Đạo Quân

Chương 570: Vô Tâm

Edit: Luna Huang

“Trải qua cứu chữa, xác thực đã chuyển biến tốt đẹp, có nói là sau ba ngày liền có thể xuống giường.” Lê Vô Hoa vội vội vàng vàng giải thích một chút, lại tranh thủ thời gian kéo nha hoàn vừa đi ra lại, căn dặn tiến hành theo phân phó của đại phu.

Hiện tại liền đã bắt đầu chuyển biến tốt rồi? Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều âm thầm thán phục, không hổ là người của Quỷ Y.

Ngưu Hữu Đạo chú ý tới trên mặt Lê Vô Hoa còn có nước mắt.

Đợi cho Lê Vô Hoa phân phó nha hoàn xong, Tư Đồ Diệu lại hỏi: “Vị ở bên trong kia có quan hệ như thế nào với Quỷ Y vậy?”

Lê Vô Hoa vừa nghe hỏi, liền nghiêm túc nói: “Là đệ tử của Quỷ Y.”

Đệ tử của Quỷ Y? Một đám người lại nổi lòng tôn kính, thủ hạ của Quỷ Y với đệ tử của Quỷ Y tự nhiên không phải chỉ là một cái khái niệm, nhiều năm qua tu hành giới chưa từng nghe nói qua đệ tử của Quỷ Y gì cả, bên này vẻn vẹn chỉ là đã từng ghé qua, bây giờ đệ tử Quỷ Y đã chính thức xuất hiện, bị bọn hắn thấy được.

Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay vân vê cái cằm, hắn từng phái người giả mạo đệ tử Quỷ Y, không nghĩ tới lúc này lại đụng phải đệ tử Quỷ Y chính hiệu.

Rất nhanh, tiểu hài trong ngủ mê được ôm tới, Lê Vô Hoa không để ý tới đám người, lại cấp tốc đi theo tiến vào trong phòng bếp, vừa vào liền đóng cửa phòng luôn. . .

Trong phòng bếp, nam tử kiểm tra hài nhi trong tã lót kỹ càng một lượt, sắc mặt hơi có vẻ ngưng trọng, “Chậm thêm hai ngày nữa sợ là hết cứu chữa.”

“Có y thuật của tiên sinh nhất định có thể không lo.” Lê Vô Hoa nói lấy lòng, trong lòng rất là trông mông.

Nam tử lúc này phân phó nhân thủ trong phòng bếp chuẩn bị, cũng không cần ba cái nồi và bếp, chỉ một cái là được.

Nhưng trong quá trình cứu trị, nam tử rõ ràng chú ý cẩn thận hơn rất nhiều so với lúc cứu chữa Hải Như Nguyệt, hài nhi vừa mới sinh không lâu, thật sự là quá kiều nộn*. (*mềm mịn)

Tiểu hài cũng đang trong hôn mê, coi như không cần chế trụ cũng không có khóc gì. . .  . . .

Đám người chờ đợi bên ngoài, có ít người đã tản đi làm việc chính sự, có ít thì đi đi lại lại quanh quẩn một chỗ trong đình viện, có ít đứng đó, có ít thì ngồi, chờ đợi lấy.

Lần chờ đợi này kéo dài không ít thời gian, rõ ràng dài hơn thời gian cứu chữa Hải Như Nguyệt, đám người không khỏi lo lắng cho Lê Vô Hoa, đều biết Lê Vô Hoa rất coi trọng đứa con trai này, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, Lê Vô Hoa sợ là sẽ rất khó đối mặt.


Một mực chờ đến trời tối, phủ thứ sử đèn đuốc đã sáng trưng, cửa phòng bếp mới lại mở ra, một nha hoàn ôm hài nhỉ được bọc kín đi ra, trái phải có hai nha hoàn nữa cẩn thận đi theo trông chừng.

Nhìn dáng vẻ mấy nha hoàn vừa mỏi mệt lại cao hứng, có thể thấy kết quả chắc hẳn là không kém.

Lúc này Tư Đồ Diệu mới dẫn đầu đi vào trong phòng bếp, nếu như đã cứu chữa xong rồi, đi vào thì cũng không tính quấy rầy gì đi.

Nam tử kia rõ ràng trông có vẻ đã hơi thấm mệt, người bị mồ hôi ướt đẫm, đang còn cầm cái khăn lông lau mồ hôi.

Cứu chữa cho tiểu hài này quả thực hắn phả bỏ ra tinh lực không nhỏ, vì vẫn là câu nói kia, hài tử quá nhỏ, nhất định phải cẩn thận, thực cẩn thận mới được.

Lê Vô Hoa ở bên cạnh cẩn thận ton hót, nói nịnh người ta đúng là không vấn đề gì không giải quyết được, quỷ mới biết chuyện này có còn lặp lại hay không, nào dám tự cao tự đại đắc tội người ta, lỡ như lại có vấn đề gì mà nói, còn phải đi cầu xin người ta nữa, không xem như tổ tông cúng bái là không được.

Tư Đồ Diệu chắp tay, “Tiên sinh đã vất vả rồi, sắc trời đã tối, đã bảo người chuẩn bị thịt rượu. . .”

Còn chưa dứt lời, nam tử đã thuận miệng cắt ngang, “Chuẩn bị cho chút nước nóng sạch sẽ, ta muốn tắm một phát.”

“Được được được, lập tức có ngay.” Lê Vô Hoa liên tục đáp ứng, tranh thủ thời gian phất tay sai bảo hạ nhân đi làm.

Tư Đồ Diệu nín lặng, lại bị người ta làm như không thấy ở trước mặt mọi người, loại tư vị mặt nóng dán mông lạnh* này thiệt không dễ chịu. (*nhiệt tình mà bị hờ hững)

Thế nhưng nam tử này căn bản ngó lơ, thu thập đồ vật đã được dược thủy tẩy rửa vào lại trong giỏ trúc, nhấc lên, Lê Vô Hoa đưa tay ra muốn cầm giúp hắn.

Nam tử đưa tay chặn lại, đồ vật của mình đeo trên lưng mình, không khiến người ta làm thay, cứ như vậy bước đi tới một đám người đứng choán ở trước cửa.

Đám người, bao quát Tư Đồ Diệu với Ngưu Hữu Đạo, đều thành thà thành thật chủ động nhường ra một con đường, tròn mắt nhìn xem nam tử bước đi ra khỏi phòng bếp.

Lê Vô Hoa thì rất là vui vẻ đi theo sau, ra khỏi phòng bếp lại vọt lên phía trước cung cung kính kính dẫn đường.

Lão bà bị người ta nhìn thấy hết, còn nịnh nọt cung kính ngoan y như đứa cháu trai vậy? Tư Đồ Diệu một mặt cổ quái, phát hiện tên khốn kiếp Lê Vô Hoa này có phải có chút làm quá rồi hay không, lúc sư phụ còn tại thế cũng chưa từng thấy hắn cung kính như thế bao giờ.

Trong phòng bếp, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả gian phòng im ắng, chỉ còn có tiếng dập tắt bếp lửa của hai tên hạ nhân vang lên.


Quản Phương Nghi đứng xen lẫn trong trong đó âm thầm chậc chậc, cái gì gọi là ‘ngưu nhân’, đây mới gọi là ngưu nhân nè, không cần lấy quyền thế đè người, cũng có thể làm cho người ngoan ngoãn, hôm nay xem như được kiến thức.

Ngưu Hữu Đạo chợt cười khan lên tiếng, Không có chuyện thường không tìm đại phu, một khi có chuyện tìm tới đại phu, thông thường khi đối mặt với đại phu thì đều không có tôn nghiêm cái gì cả, tập quen rồi liền tốt.”

Đúng là đạo lý như thế, Tư Đồ Diệu cười khổ lắc đầu, dẫn đầu đi ra, đám người cũng lần lượt đi ra. . . . . .

Thăm qua Hải Như Nguyệt xong, Lê Vô Hoa lại đi tới gian phòng của nhi tử, ngồi xổm bên cạnh cái nôi, lần nữa kiểm tra thân thể cho nhi tử.

Tình trạng huyết khí suy kiệt xác thực đã bị chặn lại, đang còn từ từ khôi phục, nằm yên ngủ say trong tã lót, xác nhận không phải là bị hôn mê, có thể thấy được tiểu hài đã được giải thoát khỏi tình trạng bị giày vò.

Lê Vô Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, căn dặn đệ tử bên cạnh cho tiểu hài ăn uống đúng giờ.

Sau khi ra ngoài phòng, lại bước nhanh như chạy tới gian phòng đệ tử Quỷ Y đang ở tạm bên ngoại viện, thủ vệ ngoài cửa báo, người đang còn tắm rửa ở bên trong.

Thế là hắn liền ở bên ngoài chờ đợi, đi lui tới quanh quẩn một chỗ chờ.

Chờ đến khi cửa mở, đệ tử Quỷ Y đi ra, đã khôi phục lại phần khí chất nho nhã phiêu dật kia, chỉ là đã đổi thành một thân y phục màu xanh.

Lập tức có người đi vào trong thu thập dọn dẹp.

Lê Vô Hoa tiến lên chào hỏi xong, thử dò xét: “Đã chuẩn bị xong thịt rượu cho tiên sinh rồi, chưởng môn tệ phái muốn đích thân tiếp ngài.”

Nam tử nói: “Không cần, ta không thích xã giao với nhiều người.”

Được rồi! Lê Vô Hoa đành phải thuận theo, đang tính dẫn đối phương đi dùng cơm, thì hạ nhân dọn dẹp ở trong phòng ôm y phục của nam tử vừa thay đi ra.

“Đó là y phục của ta đúng không?” Nam tử liếc thấy, lên tiếng hỏi.

Lê Vô Hoa vội nói: “Hạ nhân sẽ giặt sạch sẽ giúp tiên sinh.”


Nam tử ngẩng đầu, nhìn về phía đèn lồng treo dưới mái hiên, “Mượn chiếc đèn dùng một chút.”

Lê Vô Hoa không hiểu, có điều vẫn tự mình nhún nhảy lên, tháo chiếc đèn lồng xuống.

Nam tử lấy lại y phục của mình từ tay hạ nhân, bước đi xuống bậc thang, Lê Vô Hoa mang theo vẻ nghi hoặc xách đèn lồng đi theo.

Đi đến giữa sân, nam tử ném y phục trên tay xuống đất, lại đưa tay ra lấy chiếc đèn lồng trên tay Lê Vô Hoa, rút chén dầu bên trong ra, hắt dầu thắp, lẫn cả chén dầu vào bộ y phục trên đất.

Phực! Lửa bốc lên, y phục bốc cháy.

Lê Vô Hoa kinh ngạc, “Tiên sinh đây là…?”

“Về sau sẽ không mặc bạch y nữa.” Nam tử ngồi xuống, tay đẩy bộ y phục cho gọn vào trong ngọn lửa cho dễ cháy hết, tự tay đốt y phục của mình.

Lê Vô Hoa hồ nghi, chẳng lẽ người này có bệnh thích sạch sẽ sao?

Bất quá, hắn thấy được ánh mắt của nam tử, ánh mắt thản nhiên nhìn chằm chằm y phục bốc cháy, trong ánh lửa hắt lên rốt cục có lộ ra chút cảm xúc, tựa hồ có chút mê võng, có chút hồi ức, lại tựa hồ như đang muốn nói lời cáo biết với bộ y phục này, tóm lại ánh mắt rất phức tạp.

Rất nhanh, ánh mắt nam tử lại khôi phục bình thường, đứng dậy, trả đèn lồng lại cho Lê Vô Hoa.

Ánh lửa hừng hực rất nhanh yếu dần, nam tử dứt khoát quay người bước rời đi, dưới ánh lửa đang dần dần yếu xuống chiếu rọi, bóng lưng dần dần rơi vào trong hắc ám, không quay đầu lại. . .  . . .

Trong nhà ăn, nam tử không cần náo nhiệt, cũng không cần hạ nhân hầu hạ, chỉ có Lê Vô Hoa ngồi cùng.

Mặc dù nhiều lần mặt nóng dán mông lạnh, thế nhưng Tư Đồ Diệu vẫn cứ mặt dày, vẫn không chút nào oán hận, hoặc là muốn trèo lên tầng quan hệ với Quỷ Y này, thế nhưng người ta vẫn chẳng muốn phản ứng với hắn, ý nghĩa leo lên của Tư Đồ Diệu lần nữa thất bại.

Hết lần này tới lần khác có tính tình lại không thể phát, cũng không phải là vì sợ vị này, mà là sợ vị ở sau lưng vị này, Quỷ Y.

Trong bữa ăn, Lê Vô Hoa rốt cục nhịn không được hỏi: “Trước mắt còn chưa biết tôn tính đại danh của tiên sinh nữa, không biết có thể nói ra hay không? Đương nhiên, ta biết Quỷ Y từ trước tới nay không thích trương dương, nếu tiên sinh không muốn trương dương, coi như ta không có hỏi vậy, chuyện trị liệu hôm nay bên này cũng sẽ giữ kín bí mật, sẽ không tiết lộ cho người ngoài biết dù chỉ một chút.”

Đôi đũa trên tay nam tử chợt dừng lại, trầm mặc nhai nuốt thức ăn trong miệng, sau khi chậm rãi nuốt xuống xong, đột nhiên nói: “Ta với như sư phụ của ta không giống nhau, sư phụ ta đã danh chấn thiên hạ, không còn cầu danh. Ta thì mới ra đời, vẫn cần danh tiếng trên người, cũng có thể giúp giảm bớt được chút phiền toái.”

Lê Vô Hoa có thể nói là một mực thuận theo, gật đầu nói: “Tiên sinh nói đúng lắm.”

Nam tử: “Vô Tâm.”

Lê Vô Hoa sửng sốt một chút, nghe vẫn không hiểu, hỏi lại: “Cái gì?”


“Không có gì cả Vô, Tâm. . .” Nam tử một tay chỉ ngực của mình, “Là tên của ta.”

“À!” Lê Vô Hoa bừng tỉnh đại ngộ, “Minh bạch, tiên sinh tên là Vô Tâm.” Trong lòng lại đang còn nói thầm, tên gì giống như pháp danh vậy, nào có ai đặt tên kiểu này.

Nam tử: “Chuyện chữa bệnh, ngày mai giúp ta công khai ra ngoài đi.”

“. . .  . . .” Lê Vô Hoa lại ngây ngẩn cả người, thử hỏi: “Chủ động công khai sao?”

Nam tử gật nhẹ đầu, không nói chuyện nữa, cúi đầu động đũa, tiếp tục từ từ ăn uống. . .  . . .

Sau thư án, Ngưu Hữu Đạo ngồi ngay ngắn ở đó, bút than vù vù vẽ trên một trang giấy.

Quản Phương Nghi gõ cửa đi vào, đóng cửa, lúc đi tới bên cạnh méc: “Ngươi không có chạy tới là đúng, người ta không có ra tiếp khách, Tư Đồ Diệu lại bị ăn bơ.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, “Hai mẫu tử thế nào rồi?”

“Đích xác là đang còn khôi phục, ngươi khoan hãy nói chứ, chỉ tùy tiện một tên đồ đệ của Quỷ Y thôi đã có thể làm cho cả cái Vạn Động Thiên Phủ phải xấu hổ. Ý, ngươi đang vẽ tranh à, vẽ ai vậy?” Quản Phương Nghi đi đến trước thư án, con mắt chợt sáng lên, phát hiện vị này đang còn dùng bút than vẽ tranh, vội vàng tranh thủ thời gian xách váy bu sát người Ngưu Hữu Đạo ngó, bộ dạng hưng phấn giống như tiểu nữ tử vậy.

“Vẽ chơi, vẽ nhiều quen tay thôi.” Ngưu Hữu Đạo vừa vặn thu bút, bỏ bút than xuống, vỗ vỗ tay dựa lưng vào thành ghế.

Quản Phương Nghi tập trung nhìn vào bức vẽ, phát hiện đây  là một bức chân dung, đúng vậy đây chính là chân dung của vị đệ tử Quỷ Y kia, đưa tay cầm trang giấy lên, hỏi nhỏ: “Vô Tâm? Ngươi vẽ hắn làm gì?”

“Vô Tâm?” Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua nhìn nàng.

Quản Phương Nghi giải thích, “Lê Vô Hoa hỏi tên của hắn, hắn bảo tên là Vô Tâm, Vô là không có gì cả, Tâm là trái tim.”

“Vô Tâm. . . Cái tên này. . .” Ngưu Hữu Đạo thì thầm suy nghĩ một hồi.

“Hành vi của người này có chút cổ quái, tự đốt y phục của chính mình, còn chủ động bảo Lê Vô Hoa công bố chuyện hắn giải độc chữa bệnh. . .” Quản Phương Nghi kể lại tình huống tìm hiểu được, nàng vốn do Ngưu Hữu Đạo sai đi ra chú ý tới vị này.

“Không còn mặc bạch y nữa. . .” Ngưu Hữu Đạo tựa ở thành ghế, sờ sờ cái cằm suy nghĩ, gặp loại người như hắn này, thì bất kỳ cái gì dị thường đều dễ xúc động hắn, điều kiện gây nên phản xạ của hắn, đại biểu cho mức độ tư duy phản xạ của hắn.

“Bình thường bảo ngươi vẽ giúp ta, ngươi cứ lề mà lề mề, này, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ngươi vẽ hắn làm gì vậy á?” Quản Phương Nghi bưng lấy trang giấy vẽ, một mặt bất mãn.

Tấm hình hắn đã từng vẽ cho nàng kia, nàng coi như trân quý vậy, thậm chí còn khiến nàng sinh ra loại cảm giác tiếc nuối sinh lầm thời, nếu như có thể gặp gỡ Ngưu Hữu Đạo từ sớm mà nói, thì có lẽ đã có thể vĩnh viễn lưu lại được nhan sắc mỹ lệ của nàng ở thời kỳ trẻ tuổi nhất rồi.

(Luna: Hôhô nhìn còn không ra Đàm Diệu Hiển thư sinh chết nhát sỉ diện không hiểu chuyện của lúc xưa nữa.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận