Chương 576: Lại xử lý một người a!
Edit: Luna Wong
“Không đến cũng được, mỗi lần đến cũng chỉ mang mưu đồ xấu xa. Chuyện hôm nay cũng không phải là gì xấu, nếu thật sự là Ngưu Hữu Đạo làm, vậy hiển nhiên là hắn muốn lợi dụng Tống quốc tạo áp lực cho Yến quốc.” Trưởng lão sờ sờ sợi râu chậm rãi suy luận, sau khi suy luận xong chậc chậc miệng nói: “Cũng không biết có phải bởi vì do lần trước hắn giết Yến sứ hay không, từ sau lần đó hắn biểu hiện ra với bên ngoài giống như duy trì một khoảng cách nhất định với Thương Triều Tông vậy. Người nào chẳng biết hắn với Thương Triều Tông là cùng một bọn, thế nhưng song phương lại vẫn duy trì một khoảng cách, khiến Yến Đình có muốn bắt bí cũng vô pháp, khó mà đem trách nhiệm giết Yến sứ chụp lên trên đầu Thương Triều Tông được.”
Tư Đồ Diệu lẳng lặng gật đầu, tựa hồ là có chuyện như vậy, có điều bây giờ không phải là thời điểm quan tâm cái này, “Thông tri người Lưu Phương quán bên kia, đừng ngăn cản, bọn hắn muốn đánh nhau ngươi chết ta sống liền để mặc cho bọn hắn đánh.”
“Vâng!” Trưởng lão gật đầu đáp ứng, bước nhanh rời đi thông tri.
Nhưng mà sứ đoàn Tống quốc với sứ đoàn Yến quốc bên kia chỉ là nhao nhao hung dữ mà thôi, thật cho bọn hắn cơ hội đánh, lại đều kiềm chế vô cùng.
Tăng thêm Triệu Sâm nửa đường vòng trở lại ngăn cản, không đánh lên được.
Sự tình nháo đến tình trạng này, sứ đoàn hai nước thân là người trong cuộc đều không có vội vã rời đi, đều truyền tin tức trở về, chờ triều đình của mỗi bên cho chỉ thị rõ.
. . . . . .
Nam Châu phủ thứ sử, trong chốn bàn quân cơ trọng địa Anh Võ đường, thỉnh thoảng có võ tướng ra ra vào vào, mưa gió nổi lên, Nam Châu điều động binh mã tấp nập, hiện tại đang còn chuẩn bị bố trí các hạng mục.
“Vương gia, có tin tức Kim Châu.” Lam Nhược Đình bước vào trong Anh Võ đường mừng rỡ hô lên.
Mông Sơn Minh với Thương Triều Tông đang đứng trước địa đồ cùng quay đầu lại, cũng không nghênh đón Lam Nhược Đình đang mừng rỡ, mà là đều ngó ra sau lưng Lam Nhược Đình.
Lam Nhược Đình đang giơ mật tín trong tay lên chợt cứng đờ, tựa hồ ý thức được cái gì, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt đang còn vòng tay sau lưng đứng ở trước một bức tường khác, nhìn xem một bức bản đồ khác treo trên tường.
Bão tố sắp ập đến, triều đình Yến quốc sắp sửa bắt đầu đại chiến với Nam Châu, tình hình hết sức căng thẳng, cao tầng Đại Thiền sơn đâu còn lòng dạ ngồi ngốc ở tông môn được nữa, toàn bộ đã dời đi tới phủ thành này.
Điểm ấy Lam Nhược Đình tự nhiên là có biết, chỉ là không nghĩ tới Hoàng Liệt lúc này thế mà cũng có mặt tại Anh Võ đường, lại núp ở một bên không lên tiếng, khiến cho hắn nhất thời nhìn không thấy lỡ miệng nói ra.
Trong phòng tạm thời an tĩnh khiến cho Hoàng Liệt chậm rãi quay đầu nhìn lại, rồi từ từ quay người, mỉm cười nói: “Có phải có chuyện gì cơ mật không thể cho ta nghe đúng không, có muốn ta ra ngoài không?”
Mông Sơn Minh lăn xe tiến tới, cười nói: “Hoàng chưởng môn nghĩ nhiều rồi, không có gì cơ mật cần giấu cả.”
Lam Nhược Đình lập tức phản ứng theo, làm bộ thở phào nhẹ nhỏm nói: “Dọa ta một hồi, còn tưởng rằng phía sau lưng ta có ẩn giấu cái gì đó chứ, nguyên lai là Hoàng chưởng môn.”
Mông Sơn Minh mỉm cười: “Nam Châu không có gì cơ mật không thể cho Hoàng chưởng môn biết hết cả, Tiểu Lam, đưa cho Hoàng chưởng môn xem trước đi.” Hất cái cằm ra hiệu Lam Nhược Đình đưa mật tín cho người ta xem trước đi.
Hắn nhìn dáng vẻ của Lam Nhược Đình, xem chừng đó là tin tức tốt gì rồi, ở loại thời điểm này với Nam Châu mà nói, chỉ tin tức tốt mới có thể khiến Lam Nhược Đình cao hứng như thế, nếu là tin tức tốt với Nam Châu vậy chắc hẳn cũng là tin tốt đối với Đại Thiền sơn đi.
Hắn phản ứng cũng nhanh, cấp tốc làm ra ứng đối.
Thấy Mông Sơn Minh đã nói như vậy, Thương Triều Tông cũng khẽ gật đầu theo.
Lam Nhược Đình đang muốn tiến lên đưa mật tín, Hoàng Liệt bèn cười ‘ha ha’ hai tiếng, khoát tay nói: “Ta chỉ thuận miệng nói nói thế thôi, không có ý gì khác, xem trước xem sau cũng không có gì. Nói không chừng là quân tình khẩn cấp gì đó, Lam tiên sinh vẫn là đưa cho vương gia với Mông soái xem trước đi, không nên làm trễ nải chính sự, chuyện chiến sự ta không hiểu, đứng ngoài quan sát là được rồi.”
Hắn cũng muốn biểu hiện ra vẻ hào phóng, miễn cho nói Đại Thiền sơn hắn vừa tới liền đã hung hăng vênh váo, bên này dù sao cũng không phải một tay Đại Thiền sơn nâng đỡ lên, đôi bên ít nhiều vẫn còn có chút xa lạ, lại thêm tên đau đầu Ngưu Hữu Đạo kia kẹp ở giữa nữa, vẫn là nên duy trì chút tôn trọng thì tốt hơn, miễn cho mặt mũi mọi người khó coi.
Lam Nhược Đình rơi vào tình thế khó xử.
Mông Sơn Minh cũng không có già mồm, hai tay đẩy bánh xe lăn đến gần, Thương Triều Tông cũng đi theo tới, Lam Nhược Đình bèn giao mật tín cho Thương Triều Tông trước.
Kỳ thật Hoàng Liệt rất quan tâm xem nội dung trên mật tín là gì, có thể khiến cho Lam Nhược Đình thất thố như thế sẽ là tin tức gì đây?
Trong lòng ngẫm nghĩ, mặt ngoài lại tỏ ra nhẹ nhõm bình tĩnh, lại quay người lại nhìn địa đồ ở trên tường.
Thương Triều Tông xem tin chợt kinh ngạc thốt lên, “Sứ thần Tống quốc Đồ Hoài Ngọc tại Kim Châu gặp chuyện bỏ mình, hung thủ là sứ đoàn Yến quốc!”
“. . . . . .” Mí mắt Hoàng Liệt nhảy lên một cái, khó mà lại bình tĩnh được nữa, đột nhiên quay người, bước nhanh bu lại bên cạnh mấy người.
Tin tức này cũng làm cho Mông Sơn Minh vội vàng, tranh thủ thời gian đưa tay tiếp thư tín, sau khi nhìn xong thì vuốt râu trầm ngâm.
“Mông soái!” Hoàng Liệt đưa tay ra nhắc.
“A, mời Hoàng chưởng môn xem.” Mông Sơn Minh phản ứng lại lập tức cầm hai tay dâng mật tín lên.
Hoàng Liệt phủi phủi tay áo hai cái làm như thật vậy, cũng vươn hai tay ra tiếp thư tín, để thể hiện sự tôn trọng với Mông Sơn Minh.
Sau khi xem qua xong, hắn có hai điều kinh ngạc, một là chuyện ám sát, một điều khác là thư tín này là do Ngưu Hữu Đạo gửi tới.
Hắn lúc này bèn hỏi: “Ngưu Hữu Đạo đang ở tại Kim Châu à?”
Hắn bên này liên tục gửi thư cho Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý tới hắn, thêm Đại Thiền sơn vừa dời khỏi Nam Châu, bố cục nội bộ Nam Châu còn chưa có hoàn thiện lại hoàn toàn, nào có tinh lực đi chú ý bên ngoài, nên tạm thời ở tại Kim Châu bên kia còn chưa có an bài tai mắt gì cả, cho nên hoàn toàn không biết chuyện Ngưu Hữu Đạo đang ở tại Kim Châu.
Lam Nhược Đình nói: “Nhìn ngày trên thư tín cùng thời gian lúc chuyện xảy ra, rất có thể là Đạo gia đang ở tại Kim Châu.”
Thấy được nội dung trên thư tín, biết không giấu giếm nổi nữa, bèn chỉ có thể thuận thế mà làm.
Hắn hiện tại rất hối hận, hối hận đã quá mức cao hứng, tiến vào thế mà không có lưu tâm bên cạnh còn có một người sống sờ sờ đứng đó, cũng không biết sơ sẩy của chính mình có thể làm hỏng chuyện của Ngưu Hữu Đạo hay không.
Bên này kỳ thật đã sớm biết Ngưu Hữu Đạo đang ở tại Kim Châu, nhưng người Đại Thiền sơn một mực truy vấn hỏi bên này Ngưu Hữu Đạo ở đâu, bên này thấy Ngưu Hữu Đạo không có nói cho Đại Thiền sơn biết, cảm thấy có lẽ còn có nguyên nhân gì, tự nhiên cũng giả bộ hồ đồ che dấu, nói dối không biết.
Nói cái gì tính cách của Ngưu Hữu Đạo từ trước đến nay không dễ dàng tiết lộ hành tung của mình với ai, chơi kiểu thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, từ lần trước rời đi phủ thành về sau cũng không thấy về Thanh Sơn quận, cũng không biết người đi đâu.
Hoàng Liệt hiện tại không phải chú ý cái này, hắn cũng không phải không biết đám người này là người của Ngưu Hữu Đạo, người ta không nói cho biết, có xuyên phá ra cũng không có ý nghĩa gì, cách cục Nam Châu hiện tại chính là bộ dáng này, có một số việc còn không bằng mở một con mắt, nhắm một con mắt giả bộ hồ đồ cho tiện đôi đường.
Hắn quét mắt nhìn ba người một lượt, xong hỏi: “Yến sứ giết Tống sứ, có phải sẽ có khả năng bốc lên tranh chấp giữa Tống quốc với Yến quốc, triều đình đứng trước áp lực có phải sẽ có khả năng từ bỏ tiến đánh Nam Châu đúng không?”
Thương Triều Tông: “Trên lý luận đích thực là như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là thái độ của Tống quốc ra sao.”
Hoàng Liệt ngó ngó lại nội dung trên thư tín, “Yến sứ ở thời điểm này giết Tống sứ, ta làm sao cảm giác không đúng lắm.” Lại ngửng mắt lên nhìn mấy người một chút, hỏi: “Ngưu Hữu Đạo lần trước hình như cũng có giết một Yến sứ phải không? Giờ hắn đang ở tại Kim Châu, Tống sứ này không phải cũng là hắn giết chứ?”
Mông Sơn Minh khoát tay áo, cười ha ha nói: “Trên thư nói rõ ràng là Yến sứ giết Tống sứ, năng lực của Đạo gia có lớn hơn đi nữa, còn chưa đến mức khiến Yến sứ nghe lời hắn đi giết Tống sứ a. Hoàng chưởng môn, có mấy lời chúng ta nói riêng với nhau một chút là được, đem nói lung tung ở bên ngoài không tốt đâu.”
Hoàng Liệt gật đầu, “Đây là tự nhiên.”
Song phương lại thảo luận một phen xong, Hoàng Liệt cũng hết tâm tình tiếp tục lưu lại tại đây, phát sinh chuyện lớn như vậy, đầu tiên là phải thương lượng với cao tầng trong môn, thứ yếu còn phải phái người đi xác minh lại một chút tình huống đã.
Ra khỏi Anh Võ đường, sự hoài nghi trong lòng của hắn đối với Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa tiêu trừ, trên mặt rõ ràng hiện ra vẻ ngờ vực, còn có lo lắng nữa.
Lý do hoài nghi không chỉ là những lời hắn vừa mới nói khi nãy, mà trọng điểm là thái độ của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo trước đó quá bình tĩnh, tựa hồ đã sớm biết có biến cố như này rồi vậy.
Nếu hắc thủ phía sau màn thật sự là tên kia, khoan nói hắn làm sao làm được, chỉ dựa vào lá gan dám làm này thôi, hắn ngẫm lại đều đau cả răng, lúc trước xử lý một Yến sứ, bây giờ lại xử lý một Tống sứ, đổi lại là Đại Thiền sơn hắn cho dù có năng lực kia, hắn cũng không dám tuỳ tiện làm ra chuyện như vậy.
Điều hắn hiện tại lo lắng chính là, sứ thần một nước không phải dễ dàng bị ám sát như vậy, đây cũng không phải là tình huống như lần trước Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ, mà đây chính là trực tiếp chặn giết trên đường a! Không biết Tống quốc có thể hoài nghi là Đại Thiền sơn hắn điều nhân thủ làm hay không, Đại Thiền sơn làm chủ Nam Châu, Yến Đình uy hiếp đến Nam Châu, Đại Thiền sơn hoàn toàn có lý do làm như vậy a, sợ là không muốn để người ta hoài nghi cũng khó.
Thế nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì hắn không có chút rõ ràng nào, không rõ ràng quá trình liền không có chứng cứ để rũ sạch cho mình.
Hắn mơ hồ cảm giác Đại Thiền sơn đã bị Ngưu Hữu Đạo lôi xuống nước, lại chối không được, sau này còn không biết Tống quốc sẽ thu thập Đại Thiền sơn như thế nào nữa đây!
Thời gian liên hệ giữa hắn với Ngưu Hữu Đạo còn chưa có lâu dài, phong cách làm việc như lọt vào trong sương mù, không dễ dàng để lộ ra lá bài tẩy của Ngưu Hữu Đạo khiến hắn còn chưa có quen, khi quen thuộc rồi có lẽ sẽ đỡ được hơn một chút.
Trong Anh Võ đường, ba người Thương, Mông, Lam cũng đang quay mặt nhìn nhau.
Thương Triều Tông giọng trầm thấp lên tiếng hỏi, “Tống sứ có phải là do Đạo gia giết hay không nhỉ?”
Lam Nhược Đình: “Cao Thiếu Minh vẫn là có chút năng lực, lúc này hắn có bị cái gì khuất nhục hẳn là đều có thể nhịn xuống, không đến mức hồ đồ như vậy, việc hành động theo cảm tính giết Tống sứ này, tựa hồ có chút không thể nào nói nổi, phía sau đó sợ là ít nhiều gì cũng có liên lụy đến Đạo gia.”
Mông Sơn Minh lên tiếng nhắc nhở, “Hắn chạy đến Kim Châu tọa trấn, có lẽ chính là vì giải quyết nguy cơ lần này đi.”
Một câu như đánh thức người trong mộng, Thương Triều Tông quay đầu nhìn về phía địa đồ thất quốc trên vách tường, thì thầm lẩm bẩm: “Lại xử lý một người a!”
. . . . . .
Thanh Sơn quận, Hạ Hoa cùng Trịnh Cửu Tiêu đang đi dạo ở trong núi, một thân ảnh lướt đến gia nhập, chính là Phí Trường Lưu.
“Có chuyện gì?” Phí Trường Lưu rơi xuống mở miệng liền hỏi.
“Tự ngươi xem thử đi.” Trịnh Cửu Tiêu đưa thư tín trong tay cho Phí Trường Lưu xem, hắn cũng là mới được Hạ Hoa đưa cho xem.
Ở chỗ này lâu như vậy, ba phái cũng sẽ không hoàn toàn ngó lơ hoàn cảnh xung quanh nơi mình an thân, việc ở Kim Châu bên kia có tai mắt riêng là không tránh khỏi, phía Hạ Hoa bên này đã tiếp thu được tin tức Tống sứ gặp chuyện trước một bước.
Sau khi Phí Trường Lưu xem xong thì lặng im, nhìn hai người, thử hỏi: “Ở Kim Châu lại chết một viên sứ thần, Yến quốc lúc này có thể làm chuyện như vậy sao? Chuyện này không phải là vị trong sơn trang kia làm đó chứ?”
Hai người cũng cùng quay đầu nhìn về phía Nhà Tranh sơn trang, cơ hồ là cùng đồng thanh nói: “Khó nói.”
. . . . . .
“Ngân nhi, bụng ngươi ăn không thấy no sao?”
Bên cạnh thủy tạ, Thương Thục Thanh nhìn thấy Ngân nhi đang ngồi trên tay vịn ôm cái hộp đựng thức ăn ăn, không khỏi đi đến gần lên tiếng hỏi thăm, vẻ mặt đầy lo lắng, lo lắng thay cho cái bụng của Ngân nhi.
Lúc nào nhìn thấy vị này đều là đang ăn, một ngày ăn từ sáng đến tối, ngoài trừ ăn ra thì chính là ngủ, thậm chí chúng tăng Nam Sơn tự còn an bài người không ngừng thay phiên nhau chuẩn bị thức ăn cho vị này.
Ngân nhi nhìn về phía nàng, cười hắc hắc, lắc đầu, đưa cái bánh nướng nàng đang còn gặm dở mời Thương Thục Thanh, “Cho ngươi ăn!”
Thương Thục Thanh lúng túng, khoát tay, “Ta không đói bụng.”
Thế là Ngân nhi lại tiếp tục gặm ăn, vừa ăn vừa nhìn Thương Thục Thanh, thỉnh thoảng còn đáp lại bằng nụ cười ‘hắc hắc’.
Hiện tượng này rất kỳ quái, đám Viên Cương có chú ý tới, từ lần thứ nhất Ngân nhi nhìn thấy Thương Thục Thanh, liền bắt đầu có hảo cảm khác thường với Thương Thục Thanh, nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu của Thương Thục Thanh kia rất lâu, rồi đột nhiên mỉm cười, về sau khi nhìn thấy Thương Thục Thanh liền cứ mỉm cười, thậm chí còn có thể chủ động chạy đến bên người Thương Thục Thanh, trò chuyện với Thương Thục Thanh.
Liền xem như Viên Cương, muốn gọi vị yêu vương này, đều phải lấy chuyện của Ngưu Hữu Đạo ra nói, mới có thể để vị này miễn cưỡng nghe lời.
Điều kỳ lạ chính là, từ sau khi nhận biết Thương Thục Thanh, Thương Thục Thanh nói cái gì Ngân nhi cư nhiên lại có thể nghe theo.
Sau khi Viên Cương quan sát xem, đã mơ hồ phát hiện ra được chút gì, hắn hoài nghi phải chăng bởi vì khuôn mặt quỷ kia của Thương Thục Thanh có điểm giống với mặt của Điệp La Sát, cho nên mới lấy được hảo cảm của vị yêu vương này đi.