Đạo Quân

Chương 579: Nghiệt súc

Edit: Luna Wong

Cao Thiếu Minh nghe nói cả người toát mồ hôi lạnh, hỏi: “Ý của phụ thân là, đợi sau khi qua đầu ngọn gió này, bệ hạ sẽ tìm nhi tử thu hồi sổ sách?”

Cao Kiến Thành: “Ta còn ở trong triều, bệ hạ ít nhiều cũng phải cho ta chút mặt mũi, qua vụ này, lại đi tìm con thu hồi sổ sách thì vẫn còn chưa đến mức. Thế nhưng có một điểm là có thể khẳng định, tiền đồ của con đã bị dừng bước, về sau trên danh sách thăng chức, tên của con sẽ được bệ hạ vạch cho một dấu chéo lớn. Vị trí sứ thần trú ở Triệu quốc, vì để tránh cho rơi vào miệng lưỡi của Tống quốc, tạm thời sẽ không động tới con. Thoáng qua cơn gió này một cái, người nhìn chằm chằm vị trí này trong triều tự nhiên là sẽ bỏ đá xuống giếng, bệ hạ cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, chỗ nào nhàn rỗi, liền sẽ tống con đi tới đó mát mẻ. Con đã có nét bút* thất bại ở trước đó, mà việc lại quan hệ đến Thương Triều Tông nữa, phạm vào tối kỵ của bệ hạ, ai cũng không dám nói ngọt cho con ” (*kiểu sơ yếu lý lịch đen)

Cao Thiếu Minh chán nản, cười khổ lắc đầu, “Nếu như thế, thôi vậy, con cũng nhận, chỗ nào mát mẻ liền đi đến chỗ đó mát mẻ thôi.”

“Hồ đồ!” Cao Kiến Thành giận tím mặt, tinh khí thần biến đổi, chỉ vào cái mũi hắn giận dữ mắng mỏ, “Đây là thế đạo gì hả? Là thế đạo đại tranh, nếu như đã đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối! Trên triều đình, một bước kém, từng bước kém, không ai có thể chủ động thối vị nhượng chức cho ngươi cả, Tống Cửu Minh chính là vết xe đổ, đã xuống còn muốn tuỳ tiện đi lên lại ư? Muốn đợi đến biến động ‘một phiên thiên tử một phiên thần kia sao*’, Đại Yến còn không biết có thể kiên trì cho đến lúc đó hay không nữa là!” ( *mỗi đời vua mỗi đời quân thần)

“Đồng Mạch thân ở vị trí thừa tướng, rất được bệ hạ tín nhiệm, vị trí này vững như bàn thạch, Đại Tư Đồ như ta lên không được, nhưng người nhìn chằm chằm vị trí này của ta cũng không ít, bị kẹp ở giữa rất là khó xử, nhưng nếu ngay cả nhi tử của mình, người kế tục Cao gia đều không gánh nổi, thì phía dưới không thiếu người sẽ mượn gió bẻ măng, con có nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao không? Là tường đổ mọi người cùng đẩy, là phá nát loạn người nện!”

“Thiếu Minh, con nên nhớ kỹ, chỉ có người ở một vị trí nhất định, tay nắm lượng tài nguyên nhất định, mới là người hữu dụng. Đến lúc đó cho dù là Đại Yến có không chịu nổi, mặc kệ thuộc về ai, chỉ cần con còn có chỗ hữu dụng, coi như cuộc sống có không được lớn bằng lúc trước, thì con cũng còn có một chỗ an thân, Cao gia còn có thể tạm thời an toàn, người không có phận sự là không có cơm để ăn, còn không bằng ngay cả tên ăn mày đầu đường.”

Cao Thiếu Minh: “Phụ thân không phải bảo con thành thành thật thật chịu nhận sao?”

“Bảo con chịu nhận lấy là để cho con biết được tiến thối, không phải bảo con không gượng dậy nổi!” Cao Kiến Thành răn dạy, tiếp theo trầm giọng nói: “Hôm nay sau khi tìm con tra hỏi theo thường lệ xong, đại nội tổng quản Điền Ngữ vốn muốn gọi con tiến cung, bị ta tìm lý do ngăn cản, cho con sáng mai mới tiến cung sau. Có biết vì sao lão thái giám Điền Ngữ kia muốn gọi con tiến cung hay không?”

Cao Thiếu Minh hơi suy tư chút rồi nói, “Hẳn là cũng không có nguyên nhân gì khác, đoán chừng vẫn là chuyện Kim Châu đi.”


Cao Kiến Thành: “Con không có nhìn ra được điểm gì khác sao?”

Cao Thiếu Minh chắp tay, “Nhi tử không biết, còn xin phụ thân chỉ rõ.”

Cao Kiến Thành: “Nam Châu tạm thời là không có cách nào hạ thủ nữa rồi, nhưng tên Ngưu Hữu Đạo kia, triều đình chắc chắc sẽ không bỏ qua. Năm đó Tống Long bị giết, triều đình tính xử trí hắn rồi, nhưng bị cái thằng kia cầm Băng Tuyết các ra giả vờ giả vịt lừa gạt, sau này mới hiểu rõ. Đằng sau đó trước khi Thương Triều Tông tiến đánh Nam Châu, Ca Miểu Thủy cùng Chu quý phi có đến Thanh Sơn quận tìm hắn, kết quả lại bị trúng gian kế của hắn, để cho Thương Triều Tông chiếm được Nam Châu không nói, bệ hạ còn tự dời tảng đá lên nện chân mình, phong Thương Triều Tông lên làm Nam Châu thứ sử, bởi… bệ hạ có nỗi khổ không nói ra được.”

“Tiếp tới, bởi vì đủ loại nguyên nhân, vì lấy đại cục làm trọng, bệ hạ một mực không có động hắn. Đủ loại sự tình đã xác định chắc, Ngưu Hữu Đạo này chính là trợ lực lớn nhất ở sau lưng Thương Triều Tông, trước kia ai có thể nghĩ đến một kẻ vô danh tiểu tốt này lại có khả năng đó, đều không có ai coi hắn là cái đinh gì! Lần này hắn xuất hiện tại Kim Châu, Tống sứ lại xảy ra chuyện, tám chín phần mười không thoát khỏi liên quan đến hắn. Thù mới hận cũ, bệ hạ há có thể tiếp tục buông tha hắn, coi như không phải hắn làm, bệ hạ cũng muốn chém cánh tay này của Thương Triều Tông xuống trước. Lão thái giám Điền Ngữ kia đích thân hỏi đến chuyện này, chẳng lẽ con vẫn còn chưa rõ sao?”

Cao Thiếu Minh bừng tỉnh đại ngộ, “Trong cung muốn đích thân xuất thủ?”

Cao Kiến Thành gật đầu.

Cao Thiếu Minh chần chờ nói: “Nếu đã hạ quyết tâm như vậy, sao bệ hạ không trực tiếp tìm tam đại phái động thủ cho rồi?”

Cao Kiến Thành hừ một tiếng, cười lạnh, “Trông cậy vào bọn hắn? Bọn hắn tự cho mình cao cao tại thượng ở trên Đại Yến, cho rằng bọn hắn đang nhìn xuống thiên hạ chúng sinh Đại Yến. Chín vị tung bay ở trên trời kia để cho những tu sĩ phía dưới kia tự giết hại lẫn nhau, tam đại phái sao lại không phải như vậy, bọn hắn cũng một mực để các thế lực tu hành trong Yến quốc cảnh nội tiêu hao lẫn nhau, sợ bọn kia uy hiếp tới địa vị của tam đại phái, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của bọn hắn, từ trước đến nay bọn hắn sẽ không dễ dàng tham gia vào tranh chấp của những tu sĩ phía dưới.”

“Bệ hạ cũng không phải chưa mở miệng đề nghị cái này, lần này tam đại phái bức bách bệ hạ triệt binh, bệ hạ liền coi đây là điều kiện để trao đổi, buộc tam đại phái giải quyết Ngưu Hữu Đạo. Theo lý thuyết, bệ hạ đưa ra nhượng bộ lớn như vậy, tam đại phái không có lý do gì không đáp ứng, tuy nhiên có kỳ quái chính là, Long Hưu thế mà lại đi ngăn trở. Đã như vậy, bệ hạ cũng chỉ đành tự mình động thủ, một khi đắc thủ, Long Hưu có giận cũng phải kìm nén!”

Cao Thiếu Minh suy tư một trận, hỏi: “Phụ thân ngăn con tiến cung đêm nay, có phải có cái gì phân phó không?”


Cao Kiến Thành: “Năm đó từ Triệu quốc thất bại tan tác quay trở về, con luôn một mực chú ý đến sự tình liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, có phải nuốt không trôi được cơn giận kia?”

Cao Thiếu Minh sửng sốt một chút, tâm tư của mình, hành động âm thầm của mình, không nghĩ tới phụ thân đã sớm phát giác, cúi đầu nói: “Một vài huynh đệ theo con nhiều năm bị tai họa, đích thật là nuốt không trôi cơn giận kia, nhưng con cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là đang thử tìm kiếm cơ hội.”

“Cơ hội của con đến rồi!” Cao Kiến Thành chỉ chỉ vào lồng ngực của hắn.

Cao Thiếu Minh ngẩng đầu nhìn, không hiểu, thử hỏi: “Cơ hội giết Ngưu Hữu Đạo?”

“Không không không, Ngưu Hữu Đạo chết sống ta không quan tâm.” Cao Kiến Thành khoát tay, lại tiếp tục cẩn thận dặn dò: “Sau khi gặp Điền Ngữ, nhớ kỹ hai chuyện. Thứ nhất, không cần lãng phí những chú ý của con với Ngưu Hữu Đạo những năm nay, con cần hiển lộ ra con hiểu biết rất sâu về Ngưu Hữu Đạo, tốt nhất là để cho hắn cảm thấy không ai hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo hơn con.”

“Thứ hai, con còn đang giữ vị trí sứ thần Yến quốc trú tại Triệu quốc, đây cũng chính là ưu thế con được trời ưu ái, ta đoán chừng Triệu quốc cũng sợ ném chuột vỡ bình, cũng rất khó tiếp tục xuống tay với Kim Châu. Con có thể mượn dịp này nói với Điền Ngữ, nói con sẽ thừa dịp cơ hội thuyết phục Hải Vô Cực, để Triệu quốc cũng xuất động lực lượng cùng động thủ với Ngưu Hữu Đạo.”

“Lúc trần thuật hai điểm này, cần phải biểu hiện ra con rất căm hận Ngưu Hữu Đạo mãnh liệt, thù mới hận cũ đều bày ra hết, cho thấy con rất muốn báo thù rửa hận. Mục đích, chính là muốn để cho con được phụ trách công việc tru sát Ngưu Hữu Đạo.”

Cao Thiếu Minh lại thử hỏi: “Lấy công chuộc tội?”

“Con nha, ở bên ngoài ngốc lâu, vẫn là thiếu khuyết chút lịch luyện ở trong triều.” Cao Kiến Thành chỉ chỉ hắn, nhắc nhở: “Điền Ngữ là ai? Là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, là người bệ hạ tín nhiệm nhất. Từ một dãy sự kiện Ngưu Hữu Đạo làm có thể nhìn ra, hắn là người dễ dàng đối phó được như vậy sao? Lần này trong cung tự mình động thủ, Điền Ngữ tất nhiên sẽ là người chủ trì toàn bộ công việc này, nhưng Điền Ngữ không thể rời bỏ hoàng cung.”

“Con nhớ kỹ, Ngưu Hữu Đạo sống hay chết không quan trọng, mà quan trọng ở đây là, đây là cơ hội tốt để con tạo mối liên hệ với Điền Ngữ. Toàn bộ tiến độ hạng mục công việc, Điền Ngữ cần phải báo cáo lại cho bệ hạ biết, nếu như Điền Ngữ lúc nào cũng có thể ở bên tai bệ hạ đề cập đến tên con, dần dà, dù không có công lao thì cũng có khổ lao, đây là cơ hội thật tốt để cải thiện ấn tượng của bệ hạ đối với con, sự bất mãn đối với con cũng sẽ dần dần được tiêu trừ. Lâu dài, dù không phải người của mình cũng thành người một nhà, về sau có chuyện gì, ít nhiều gì Điền Ngữ cũng sẽ nghĩ tới con, hắn tùy tiện nói một câu bên tai bệ hạ, càng có tác dụng hơn nhiều so với Đồng Mạch.”


“Trọng yếu nhất chính là, con đang làm việc cho Điền Ngữ, nếu trong triều có người muốn nhân cơ hội giẫm con, thì Điền Ngữ cũng sẽ không dễ dàng để cho người ta làm hỏng việc, Đồng Mạch cũng phải kiêng kị ba phần. Mà xảy ra chuyện như vậy, con chẳng những không có việc gì, ngược lại càng lui tới mật thiết hơn với Điền Ngữ, đây cũng là lực ảnh hưởng vô hình của Cao gia ta trong lúc này, có thể ổn định quân tâm cho Cao gia ta, Cao gia ta có người kế tục, những kẻ cỏ đầu tường kia sẽ không dám loạn bậy.”

“Cho nên chết sống của Ngưu Hữu Đạo cũng không quan trọng, quan trọng là con tận lực để cho Điền Ngữ thấy được, để cho bệ hạ biết được. Cục diện trước mắt này có bất lợi cho Cao gia chúng ta, chúng ta phải biến đổi từ bất lợi thành có lợi!” Hắn đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nhi tử.

Cao Thiếu Minh rất có cảm giác ‘nghe quân(tử) nói một buổi hơn hẳn mười năm đọc sách’, nhưng vẫn là có chút lo lắng, “Vạn nhất Điền Ngữ không đáp ứng thì phải làm sao bây giờ?”

Cao Kiến Thành: “Con làm tốt việc của con, còn phía trong cung, ta sẽ an bài người phối hợp tác chiến, chỉ cần con không ra sai lầm, liền sẽ không có vấn đề gì.”

Cao Thiếu Minh thở dài ra một hơi, chắp tay nói: “Cảm tạ phụ thân đã chỉ điểm, nhi tử đã minh bạch, biết nên làm như thế nào rồi.”

Cao Kiến Thành vui mừng gật đầu, “Tốt, con đường dài bôn ba, cũng đã vất vả, đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi đi, ban đêm ngồi nghĩ ngợi cân nhắn lại những gì cần nói khi vào cung ngày mai đi, đừng có để ra sai lầm gì, Cao gia có thể có được ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì!”

“Vâng! Nhi tử ghi nhớ.”

. . .  . . .

Tống kinh, trong một tòa trạch viện được trông coi nghiêm mật, Triều Thắng Hoài đang ngồi ở trong đình thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời than thở.

Phía Tống kinh bên này đã dùng phi cầm vớt hắn từ Kim Châu đến đây ngay luôn, hắn không thể còn cơ hội gặp mặt Ngưu Hữu Đạo hỏi nữa.

Bên này ngoại trừ hạn chế tự do của hắn ra, ngược lại cũng không có bạc đãi hắn, cung cấp chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon.

Nhưng mà đối mặt một bàn thịt rượu, lại không có tâm tư không có khẩu vị, ăn không vô, ngủ không yên, cũng không có tâm tình tu luyện, một mực ở trong trạng thái dày vò.


Hắn biết bây giờ sự việc đã bị hắn làm cho lớn thật rồi, đời này hắn cũng không có nghĩ tới có ngày hắn có thể làm ra chuyện lớn như vậy, cuốn vào trong loại thị phi này, ngẫm lại có chút sợ hãi, nhưng hắn đã không có lựa chọn khác.

Hắn cũng ý thức được, chính mình đã bị hãm sâu vào trong vòng xoáy này, mà càng ngày lún càng sâu, tên Ngưu Hữu Đạo kia tựa như ác ma vậy, cuốn lấy hắn, trở thành ác mộng của hắn, hắn dùng hết khí lực toàn thân cũng vô pháp thoát khỏi, càng giãy dụa, cảm giác ngạt thở càng mãnh liệt.

Trong lòng của hắn lặp đi lặp lại tự nói bản thân, nếu chuyện lần này có thể đi qua, cả đời này hắn cũng không muốn gặp lại Ngưu Hữu Đạo nữa, người này thật là đáng sợ, không đề cập tới tiền nữa, 300 vạn còn lại kia hắn thật sự không cần nữa, chỉ muốn thành thành thật thật ở tại Vạn Thú môn làm một tiểu đệ tử Vạn Thú môn mà thôi.

. . .  . . .

Vạn Thú môn, trong chính điện, Cừu Sơn mới từ Tống kinh trở về đang nói chuyện với chưởng môn Tây Hải Đường.

Triều Kính vô cùng lo lắng từ bên ngoài bước nhanh chân đi đến, “Cừu sư đệ trở về rồi à, có nhìn thấy nghiệt súc kia không vậy?”

Hắn vốn định tự mình chạy tới Tống kinh, lại náo ra chuyện lớn như vậy, tông môn sợ hắn bao che, yêu cầu hắn tránh ra.

Cừu Sơn thở dài: “Đã gặp được, nhưng triều đình ỷ có Lăng Tiêu các, Huyết Thần điện, Liệt Thiên cung làm chỗ dựa, không chịu thả người, bên chúng ta cũng không có khả năng đi đoạt người!”

Triều Kính cả giận nói: “Bọn hắn muốn làm gì?”

Tây Hải Đường hừ lạnh, “Muốn làm gì còn phải nói nữa sao? Đơn giản là nhớ nhung khối thịt mỡ Yến quốc kia, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây! Hiện tại coi như Triều Thắng Hoài muốn phủ nhận, bọn hắn cũng sẽ không cho nó cơ hội công khai đứng ra phủ nhận, nói trắng ra là hiện tại bất kể có phải do Yến quốc làm hay không, triều đình cũng phải đem món nợ này tính tới trên đầu Yến quốc, vì dự phòng. Tôn tử kia của ngươi nha, trong thời gian ngắn sợ là đừng nghĩ tới việc rời khỏi kinh thành trở lại Vạn Thú môn.”

“Nghiệt súc! Nghiệt súc!” Triều Kính mặt đen thui, tức giận đến nắm chặt hai nắm đấm thở phì phò, hận không thể một chưởng cho Triều Thắng Hoài chết tươi.

PS: 5K +1 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận