Đạo Quân

Chương 572: Tự mình chuẩn bị quan tài

Edit: Luna Huang

Tư Đồ Diệu không khỏi suy nghĩ, ngẫm lại, biện pháp này đúng là không có vấn đề gì, liền đáp ứng xuống.

Hai người bàn bạc chi tiết một hồi, sau khi thỏa đàm xong, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy cáo từ, “Sắp tới cần phải trấn an lòng người  từ trên xuống dưới của Kim Châu, Tư Đồ chưởng môn bận bịu không ít, ta sẽ không quấy rầy nữa.”

Bên này mặt ngoài trông nhàn nhã, kì thực đã âm thầm quan tâm không ít chuyện.

Rời khỏi bên này, Ngưu Hữu Đạo với Quản Phương Nghi cùng rời khỏi phủ thứ sử, công nhiên đi dạo trên đường phố, một đường đi dạo đến trạch viện phụ trách liên lạc của Nam Châu phủ thành ở bên này.

Vừa bước vào bên trong nhìn thấy Chu lão bát, Ngưu Hữu Đạo thuận miệng hỏi, “Người sao rồi?”

Chu lão bát, “Mỗi ngày đều hô hào muốn gặp ngươi.”

“Vậy liền đi gặp đi.” Ngưu Hữu Đạo phất tay, ra hiệu dẫn đường.

Cùng đến gian phòng giam giữ người kia, đẩy cửa mở, thấy được Triều Thắng Hoài vẫn y nguyên đang bị cột ở trên cột.

Nghe được động tĩnh Triều Thắng Hoài ngẩng đầu, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, lập tức ‘u ô’ không ngừng.

Sợ hắn lại nhao nhao, bên này liền hạ cấm chế không cho hắn nói chuyện.

Ngưu Hữu Đạo giọng kỳ quái, “Ủa, chuyện gì thế này?” Quay đầu qua mắng Chu lão bát, “Ta đã bảo các ngươi an trí cho khách nhân thật tốt mà, các ngươi đi an trí như vậy đó hả?”

Chu lão bát cũng liền phối hợp, liên tục bồi tội nói: “Đạo gia, ta làm như vậy là do sợ hắn không biết thức thời a.”

Ngưu Hữu Đạo giận dữ mắng mỏ: “Còn không nhanh thả người ta ra nữa?”


“Vâng vâng vâng!” Chu lão bát liên tục vâng dạ, bước mau tới trước cởi trói cho Triều Thắng Hoài.

Triều Thắng Hoài bị trói lại lâu như vậy,  tay chân đã sớm bị tê mỏi, dây trói vừa được buông lỏng, đã lập tức phù phù quỳ xuống.

Ngưu Hữu Đạo rất là kinh ngạc la lên, “Triều huynh, ngươi ta đều là huynh đệ, cớ gì hành đại lễ* này?” (* hành đại lễ = quỳ gối lạy)

Quản Phương Nghi quay đầu một bên nén cười, phát hiện tên này quá xấu rồi.

Chu lão bát cũng không nhịn được, trộm cười vui vẻ một chút.

Triều Thắng Hoài quỳ ở đó đứng dậy không nổi, có khổ khó nói, ngoài miệng còn nói không ra tiếng nữa.

Ngưu Hữu Đạo tiến lên đưa tay ra, đỡ hắn đứng dậy, đỡ tới ngồi trên cái ghế bên cạnh, thuận tay ấn mở cấm chế cho hắn nói chuyện, lại không giải khai pháp lực của hắn.

Triều Thắng Hoài trong lúc nhất thời tay chân bị tê liệt khó động đậy, như cái người liệt ngồi trên ghế, thật sự là bị trói quá lâu, máu không được lưu thông, khục khục hắng giọng một cái xong, mới phẫn nộ nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi có ý gì đây?”

Ngưu Hữu Đạo phất phất ống tay áo, đợi Quản Phương Nghi cùng Chu lão bát đi ra trước, mới thở dài: “Triều huynh, ngươi cũng đừng có hiểu lầm, ngươi chạy đến trong nhà ta, vừa mở miệng liền uy hiếp ta, người phía dưới ta có thể khống chế không được tốt tâm tình của mình, mới làm chậm trễ Triều huynh, ta thay mặt bồi tội với Triều huynh. Hôm nay ta mới biết được cái đám này dám giấu ta làm mấy chuyện ta không biết này, đúng rồi, ta sai bọn hắn mang cho Triều huynh 100 vạn kim tệ, Triều huynh đã nhận được chưa vậy? Việc này cần xác minh lại một chút, miễn cho bị bọn hắn ăn chặn.”

Triều Thắng Hoài nổi giận, “Ngươi bớt ở đó giả mù sa mưa đi, tiền ta đã nhận được, người đâu?”

Ngưu Hữu Đạo: “Người nào?”

Triều Thắng Hoài nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn vị đồng môn kia của ta đâu? Một câu thôi, ta muốn sống phải thấyngười, chết phải thấy xác!”

Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, “Ngươi nói bốn vị đồng môn kia của ngươi a, nói đến chuyện này, ta còn muốn hỏi ngươi đây, ta cũng kỳ quái, người phía dưới của ta nói, đã ước hẹn với ngươi rồi, kết quả chờ suốt một đêm, cũng không thấy bốn người kia xuất hiện. Bọn hắn còn tưởng rằng ngươi lỡ hẹn, sợ có bất trắc, không dám ở lâu, liền rút lui trước.”

“Không có xuất hiện?” Triều Thắng Hoài sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, tình huống gì đây?

Kết quả nhìn thấy bộ mặt Ngưu Hữu Đạo căn bản không xem ra gì, bộ dáng nhơn nhơ thoải mái nhìn ngó hoàn cảnh bên trong phòng này, tựa hồ không có chút nào lo sợ bốn người kia gắp gì ngoài ý muốn, sau đó bại lộ chuyện bọn hắn ăn trộm Hắc Ngọc Điêu tại Vạn Thú môn, bèn lập tức phản ứng lại, phẫn nộ nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi dám âm ta? Ta cho ngươi biết, mơ tưởng vĩnh viễn cầm việc này để áp chế ta, lần này ta tới không có ý định còn sống trở về, ta đã lưu lại di thư ở Vạn Thú môn, một khi ta không thể trong thời gian chỉ định trở về, chuyện giữa chúng ta lập tức sẽ bại lộ ra ngoài, ngươi hôm nay nhất định phải cho ta cái bàn giao!”


Ngưu Hữu Đạo đang hờ hững nhìn chung quanh từ từ quay đầu lại nhìn về phía hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, hỏi: “Triều huynh thật sự muốn chết à?”

“Xoẹt” một tiếng, kiếm trong tay đã xuất ra khỏi vỏ một khúc, thân kiếm ma sát vỏ kiếm ‘xoẹt xoẹt’, tay cầm chuôi kiếm từ từ rút ra.

Tim Triều Thắng Hoài lập tức đập rộn lên, hầu kết run run, nuốt khô nước miếng, khẩn trương, lần nữa cảnh cáo: “Ta mà chết đi, mọi chuyện nhất định bại lộ, Vạn Thú môn tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!”

Cạch! Kiếm đột nhiên trở vào bao lại, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, hai tay khoác lên trên chuôi kiếm, vui tươi hớn hở nói: “Vạn Thú môn à? Ngươi lấy Vạn Thú môn ra dọa ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ Vạn Thú môn sao? Nếu thật sự sợ, ngươi cảm thấy ta còn dám ở trong Vạn Thú môn giày vò như thế sao? Nếu sợ, tại Huyễn Giới liền đã làm thịt ngươi, đã sớm xong hết mọi chuyện rồi! Lại nói, cái gì mà bại lộ không bại lộ chứ, ta đã làm cái gì đâu, sao phải sợ bại lộ?”

Triều Thắng Hoài: “Cái này chỉ sợ không phải do ngươi không thừa nhận là xong đâu! Ngươi cũng đừng có quên, ngươi ở ngoài sơn môn Vạn Thú môn từng khoe khoang phi cầm tọa kỵ, còn không chỉ là một con, người biết ngươi đột nhiên có phi cầm tọa kỵ cũng không chỉ một ít. Năm con Hắc Ngọc Điêu cũng không phải là số lượng nhỏ, đây không phải chuyện ngươi chỉ giải thích là cho qua, Vạn Thú môn há có thể buông tha ngươi?”

“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo bật cười lắc đầu, năm con ư? Còn muốn ta giải thích nữa? Giải thích cái gì chứ? Cần phải đau đầu giải thích thế nào có được nữa sao? Trong nhà hắn hiện có một đống phi cầm, vậy nên muốn làm sao giải thích đều được cả.

Đổi trước đó, hắn khẳng định không dám làm dạng này, nhưng bây giờ đã không giống như trước nữa rồi.

Không có thế cục nào là bất biến, mọi chuyện luôn luôn biến động, hắn cũng luôn tận dụng theo đà phát triển, tùy thời điều chỉnh kế hoạch của mình, thân là đầu não một phương, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, nhất định phải cố gắng quan tâm.

Tóm lại, hắn phát hiện tên Triều Thắng Hoài này rất khôi hài, thân là người trong môn phái chịu môn quy ước thúc, biết rất rõ ràng chuyện bản thân mình làm phạm phải tội lỗi môn phái không dung tha, khó mà mượn được lực của môn phái ra dọa, biết rất rõ Ngưu Hữu Đạo hắn bây giờ có thế lực không nhỏ, còn dám một mình nhảy ra uy hiếp hắn?

Đây chẳng phải là không biết trời cao đất rộng thì là gì? Là ngốc tại Vạn Thú môn lâu quá nên đần độn coi thiên hạ này là Vạn Thú môn nói tính hay sao?

Còn tưởng rằng hiện tại là đang ở Vạn Thú môn, tưởng rằng còn có thể lợi dụng bối cảnh của bản thân muốn làm gì thì làm sao?

Hắn cũng không cần thiết lôi cái này ra giảng đạo, sau khi bật cười xong ngược lại buông tiếng thở dài, “Triều huynh ngươi nói đúng lắm, không bằng thế này, ngươi giúp ta làm một việc, việc này xong coi như qua.”

Thân thể đã hơi khôi phục lại được chút Triều Thắng Hoài ngồi thẳng dậy, tức giận nói: “Mơ tưởng tiếp tục áp chế ta, cùng lắm thì đồng quy vu tận!”

Ngưu Hữu Đạo ‘hừ hừ’ cười lạnh hai tiếng, “Triều huynh hiện tại có khả năng không biết tình thế phía bên ngoài như thế nào, triều đình Yến quốc sắp sửa tiến công Nam Châu quy mô lớn, Nam Châu ta đang còn khó giữ được đây này, mạng ta còn sắp sửa mất, dù sao ta trước sau không phải chết chính là chạy trốn, ngươi uy hiếp ta có ý nghĩa cái cứt, có Triều huynh theo ta đồng quy vu tận, trên đường có người làm bạn, ta cầu còn không được. Nếu Triều huynh  không tin. . . Thôi dù sao lát nữa ta khẳng định cũng thả ngươi ra ngoài, ngươi tự mình đi hỏi thăm mà xem đi.”


“. . .  . . .” Triều Thắng Hoài câm nín không biết nói gì, thật hay giả vậy? Hắn thật sự là không biết tình thế bên ngoài như thế nào thật, đây không phải là bị bắt cóc sao.

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Triều huynh, như này, chỉ cần có thể vượt qua được nguy cơ lần này thôi, ta cũng tiếc mạng, ta cũng không muốn muốn chết, không đáng giữ thêm bốn người kia chi cho tự thêm phiền phức. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta một việc nhỏ thôi, để cho ta vượt qua được nguy cơ lần này, ta nhất định có thể tìm được bốn đồng môn kia của ngươi, giao cho ngươi tự mình giải quyết, có được không? Như thế ngươi cũng có thể ‘sống nhìn thấy người, chết có thể nhìn thấy xác’. Trên tay của ta cũng mất đi chứng cứ có thể uy hiếp được ngươi, ngươi cũng an toàn.”

Triều Thắng Hoài cả giận mắng: “Bớt xạo sự đi!”

Ngưu Hữu Đạo coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không chịu, được, dù sao ta cũng không có đường lui, là triều đình Yến quốc trừng trị ta, hay là Vạn Thú môn trừng trị ta, ta không quan tâm nữa. Nhưng trước khi ta lật thuyền, cũng sẽ nhất định để cho Vạn Thú môn tìm tới được bốn người kia, không cần Triều huynh uy hiếp ta, ta cũng sẽ tự cho Vạn Thú môn biết rõ ràng là chuyện gì xảy ra, tiện thể kéo ngươi cùng gia gia ngươi theo luôn.”

“Có một điều ta muốn tuyên bố trước, thật sự là việc ta muốn Triều huynh giúp ấy, không có nguy hiểm gì cả. Tốt, nói đến thế thôi, Triều huynh hãy tự suy nghĩ thật kỹ lại đi, sau khi nghĩ thông suốt liền tới thông báo với người ở đây. Trước khi trời tối, ta muốn câu trả lời chắc chắn, để chậm, Triều huynh tự mình chuẩn bị quan tài đi!” Ngưu Hữu Đạo nói rồi đứng dậy đi luôn.

“Ngưu Hữu Đạo!” Triều Thắng Hoài tức giận đứng lên, không thể vận khí khơi thông kinh mạch, chân y nguyên vẫn chết lặng, lại ngã ngồi xuống lại.

Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, đi ra khỏi cửa, đi tới bên ngoài viện, phân phó Chu lão bát, “Thả hắn đi.”

Chu lão bát kinh ngạc, “Cứ thả đi như vậy?”

“Yên tâm, trước khi trời tối hắn sẽ trở lại. Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo cho câu, lại ra hiệu gọi Quản Phương Nghi, cứ như vậy cùng rời khỏi nơi đây, quay trở về phủ thứ sử.

. . .  . . .

Kim Châu phủ thành? Triều Thắng Hoài dịch dung lang thang trên đường phố phồn hoa này một hồi tự thì thầm lẩm bẩm, không nghĩ tới mình sau khi bị trói đã bị mang tới nơi này.

Mấu chốt là tình thế khẩn trương hiện nay, ngay cả người buôn bán nhỏ trên đường phố đều đang còn lặng lẽ nghị luận.

Nghe ngóng thêm một chút không khó biết lời Ngưu Hữu Đạo nói là thật hay là giả, nào là Hải Như Nguyệt bị hạ độc, nào là Triệu quốc muốn tiến đánh Kim Châu, Yến quốc muốn tiến đánh Nam Châu.

Hóa ra những gì cái thằng Ngưu Hữu Đạo kia nói đều là thật, đúng là không phải đang hù dọa hắn, thật đúng là đã bị ép vào tuyệt cảnh, thật sự là có khả năng kéo hắn chết theo.

Thế mà trêu tới loại người đi trong sóng to gió lớn lúc nào cũng có thể lật thuyền này, Triều Thắng Hoài hối hận phát điên, buồn bực quá sức.

Trước khi trời tối, từ chỗ nào đi ra, lại về tới chỗ đó, đứng ở trước cửa ra vào, gõ gõ cửa viện.

Cửa mở, Chu lão bát đi ra cười tươi mời hắn vào, một mực chờ đợi đây này.


Cửa đóng, Triều Thắng Hoài cắn răng nói: “Muốn ta làm gì?”

. . .  . . .

Trời tối lại trời sáng, người sống một đời, từng ngày đều giống như vậy.

Đệ tử Quỷ Y Vô Tâm muốn rời đi, Lê Vô Hoa chạy đến Lưu Phương quán đưa tiễn.

Cũng muốn giữ lại, hi vọng đối phương lưu lại thêm chút thời gian, sợ bệnh tình của hai mẫu tử lỡ như có tái phát lại.

Nhưng mà giữ lại không được, người ta đã quyết định đi.

Bọn Tư Đồ Diệu không có tới tiễn, bởi vì người ta không lĩnh tình, cũng không muốn bọn hắn tới đưa tiễn.

Phi cầm từ trên trời giáng xuống, hạ xuống trong nội viện, Vô Tâm đi đến.

Lê Vô Hoa bận bịu đuổi theo, hỏi: “Tiên sinh muốn đi nơi nào?”

Vô Tâm không đáp.

Lê Vô Hoa vội nói: “Ta sợ bệnh tình của hai mẫu tử tái phát, sẽ làm hỏng thanh danh của tiên sinh, một khi có cái gì ngoài ý muốn, phải làm sao để liên hệ tiên sinh đây?”

Vô Tâm đã đi đến trước mặt phi cầm chợt dừng lại, hơi lặng yên chút, trả lời: “Lần này đi đến Tề kinh, khi đó nếu có gì hẳn cũng rất dễ tìm tới ta.”

“Tốt, tiên sinh, có muốn ta phái người hộ tống hay không?” Lê Vô Hoa hỏi một câu hỏi nhảm.

Vô Tâm không để ý tới hắn, nhảy lên lưng phi cầm, vung tay lên, phi cầm nhún người nhảy lên, bay vút lên không.

. . .  . . .

Quản Phương Nghi gõ cửa đi vào, đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, nói: “Đệ tử thần y kia đã đi, nói là đi Tề kinh.”

“Tề kinh. . .” Ngưu Hữu Đạo hơi hé mắt, ‘ừ’ một tiếng, lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận