Đạo Quân

Chương 560: Giết

Edit: Luna Huang

Yến Kinh, Đại Tư Không phủ, trong một gian phòng an tĩnh, có đặt ba tấm trường án*, ba khối bồ đoàn. (*bàn dài)

Một tấm trường án được đặt nằm ngang ở vị trí chủ thượng, Đồng Mạch đang ngồi ngay ngắn ở phía sau đó.

Phía ben dưới hai bên trái phải cũng có một tấm, hai người đang ngồi đằng sau rõ ràng là nguyên thế lực khống chế Nam Châu, chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang cùng chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi.

Một phen nói chuyện thật lâu sau, hai vị chưởng môn ít nhiều vẫn còn có lo nghĩ, Tào Ngọc Nhi thử hỏi: “Tướng gia, việc này có thể được tam đại phái đồng ý hay không?”

Đồng Mạch lạnh nhạt nói: “Cơ hội không phải do người khác đồng ý mà đến, rất nhiều thời điểm là do chính bản thân mình tự tranh thủ được, ngươi không làm liền vĩnh viễn không có cơ hội, chẳng lẽ hai vị không muốn quay về Nam Châu, cho đệ tử hai phái một cái công đạo sao?”

Kim Vô Quang: “Tướng gia nói có lý, chỉ là, nếu như tam đại phái phản đối thì phải làm sao đây?”

Đồng Mạch liếc xéo một cái, nói thầm trong lòng, nếu như tam đại phái mà ủng hộ, ta còn cần tìm đến các ngươi sao? Bèn vuốt râu nói: “Phản đối cái gì? Triều đình còn không sợ, các ngươi sợ cái gì? Triều đình sẽ tự thương lượng với tam đại phái. Nếu các ngươi thực sự thấy sợ hãi, bản tướng cũng không miễn cưỡng các ngươi, tự sẽ có người nguyện ý phối hợp triều đình đại quân.”

Kim Vô Quang vội nói: “Tại hạ cũng không phải có ý này, chỉ là có ý tốt muốn cảnh tỉnh trước một câu.” Nói rồi cùng Tào Ngọc Nhi liếc nhau, hai người cùng đứng lên, chắp tay nói: “Chân Linh viện, Phi Hoa các, nguyện ý tùy thời sẽ phối hợp đại quân triều đình chinh phạt!”

Đợi hai người rời đi, Đồng Mạch đứng dậy, đi đến một bên, đẩy ra cửa gian phòng kế bên, bên trong có một người đang ngồi xếp bằng chờ sẵn ở đó.

Ca Miểu Thủy ở bên trong từ từ uống trà, chậm rãi nói: “Nếu chỉ có thực lực hai nhà bọn họ sợ là chưa chắc ổn thỏa.”

Đồng Mạch: “Đầu năm nay, môn phái muốn kiếm cơm ăn còn nhiều, hồi sau lại tìm thêm hai nhà nữa vậy. Sở dĩ tìm hai nhà bọn hắn, là biết bọn hắn lâu nay làm chó nhà có tang như vậy sẽ rất không cam tâm, một khi ra sân, tất nhiên sẽ liều mạng. Việc này ngươi không cần lo lắng, Nam Châu cùng Kim Châu bên kia thế nào rồi?”

Ca Miểu Thủy yên lặng một lúc nói: “Phía Nam Châu bên kia, ta sẽ mau chóng liên hệ Đại Thiền sơn, bọn hắn có đáp ứng hay không đã không còn là vấn đề lớn. Còn phía Kim Châu bên kia, Hải Vô Cực đã cho bệ hạ cam đoan rồi, sẽ không để cho Kim Châu xuất thủ quấy nhiễu.”

Đồng Mạch gật đầu, “Vậy là tốt rồi!”

. . .  . . .


Chân trời xuất hiện vệt sáng màu trắng bạc.

Phía Tây Kim Châu, trên con đường từ Bình Châu thông sang Kim Châu, có một tòa dịch trạm khác hẳn so với dịch trạm bình thường, có nhiều hơn không ít thủ vệ, được đề phòng sâm nghiêm, hết thảy khách qua đường muốn tiến vào dịch trạm nghỉ chân đều bị cự tuyệt không cho vào.

Một con Hắc Ngọc Điêu đón tia nắng ban mai hạ xuống trong dịch trạm, ba tên hoạn quan nhảy xuống.

Một tên hoạn quan cầm kiếm đứng canh giữ trên bậc thềm cửa ra vào dịch trạm thấy thế rút kiếm, đi xuống bậc thang, chắp tay với người cầm đầu hơi mập mạp vừa nhảy xuống nói: “Hoàng công công, ngài sao lại tới đây?”

Hoàng công công kia cười tủm tỉm nói: “Có việc cần bẩm báo cho chưởng lệnh, đi thông báo đi.”

Thái giám cầm kiếm quay đầu lại nhìn cửa sổ của một gian phòng nào đó một chút, xem chừng người ở bên trong còn chưa có dậy, có chút không dám tùy tiện quấy rầy, liền cười hỏi: “Hoàng công công, sao không dùng Kim Sí đưa tin tới là được, có chuyện gì mà còn phải làm phiền ngài đích thân đi một chuyến vậy?”

Khuôn mặt tươi cười của Hoàng công công chợt tắt, trầm giọng mắng: “Nói nhảm, không có chuyện quan trọng ta từ kinh thành thật xa chạy tới đây làm gì, mau đi thông báo đi!”

Thái giám cầm kiếm hơi hạ thấp người nói, “Ngài chờ một lát.”

Nói rồi cấp tốc quay người bước đi, chạy vào khách sạn, trên đường đi lầu hai, bước qua tầng tầng thủ vệ, tới gõ một cái cửa phòng.

Trong phòng truyền đến một giọng nói lanh lảnh, “Vào đi!”

Thái giám cầm kiếm lúc này mới đẩy cửa đi vào, mượn ánh sáng Nguyệt Điệp bên trong, nhìn xem khuôn mặt hắn tử mặc áo ngắn màu trắng đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường, tóc tai bù xù rủ xuống vai.

Người này là thái giám thân cận ở bên người hoàng đế Triệu quốc Hải Vô Cực, Triệu Sâm, trung xa phủ lệnh.

Thái giám cầm kiếm đến gần thấp giọng nói: “Chưởng lệnh, Hoàng Tạ – Hoàng công công tới, nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài.”

Khuôn mặt bị mái tóc rủ che mất nửa khuôn mặt, hai mắt Triệu Sâm bỗng nhiên mở ra, hai con ngươi chậm rãi lay động, từ từ đáp “Ừ” một tiếng.

Thái giám cầm kiếm cấp tốc lui ra.

Chỉ chốc lát sau cửa lại mở, Hoàng Tạ đi vào, người sau cũng đến trước giường chắp tay hành lễ, “Chưởng lệnh.”


Triệu Sâm hơi nghiêng đầu nhìn xem hắn, ngữ điệu lạnh lùng nói: “Ngươi từ thật xa chạy tới, có phải kinh thành đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Hoàng Tạ chưa đáp, mà quay đầu phất tay với thái giám cầm kiếm, ra hiệu lui ra, cũng ra lệnh cưỡng chế, “Bảo người ngoài cửa thối lui ra, chưa được cho phép , bất kỳ người nào cũng không được đến gần.”

Thái giám cầm kiếm nhìn Triệu Sâm một chút, thấy lão không có phản ứng gì, mới ứng tiếng đáp “vâng”, lúc rời khỏi đóng cửa lại, ngay sau đó bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân rời đi.

Lúc này Hoàng Tạ mới bước tới gần Triệu Sâm, từ trong tay áo lấy ra một trang giấy, mở ra đưa cho Triệu Sâm nhìn.

Chỉ thấy trên trang giấy ố vàng có con dấu đỏ tươi, phía trên thình lình có phê một chứ “Giết” bắt mắt bên trên.

Ánh mắt Triệu Sâm hơi ngưng trọng, rút trang giấy trên tay đối phương, nhìn lại thật kỹ, nét chữ này hắn rất quen thuộc.

Xem kỹ xong, từ từ xếp trang giấy trong tay lại, hỏi: “Ai?”

Hoàng Tạ thấp giọng nói: “Trưởng công chúa cùng nghiệt chủng vừa mới ra đời kia.”

Triệu Sâm sợ hãi cả kinh, rốt cuộc hiểu rõ vì sao đối phương muốn cho lui những người khác, bệ hạ đây là muốn mưu sát muội muội ruột thịt của mình, chuyện này há có thể tuỳ tiện để tiết lộ ra ngoài.

Hắn cấp tốc đứng dậy, hai chân trần xuống giường, lách mình bước tới cửa, mở cửa nhìn ra bên ngoài một chút, rồi lại cấp tốc đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài một chút.

Xác nhận không có người nghe lén, hắn mới trở về thấp giọng hỏi: “Thái hậu có biết chuyện này không?”

Hoàng Tạ lắc đầu, “Chuyện này há có thể để cho thái hậu biết, nếu như thái hậu biết, thái hậu có thể ngăn cản hay không ngăn cản hử?”

Triệu Sâm: “Lấy tội danh gì?”

Không làm rõ ràng cái này mà nói, hắn không dám tùy tiện ra tay, dù sao đó cũng là trưởng nữ của hoàng thái hậu, giết nữ nhi của thái hậu, quay đầu thái hậu vì che đậy khuyết điểm giết hắn báo thù cho nữ nhi thì hắn phải làm sao bây giờ?

Hoàng Tạ: “Trước mắt chưa có tội danh, nhưng phủ lệnh hẳn biết rõ ràng, giết người chỉ là thứ yếu, kiếm chỉ Kim Châu mới là sự thật, sau đó tự nhiên sẽ có tội danh. Đạo lý không cần ta nhiều lời, không đắc thủ không có tội danh, đắc thủ liền sẽ có tội danh, sau đó nêu ra cũng không muộn!”


Triệu Sâm tóc tai bù xù sắc mặt nghiêm túc lên, ở trong phòng dạo bước đi lui đi tới.

Chuyến đi này của hắn vốn là ‘đại thiên tuần sát’, người cũng vừa mới đến Bình Châu, có thể là bởi vì hắn ở gần, tăng thêm thân phận địa vị của hắn cũng đầy đủ phân lượng, đột nhiên nhận được ý chỉ của Thái hậu Thương Ấu Lan, nói là hoàng đế cũng đã đồng ý, để cho hắn đại biểu Thái hậu cùng hoàng đế, tiến tới Kim Châu thăm hỏi, chúc mừng trưởng công chúa Hải Như Nguyệt vừa sinh con.

Trình độ nào đó mà nói, đây vốn là chuyện tốt, ai ngờ lại đột nhiên nhận được yêu cầu phải làm chuyện này, từ chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu rồi.

Chuyện này tuyệt đối là củ khoai nóng bỏng tay, vẫn là câu nói kia, dù sao cũng là nữ nhi của thái hậu, giết nữ nhi của thái hậu, sau này sao thái hậu có thể cho ngươi sắc mặt tốt được?

Hoàng Tạ: “Cớ gì lại do dự? Hẳn là phủ lệnh muốn kháng chỉ?”

Triệu Sâm hất mái tóc dài rủ xuống lên, bỗng nhiên quay đầu, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm lão, hắn bây giờ đang hoài nghi, phải chăng có người đang ở sau lưng giở trò quỷ, cố ý đẩy hắn ra đi làm loại chuyện này.

Hoàng Tạ giật mình, sắc mặt trở nên ôn thuận hơn.

Triệu Sâm ngữ điệu lạnh lẽo nói: “Cũng không phải là do dự, mà là đang còn suy nghĩ làm sao động thủ, phủ thứ sử đề phòng sâm nghiêm, ngay cả gặp người cũng còn khó khăn, há dễ ra tay như vậy, nếu thật có dễ ra tay như vậy, cũng không cần đợi đến bây giờ.”

Hoàng Tạ nói: “Chính là bởi vì khi bình thường không dễ ra tay, đây mới là cơ hội tốt, nữ nhi sinh con, người làm mẹ phái người tới hỏi thăm chính là chuyện hợp tình hợp lý, thêm nữa phủ lệnh có đầy đủ thân phận, nàng làm sao có thể không gặp. Phía trên bảo phủ lệnh có thể tùy thời ra tay! Đúng, lần này ta đến, là để mang đến cho phủ lệnh một thứ đồ tốt ở trong bí tàng đại nội.”

Triệu Sâm nhìn kỹ hắn.

Hoàng Tạ đưa tay vào trong tay áo, lấy ra một bao vải đựng đồ nhỏ màu vàng, nắm ở trước mặt hắn, mở bao vải ra, lộ ra một cái cây giống như là nhân sâm, hơi gầy mỏng, màu đỏ thẫm đến nỗi gần với màu đen.

Hơi xem xét tường tận xong, Triệu Sâm hỏi: “Thứ gì đây?”

Hoàng Tạ thấp giọng nói: “Vật này tên là ‘Hồng Hài Nhi’, rất là hiếm thấy, sinh trưởng ở trong đầm lầy đầy độc chướng, vừa gặp phải máu liền sẽ dị biến, thấy máu tắc thở*. Người bình thường bị nhiễm bên ngoài da, cũng sẽ bị hao tổn huyết khí, nếu là nữ tử ở thời kỳ kinh nguyệt bị lây dính vật này, thì huyết khí sẽ dần dần suy kiệt, bại huyết* mà chết, có linh đan diệu dược cũng nan giải*. Đối với người vừa sinh con, vết máu chưa hết, nữ tử huyết khí vốn đã bị hao tổn mà nói, hiệu quả càng sâu hơn, phủ lệnh chỉ cần đem vật này mài thành bột phấn, nghĩ biện pháp để nàng tiếp xúc nó, liền có thể ngồi đợi tin tức tốt.” (*bệnh nhiễm trùng máu)

Nói xong lại cột bao vải kín lại, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Triệu Sâm không chút thay đổi sắc mặt nói: “Dùng vật này, trừ được lớn, còn nhỏ phải làm sao bây giờ?”

Hoàng Tạ nói nhỏ: “Cuống rốn thời gian đầu, cũng đồng dạng như vết máu trên thân, tiểu nhi lại bú sữa mẹ, lớn dính, nhỏ há lại có thể tránh thoát?”

Triệu Sâm trầm mặc không nói gì.

Hoàng Tạ nhìn kỹ hắn.


Một lúc lâu sau, Triệu Sâm từ từ nói: “Phía trên cân nhắc kỹ chưa, hiện tại làm chuyện như vậy thích hợp sao?”

Hoàng Tạ: “Phủ lệnh tuần sát ở bên ngoài, có chút tình huống có khả năng không biết, thế cục đã có biến hóa, cơ hội tốt thu phục Kim Châu đã đến.”

“Đã có biến cố gì?”

“Yến quốc muốn động thủ với Nam Châu!”

Triệu Sâm nhìn xem hắn, chờ hắn nói phần sau.

“Phía Yến quốc bên kia, Thương Triều Tông đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thương Kiến Hùng, Thương Kiến Hùng đã không thể nhẫn nhịn Thương Triều Tông được nữa. Thương Kiến Hùng đã phái sứ giả bí mật tới gặp bệ hạ, hi vọng trong lúc bọn hắn động thủ với Nam Châu, thì bệ hạ có thể ngăn Kim Châu lại giúp. Bây giờ nhi tử của Thiệu Đăng Vân là Thiệu Bình Ba đã đầu nhập vào Tấn quốc, dẫn tới hai nước Tề, Vệ kiêng kị, đều cùng tăng nhanh số nhân mã ra biên cảnh Tấn quốc đề phòng, nên một khi nội bộ Triệu quốc có biến, hai nước Tề, Vệ sẽ vô lực can thiệp, ngược lại sẽ chỉ muốn phòng bị Tấn quốc thừa cơ làm loạn, phía Hàn quốc đang còn tranh chấp Bắc Châu cùng Yến quốc, mà bây giờ Yến quốc lại sắp phải động thủ với Nam Châu. Xung quanh Triệu quốc lúc này không có ngoại hoạn, một khi hai mẫu tử trưởng công chúa lâm nạn, như rắn mất đầu, thời khắc Kim châm tuyển người mới lên nắm giữ, nội bộ Kim Châu tất nhiên sẽ bị khuấy động, đại quân khi ấy thừa thế đánh vào, đây chính là cơ hội tốt một lần giải quyết xong Kim Châu bệnh tật này, cơ hội tốt này một khi mất đi là không thể trở lại, vì thế há có thể bỏ lỡ?”

“Thì ra là thế.” Triệu Sâm chậm rãi gật đầu, trong tay xoa tờ giấy kia nát thành bột mịn, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng, “Rút một phát động toàn thân a!”

“Đúng là như thế.” Hoàng Tạ gật đầu phụ họa.

Chờ một lúc, Hoàng Tạ rời khỏi dịch trạm, lần nữa leo lên phi cầm bay lên không, đã truyền đạt mật chỉ xong cấp tốc quay trở về kinh phục mệnh, để phía kinh thành sớm chuẩn bị.

Triệu Sâm thì cấp tốc đi rửa mặt chuẩn bị, hắn biết, chuyện tình đã đến trình độ này, hắn không muốn làm cũng không được.

Thời điểm chân trời sáng tỏ, một đoàn nhân mã xông ra khỏi dịch trạm, móng ngựa sắt cuồn cuộn nhanh chóng phi nhanh đến Kim Châu. . .  . . .

Trong một tòa thôn trang cách bên ngoài thành Kim Châu hơn mười dặm, có một gian đình viện của gia đình nông dân.

Sau tiếng gà gáy báo sáng, bốn phía ngoài viện chợt có tiếng chó sủa, từng nhà đã có khói bếp dâng lên, trời đã sáng.

Trong nội viện, Ngưu Hữu Đạo mở cửa đi ra, người hiện tại tọa trấn Kim Châu, phụ trách công việc giữ liên lạc giữa Kim Châu với Nam Châu là Phương Triết, cũng đi theo ra ngoài.

Ngưu Hữu Đạo nói chuyện cùng hắn một đêm dài, cụ thể hỏi thăm cặn kẽ tình huống Kim Châu bên này.

Tại trước khi chưa biết rõ tình huống Kim Châu như thế nào, trong lòng chưa có nắm bắt, Ngưu Hữu Đạo sẽ không mạo muội vào thành.

“Tốt, ngươi đi về trước đi.” Ngưu Hữu Đạo phất phất tay.

Phương Triết chắp tay cáo từ, đợi sau khi hắn rời đi, Quản Phương Nghi đi tới, nói: “Trong nhà gửi đến tin tức, nói đã đắc thủ, người được giam giữ tại bí địa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận