Chương 550: Loạn thế phong vân, loạn thế người
Edit: Luna Huang
Đây chính là hậu quả sau khi Đại Thiền sơn “đàm phán không thành” cùng Hàn quốc bên kia.
Cùng lúc đó, nhân thủ tam đại phái đã sớm dự bị sẵn ở bên ngoài phủ thành Nam Châu cùng Bắc Châu đột nhiên xâm nhập vào thành, trực tiếp tiếp nhận bảo hộ cho Thương Triều Tông cùng Thiệu Đăng Vân.
Đám người Thiên Ngọc môn đang bảo hộ Thương Triều Tông bị nháo cái trở tay không kịp, không biết tình huống gì, lại không dám trực tiếp đối kháng với người tam đại phái phái tới, tăng thêm có Thương Triều Tông phối hợp, bèn trơ mắt đem quyền khống chế Thương Triều Tông chắp tay nhường lại cho người.
Bàn giao Bắc Châu cũng không phải một chút liền có thể hoàn thành, Nam Châu loạn, còn thêm Đại Thiền sơn không nguyện ý phối hợp cũng là vấn đề.
Tam đại phái không muốn ở thời điểm này lại xảy ra loạn lạc gì, Thương Triều Tông liên quan đến ổn định của Nam Châu, không để xảy ra chuyện gì.
Cho nên muốn tiếp nhận bảo hộ trước tiên, phòng bị Thiên Ngọc môn lỡ như không cam tâm lại làm loạn.
Người ở dưới sự khống chế của đối phương, ra chút điều kiện hợp tình hợp lý để cho người ta không lời nào để nói, cũng không phải là không được.
Nhanh chóng tiếp nhận bảo hộ cho Thiệu Đăng Vân, cũng là vì ổn định cục diện Bắc Châu, bởi vì Bắc Châu muốn an ổn thì tạm thời còn chưa thể rời bỏ Thiệu Đăng Vân được, cũng là vì sợ Đại Thiền sơn sẽ đổi ý, thừa dịp Đại Thiền sơn không có phản kháng, nhanh chóng nắm quyền chủ động vào tay.
Bên này không muốn cầm lại một Bắc Châu hỗn loạn không chịu nổi về.
Không động thủ thì thôi, một khi động thủ thì động liên hoàn khắp nơi.
Nam Châu khắp các nơi, từng đám tu sĩ cưỡi khoái mã phi nhanh trên đường trong đêm.
Lấy được danh sách Thương Triều Tông đưa cho, đạt được chỉ thị của Ngưu Hữu Đạo, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, một số người thường ngày lưu lại giống như trông coi tông môn, một số ngầm ẩn nấp, ba phái lần này cơ hồ là dốc toàn bộ lực lượng, khẩn cấp chạy đi các nơi, bảo hộ một số thủ hạ tâm phúc hoặc nhân viên quan trọng của Thương Triều Tông.
Mục đích cũng bởi vì là sợ Thiên Ngọc môn nhớ thù mới hận cũ, cố ý để lại cái cục diện rối rắm cho Thương Triều Tông, nên nhất định phải thừa dịp Thiên Ngọc môn còn chưa kịp phản ứng, kết hợp cùng với người của Thương Triều Tông nội ứng ngoại hợp, ngăn cách những nhân viên quan trọng của Thương Triều Tông với mấy pháp sư tùy tùng mà Thiên Ngọc môn phái tới kia ra.
Cũng không phải là muốn khai chiến với Thiên Ngọc môn, có điều nếu đệ tử phía dưới của Thiên Ngọc môn dám dùng sức mạnh cưỡng bắt, thì lần này ba phái cũng đành phải kiên trì liều một phen với Thiên Ngọc môn.
Ngưu Hữu Đạo đã nói rõ ràng với bọn hắn, Thiên Ngọc môn sắp sửa bị đá ra khỏi Nam Châu!
Một khi khống chế xong Bắc Châu, Đại Thiền sơn cùng Thiệu Đăng Vân lập tức liên hợp cùng phát ra tuyên bố, tuyên bố Bắc Châu chính là lãnh địa của Yến quốc!
Có thể nói là công khai cắt đứt danh phận với Hàn quốc.
Yến Kinh, trên triều đình, Thương Kiến Hùng rạng rỡ mười phần công bố tin vui với chúng quần thần, quần thần xôn xao, cũng kinh hỉ, đối với một số người mà nói, lại sắp sửa có thịt ăn rồi.
Tin tức truyền ra, toàn bộ Yến Kinh reo hò, ăn mừng không ngừng, đám sĩ tử thì cứ như một người làm quan cả họ được nhờ, không biết bao nhiêu người uống say mèm, hoặc khóc ròng ròng, dân tâm đại chấn!
Phía Hàn quốc bên kia tức thì nổi giận lên án, đồng thời triệu tập đại quân, bày ra trạng thái tiến công!
Yến quốc bên này tự nhiên cũng bày ra trạng thái khẩn cấp, Thiệu Đăng Vân cũng điều binh khiển tướng tụ tập lại ứng đối!
Tam đại phái Yến quốc cũng đã tính toán trước một bước, khẩn cấp đưa tin cho các phái trong cảnh nội, điều động đại lượng tu sĩ chạy tới Bắc Châu chấn nhiếp, bày ra trạng thái chuẩn bị cùng Hàn quốc liều mạng, Hàn quốc dám làm bậy thử xem nào!
Về phía Thiên Ngọc môn thì quá bị động, trước đó một chút chuẩn bị cũng không có, không có chút nào lo lắng đề phòng tam đại phái, bị tiên hạ thủ vi cường, dù có không cam lòng, cũng không thể không tiếp nhận hiện thực, bắt đầu tuân theo tam đại phái phân phó, lần lượt chuyển dời đi.
Đương nhiên, vì để trấn an Thiên Ngọc môn, tam đại phái cũng vẫn cho ra nhượng bộ, phần cung phụng tăng thêm của Thiên Ngọc môn vì lúc trước muốn lấy Nam Châu được cho miễn khỏi phải nộp nữa.
Đối với tam đại phái mà nói, về sau thu Nam Châu nhiều thêm chút bù lại cũng không lỗ, vừa được cả danh lẫn lợi.
Dưới ánh bình minh sáng sớm, Phong Ân Thái mang theo một bộ phận nhân thủ rút lui, sau khi xuống núi thì quay đầu lại, một lần nữa ngóng nhìn những tòa nhà cửa kiến trúc mới tu sửa không bao lâu, tự lẩm bẩm: “Lão đệ nha, thủ đoạn ghê thiệt a, ngươi lần này thống khoái rồi!”
Đối với một đám cao tầng Thiên Ngọc môn mà nói, bất kể có phải là một châu đổi một châu hay không phải, thì trong lòng đều rõ ràng, lần này thua thảm bởi Ngưu Hữu Đạo rồi, lần này là bị Ngưu Hữu Đạo đá ra khỏi Nam Châu!
Người Đại Thiền sơn cũng đang lần lượt di chuyển về chỗ Nam Châu bên này.
Hai bên đều khó có khả năng cùng đồng thời rút toàn bộ lực lượng rời đi, để cho hai châu bị trống rỗng.
Nam Châu bên này nhiều ít vẫn có xảy ra chút nhiễu loạn, một chút đại hộ giàu có bị gặp phải “cường đạo” cướp sạch, bị hốt đi đại lượng tài vật, đối với một số người mà nói, ai làm việc này đều lòng dạ biết rõ, trước khi đi người ta muốn kiếm chút gia sản, chỉ cần không phải làm quá mức, cũng chỉ có thể là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Những đại hộ giàu có gặp không may này khóc lóc, đối với người Yến Kinh đang reo hò ăn mừng mà nói, đều là không nhìn thấy, cũng có thể là coi nhẹ đi.
Triều đình Yến quốc cũng hoả tốc phái ra đại lượng quan viên chạy tới các địa phương của Bắc Châu nhậm chức, Thiệu Đăng Vân không chịu từ bỏ binh quyền, nhưng giao ra đại quyền chính vụ địa phương, đây cũng là điều kiện đã đàm phán trước đó.
Không biết bao nhiêu hỉ nộ ái ố của con người, toàn bộ đều bày ra ở lúc này.
Bắc Châu tương lai gặp phải hiện thực, cũng không thể không thừa nhận rằng, những quan viên Yến Kinh phái tới kia, năng lực quản lý Bắc Châu kém xa người của Thiệu Bình Ba đào tạo, kẻ muốn nghiêm túc trợ giúp phát triển thì không nhiều, nhưng kẻ muốn vơ vét ôm đi mồ hôi nước mắt của người dân nhằm mục đích phát tài lại có không ít. Đổi lúc Thiệu Bình Ba còn chấp chính Bắc Châu, tâm ngoan thủ lạt, loạn thế áp đặt lại càng nghiêm, cân bằng có đường có lối, những tham nhũng hủ bại đã bị hắn làm cho tuyệt tích kia, cơ hồ đã có dấu hiệu ngóc đầu trở lại lần nữa.
Thế là, những cảnh tượng phồn vinh tại Bắc Châu mà Thiệu Bình Ba một tay gầy dựng, không bao lâu sau liền đã bị những người này nuốt lấy đến không còn một mảnh.
. . . . . .
Mới đầu khi chuyện này xảy ra, tin tức được truyền đến Tấn quốc.
“Phốc!” Thiệu Bình Ba đang ngồi ở trước thư án, phun ra một ngụm máu tươi thẳng trên bàn, hai tay chống thư án, muốn đứng dậy lại đứng không nổi, bộ ngực thở gấp rút chập trùng, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy.
Bắc Châu là nơi hắn bỏ ra quá nhiều tâm huyết, là mảnh đất một tay hắn tự tạo lập ra, bây giờ lại trở về Yến quốc, tương đương những tâm huyết và thanh xuân hắn bỏ ra những năm nay, là làm công không cho người khác.
Đã có nghĩ tới Bắc Châu đúng là khó giữ được, nhưng cũng không nghĩ tới lại là bị mất dưới loại phương thức này, rốt cục đã minh bạch ra cái bẫy của Ngưu Hữu Đạo.
Hắn còn nghĩ cho dù hắn có rời đi, nhưng Thiên Ngọc môn vẫn còn ở tại Nam Châu, hắn vẫn còn có thể lợi dụng, để cho Ngưu Hữu Đạo sống không được yên ổn.
Chưa từng nghĩ thế mà lại thành dạng này, không đợi hắn kịp thong thả lấy lại sức, liền đã xong hết cả rồi.
Hắn còn muốn liên thủ với Thiên Ngọc môn để đối phó Ngưu Hữu Đạo đâu, kết quả Ngưu Hữu Đạo một tay thì bức hắn đi, một chân thì đạp Thiên Ngọc môn biến, đảo mắt liền phá tan thế liên thủ của bọn hắn.
Người ta vừa chân ướt chân ráo từ Nam Châu chạy tới, vừa ra tay một cái liền đánh cho hắn không có lực hoàn thủ!
Lấy tư thái toàn thắng đem nhiều năm tâm huyết của hắn ra tùy ý chà đạp, giống như một cái tát hung hăng vả thẳng mặt khiến cho hắn cảm thấy nhục nhã!
Câu ‘leo càng cao ngã càng đau’ không có gì hơn cái này, Thái Thúc Hùng vừa nâng hắn lên cao, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều có thể trông thấy hắn, đột nhiên bị người ta chụp lên đỉnh đầu một cái nón ‘kẻ thảm bại’, để người ta nhìn hắn cho càng thêm rõ ràng hơn.
“Ngưu tặc, ngươi đợi đấy cho ta!” Bờ môi rỉ máu tươi, hai mắt Thiệu Bình Ba gần như tóe lửa, gào thét.
“Đại công tử!” Thiệu Tam Tỉnh kinh hô, sau đó quay đầu lại hô to, “Người tới! Người tới!”
Mấy tên tu sĩ lướt vào, nhìn thấy thế thì kinh hãi, không biết có chuyện gì xảy ra, bèn cấp tốc tiến lên cứu chữa.
. . . . . .
Thiên Vi phủ, Huyền Vi đang ngồi ở sau thư án, xem xong hết tấu thư thì thổn thức lắc đầu, “Xem ra tên Ngưu Hữu Đạo này thật đúng là có thể trị được Thiệu Bình Ba thật!”
Đường Nghi đang dự thính ngạc nhiên nhìn tới.
Huyền Vi đã quay đầu qua nhìn lại nàng mỉm cười, đưa tấu thư cho nàng xem.
Bắc Châu về lại Yến rồi? Đường Nghi nhìn xong trố mắt, thử hỏi thăm: “Là Ngưu Hữu Đạo làm?”
Huyền Vi cười nói: “Căn cứ tình huống bản cung nắm giữ, đủ loại dấu hiệu đều chỉ về phía hắn, không phải hắn làm thì còn có thể là ai nữa, đưa Bắc Châu về Yến, đổi lại tam đại phái Yến quốc vui vẻ, bức đi Thiệu Bình Ba, lại đá đi Thiên Ngọc môn dây dưa tại Nam Châu, Thiên Ngọc môn tân tân khổ khổ lấy được Nam Châu, lại làm áo cưới cho người khác, chồng trước của muội quả thực là lợi hại mà!”
Tây Môn Tình Không đi tới rút tấu thư từ trong tay Đường Nghi xem thử.
Đường Nghi vẫn còn có chút ngây người, đây thật sự là việc thiếu niên lười biếng nằm dưới gốc cây hoa đào kia làm sao? Đã hô phong hoán vũ đến trình độ như vậy rồi?
Huyền Vi vốn muốn Đương Nghi liên hệ lại với Ngưu Hữu Đạo, giúp nàng ta rút ngắn lại quan hệ, chuẩn bị khi nào dùng đến, nhưng mà lời mới vừa đến miệng, lại ngây ngẩn cả người, Đường Nghi đã chủ động bỏ Ngưu Hữu Đạo, giờ lại chủ động liên hệ thích hợp sao?
Nàng không khỏi buồn bực, có chút hoài nghi Ngưu Hữu Đạo trước đó có phải đã phòng bị nàng dùng chiêu này rồi hay không, nhân tình là về nhân tình, một chuyện là một chuyện, kiểu như nhắn nàng đừng dây dưa không rõ.
. . . . . .
Hơn mười kỵ sĩ phi nhanh trên đường cái, một con Kim Sí xà xuống tiếp cận không lâu sau, chúng kỵ sĩ ghìm ngựa ngừng lại.
Trình Viễn Độ phong trần mệt mỏi, nhìn xem tin tức tông môn truyền đến mà đầu có chút mộng, quay đầu nhìn về phía đường chân trời, nhìn mặt trời vừa mới mọc lên.
Sau khi được biết Ngưu Hữu Đạo đang ở Tề kinh về sau, một nhóm lại quay đầu đuổi tới Tề kinh, hiện tại cũng đã tới trong cảnh nội Triệu quốc rồi, ai ngờ tông môn lại đột nhiên truyền đến một cái tin tức kịch biến như thế.
Bắc Châu biến động, thiên hạ chấn kinh!
. . . . . .
“Phía Hàn quốc bên kia nhìn giống như đang còn tập kết đại quân!”
Dưới mái hiên, Quản Phương Nghi đang đứng sánh vai cùng Ngưu Hữu Đạo, lên tiếng nói.
Ngưu Hữu Đạo xem thường, “Toàn bộ Bắc Châu đã về tay Yến quốc, muốn cứng rắn cướp về cũng không dễ dàng như vậy, không làm bộ làm dáng thì không xuống đài được, nhiều lắm là phát sinh một vài xung đột nhỏ, dốc hết quốc lực ra đánh nhau với Yến quốc một trận là chuyện rất không có khả năng, vẫn chưa tới tình trạng kia, chỉ là giả vờ giả vịt thôi.”
Quản Phương Nghi trợn mắt lên với hắn, “Nói cách khác, ngươi đạt được như ý. Nhìn bên ngoài chẳng thấy gì, chắc trong lòng đang còn rất vui mừng đi a?”
Ngưu Hữu Đạo nhấc nhấc cây kiếm đang chống, chọc chọc mấy phiến đá, “Có cái gì hay mà vui mừng, có lẽ là đang tạo nghiệt đi. Thiệu Bình Ba đích thật là nhân tài khó có được, những năm này Bắc Châu thay đổi, ta luôn một mực chú ý, bách tính nghỉ ngơi lấy lại sức, dần dần cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp, luận việc quản lý Bắc Châu, ta ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng. Nếu không phải biết hắn sớm muộn cũng sẽ bắt Bắc Châu cuốn vào chiến hỏa, ta sẽ không xuống tay với Bắc Châu rồi! Loạn thế phong vân, loạn thế người*, chỉ hy vọng loạn thế này có thể mau chóng kết thúc đi!” (* thế gian điên loạn, người cũng loạn lạc)
Đối với lời hắn nói, Quản Phương Nghi nghe cái hiểu cái không, căn nguyên là từ chênh lệch lý niệm, ở trong quan niệm của nàng, cho rằng cái thế đạo này vốn chính là nên như vậy.
Rất nhanh, bên này đột nhiên liên tiếp có khách quý tới chơi, sứ thần Tống, Triệu, Vệ trú tại Tề kinh dần dần tới bái phỏng Ngưu Hữu Đạo, nhiệt tình, khách khí lại hữu hảo.
Ngưu Hữu Đạo cũng từ từ ứng phó, đối với lời mời của chư sứ tới các quốc gia du ngoạn, hắn đều đồng ý hết, nói khi nào có rảnh nhất định sẽ đi.
Ngoài cửa viện, một chiếc xe ngựa có vẻ như nhắm chuẩn thời gian rảnh của hắn chạy tới, Bộ Tầm đẩy màn xe ra, cười nói với Ngưu Hữu Đạo đang nghênh tiếp đối diện: “Lên xe!”
Ngưu Hữu Đạo thăm dò: “Đi đâu?”
Bộ Tầm: “Vào cung, bệ hạ triệu kiến.”
. . . . . .
Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi tới mảnh rừng trúc u tĩnh kia, bước đến bên người Ngọc Thương, bẩm báo: “Theo tin tức từ Nam Châu và Bắc Châu bên kia truyền về, Thiên Ngọc môn đích xác đang rút khỏi Nam Châu, Đại Thiền sơn cũng đang rút khỏi Bắc Châu, song phương đang trao đổi địa bàn, Thiên Ngọc môn đích thật là muốn rời khỏi Nam Châu.”
“Tên này. . .” Ngọc Thương dừng bước, vân vê chòm râu, trầm ngâm một hồi, tựa hồ hạ quyết tâm, “Thả tin tức công tử bái sư ra ngoài đi!”