Đạo Quân

Chương 548: Chính thức đăng tràng

Edit: Luna Huang

Từ trong phòng đi ra, Hạ Lệnh Phái ngoái đầu lại nhìn người đang đi kè kè theo sau, một bước không rời, đó là Trương lão tam, lại liếc sang người đứng cách đó không xa, cũng đang nhìn chằm chằm bên này, đây là Chu lão bát, bèn không khỏi nhíu mày.

Trước đó nữ nhân gọi là Hồng Nương kia đến nhìn chằm chằm hắn, bây giờ lại đổi thành hai người khác, cảm giác giống như hắn là phạm nhân đang bị trông giữ vậy.

Đi vào tiền viện, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang còn đứng tán chuyện với Quản Phương Nghi trong đình viện, hai con mắt Hạ Lệnh Phái sáng lên, bước nhanh đi đến, tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo cung kính hành lễ, “Tiên sinh!” Trong ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt.

Vị lão sư này của hắn cũng không có dạy hắn cái gì, chỉ viết mấy chục bài thơ ném cho hắn, bắt hắn học thuộc.

Mới đầu hắn có chút xem thường, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo này cũng không có lớn hơn hắn được bao nhiêu, nhưng đợi cho đến khi đọc hết mấy bài thơ này xong, lập tức thay đổi cái xoạch, khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cái là sẽ kích động như thấy người trời vậy, mới hiểu được vì sao bá phụ nói người này là nhà thơ từ tuyệt diễm, có thể nói là triệt để bái phục luôn.

Hắn trường kỳ bị trông giữ ở trong nhà miết, nên phần lớn những hiểu biết với thế giới bên ngoài đều là từ sách vở cả, vì thế tránh không được cả người ‘mắc’ phải cái bệnh ‘lậm’ của người hay đọc sách.

Một bài thơ hay có thể khiến hắn vỗ bàn cái rầm tán dương, nhiệt huyết sôi trào.

Một bài thơ buồn cũng có thể khiến hắn phiền muộn thiên cổ, trằn trọc thở dài cả đêm.

Mấy chục bài thơ kia, hắn chân chính là ‘thờ’ như thánh điển, đọc đi đọc lại miết.

Đây cũng là ý muốn của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo hiện tại cũng không có lòng dạ thanh thơi đi dạy hắn, bèn bảo hắn đọc rồi phân tích lý giải, trước tiên cần phân tích lý giải hết thâm ý trong những bài thơ này, sau đó có thể đọc ngược trôi chảy như đọc xuôi thì mới tính tới cái khác.

Dù sao cũng chỉ là muốn đuổi hắn đi đâu đó cho rảnh.

‘Ừ’ Ngưu Hữu Đạo đáp lại, chống kiếm đứng đó, lạnh lùng hỏi: “Không chịu lo học tập, chạy loạn cái gì vậy hả?” Rất có khí thế của người làm thầy dạy bảo học sinh.


Hạ Lệnh Phái nghẹn họng, xấu hổ dạ vâng, “Học sinh đi học ngay đây ạ.” Chắp tay, lui lại mấy bước, rồi mới xoay người rời đi.

Quản Phương Nghi dõi mắt nhìn theo, mỉm cười khúc khích, “Tên nhóc này chính là một con mọt sách, thật không biết đám Ngọc Thương làm sao lại xem hắn y như bảo vật như thế.”

“Làm con mọt sách thì có gì không tốt?” Ngưu Hữu Đạo nhìn theo bóng lưng người rời đi nói: “Chí ít có thể sống ở trong thế giới của riêng mình.”

“Đạo gia!” Viên Cương bước nhanh đi đến, đưa cho hắn một phong mật tín.

Quản Phương Nghi nhịn không được nhìn xuống đôi cánh tay của Viên Cương, ánh mắt giống như nhìn một con quái vật vậy, cũng không biết nàng đã bao nhiêu lần lộ ra ánh mắt như vậy nữa.

Đám người Trần bá cũng bị trọng thương, dù đã phục Thiên Tể Đan, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà khỏi hẳn, thế nên toàn bộ đều đã được đưa về ‘hang ổ’ tĩnh dưỡng, ba người Ngô lão nhị, Trương lão tam cùng Chu lão bát được đưa đến thay thế, mà tên trước mắt này dù cũng bị trọng thương, thế nhưng lại chả cần linh đan linh dược gì sất, ấy thế mà một đôi cánh tay bị gãy biến dạng, mới chỉ có mấy ngày thời gian chưa gặp lại đã thấy lành lặn như thường rồi.

Cùng với những người mới chạy đến, bên này lần nữa thành lập lại đường dây liên lạc với các phương.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm mật tín nhìn mày, tin tức từ Đại Thiền sơn truyền đến, nói đã đàm phán với tam đại phái Yến quốc xong xuôi, đã bắt đầu chấp hành, Đại Thiền sơn bảo bên này phối hợp.

Trả mật tín lại cho Viên Cương, rồi mở miệng bàn giao, “Liên hệ vương gia, để vương gia bên kia có chuẩn bị, phối hợp bàn giao.”

Viên Cương quay người rời đi.

Quản Phương Nghi: “Chuyện Thiên Ngọc môn qua một đoạn thời gian nữa là có thể xong, nhưng nhìn ngươi giống như chẳng có chút cao hứng nào cả.”

“Chuyện trong dự liệu thôi, có gì hay đâu mà phải cao hứng, Thiệu Bình Ba còn phiền phức hơn so với Thiên Ngọc môn kìa.” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.

Cũng ngay lúc này, có khách quý hiếm thấy ghé thăm, Bộ Tầm tới thăm.


Ngưu Hữu Đạo đích thân ra cửa nghênh đón khách quý vào trong xong, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời giữa trưa, sao lại đến giờ này?

Lúc cả hai cùng song song bước vào trong đình ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Đại tổng quản đột nhiên ghé thăm, khiến cho vãn bối hết sức lo sợ a!”

“Có thể khiến cho ngươi hết sức lo sợ luôn? Ha ha!” Bộ Tầm cười giống như không phải cười, nhìn chung quanh một chút, “Đứa học sinh kia của ngươi, không phải nói là phụng dưỡng ngươi ba ngày sao? Đến giờ đã là bao nhiêu ngày rồi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đại tổng quản đến không phải là để hạ lệnh trục khách chứ a? Chúng ta ở một vài ngày cũng có tốn hết bao nhiêu đâu, đại tổng quản chắc cũng không thiếu chút tiền lẻ ấy a?”

Bộ Tầm không dong dài với hắn, biết chuyện vị này với Ngọc Thương lén lén lút lút giữa sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, có dong dài cũng không moi móc được gì, bèn nhắc nhở: “Kẻ đối đầu với ngươi, tên Thiệu Bình Ba kia đã chạy tới Tấn quốc rồi.”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi nào nói: “Có nghe nói, hoàng bào choàng thân, nở mày nở mặt vô cùng!”

Bộ Tầm thở dài: “Kỳ thật thời điểm xảy ra chuyện, lúc chúng ta truy tìm liền đã phát hiện dấu hiệu rồi, ngay trong ngày hắn thoát đi không những có gặp Vệ sứ, mà còn gặp cả Tấn sứ nữa, là do chúng ta đã sơ sót.”

Lời này làm cho Ngưu Hữu Đạo nghe chán ngấy không chịu được, nhịn không được giễu cợt nói: “Hiện tại nói cái này có ý nghĩa sao? Biết sao không sớm làm gì đi?”

Mặc dù trào phúng người ta, nhưng chính hắn cũng không thể không thừa nhận, thủ đoạn này của Thiệu Bình Ba đích xác rất cao minh, ai có thể nghĩ tới Vệ quốc thế mà lại có thể phối hợp với Thiệu Bình Ba diễn kịch, còn diễn không có chút sơ hở nào, diễn ngay lúc Thiệu Bình Ba đào tẩu, Thiệu Bình Ba đào tẩu rồi vẫn còn tiếp tục ở đó diễn, nghe nói hai hôm sau Vệ sứ còn chạy đến hoàng cung tìm Hạo Vân Đồ muốn giải thích nữa chứ.

Trước khi tin tức Thiệu Bình Ba đã tới Tấn quốc truyền ra, Ngưu Hữu Đạo hắn vẫn còn nhất mực cho rằng Thiệu Bình Ba là đi tới Vệ quốc bên kia, trước đó hắn không có nghĩ đến trường hợp này.

Đừng nói Bộ Tầm bên này sơ sót trong chuyện Tấn sứ đi gặp mặt Thiệu Bình Ba, coi như hắn lúc ấy có biết đến chuyện này, sợ là cũng sẽ bỏ xót luôn, cũng sẽ tiếp tục đi nhìn chằm chằm phía Vệ quốc bên kia, với thân phận bối cảnh của Thiệu Bình Ba, ở chỗ này đi gặp vài tên sứ thần có cái gì kỳ quái đâu?

Mấu chốt là phía Vệ quốc bên kia động tay động chân chuẩn bị, rõ ràng là muốn đưa Thiệu Bình Ba về Vệ quốc, thế thì vì sao Vệ quốc lại có thể đưa tặng người cho Tấn quốc đưa đi vậy nhỉ?


Có thể nói, chiêu này của Thiệu Bình Ba khiến hắn bất ngờ, không nhìn ra được bất kỳ sơ hở gì.

Ngay cả hắn, là một đối thủ cũ của Thiệu Bình Ba cũng không thể nhìn chuẩn được, nên những người khác nhìn không ra cũng không có gì là lạ.

Bộ Tầm quay đầu nhìn ra ngoài đình, có chút cảm khái nói: “Tất cả đều bị hắn mê hoặc, Vệ quốc không có khả năng giúp Tấn quốc đưa người đi được, tám chín phần mười Vệ quốc cũng là bị lợi dụng, Thiệu Bình Ba này đích xác rất là không đơn giản.”

Lại quay đầu nhìn qua Ngưu Hữu Đạo, “Ngươi đuổi hắn từ Vạn Thú môn tới Bắc Châu, lại từ Bắc Châu truy sát đến Tề kinh, chẳng lẽ liền dự định buông tha hắn như thế? Ngươi ép hắn thành thế này, hắn một khi đắc thế tại Tấn quốc, tất sẽ không buông tha ngươi.”

Đây là mục đích hắn tới lần này.

Thiệu Bình Ba đi Tấn quốc, chẳng những khiến Huyền Vi cảnh giác, đồng dạng cũng khiến Hạo Vân Đồ cảnh giác, có thể nói Thái Thúc Hùng dùng lễ ngộ tiếp đón cao với Thiệu Bình Ba, đã dẫn phát bất an trong lòng Hạo Vân Đồ.

Không đơn thuần là giữa Vệ quốc với Tề quốc nữa, Thái Thúc Hùng dùng đãi ngộ cao chào đón Thiệu Bình Ba đã làm cho chư quốc đều chú ý cao độ, có thể nói là đã làm cho giá trị bản thân Thiệu Bình Ba bạo tăng, vượt ra khỏi cái bóng là con của chư hầu một phương, chính thức đăng tràng giữa quần hùng thất quốc!

Mà Vệ quốc và Tề quốc lại khác biệt với tứ quốc khác, gã hàng xóm ác bá này lại ở sát bên cạnh bọn hắn, có chuyện gì bọn hắn đều phải đứng mũi chịu sào trước nhất.

Trước mắt vị này chính là đối thủ một mất một còn của Thiệu Bình Ba, quốc gia khác có lẽ không biết, thế nhưng Bộ Tầm biết, Thiệu Bình Ba không phải lần đầu tiên ăn thiệt thòi vào tay Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba đã bị vị này cướp đi mấy vạn con chiến mã, lần này lại bức cho Thiệu Bình Ba thành chó nhà có tang, một đường truy sát, chỉ là hơi chậm một bước mà thôi, kém chút đã đắc thủ rồi.

Trên đời này người hiểu rõ địch nhân nhất, không phải là bằng hữu của địch nhân, mà là địch nhân của địch nhân.

Loại nhân vật có thể liên tục khắc chế Thiệu Bình Ba này, Bộ Tầm không tin vị này chưa từng xâm nhập tìm hiểu rõ về Thiệu Bình Ba, thêm nữa là vị này cũng muốn đưa Thiệu Bình Ba vào chỗ chết, cho nên lần này Bộ Tầm đến đây, là ôm hi vọng vào Ngưu Hữu Đạo có thể giúp hắn bày cách.

Nói trắng ra là bên này muốn mượn tay Ngưu Hữu Đạo để diệt trừ Thiệu Bình Ba!

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta đúng là không muốn buông tha cho hắn, nhưng hiện tại người ta có Thái Thúc Hùng che chở, ta có thể làm gì được hắn chứ? Hay là đại tổng quản dạy ta vài cách đi?”

Bộ Tầm: “Có thể buông tay buông chân đi làm, Giáo Sự Đài có nhân thủ tại Tấn quốc không phải là chuyện bí mật gì, nếu có cần trợ giúp gì, chỉ cần ta có thể làm được, sẽ dốc toàn lực phối hợp với ngươi. Chẳng những chỉ phía ta bên này, mà ta tin tưởng Vệ quốc bên kia cũng sẽ có cùng thái độ. Có hai nước ở sau lưng làm chỗ dựa cho ngươi, bằng những hiểu rõ của ngươi đối với hắn, hẳn là có thể nghĩ ra được vài biện pháp đi.”

Ngưu Hữu Đạo tươi cười vui vẻ, cái này rõ ràng là muốn đem hắn ra làm thương đánh đây mà, nếu có thể diệt trừ được Thiệu Bình Ba, hắn cũng vui lòng làm cây thương này, nhưng vấn đề là Thiệu Bình Ba có Tấn quốc bảo hộ, nào có dễ dàng đắc thủ như vậy. Dưới tình huống chưa rõ như thế nào, mạo muội chạy đến Tấn quốc lượn trên địa bàn của hoàng đế Tấn quốc, mưu sát của quý trong mắt người ta, muốn chết còn tạm nói được.


Bất quá hắn vẫn bày cho một cách, “Biện pháp ngược lại là có một cách.”

Bộ Tầm ‘a’ một tiếng, lập tức hỏi: “Xin lắng tai nghe.”

Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc nói: “Tề quốc xuất binh, phá tan tành Tấn quốc, Thiệu Bình Ba liền sẽ trở thành tấm bèo trôi không rễ, rồi chuyện còn lại liền giao cho ta, ta nhất định lấy đầu trên cổ hắn dâng tặng cho đại tổng quản, quyết không nuốt lời!”

“. . .  . . .” Bộ Tầm bị nghẹn quá sức, nếu Tề quốc thật mà có được năng lực kia, còn cần chờ đến lượt ngươi chạy tới nhắc nhở, đã sớm đánh lật Tấn quốc từ lâu rồi.

“Chỉ đùa một chút, đùa một chút thôi, đại tổng quản đừng coi là thật. Việc này không thể làm bậy được, ta cũng cần suy nghĩ kỹ lại một chút, sau khi có ý định rồi, thời điểm cần đại tổng quản trợ giúp, ta sẽ xin đại tổng quản giúp đỡ.” Ngưu Hữu Đạo điều chỉnh lại lời nói cho tròn, không có nói cứng nhắc quá.

Nếu hắn đã nói như vậy, Bộ Tầm đành phải nói sang cái khác, “Bằng với nhưng gì ngươi hiểu rõ về Thiệu Bình Ba, ngươi cảm thấy sau khi hắn đi Tấn quốc sẽ làm cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Không biết đại tổng quản nhìn nhận về Tấn quốc như thế nào?”

Bộ Tầm liền tám chữ, “Cực kì hiếu chiến, cực kỳ hung ác!”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Không phải đại tổng quản đã có đáp án rồi sao? Rõ ràng quá rồi, còn cần suy nghĩ nhiều nữa sao? Có thể để cho Thái Thúc Hùng chào đón như thế, tất nhiên là có gì đó hợp ý, hợp khẩu vị của hắn. Ta thấy Tề quốc vẫn là nên sớm chuẩn bị đi, chuẩn bị cùng Tấn quốc khai chiến đi! Nói thật, cùng với việc ngồi đợi phiền phức, không bằng chơi đánh đòn phủ đầu, Tề quốc có thể cân nhắc liên thủ với Vệ quốc, nhất cử đánh thẳng vào Tấn quốc, đánh cho hắn một phát trở tay không kịp!”

Bộ Tầm như có điều gì đó suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện không đúng, đang muốn dụ người ta ra làm thương đánh, làm sao kém chút lại bị dụ làm vũ khí cho người ta sử dụng ngược lại rồi?

Cảm giác có chút mạo hiểm, phát hiện tên đối diện này cực kỳ lợi hại, mạch suy nghĩ kém chút liền bị dẫn dắt, thật sự để tên này mê hoặc, trở về cũng xui khiến Hạo Vân Đồ làm kiểu đó mà nói, không biết là còn sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Bất quá nói đi thì nói lại, đáp án Ngưu Hữu Đạo cho rất là có đạo lý, chút năng lực phân tích ấy hắn là vẫn có.

Bộ Tầm mang theo đáp án của Ngưu Hữu Đạo suy tư rời đi, đã có định hướng này, lần này hắn coi như cũng là không uổng công.

Cửa ra vào, cung tiễn xe ngựa Bộ Tầm rời đi xong, Quản Phương Nghi đi theo Ngưu Hữu Đạo quay trở vào, vừa đi vừa hỏi: “Ngươi liền không sợ Thiệu Bình Ba mượn nhờ lực lượng Tấn quốc xuống tay với ngươi sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hắn mượn nhờ lực lượng Tấn quốc xuống tay với ta là nhất định rồi, cái này còn cần phải hoài nghi sao? Nhưng không phải là hiện tại, chí hướng của hắn cũng không chỉ có như thế, việc hắn hiện tại cần làm chủ yếu là làm bộ làm dáng để lấy lòng tin của Thái Thúc Hùng, sẽ không thể chưa gì hết liền hiển lộ ra tư tâm riêng, vừa chạy tới ngay cả chỗ đứng còn chưa vững, liền muốn sai sử lực lượng Tấn quốc rồi, ngươi cảm thấy có khả năng đó sao? Tạm thời ta không có lo lắng về Thiệu Bình Ba, ngược lại là lão Thái Thúc Hùng kia, lão hoàng đế này làm có đủ tuyệt, hoàng bào choàng thân, cầm tay dắt đi, nếu hắn mà tự chủ động ra mặt vì Thiệu Bình Ba, vậy thì phiền toái rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận