Chương 547: Ta không có dự định thả người
Edit: Luna Huang
Dứt lời, không có nghe thấy đáp lại gì.
Ngưu Hữu Đạo không khỏi quay đầu nhìn qua, thấy Quản Phương Nghi đang còn nhìn mình với thần sắc phức tạp, bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
Quản Phương Nghi thở dài: “Tại sao ta cảm giác ngươi bây giờ càng chơi càng lớn vậy? Ngươi không có phát hiện, ngươi càng ngày càng lún sâu vào những ân ân oán oán này sao?”
“Còn có thể quay đầu được sao? Nói những thứ này không có ý nghĩa, đã không thể quay đầu lại được, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, lại mỉm cười trêu chọc nói: “Nói đi thì nói lại, càng chơi lớn, tiền kiếm được cũng càng nhiều lên, cái này chẳng phải rất hợp ý ngươi hay sao?”
“Ta thấy tiền tiêu nhiều hơn thì có, ta càng sợ có mạng để kiếm tiền lại không có mạng để tiêu ấy!” Quản Phương Nghi khinh bỉ cho một câu, quay người rời đi.
Khách nhân tới, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn không có ra ngoài nghênh đón, mà ngồi ở trong đình pha ấm trà nhỏ để phục vụ.
Làm đám người Ngọc Thương đi tới cửa muốn bước vào cũng không phải, mà không bước vào cũng không được.
Mặc kệ bên dưới có ân oán gì, trên mặt nổi hắn tốt xấu gì cũng là danh sĩ, lễ tiết tối thiểu vẫn cần phải làm bộ làm dáng cho người ta nhìn.
“Chỗ này, vào đi!” Trong đình, Ngưu Hữu Đạo nhổm nhổm dậy, thò đầu lên khỏi hàng cây xanh che khuất, vẫy vẫy tay.
Lúc này Ngọc Thương mới dẫn mấy người tiến vào, cũng chỉ có hắn và Độc Cô Tĩnh cùng tiến vào trong đình.
Những người còn lại thì tản ra chung quanh, đã được bàn giao nhiệm vụ, nơi này chuẩn bị đàm luận chuyện quan trọng, không được để cho người khác tới gần.
Ngọc Thương ngồi xuống phía đối diện, nhìn Ngưu Hữu Đạo đang cầm cái que khiêu khiêu bếp than, hừ lạnh nói: “Thật là có nhã hứng đi.”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp, “Vừa nấu, nước còn chưa có nóng, chờ một lát.”
Ngọc Thương nhìn chung quanh, “Đứa cháu kia của ta đâu rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên là đao rìu chịu phạt, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc!”
Ngọc Thương: “Đây chính là đạo làm thầy của ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta vốn gửi lòng nơi trăng sáng, làm sao trăng sáng chiếu cống rãnh, vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt, mới có thể ngồi xuống ôn hoà nhã nhặn nói chuyện phải không nè.”
Lời này không khác gì thừa nhận người gửi tặng thủ cấp kia là ai, gương mặt Ngọc Thương cứng nhắc, nói: “Thả người, chuyện trước kia ta có thể không truy cứu, coi như chưa từng xảy ra.”
“Nói miệng không có bằng chứng.”
“Ngươi muốn ta cam đoan cái gì, có thể thương lượng.”
“Thứ có thể bắt ngươi phải tới thương lượng đã ở trên tay ta rồi, ta không cần cái cam đoan gì khác nữa. Nếu ngươi thật sự có thành ý, thì để cho ta mang đứa học sinh này đi là được rồi.”
“Ngưu Hữu Đạo, đừng có không biết tốt xấu, làm chuyện quá tuyệt đường đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì. Thật sự chọc giận bọn ta, thực lực chúng ta như thế nào ngươi cũng biết, mặc kệ phía sau lưng ngươi có ai cho ngươi cậy vào, ta cũng cam đoan cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ được sống yên ổn, những người phía dưới của ngươi kia, ta có thể từng bước từng bước làm cho rơi đài.”
“Ngọc Thương tiên sinh, ta không có nói đùa! Ta đã thoát thân rồi còn có thể quay trở về tìm ngươi, là đại biểu cho thành ý của ta. Ta là người ưa thích kết giao bằng hữu, thích nói chuyện hợp tác hơn. Nếu tiên sinh thật sự có lòng muốn thỏa hiệp, không truy cứu nữa, chúng ta không ngại biến chuyện xấu thành chuyện tốt. Ta không ngại nói rõ luôn, chỉ một cái Nam Châu là không thỏa mãn được ‘khẩu vị’ của ta, ta cần càng nhiều trợ lực hơn, thực lực của Hiểu Nguyệt các để ta cảm thấy rất hứng thú, đây chính là mục đích ta quay trở về tìm tiên sinh, chẳng lẽ tiên sinh thật sự cho rằng ta trở về thu một đứa học sinh chỉ là để trút giận? Ta ở trong mắt tiên sinh không đến mức là kẻ hành động theo cảm tính như vậy chứ? Sau khi biết được thân phận tiên sinh về sau, nhìn đủ các chuyện tiên sinh đã làm xưa giờ, ta thấy Hiểu Nguyệt các có vẻ như không muốn cả một đời núp trong bóng tối phải không. Hiểu Nguyệt các có hứng thú đối với thế lực Bắc Châu, chẳng lẽ với thế lực Nam Châu của ta lại không có hứng thú hay sao?”
Ánh mắt Ngọc Thương lấp lóe, hừ lạnh nói: “Nam Châu từ lúc nào trở thành của ngươi rồi? Ngươi trước tiên vẫn là nên ngẫm lại làm sao ứng phó với Thiên Ngọc môn đi.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Thiên Ngọc môn không đáng giá nhắc đến, ít ngày nữa ta liền sẽ đá bọn hắn ra khỏi Nam Châu rồi.”
Nội tâm Ngọc Thương kinh nghi bất định, híp mắt lại nói: “Ngươi đang nói đùa à?”
Nước trong ấm trà bên cạnh đã sôi, Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhấc ấm, không nhanh không chậm đổ đầy hai chén nước trà, mặc kệ đối phương có uống hay không, cũng đẩy một chén qua cho, nói: “Loại chuyện này không cần giải thích, hiện tại cũng không cần nhiều lời, tiên sinh không ngại rửa mắt ngồi đợi xem.”
Nếu hắn không nói, Ngọc Thương cũng liền không nói nhảm nữa: “Ngươi ngoài miệng nói hợp tác hợp tác, trên tay lại bắt giữ người của ta, như vậy tính là hợp tác cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo thổi thổi chén trà: “Không giữ người của ngươi, ngươi và ta sẽ không có chuyện ngồi chung một bàn như này, Ngọc Thương tiên sinh cũng sẽ không tự bại lộ thân phận đi dông dài với ta, mọi thứ dù sao cũng phải có cái cơ sở để hợp tác chứ nhỉ.”
“Đừng nói những thứ vô dụng kia, ta chỉ hỏi ngươi một câu, phải như thế nào ngươi mới bằng lòng thả người?”
“Ta không có dự định thả người! Người, ta nhất định là phải mang đi rồi.”
Ngọc Thương giận tím mặt, Độc Cô Tĩnh một bên cũng mặt mày giận dữ.
Ngưu Hữu Đạo lập tức đưa tay lên, ra hiệu an tâm chớ vội, “Đương nhiên, chuyện hợp tác cũng là thật lòng.”
Ngọc Thương cả giận nói: “Ngươi bắt giữ người của ta, còn nói với ta hợp tác thật lòng, ai tin?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ta thích bắt giữ người của ngươi lắm sao? Đám người Hiểu Nguyệt các các ngươi, cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, thanh danh của các ngươi như thế nào chẳng lẽ các ngươi còn không biết? Chuyện ta thu học sinh không được bao lâu sau, liền sẽ huyên náo ra ngoài, mọi người đều biết, trong đó có lợi hại gì, chắc không cần ta nhắc nhở đi? Đây là cơ sở cho vấn đề hợp tác! Nếu như vẻn vẹn chỉ là vì giết hắn, ta cũng không cần thiết quay trở về. Hiện tại nếu như ta thả hắn, các ngươi sẽ không chiu từ bỏ ý đồ, ta cần phải nắm con tin trong tay. Cho nên, hiện tại ta không thể thả người! Về phần về sau sẽ thế nào, khi mọi người thật sự hợp tác đến một tình trạng nhất định, liên lụy đủ sâu, ngươi cảm thấy ta còn có cần thiết giữ lấy hắn nữa hay sao?”
Ngọc Thương cau mày, lặng im một trận, đột nhiên hỏi: “Bộ Tầm biết được bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn có thể biết được bao nhiêu, đều xem ngươi và ta nguyện ý cho hắn biết được đến đâu, nếu ngươi nguyện ý xuyên phá chuyện này, ta cũng không có ý kiến.”
. . . . . .
Hoàng cung đại nội, Bộ Tầm đang đứng dưới mái hiên bên ngoài Ngự Thư phòng, Hạo Vân Đồ đang ở bên trong xử lý chính vụ.
Bộ Phương đi vào, bước lên bậc thềm, đi đến bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Ngọc Thương đi Đồng Phương viên, trò chuyện với Ngưu Hữu Đạo khoảng chừng một canh giờ mới rời đi, ”
Bộ Tầm dõi mắt trông về phía xa, “Hai người này tính làm cái quỷ gì, thế mà đem cả ta dính líu vào, nhất định là có vấn đề, tiếp tục nhìn chằm chằm vào!”
Chính hắn cũng không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, tóm lại mơ hồ cảm giác được bản thân mình đã bị lợi dụng, nhưng mà bây giờ đã không như ngày xưa, bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã không phải là Ngưu Hữu Đạo trước kia, cánh chim đã dần dần lớn, không tiện động loạn.
Đổi trước kia, hắn có thể trực tiếp bắt Ngưu Hữu Đạo lại cạy mở miệng.
Hiện tại đã không thể làm gắt như vậy được nữa, bắt Ngưu Hữu Đạo, Nam Châu bên kia mâu thuẫn giữa Thiên Ngọc môn và Thương Triều Tông sẽ trở nên hết sức căng thẳng, làm không tốt sẽ xảy ra vấn đề, động một cái là tác động đến toàn bộ.
Về phần Ngọc Thương, hắn lại càng không có khả năng cứng rắn bắt giữ.
“Vâng!” Bộ Phương dạ đáp.
. . . . . .
Thiên Vi phủ, đang ngồi sau án, Huyền Vi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển từ công văn trên bàn, lên trên mặt Khương Thạch Cơ đứng đối diện, kinh nghi bất định nói: “Làm sao lại là đi Tấn quốc? Xác nhận Thiệu Bình Ba chắc chắn đang ở Tấn quốc chứ?”
Đường Nghi đã trở thành tùy tùng thân cận, đang đứng một bên cũng nhìn sang.
Khương Thạch Cơ nói: “Đã xác nhận, Tấn quốc mở rộng cửa ‘Trung Môn’ hoàng cung, Thái Thúc Hùng tự mình xuất cung nghênh đón, tự tay cởi hoàng bào của mình xuống, khoác cho Thiệu Bình Ba, cũng cầm tay Thiệu Bình Ba dắt vào cung. Một màn này rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, không sai được.”
“Tấn quốc cực kì hiếu chiến, lại nghèo khổ không chịu nổi, thế mà lại bỏ qua lời mời chào của Vệ quốc ta, đi tới nơi nghèo khó kia an thân, ha ha!” Huyền Vi giận quá thành cười, “Hắn đây là đang nhục nhã bản cung hay sao?”
Chân chính để nàng tức giận chính là, điều này đã chứng minh cho phán đoán của nàng trước đó, Thiệu Bình Ba quả nhiên là không coi trọng Vệ quốc, càng khiến cho nàng không chịu nổi chính là, Thiệu Bình Ba thế mà lựa chọn đi tới một quốc gia nghèo nhất trong thất quốc mà đầu quân.
Tấn quốc cực kì hiếu chiến, vừa có cơ hội liền phát động chinh chiến, hao người tốn của, bao nhiêu hiền sĩ nhân tài đều e sợ tránh không kịp, Thiệu Bình Ba trái lại ngược dòng hướng tới, là có mắt không tròng, hay là có tầm mắt siêu phàm?
Càng làm cho nàng kinh hãi hơn nữa, chính là hành động của Thái Thúc Hùng, chào đón Thiệu Bình Ba ngang bằng với hàng ngũ quý tộc, càng thêm hậu đãi như thế, cho Thiệu Bình Ba đãi ngộ siêu quy cách như vậy!
Nói cho cùng, Vệ quốc vẫn là có chút kiêng kị Tấn quốc, trong thất quốc, Tấn quốc mặc dù nghèo, lại thắng ở thể giáo cùng một chính thể*, trên dưới một lòng. Khí Vân tông chính là tông phái do người của Thái Thúc bộ tộc sáng lập, lịch đại chưởng giáo cũng là người Thái Thúc bộ tộc, đương nhiệm tông chủ hiện tại, luận bối phận chính là gia gia* của Thái Thúc Hùng. (*cùng 1 dòng phái )(*ông nội)
Cũng không biết có phải nguyên nhân bởi vì có quan hệ máu mủ hay không, hậu nhân của Thái Thúc bộ tộc rất dễ có được thể chất tu luyện, bản thân Thái Thúc Hùng cũng chính là hoàng đế duy nhất trong thất quốc là một người tu sĩ.
Chính bởi vì thể giáo Tấn quốc có tính chất là một thể, nên những môn phái khác tại Tấn quốc có rất ít không gian tìm kiếm lợi ích, vì để thu hoạch được nhiều lợi ích lớn hơn nữa, Tấn quốc không ngừng thôi động xâm lược bên ngoài.
Mà quốc gia có lại nghèo, cũng không có nghĩa là quốc gia có quốc lực yếu nhất, Khí Vân tông vốn là tông phái am hiểu luyện khí, bởi vậy ở trong thất quốc, vũ khí của Tấn quốc là loại vũ khí sắc bén nhất.
Bên cạnh gã hàng xóm có dã tâm bừng bừng như thế, Vệ quốc và Tề quốc cũng đều đau đầu, ngươi đuổi người ta đi không được, ngươi cũng không thể chuyển đi đâu được, thế nên không thể không nhiều lần liên thủ lại áp chế, mới ngăn được Tấn quốc làm bậy.
Thiệu Bình Ba thế mà bỏ giàu lấy nghèo, Thái Thúc Hùng càng là hậu đãi* như thế, cho Huyền Vi một loại cảm giác như cả hai đang còn cấu kết làm bậy, khiến nàng hãi hùng khiếp vía. (*đãi ngộ nồng hậu)
Nàng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nhưng nàng nhạy bén ý thức được, cần phải tăng cường giám sát với Tấn quốc bên kia nhiều hơn nữa.
Đường Nghi kinh ngạc, vừa kinh ngạc vì Tấn quốc đãi ngộ Thiệu Bình Ba tốt như thế, cũng vừa kinh ngạc vì lời Huyền Vi vừa nói, đến bây giờ nàng mới biết nguyên lai là Huyền Vi cũng có ý muốn mời chào Thiệu Bình Ba, không khỏi âm thầm nghĩ tới mà sợ, kém chút nữa lại đụng phải Thiệu Bình Ba, Thượng Thanh tông bị Thiệu Bình Ba áp chế nhiều năm, trong tiềm thức nàng luôn có chút e sợ Thiệu Bình Ba.
. . . . . .
Không mấy ngày thời gian, Tấn quốc bên kia truyền ra một tin tức, kinh động thiên hạ.
Hoàng đế Tấn quốc sắc phong cho Thiệu Bình Ba làm thứ sử Bắc Châu!
Cái này rõ ràng là cái ‘hư chức*’, Tấn quốc chơi đi sắc phong chức quan ở trên địa bàn của nước khác, cái này rõ ràng chẳng phải là đang đùa nghịch lưu manh hay sao? (* tựa như hư danh, hư chức tức chức ảo không thật)
Nhưng ý vị và hùng tâm trong đó làm cho người ta phải suy nghĩ.
Đương nhiên, cũng bởi vì ở trong nội bộ Tấn quốc, Thiệu Bình Ba có tư lịch hơi cạn chút, lại chưa có công cán gì, mạo muội cho ngồi ở vị trí cao là không cách nào bàn giao với người bên trong nội bộ, vì vậy mà tặng cho cái hư chức.
Yến quốc cùng Hàn quốc lập tức can dự, đều cho rằng Bắc Châu là của nước mình, lập tức lên án!
Tấn quốc mới không rảnh đi bận tâm điều này, các ngươi muốn làm sao lên án liền lên án, kệ, có bản lĩnh đến đánh ta đi!
Yến quốc và Hàn quốc cũng chẳng thể làm gì được Tấn quốc, bèn chơi chiêu, đến mà không trả lễ thì không hay, đằng sau đó cũng hò nhau phong quan ở trên đất của Tấn quốc, như là một loại trò đùa vậy, những thứ này đều là để nói sau.
. . . . . .
Anh vương phủ, Hạo Chân vừa từ trong cung trở về, Thiệu Liễu Nhi ra đón, tự tay cởi áo choàng cho hắn.
Thấy Hạo Chân tựa hồ có tâm sự, Thiệu Liễu Nhi vắt áo choàng trên khuỷu tay, thử hỏi, “Phụ hoàng đột nhiên gọi chàng tiến cung, không có chuyện gì chứ?”
“Vẫn còn liên hệ với ca ca của nàng chứ?” Hạo Chân có vẻ như thuận miệng hỏi thăm.
Thiệu Liễu Nhi lắc đầu, “Tạm thời chưa có liên hệ.”
“Dù sao cũng là huynh muội, cũng nên lui tới một chút.” Hạo Chân khuyên nhủ một câu, sau đó lại lặng yên một chút, lại bổ sung một câu, “Nếu như không có đường dây liên lạc, có thư từ có thể trực tiếp gửi cho sứ thần đang trú tại Tấn quốc, để họ thay nàng chuyển giao giúp cho.”
Thiệu Liễu Nhi sửng sốt một chút, chợt minh bạch, trượng phu bình thường luôn chú ý cẩn thận, không dám vận dụng của công cho mục đích cá nhân, lần này tiến cung sợ là đã được bệ hạ bày cho, xem ra chuyện ca ca tìm nơi nương tựa vào Tấn quốc, đã đưa tới bệ hạ chút ý cao độ.
“Ai, người huynh trưởng kia của nàng thật đúng là không hề tầm thường, lợi hại nha!” Sau khi ngồi xuống, Hạo Chân lại buông tiếng thở dài, biểu lộ cõi lòng.
Thiệu Liễu Nhi có chút hoảng hốt, nhớ tới lời nói của Thiệu Bình Ba trước khi đi: ‘Ngươi cho rằng ta ngoại trừ tìm nơi nương tựa vào Hạo Chân ra, liền không còn đường nào có thể đi nữa?’
Một câu thành sấm, nàng có chút không nghĩ tới, chẳng những Vệ quốc giúp đỡ ca ca thoát thân, mà ngay cả hoàng đế Tấn quốc cũng tiếp đãi ca ca cao như vậy, khiến cho trong lòng nàng có chút thất vọng mất mát.
Hạo Chân đang ngồi đó cúi đầu sao lại không thất vọng mất mát cơ chứ, Thái Thúc Hùng tiếp đãi siêu cao như thế, khiến cho hắn ẩn ẩn cảm giác rằng bản thân đã bỏ qua cái gì đó, không khỏi lấy lòng dạ của mình ra so sánh với lòng dạ của Thái Thúc Hùng. . .