Đạo Quân

Chương 559: Làm tròn lời hứa

Edit: Luna Huang

Đằng sau đó Long Hưu lại hỏi thăm chuyện Thiệu Bình Ba, Ngưu Hữu Đạo phụng bồi trò chuyện hàn huyên.

Long Hưu cũng không có nhất mực bồi hắn tán phét, có thể gặp hắn đã coi như là cho hắn đủ mặt mũi rồi, đương nhiên là cũng không có vội vã đuổi hắn đi, giữ Ngưu Hữu Đạo ở lại đây chơi mấy ngày.

Ngưu Hữu Đạo lại không muốn lưu lại, ở lại đây quá bị động, bèn lấy cớ có việc xin cáo từ.

Long Hưu cũng không có miễn cưỡng, sai Dịch Thư thay mặt đi tiễn khách.

Thời điểm xuống núi, Ngưu Hữu Đạo chợt đưa tay ra ôm vòng eo Quản Phương Nghi cùng song hành.

Quản Phương Nghi muốn quay người hất ra rồi mắng, Ngưu Hữu Đạo bèn nói nhỏ ngăn lại, “Đừng động.”

Quản Phương Nghi liếc qua, chú ý tới ánh mắt của hắn, ngẩn người, ý thức được cái gì, nội tâm kinh nghi bất định, biết Ngưu Hữu Đạo làm như vậy khẳng định là có mục đích gì đó, liền giả vờ phối hợp theo, khiến cho hai người trông rất thân mật, không phải là mối quan hệ bình thường.

Dịch Thư vốn cũng không quá chào đón hai người, tuy là tiễn khách, nhưng lại đi theo ở phía sau một khoảng không xa cũng không gần, nhìn thấy cảnh đó, nhìn thấy bàn tay Ngưu Hữu Đạo đều sắp bợ đến phần mông của người nào đó luôn rồi, mặt mũi lập tức tràn đầy khinh bỉ.

Dưới ban ngày ban mặt, làm điều đồi phong bại tục, một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, còn kém chút nữa khiến cho nàng buồn nôn.

Trên đường đi, dưới sự ám chỉ của Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi thậm chí còn chủ động xoắn lấy một cánh tay của Ngưu Hữu Đạo.

Sau khi ra khỏi sơn môn về sau, gặp lại Ngô lão nhị đang trông coi phi cầm chờ đợi, sau đó cả nhóm bay lên không.

Nhìn lại Tiêu Dao cung ở sau lưng đang từ từ xa rời, Quản Phương Nghi lúc này mới thấp giọng hỏi: “Tình huống như thế nào rồi?”

Ngưu Hữu Đạo đáp lại, “Long Hưu muốn tác hợp ta với Dịch Thư.”

Quản Phương Nghi kinh ngạc, “Hắn bảo ngươi cưới Dịch Thư á?”

“Hắn đường đường là cung chủ Tiêu Dao cung, làm sao dám nói thẳng ra việc lấy đồ đệ ra thông gia, chỉ ám chỉ trong lời nói thôi, muốn ta chủ động. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo lúc này mới kể lại đại khái tình huống ban nãy.


Quản Phương Nghi nghe xong vui vẻ, “Cái này là chuyện tốt a, Long Hưu là người nào chứ? Trong Phiếu Miểu các cũng có một ghế của hắn đó. Đây chính là chuyện tốt người khác muốn cầu cũng không cầu được, đừng lề mề nữa, không cần chạy tới chạy lui, trực tiếp cho người đưa sính lễ tới cầu hôn luôn, Long Hưu bận bịu mặt mũi, đã có cớ thực hiện rồi, có Long Hưu tạo áp lực, Dịch Thư có muốn không đồng ý cũng không được, ngươi nhất định sẽ ôm được mỹ nhân về nhà.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Mỹ nhân gì chứ, có đẹp bằng ngươi không? Ta thấy ngay cả xách giày cho ngươi cũng không xứng nữa là.”

Quản Phương Nghi lập tức hết sức vui vẻ hùa, “Cái đó còn phái nói sao! Ách, không đúng. . .” Dáng vẻ tươi cười bỗng nhiên ngừng lại, đổi sắc mặt, “Ngươi vừa rồi làm vậy là có ý gì? Lôi lão nương ra làm bia đỡ đạn, cố ý buồn nôn nha đầu kia có phải không?”

Nàng cũng không phải là không muốn giúp Ngưu Hữu Đạo giải quyết phiền phức, mà vấn đề là do thái độ của Ngưu Hữu Đạo, có phải chăng cho rằng thanh danh của nàng vốn thối sẵn, nên lấy ra dùng làm loại tấm mộc này rất là phù hợp đi?

“Nào có.” Ngưu Hữu Đạo không chịu thừa nhận.

Nhưng mà hắn không chịu thừa nhận cũng vô dụng, Quản Phương Nghi chửi cho một trận ngập đầu, Ngô lão nhị đang khống chế phi cầm nghe mắng cũng phải lắc lắc đầu. . .  . . .

“Sư phụ, ngài gặp hắn để làm gì vậy?”

Dịch Thư đưa tiễn khách nhân xong trở về phục mệnh, nhịn không được lên tiếng hỏi Long Hưu đang đứng chắp tay sau lưng dựa lan can nhìn ra xa xa.

Long Hưu sao có thể nói cho nàng biết chân tướng được, hỏi lại: “Thư nhi, ngươi cảm thấy tên Ngưu Hữu Đạo này như thế nào?”

Dịch Thư trực tiếp phang cho một câu, “Không dám lấy lòng.”

Long Hưu kinh ngạc, không nghĩ tới đồ đệ của mình bác bỏ Ngưu Hữu Đạo trực tiếp như vậy, lập tức quay người lại hỏi: “Không phải rất giỏi sao, làm sao lại không dám lấy lòng?”

Dịch Thư: “Tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì!”

Long Hưu nhíu mày, “Ngươi từ chỗ nào nhìn ra hắn tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì? Hắn từng vô lễ với ngươi sao?”

Dịch Thư: “Hắn dám! Sư phụ, ngài chớ thấy hắn mặt ngoài thì cung cung kính kính đối với ngài, trong lòng còn không biết nhìn Tiêu Dao cung chúng ta như thế nào nữa, trong mắt người này nhất quán không có tôn trọng bề trên, thời điểm ở tại Thượng Thanh tông liền đã dám hạ thủ với người của tôn trưởng, lúc ở tại Tề kinh còn đả thương đệ tử của Thiên Hỏa giáo, ngài không phải là không biết chuyện đó đi, ngài cảm thấy hắn có thể xem trọng Tiêu Dao cung chúng ta hơn Thiên Hỏa giáo được bao nhiêu?”

Long Hưu: “Những điều này vi sư cũng đã giải thích qua rồi mà, đó đều là do bị người ta ép cho không có đường lui, mới đánh lại, như vậy là có lỗi sao? Nếu như hắn thật sự là một tên phế vật, mặc người chém giết, ngươi cảm thấy hắn có tư cách vào trong này gặp vi sư sao?”

Dịch Thư: “Sư phụ, nhiều không nói, liền nói mối quan hệ giữa hắn với Hồng Nương Tề kinh kia, đây là chuyện người có phẩm hạnh đạo đức có thể làm được sao?”


Nhắc đến cái này, Long Hưu cũng có chút đau đầu, nghe nói lúc ở tại Phù Phương viên Tề kinh, Ngưu Hữu Đạo liền đã ở chung với Hồng Nương rất lâu, bây giờ càng là như hình với bóng, đi đâu cũng thành đôi thành cặp luôn rồi.

Đồ đệ này của hắn vừa trong vừa sạch, đem đi gả cho tên Ngưu Hữu Đạo đã từng ly dị kia xem như quá ủy khuất rồi.

Mà chuyện đã từng thì cũng thôi đi, với Đường Nghi kia còn có thể nói là do thân bất do kỷ, thế nhưng hiện tại với ả Hồng Nương này thì là sao? Thanh danh của ả Hồng Nương này như thế nào còn cần phải nhiều lời sao, hắn phát hiện, thằng nhóc Ngưu Hữu Đạo tuổi còn quá trẻ này không có chút yêu quý thanh danh của chính mình nào, đây không phải là tự hủy tiền đồ a?

Chính vì vậy, hắn mới có chút đau đầu, có mấy lời ở tại Tiêu Dao cung cũng không có biện pháp mở miệng ra thương lượng với những người khác, một tên Ngưu Hữu Đạo có quan hệ lung tung như vậy, ngươi đường đường là chưởng môn Tiêu Dao cung, vì muốn lung lạc tới tay, lại không tiếc đem để tử ruột của mình ra gả, phải chăng đã quá vô sỉ rồi hay không? Không nói tới người ngoài nhìn thế nào, để người trong Tiêu Dao cung biết thì sẽ nghĩ hắn như thế nào?

Cho nên hắn mới hi vọng Ngưu Hữu Đạo chủ động một chút.

Trầm mặc một lát, Long Hưu từ từ nói: “Chuyện này có khả năng liên quan tới kinh nghiệm vào đời sớm của hắn đi, sư phụ chết sớm, bên người luôn thiếu khuyết người quản giáo, cho nên có chút phóng túng. Người trẻ tuổi mà, có mấy hành vi có thể lý giải được.”

Dịch Thư hơi kinh ngạc, hồ nghi hỏi: “Sư phụ, làm sao con cảm giác ngài đang còn nói đỡ giúp cho hắn vậy?”

“Có sao?” Long Hưu không thừa nhận, có điều lại tận tình khuyên bảo: “Vi sư lúc còn trẻ cũng đã từng hồ đồ, ai cũng từng có một thời tuổi trẻ hoang đường mà, nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn ở trước mắt, cần phải nhìn lâu dài! Vi sư có ý là, Ngưu Hữu Đạo này vẫn có chỗ được, nếu không Ngọc Thương làm sao lại để cho chất tử của ổng bái hắn làm thầy? Một người không thể chỉ nhìn điểm yếu kém không, cũng phải nhìn sở trường của hắn nữa, đây là điều ta hi vọng ngươi nhìn vào người ta mà học tập.”

Dịch Thư đưa ngón tay chỉ chỉ chính mình, khó có thể tin nói: “Sư phụ bảo con đi học tập hắn á?”

Sắc mặt Long Hưu bỗng nhiên biến đổi, đột nhiên chỉ về phía nàng giận dữ mắng mỏ, “Ta nói, là học tập sở trường của người ta! Ngươi cho rằng ngươi là đệ tử Tiêu Dao cung liền có thể không gì không làm được sao? Nếu như ngươi có loại thái độ này, nhất định phải sớm thay đổi, nghe kỹ cho ta, về sau nếu không có việc gì liền thường xuyên chạy tới Thanh Sơn quận đi, đi tiếp xúc với người ta nhiều vào, đã nghe rõ chưa hả?”

Thấy hắn nổi giận, Dịch Thư đành phải cúi đầu dạ, “Vâng!”

Đơn thuần chỉ là vâng dạ qua loa mặt ngoài, còn trong lòng thì lại xem thường.

. . .  . . .

Hai con Hắc Ngọc Điêu xoay vài vòng trên dãy núi mênh mông một trận, sau đó hạ xuống một chỗ đỉnh núi, Đoàn Hổ, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng nhảy xuống.

Trong rừng một người nhảy lên đi ra, chính là nhân thủ Ngũ Lương sơn bố trí ẩn nấp một vùng quanh Vạn Thú môn.


Ba người Đoàn Hổ không quen hắn, nhưng đã có thấy qua, đối phương lại biết ba người bọn hắn, biết là người ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Song phương chạm mặt, sau khi bắt chuyện qua về sau, Đoàn Hổ hỏi: “Nhân thủ đã đến đông đủ chưa?”

Đối phương đáp, “Trước đó đều đã tập kết xong.”

“Tốt, lập tức xuất phát!” Đoàn Hổ gật đầu phất tay.

Giữa trưa, đệ tử Ngũ Lương sơn kia xuất hiện ở ngoài sơn môn Vạn Thú môn, tự xưng là Hắc Ngũ với đệ tử gác cổng, nói là bằng hữu của Triều Thắng Hoài, làm phiền thông báo giúp.

Không bao lâu sau, Triều Thắng Hoài liền từ trong Vạn Thú môn bay lượn đến, nghe được hai chữ ‘Hắc Ngũ’ liền hãi hùng khiếp vía, nói là có tật giật mình cũng không đủ, cấp tốc chạy đến ngay.

Nhìn thấy người ở ngoài sơn môn cũng không nhận ra, có điều vẫn là cấp tốc đi ra khỏi sơn môn, kéo người qua một bên, hỏi: “Chúng ta quen biết sao?”

Đệ tử kia đáp: “Người Vạn Tượng thành đến đây để thực hiện lời hứa hẹn trước đó Đạo gia đã hứa với ngươi.”

Triều Thắng Hoài nghe vậy cũng không có lập tức đi cùng hắn, sợ Ngưu Hữu Đạo giết người diệt khẩu, hỏi rõ địa chỉ gặp mặt trong thành, rồi để đệ tử kia đi trước, nói lát nữa hắn sẽ đi tới sau.

Hắn vừa trở về Vạn Thú môn, lập tức kéo một đám đồng môn xuống núi uống rượu, đi khách sạn Thiên Vận trong Vạn Tượng thành .

Sau khi cùng đồng môn ăn uống xong, hắn tìm lý do đi lên lầu trên khách sạn, gõ cửa một gian phòng.

Trong phòng có người đang chờ đợi hắn, chính là Đoàn Hổ.

Song phương chứng thực thân phận của nhau xong, Triều Thắng Hoài hơi ra ám hiệu một chút, như nói ở chung quanh nơi này đều là người của hắn.

Đoàn Hổ chỉ cười cười, đưa tay mời đối phương ngồi xuống, móc ra một xấp kim phiếu, đẩy tới trước mặt hắn, nói: “Chỗ này là 100 vạn! Đạo gia nhắn ta chuyển cáo, gần nhất có phát sinh một chút xung đột với Bắc Châu bên kia, hao tốn không nhỏ, tiền bạc hơi thiếu hụt chút, 300 vạn còn lại sẽ không thiếu Triều huynh, hồi sau sẽ đưa thêm.”

Có đưa là đã không tệ rồi, Triều Thắng Hoài nguyên bản đã dự bị sẵn là không lấy được rồi, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo còn có thể thủ tín, lại đưa tới một phần.

Bắt kim phiếu trên bàn kiểm kê xong, vừa mới cất vào trong ngực, Đoàn Hổ lại nói với hắn: “Đạo gia còn bảo ta mang theo ít nhân thủ đến, nói là Triều huynh có việc muốn an bài chúng ta đi làm.”

Nói đến chuyện này, Triều Thắng Hoài có chút nổi nóng, Ngưu Hữu Đạo nói đi là đi luôn, chuyện đã đáp ứng hắn vẫn chưa có xử lý, mấy đồng môn tham dự làm chuyện kia khiến hắn ngày đêm nơm nớp lo sợ.

Mấu chốt là mấy vị kia không coi hắn là người ngoài, có việc gì cứ đi tìm hắn, không khỏi đánh giá năng lực của hắn quá cao đi, nếu hắn thật có bản lãnh này, hắn cần phải bí quá hoá liều sao?


Hắn sợ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, cũng từng có nghĩ tự mình động thủ, thế nhưng mấy vị kia bây giờ đang đi thân cận cùng hắn, trong môn có không ít người biết, thời điểm để cho người ta biến mất hắn nhất định phải chứng minh được bản thân hắn không có ở cùng một chỗ với những người kia mới dược.

Cũng đã từng nghĩ qua tìm người ngoài động thủ, thế nhưng lại không dám, tìm người ngoài làm chuyện này, không khác gì đưa cái chuôi cho họ nắm, tương lai sẽ không được an bình.

Nhìn chung quanh một lượt, Triều Thắng Hoài ra hiệu hắn đưa lỗ tai tới, rồi thì thầm bên tai Đoàn Hổ mấy câu.

Đoàn Hổ nhẹ gật đầu, biểu thị đã biết.

Hai cái đầu tụ lại tách ra, Triều Thắng Hoài cắn răng nói: “Sáng mai ta muốn nhìn thấy thủ cấp của bọn hắn.”

“Yên tâm, không thành vấn đề. Sáng mai bên ngoài cửa thành Đông, ở dưới gốc cây cổ thụ kia, ta sẽ chôn ở đó.”

. . .  . . .

Đêm hôm nay, Triều Thắng Hoài tìm cái cớ thích hợp ra ngoài làm nhiệm vụ, kéo một đám đồng môn đi cùng một đêm, mặt ngoài nhìn như cười cười nói nói, nhưng nội tâm thì cực kỳ không bình tĩnh.

Bốn vị đồng môn kia đã bị hắn lừa xuống núi, với lý do đi gặp người chắp nối lấy đồ vật.

Hắn cực kỳ lo lắng phía Ngưu Hữu Đạo bên kia bị thất thủ, một khi thất thủ để cho đứa nào chạy về lại, đứa nào chạy về được tất nhiên đã biết mình bị lừa, lúc ấy hắn liền thảm rồi.

Thế nhưng lại tự an ủi bản thân, nghĩ đây không phải là việc nhỏ, Ngưu Hữu Đạo biết rõ hậu quả khi bị tiết lộ phong thanh, hẳn là sẽ làm việc thích đáng.

Thật vất vả nhịn cho đến hừng đông, trong môn truyền ra phong thanh, nói bốn người kia chưa được cho phép dám tự tiện ra ngoài cả đêm không về, đã phái nhân thủ ra đi tìm.

Bản thân Triều Thắng Hoài cũng bị nhân viên quản sự trong môn tìm tới trước tiên, hỏi hắn có biết bốn người kia đi đâu không, hắn tự nhiên là nói cái gì cũng không biết.

Đằng sau đó, cũng tự dẫn theo bốn người có quan hệ không tệ, chủ động yêu cầu xuống núi hỗ trợ tìm kiếm.

Hắn tìm đến gốc cây cổ thụ ngoài cửa thành kia, vết tích mặt đất vẫn còn nguyên, nào có dấu hiệu chôn qua vật gì đâu, lại mở rộng phạm vi lục soát, vẫn là không có cái gì.

Bất đắc dĩ, hắn lại cấp tốc chạy tới Vạn Tượng thành, đi vào khách sạn Thiên Vận tìm Đoàn Hổ.

Trong khách sạn nơi nào còn bóng dáng của Đoàn Hổ, người trong khách sạn nói, khách nhân từ tối hôm qua liền đã trả phòng rời đi rồi.

Triều Thắng Hoài ra khỏi khách sạn, tâm trạng hãi hùng khiếp vía không thôi, không biết đám Đoàn Hổ bên kia có ý gì, là không có động thủ, hay là động thủ thành công rồi nhưng quên mất chuyện đã đáp ứng? Loại chuyện này sao có thể quên được?

Hắn hiện tại hận không thể mọc ra hai cánh, để lập tức bay đến Nam Châu tìm Ngưu Hữu Đạo làm cho rõ ràng. . .  . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận