thu, kính mong tiên sinh thành toàn!”

Mặt Ngọc Thương hơi hầm hầm xuống, trong lòng cuồng mắng, phân chó chứ thông minh lanh lợi, chăm chỉ hiếu học, phẩm hạnh ưu tú gì, nó căn bản rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài, làm chó gì có người nào biết mà để cho ngươi nghe ngóng, rõ ràng là bản thân ngươi đang lòng mang ý đồ xấu, ở đó nói bậy nói bạ!

Nhưng mà người ta nói câu nào câu nấy đều rất có lý, hắn không có cách nào phản bác được.

Quản Phương Nghi chớp chớp đôi mắt sáng, tựa hồ đã hơi đoán ra được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại có chỗ không hiểu lắm.

Bộ Tầm cụp mắt rũ mày không lên tiếng, trong lòng lại nói thầm một trận, tên này miệng lưỡi thật đúng dẻo, rõ ràng là tự ngươi nghĩ thông suốt, đổi ý muốn trèo lên tầng quan hệ này với Ngọc Thương, lại còn lý do lý trấu nói chuyện y như thật, nếu bản thân hắn trước đó không được nghe lời chân tướng trước, kém chút nữa cũng đã tin.

Ngọc Thương nhìn sang Bộ Tầm, chầm rãi hỏi: “Đại tổng quản cảm thấy thế nào?”

Bộ Tầm buông chén trà xuống, cười ‘ha ha’ nói: “Sự tình ngươi tình ta nguyện, ta không có bất kỳ ý kiến gì, hai vị cứ tự nhiên là được.”


Ngươi tình ta nguyện không có bất kỳ ý kiến gì, vậy ngươi chạy tới đây làm gì? Ánh mắt Ngọc Thương lấp lóe, trong lòng suy nghĩ liên hồi, cuối cùng chậm rãi nói: “Như vậy cũng tốt!”

Ngưu Hữu Đạo: “Vậy liền làm phiền tiên sinh mời lệnh điệt tới đây gặp mặt một lần.”

“Việc này vẫn cần phải thông báo cho đệ muội của ta biết đã, để ta đi thông báo với đệ muội ấy một tiếng trước.” Ngọc Thương xin phép đứng dậy.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Xin cứ tự nhiên!”

Đợi Ngọc Thương đi xa rồi, Bộ Tầm mới nhàn nhạt lên tiếng, “Có tầng quan hệ này với Ngọc Thương tiên sinh, sau này ra bên ngoài làm việc coi như cũng được thuận tiện hơn, chúc mừng.”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, khách khí nói: “Đệ muội của Ngọc Thương tiên sinh còn chưa có đồng ý đâu, dù sao cũng là nhi tử của người ta, có đồng ý hay không còn phải xem thái độ của mẫu thân nữa đã, bây giờ nói chúc mừng khó tránh khỏi có hơi quá sớm một chút.”

Bộ Tầm ‘xùy’ một tiếng, lười nhác nói nhảm với hắn, việc này rõ ràng là Ngọc Thương tiên sinh có thể tự làm chủ, nếu không lúc trước làm sao có thể mở miệng đề cập chuyện này với hoàng đế bệ hạ, nếu như không làm chủ được, còn dám mở miệng nói như thế, thậm chí vận dụng cả Giáo Sự Đài toàn quốc đi tìm người, chẳng lẽ lấy bệ hạ ra nói đùa? Cho nên Ngọc Thương tiên sinh đồng ý là không có vấn đề.

Ngồi chờ như vậy một hồi, Ngọc Thương trở lại, còn dẫn theo hai người đến.

Một người là một mỹ phụ nhân, người mặc một bộ váy dài có đính hoàn bội leng keng lấp lánh, là một mỹ phụ tuyệt sắc hiếm thấy.

Một người khác là một thiếu niên mi thanh mục tú*, làn da trắng nõn, hơi có vẻ câu nệ*,  thiếu niên tuổi cỡ 15~16 tuổi. (*rụt rè)

Nhìn thấy hai người, chẳng những là Ngưu Hữu Đạo, ngay cả Bộ Tầm cũng đều đứng dậy, đều đoán ra được phụ nhân kia chính là đệ muội của Ngọc Thương, sao có thể tỏ ra vô lễ được.

“Vị này là Bộ Tầm, tổng quản đại nội Tề quốc, vị này là chính là Ngưu Hữu Đạo nhà thơ từ tuyệt diễm.”

Ngọc Thương không có giới thiệu Quản Phương Nghi, nói cho cùng vẫn là bởi vì thanh danh kia của Quản Phương Nghi, bình thường không quá thích hợp giao lưu với những nữ nhân khác, giới thiệu hai người xong quay qua giới thiệu hai mẫu tử cho mấy người Ngưu Hữu Đạo.

Phụ nhân tên là Trang Hồng, thiếu niên tên là Hạ Lệnh Phái.

Vì một số lý do nào đó, Ngọc Thương cực kỳ không tình nguyện để cho Trang Hồng lộ diện, thế nhưng không có cách, nhi tử bái sư, người làm mẫu thân sao có thể không ra đáp tạ cho được.

Song phương chào hỏi, khách khách khí khí một phen xong, mời Bộ Tầm làm người chứng kiến, mẫu tử Hạ thị dâng lên chút lễ* bái sư, Hạ Lệnh Phái cứ như vậy bái Ngưu Hữu Đạo làm thầy. (*tiền học phí)

Đằng sau đó Ngưu Hữu Đạo ở trước mặt mọi người tuyên bố giáo quy*, yêu cầu Hạ Lệnh Phái ở bên cạnh phụng dưỡng hắn ba ngày, muốn mang Hạ Lệnh Phái đi. (*quy định dạy học)

Ngọc Thương tất nhiên là không thể để cho hắn tuỳ tiện mang người đi được.


Ngươi dạy học có quy củ như vậy, người khác đúng là không tiện nói cái gì.

Ngươi yêu cầu học sinh vừa nhập môn phải phụng dưỡng lão sư ba ngày, cũng không tính là quá phận, học sinh phụng dưỡng lão sư là chuyện thiên kinh địa nghĩa*. (*chuyện hiển nhiên) 

Nhưng cũng không cần thiết phải mang đi, Phù Phương viên này không thiếu tiểu viện, ở tại chỗ này phụng dưỡng là được rồi.

Thế nhưng Ngưu Hữu Đạo nói, ba ngày này là để thể hiện tôn sự trọng đạo, trong mắt học sinh chỉ có thể có một mình lão sư, không thể để người trong nhà hay ai khác quấy nhiễu, đây chính là môn quy.

Dù sao chỉ cần không phải là môn quy bậy bạ, muốn môn quy như thế nào đều là do hắn nói.

Hắn quay qua hỏi Bộ Tầm, có thể cung cấp cho hắn một gian tiểu viện ở tân quán hay không, để cho Hạ Lệnh Phái tu thân dưỡng tính ‘độ’ qua ba ngày này.

Loại chuyện này, Bộ Tầm sẽ không thể hẹp hòi nói không cho được, chỉ cần bên này không có ý kiến, đây chỉ là chuyện nhỏ, với hắn cũng chỉ là chuyện một câu nói.

Cứ như vậy, dưới song phương âm thầm đấu sức, Ngưu Hữu Đạo cơ hồ là cưỡng ép mang Hạ Lệnh Phái đi.

Ngọc Thương muốn phái người theo hộ vệ, Ngưu Hữu Đạo cũng cự tuyệt, nói hắn tự có giáo điều, bảo bên này không cần quấy nhiễu, bày ra tư thế lão sư tự có tính toán dạy như thế nào.

Cứ như vậy, phía Phù Phương viên bên này trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo mang người đi.

Đợi cho những người bên cạnh lui ra, Độc Cô Tĩnh có chút gấp rồi, “Sư phụ, tặc tử này lòng dạ khó lường, sao ngài có thể đồng ý để cho công tử làm học sinh của hắn được?”

Ngọc Thương cắn chặt quai hàm, “Ngươi cho rằng Bộ Tầm rảnh rỗi không chuyện gì làm, có thể chỉ vì mỗi chuyện này mà chạy tới chạy lui tận hai chuyến sao? Chắc hẳn là tiểu tặc này đã tiết lộ cái gì rồi, Bộ Tầm đến đây nhất định là để quan sát, tặc này nói chuyện lại có tình có lý, có Bộ Tầm ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ngươi bảo ta làm sao cưỡng từ đoạt lý đi cự tuyệt bây giờ?”

Độc Cô Tĩnh bí bức quá vội nói: “Vậy cũng không nên để hắn mang công tử đi a!”

Ngọc Thương nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta tranh cãi nói cái quỷ củ hợp tình hợp lý cho đệ tử kia là hắn bịa ra hay sao, để Bộ Tầm nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Bộ Tầm có thể chấp chưởng Giáo Sự Đài, là kẻ ngu sao? Há có thể không nhìn ra manh mối gì? Tên này mặt dày ngoan cố, không có sợ hãi, rõ ràng chính là muốn chọc thủng ra cho Bộ Tầm nhìn, ta căn bản không dám làm bừa thiếu suy nghĩ! Một khi có cớ, sẽ kinh động cao thủ tam đại phái vây quét, đến lúc đó chúng ta ai cũng đừng nghĩ có thể rời khỏi nơi này, nói không chừng hiện tại đã bị để mắt tới luôn rồi!”

Biết rõ có vấn đề, cũng không dám tranh chấp với Ngưu Hữu Đạo, hắn vừa rồi thiếu chút nữa ức chế đến nội thương.

Độc Cô Tĩnh giậm chân nói: “Nếu công tử xảy ra sơ xuất gì, sư phụ làm sao bàn giao lại với những lão thần kia bây giờ?”

Ngọc Thương ngửa mặt lên trời thở dài: “Kẻ này quả nhiên khó chơi, hối hận lúc trước không nên ngăn cản Tô Chiếu ra tay!”

Càng hối hận hơn chính là, lúc trước tự nhiên lại nghĩ ra cái trò bái sư làm cái gì, còn bày ra chiến trận lớn như vậy nữa, làm ra một đống rồi không có biện pháp thu hồi, để bây giờ thật sự trở thành ‘tảng đá’ tự nện vào chân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận