Chương 557: Chỉ có thể là giả bộ hồ đồ
Edit: Luna Huang
Mông Sơn Minh hỏi ngược lại một câu, “Gả cho ai?”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo không trả lời được, gả cho ai đúng là vấn đề thật.
Bộ dạng Thương Thục Thanh ở đây đã không còn phải là vấn đề xấu hay không xấu nữa, mà là quá dọa người đi, người bình thường thì sẽ không có ai dám cưới.
Đương nhiên, bằng quyền thế địa vị của Thương gia bây giờ, cũng không sợ không gả ra ngoài được, nhưng gả cho một người không được bình thường, hoặc vì mưu đồ phú quý, thì Ngưu Hữu Đạo hắn cũng không nói ra miệng được.
Bên ngoài đàn ông ăn không no bụng đói có mà đầy, nên chỉ cần có thể ăn no bụng, đoán chừng là ngay cả heo mẹ cũng cưới luôn, huống chi đây còn có vinh hoa phú quý nữa. Thế nhưng người ta tốt xấu gì cũng là một quận chúa, người lại thông minh, cầm kỳ thi họa các thứ đều biết, lại không phải thiếu ăn thiếu mặc, chỉ cần dựa vào phần nội tình đó, tùy tiện gả cho tên đàn ông chết đói thì hơi quá, trình độ không ngang nhau, chênh lệch quá lớn, sinh hoạt ở chung lại thành ra là chịu tội. Đối diện với một người chỉ biết lấp đầy bao tử, thì cũng đừng trông cậy người ta có thể có tu dưỡng, có thể không chê bai dung mạo của ngươi.
Mông Sơn Minh thở dài: “Quận chúa nói, đời này nàng sẽ không lấy chồng.”
“Không lấy chồng? Cái này. . .” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha hai tiếng gãi gãi cái mũi, “Lấy chồng chưa hẳn là tốt, mà không lấy chồng thì cũng chưa hẳn là không tốt, nhưng cả một đời người lại không lấy chồng, thì đời này sẽ lưu lại một tiếc nuối thật lớn, tốt xấu gì vẫn phải nên kinh lịch qua một chút mới biết được lựa chọn của bản thân mình. Chưa có lấy qua, liền đã nói không lấy tốt, không khỏi cũng quá gượng ép đi.”
Mông Sơn Minh gật đầu, “Lần này đến, chính là muốn cùng Đạo gia thương lượng việc này.”
Ngưu Hữu Đạo ‘a’ một tiếng, “Vậy là đã tìm được lương phối cho quận chúa rồi?”
Mông Sơn Minh lắc đầu: “Không phải nói cái này, mà là nói về mặt của quận chúa, quận chúa cũng không phải trời sinh xấu xí vậy, cái bớt giống như ác ban trên mặt chính là do người làm.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, “Ai lại làm ra chuyện thất đức đến bực này luôn vậy?”
Mông Sơn Minh sửng sốt một chút, khoát tay, “Không liên quan gì đến thất đức cả, người gieo cái bớt lên trên mặt quận chúa này cũng không phải là ai khác, chính là lệnh sư ngài Đông Quách Hạo Nhiên.”
“Là ông ta?” Ngưu Hữu Đạo càng thêm kinh ngạc, không nghĩ tới người hắn vừa mắng thất đức chính mình cái vị gọi là sư phụ của hắn kia, hỏi lại “Vì sao ông ấy muốn hại quận chúa?”
“Cũng chưa nói tới làm hại. Khi xưa lúc quận chúa vừa ra đời, cả ngày khóc lóc nỉ non không ngừng, tiên vương tìm lương y khắp nơi cũng thúc thủ vô sách, vừa đúng lúc ấy lệnh sư đi vào, vương gia liền mời lệnh sư tới xem xét hỗ trợ. . . . . .” Mông Sơn Minh đem tiền căn hậu quả chuyện năm đó kể lại.
“Lại có loại chuyện này luôn?” Ngưu Hữu Đạo nghe kể xong nhíu mày nói thầm, “Nghịch thiên cải mệnh, ‘trước ngọt sau đắng’, đổi thành ‘trước đắng sau ngọt’, thật hay giả vậy? Loại lời này mà các ngươi cũng tin sao?”
Mông Sơn Minh thở dài: “Chuyện này nghe đúng là có chút huyền diệu khó giải thích, thế nhưng sự thực đúng là như vậy, sau khi gieo cái bớt này xuống rồi, quận chúa thật sự đã ngừng khóc lóc nỉ non, hơn nữa còn tươi cười ra tiếng. Về sau chuyện tình tựa hồ cũng xác nhận như lời lệnh sư nói, với lại thử nghĩ, nếu không phải dung mạo quận chúa có vấn đề, sợ là 15~16 tuổi liền đã lấy chồng, sau đó vương phủ gặp phải tai kiếp không biết hậu quả sẽ thế nào nữa, có thể nói quận chúa đúng là tránh thoát được một kiếp a!”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, cảm thấy tựa hồ cũng có chút đạo lý, Ninh vương xảy ra chuyện, bao nhiêu người nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, khi đó hạ tràng của Thương Thục Thanh sẽ như thế nào không cần phải nói, coi như chưa có lấy chồng, nếu nàng thật sự là nữ tử có dung mạo, còn không biết sẽ phải gánh chịu khuất nhục gì nữa, nói là tránh thoát được một kiếp cũng không đủ.
Nghe được chuyện này, hắn tựa hồ minh bạch được một chút gì đó, thử hỏi: “Vậy Mông soái tới là muốn bảo ta hóa giải ác ban trên mặt quận chúa phải không?”
Mông Sơn Minh: “Đạo gia thừa nhận truyền thừa của Đông Quách tiên sinh, nếu đây là ‘nhân’ Đông Quách tiên sinh gieo xuống, chắc hẳn Đạo gia sẽ có biện pháp chấm dứt phần ‘quả’ này. Chỉ cần quận chúa khôi phục dung mạo bình thường, chắc hẳn không khó tìm được lương phối.”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Các ngươi cũng không phải là không biết, thời điểm ta gặp ông ấy, chưa nói được mấy câu ông ấy liền chết, căn bản là không có truyền thừa cho ta cái gì cả, ta bị giam lỏng ở tại Thượng Thanh tông, cũng không có học được cái gì, thật sự không biết biện pháp hóa giải thứ này. Nếu không như vậy đi, cũng không vội giải quyết nó, đợi ta tìm cơ hội thích hợp, đi hỏi mấy người Thượng Thanh tông một chút thử, xem bọn hắn có biện pháp gì hay không, nếu như có thể thực hiện, ta nhất định bắt Thượng Thanh tông trả lại cho quận chúa khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn.”
“Cũng chỉ có thể như vậy. . . . . .” Mông Sơn Minh gật nhẹ đầu, có mấy lời đến cửa miệng vẫn là nhịn được không nói ra.
Phát hiện ý nghĩ của chính mình bao gồm cả mấy người vương gia dù sao đi nữa cũng hơi là mong muốn đơn phương, trước mắt tướng mạo quận chúa như này, bằng thân phận địa vị của đối phương bây giờ, muốn bắt đối phương tiếp nhận khó tránh khỏi có chút ép buộc,
Chuyện đến chân vẫn cảm thấy xách loại chuyện này ra nói không được thích hợp, lỡ nói toạc ra mà đối phương cự tuyệt, thì tất cả mọi người đều xấu hổ.
Ngẫm lại vẫn là quyết định theo như lời đối phương nói vậy, xem xem Thượng Thanh tông có thể chữa trị ác ban trên mặt quận chúa được không, rồi lại nói sau.
Nghĩ xong liền bỏ chuyện này qua một bên, cười nói: “Đạo gia cũng biết mà, quận chúa đã quá quen với dung mạo của nàng rồi, cũng không phải là người thích náo nhiệt nữa, ở Thanh Sơn quận hay là ở phủ thành, đối với quận chúa mà nói đều là như nhau cả. Mà quận chúa ở lại chỗ Đạo gia bên kia cũng có thể làm người trung gian cho bên này, có chuyện gì có thể nhờ quận chúa câu thông cho hai bên luôn.”
Ngưu Hữu Đạo hơi có vẻ do dự, có một số chuyện lòng dạ biết rõ, thế nhưng cũng không dám xuyên phá, chỉ có thể là giả bộ hồ đồ, cuối cùng vẫn là gật nhẹ đầu.
Thấy hắn đáp ứng, Mông Sơn Minh liền không còn nói gì nữa, lảng sang chuyện khác, “Vừa nhận được tin tức từ phía Kim Châu bên kia, Hải Như Nguyệt đã sinh hạ được một đứa nhi tử, không biết có ảnh hưởng kết minh của song phương hay không.”
Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn, “Nàng ta không phải mới kết hôn với Lê Vô Hoa được chừng nửa năm thôi sao? Nhanh như vậy liền đã sinh rồi, sinh non sao?”
Mông Sơn Minh: “Nói là sinh non, nhưng căn cứ một chút tin đồn nghe được, hẳn là không phải sinh non, có lẽ đã sớm có câu kết với Lê Vô Hoa rồi.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha lắc đầu, “Nữ nhân này thật đúng là, thế mà dùng loại phương thức này để tự bảo vệ mình. Việc kết minh hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần Kim Châu duy trì trạng thái tự lập, liền sẽ không dễ tuỳ tiện bỏ qua sự ủng hộ của Nam Châu bên này. Quay đầu ta sẽ tự mình đi Kim Châu một chuyến, chúc mừng một chút, thuận tiện nhìn xem tình huống luôn.”
Mông Sơn Minh tựa hồ nhớ ra cái gì đó, khẽ than nhẹ: “Nữ nhân này cũng không dễ dàng, nhớ năm đó là một nha đầu rất đơn thuần, không nghĩ tới hôm nay lại đi đến một bước này.”
Hai người lại đàm luận một hồi sau, Mông Sơn Minh cáo từ.
Ngưu Hữu Đạo đích thân đưa tiễn ra ngoài cửa, trước khi chia tay, Mông Sơn Minh lại nhắc tới một chuyện, “Mới nãy không lâu, vương gia đã an bài người, đưa hai mỹ cơ kia đi Bắc Châu, nói là trả lại cho Phượng gia.” Dứt lời, phất phất tay, ra hiệu cho La Đại An đẩy xe lăn lục cục rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở tại ngoài cửa viện như có suy nghĩ điều gì đó, phương pháp xử lý của Thương Triều Tông như này coi như thỏa đáng, nếu thật sự trực tiếp giết đi, không khỏi tỏ ra quá mức vô tình, quá mức tâm ngoan thủ lạt, trả lại cho Phượng gia, để Phượng gia tự xử lý, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Thu hồi suy nghĩ, quay người, trực tiếp đi thẳng tới chỗ Quản Phương Nghi bên kia.
Cửa phòng Quản Phương Nghi đóng chặt, Ngưu Hữu Đạo gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng Quản Phương Nghi la lối: ”Đang tắm!” Tựa hồ đã đoán ra được là người nào gõ cửa.
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, thi pháp đẩy chốt cài phía sau ra rồi tiến vào, kết quả phát hiện đúng là không phải nói xạo mình, thật sự là đang tắm thật.
Có điều ở phía trước thùng tắm đã có một tấm màn lụa rủ xuống che chắn lại, phía sau tấm lụa, bóng người như ẩn như hiện, Ngưu Hữu Đạo quanh quẩn qua lại bên ngoài tấm màn cười gượng nói, “Nghe lộn.”
“Lộn cái đầu ngươi!” Quản Phương Nghi lập tức mắng chửi, “May mắn lão nương đã lường trước, sớm chuẩn bị đề phòng tên khốn ngươi lẻn vào!”
Ngưu Hữu Đạo không dây dưa với nàng, “Nói chính sự, lát nữa lấy ra 100 vạn, đưa cho người Ngũ Lương sơn đem tới Vạn Thú môn giao cho Triều Thắng Hoài.”
“Không đưa!” Quản Phương Nghi quả quyết cự tuyệt.
Nàng cự tuyệt kệ nàng, Ngưu Hữu Đạo cũng không dài dòng, ngón tay kéo tấm màn xích qua một chút, xong xoay người rời đi, để cho nàng mắng không khí đi.
Người cần mắng đã đi mất dạng, Quản Phương Nghi cũng không mắng được nữa, buông hai tay đang che ngực ra, ngồi ở trong thùng nước tắm, múc nước dội lên người, nhíu mày lẩm bẩm một mình.
Nàng có chút không nghĩ ra, còn nợ Triều Thắng Hoài tới 400 vạn, muốn trả còn không chịu trả cho xong, chỉ trả có 100 vạn là có ý gì, cũng không biết Ngưu Hữu Đạo đang muốn làm chuyện xấu gì nữa đây. . . . . .
Sáng sớm ngày kế tiếp, đám người Thương Triều Tông đến bên này đưa tiễn, Quản Phương Nghi ra hiệu cho người đi tiếp nhận hành trang trên tay Thương Thục Thanh.
Song phương khách khí xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo đi tới bên cạnh Phượng Nhược Nam, Phượng Nhược Nam cũng tới đưa tiễn.
“Vương phi gánh vác chức trách lớn là nối dõi tông đường cho vương gia, hiện tại quá gầy, làm như bị vương gia ngược đãi không bằng ý.” Ngưu Hữu Đạo cười, trêu chọc nàng một câu.
Thương Triều Tông nghe vậy toàn thân không được tự nhiên.
Phượng Nhược Nam hơi cúi đầu, nói khẽ: “Đạo gia lên đường bình an.”
Lúc Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua chào khách sáo với Mông Sơn Minh, nhìn thấy trên tay La Đại An luôn mang theo hai cây thương, không khỏi hỏi thăm, “Đại An, ngươi đi đâu trên tay đều mang theo hai cây thương để làm gì vậy?”
Hắn và La Đại An có nhận biết, năm đó lúc trốn ở tiểu sơn thôn kia để đột phá Trúc Cơ kỳ liền quen biết.
La Đại An liếc mắt nhìn Mông Sơn Minh, có chút ngượng ngùng gãi đầu nói: “Sư phụ nói, trong vòng 5 năm thương không được rời tay, cần dung hợp với thương tới cảnh giới điều khiển tự nhiên như là cánh tay vậy.”
Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, đã hiểu, mỉm cười.
Quản Phương Nghi đứng bên cạnh vô ý thức nhìn xuống bảo kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo một chút.
“Đại An, nhớ kỹ, chuyện của phụ thân ngươi, không có liên quan gì đến vương phi, điểm này ta có thể cam đoan. Phượng gia là Phượng gia, vương phi là vương phi, vương phi cũng là người bị hại, vương phi vĩnh viễn đứng về phía vương gia. Là một nam nhân, không thể không biết phân biệt trái phải, nếu ngay cả điều này cũng không làm được, còn nói cái gì đến tương lai. Đại An, nếu như để cho ta biết được, ngươi bất kính với vương phi, cẩn thận ta thu thập ngươi!” Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ bả vai La Đại An, hỏi lại: Đã nghe rõ chưa?”
Đây mới là mục đich của hắn khi cố ý tìm La Đại An nói chuyện.
La Đại An cúi đầu dạ.
Quản Phương Nghi bày ra bộ dáng tươi cười chân thành, liếc mắt nhìn xem phản ứng của mọi người, lời nói nhìn như đang răn dạy thiếu niên này, khiến cho chư vị ở đây đều có thần sắc khác nhau, Mông Sơn Minh cụp mắt yên lặng.
Song phương như vậy cáo biệt, một nhóm khống chế phi cầm bay lên không.
Phượng Nhược Nam đứng ở trong đình viện, đưa mắt nhìn theo, vành mắt đỏ cả lên, cắn chặt môi, không để cho mình bật ra tiếng khóc. . . . . .
Ra khỏi phủ thành, mấy con phi cầm càng bay lên cao hơn, gió mây ‘vù vù’ lướt qua.
Thương Thục Thanh tâm tình vui vẻ, loại cảm giác bay trên trời này nàng nhớ mang máng khi còn bé đã từng trải qua mấy lần, chợt nhìn thấy con phi cầm chở đám người Ngưu Hữu Đạo rẽ ngoặt thay đổi phương hướng, tách ra bay đi xa, không khỏi quay qua hỏi Hạ Hoa, “Hạ chưởng môn, mấy người Đạo gia bọn họ đi đâu vậy?”
Hạ Hoa: “Không biết, nói là có việc cần đi làm, bảo chúng ta về Thanh Sơn quận trước đi.”
Thương Thục Thanh: “Khi nào thì trở về?”
Hạ Hoa cười khổ: “Phong cách hành sự của hắn luôn luôn như là thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, sẽ không nói rõ với người khác, ngươi hỏi ta, ta cũng không biết.”
Thương Thục Thanh quay đầu lại nhìn theo bóng dáng đi xa, trong lòng có chút thất vọng mất mát.
Sáng sớm hôm qua muốn tới chải đầu cho Ngưu Hữu Đạo, kết quả Ngưu Hữu Đạo đóng giả gã sai vặt đi mất, sáng nay muốn đi tới chải đầu, cân nhắc sáng sớm liền muốn rời đi chung rồi, nên không có qua, ai ngờ vừa ra phủ thành lại phải tách ra, thật vất vả mới có dịp gặp lại, ngay cả đường đường chính chính nói mấy câu cũng chưa có kịp nói nữa.