Đạo Quân

Chương 584: Ta vẫn lù lù bất động!

Cao Thiếu Minh* mừng rỡ, nhanh bước đi qua, muốn lấy mật tín trong tay thái giám kia xem trước. (chương trước tác giả sai tên Cao Thiếu Minh thành Cao Thiếu Dương)

“Cao đại nhân!” Thái giám kia lên tiếng cảnh cáo, đưa tay ra ngăn cản, mời đối phương tự trọng, Triệu Sâm chưa lên tiếng, mật tín của bên này há có thể tuỳ tiện cho người khác đọc?

Cao Thiếu Minh đành phải thôi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Sâm.

Triệu Sâm cũng đang ngó chừng hắn, theo tin tức lấy được, thì là do vị này đã thuyết phục được bệ hạ, nên mới có chuyện hắn phải trở về để phối hợp gạt bỏ Ngưu Hữu Đạo, ở trên địa bàn Kim Châu đi động vào Ngưu Hữu Đạo, quỷ mới biết là sẽ phát sinh thêm chuyện gì, trình độ nào đó tới nói, đây là cử chỉ mạo hiểm, hắn là bị vị này lôi xuống nước, nên trong lòng có điểm không vui.

Thế nhưng là không có cách, bệ hạ đã hạ chỉ, hắn nhất định phải chấp hành.

Hắn cuối cùng vẫn là nhảy từ trên tảng đá xuống dưới, tiếp mật tín trên tay thái giám kia xem xét, sau khi xem xong thì nhíu mày nói thầm, “Hắn không phải là có phi cầm để đi lại sao?”

Cao Thiếu Minh nhịn không được hỏi, “Triệu phủ lệnh, tình huống như thế nào?”

Triệu Sâm thuận tay đưa thư tín cho hắn nhìn.

Thư tín tới tay, Cao Thiếu Minh lập tức cẩn thận xem xét, sau khi xem xong cũng kỳ quái, “Đi đường bộ? Hắn muốn trở về Nam Châu, có phi cầm lại không dùng, lại đi đường bộ?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Triệu Sâm nói: “Bên người hắn ngoại trừ Hồng Nương cùng Ngô lão nhị kia ra, cũng chỉ có mười tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ hộ tống, ngươi cảm thấy hắn đây là muốn du sơn ngoạn thủy, hay là nhàn rỗi đến nhàm chán rồi?”

Cao Thiếu Minh hiểu ý tứ trong lời của hắn, có thể là cái bẫy, chính hắn cũng có lo lắng này, quá không bình thường.”Coi như cưỡi phi cầm, có người muốn động hắn vẫn có thể động hắn như thường, có phải bởi vì đã biết trước như vậy, cho nên cố giả vờ cao siêu hay chăng?”

Triệu Sâm: “Ngươi đừng quên, hộ về tùy hành theo Đồ Hoài Ngọc có nhiều người như vậy đều không thể bảo vệ được hắn, lực lượng ám sát Đồ Hoài Ngọc thật sự không đơn giản, nếu đây thật sự là bẫy rập mà nói, tổn thất sẽ rất lớn.”

Cao Thiếu Minh: “Chẳng lẽ liền trơ mắt nhìn hắn trở về như vậy? Hắn cũng không phải tu sĩ bình thường, trên tay hắn đã nắm giữ thế lực kha khá, chỗ Nhà Tranh sơn trang của hắn kia, chung quanh đã tụ tập mấy ngàn tên tu sĩ ba môn phái hộ vệ, chung quanh còn có đại quân phòng thủ, có mười vạn đại quân cũng khó đánh vào. Cho dù là tu sĩ cao thủ, cũng đừng hòng tuỳ tiện tới gần hắn, chỉ cần tiếp cận đôi chút, liền sẽ bị mật thám bố trí vài dặm bên ngoài sơn trang phát hiện, không kịp đợi thích khách tiếp cận, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là đã đánh cỏ động rắn, lúc ấy hắn liền có thể tránh mất dạng rồi, trong núi lớn mênh mông này, một người muốn tránh né quá dễ dàng, muốn tìm đến được hắn không khác gì mò kim đáy biển.”

“Hang ổ kia của hắn phòng thủ cứ như tường đồng vách sắt vậy, một khi để hắn rút về  được hang ổ đó, lúc ấy còn muốn động đến hắn, sẽ không còn được dễ dàng như vậy. Mặc kệ có bẫy rập gì hay không, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, vô luận như thế nào, đều phải thử một chút, vạn nhất là ra vẻ cao siêu hù dọa người khác đâu?”


Triệu Sâm: “Nhân thủ, ngươi đã mang đến chưa?”

Cao Thiếu Minh: “Những người trước đó tới đây vẫn chưa có rút lui, một mực đang chờ ở tại bên ngoài phủ thành Kim Châu đợi mệnh lệnh. Chỗ ngươi nơi này chuẩn bị được bao nhiêu người?”

Triệu Sâm: “Ta nào có kịp chuẩn bị được nhân thủ nào, liền chỉ mấy người bên cạnh này.”

Cao Thiếu Minh trầm giọng nói: “Triệu công công chắc hẳn là chưa nhận được ý chỉ của bề trên rồi?”

Triệu Sâm: “Ý chỉ của bề trên cũng chỉ là bảo ta phối hợp ngươi làm việc, tai mắt Quan Tinh Đài ta đều mở to hai mắt ra giúp ngươi quan sát, để tâm đến nhất cử nhất động của bên kia, cho ngươi có thể duy trì tin tức được thông suốt, mặt khác còn điều tới giúp ngươi năm con phi cầm tọa kỵ, phòng bị Ngưu Hữu Đạo cưỡi phi hành tọa kỵ đào thoát, lúc nào ngươi cũng có thể lấy sử dụng. Chẳng lẽ chuyện chém chém giết giết ngươi cũng muốn người của ta phải xông lên trước nữa? Thật muốn như vậy, ta ôm đồm toàn bộ luôn cho rồi, còn cần ngươi đứng ở đây khoa tay múa chân làm gì?”

Nói đùa à, biết rõ có khả năng có bẫy rập, hắn sao có thể để người một nhà xông vào trước được, khẳng định phải để người Yến quốc xông lên trước thử một chút sâu cạn lại tính sau.

Cao Thiếu Minh cũng bị đối phương nói cho không lời nào để cãi, mấu chốt là người ta nói rất có đạo lý, liền trầm giọng nói: “Được rồi, người của ta sẽ phụ trách động thủ! Bất quá hi vọng Triệu công công có thể minh bạch một điều, diệt trừ Ngưu Hữu Đạo rồi Yến quốc mới dễ xuống tay với Nam Châu được, không có chỗ dựa Nam Châu này, quý quốc mới dễ xuống tay với Kim Châu, song phương chúng ta nếu là hợp tác, thì xin Triệu công công lấy đại cục làm trọng, một khi chỗ bên này của ta cần viện trợ, hi vọng Triệu công công cũng không đứng khoanh tay nhìn a!”

Triệu Sâm: “Không cần ngươi nhắc nhở, ta biết rõ.”

“Địa đồ!” Cao Thiếu Minh phất tay gọi đem địa đồ đến, sai người mở địa đồ trải ra trước mặt hai người, để tai mắt của Triệu Sâm bên này xác định đi xác định lại con đường và vị trí Ngưu Hữu Đạo sẽ tiến tới, thương nghị nên bố trí mai phục ở nơi nào.

. . .  . . .

Cửa thành Đông, một nhóm hơn 10 người đang tiến về đó, Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi và Ngô lão nhị đang cõng theo chiếc lồng đựng Kim Sí cũng ở trong đó, thêm mười tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ hộ tống.

Quản Phương Nghi khi còn trẻ ăn mặc thanh nhã, bây giờ tuổi càng lớn, thì ngược lại càng thích ăn mặc trang điểm lộng lẫy hơn.

Trên mặt nàng theo thói quen luôn treo nụ cười nhàn nhạt, thân thể mềm mại lắc lư ở trên lưng ngựa, đôi mắt sáng liếc nhìn bốn phía, trong đôi mắt ẩn chứa cảnh giác và quan sát.

Ngô lão nhị chậm rãi tập trung ánh mắt hởi có vẻ khe khắt, đồng dạng bề ngoài như thả lỏng nhưng trong lòng lại siết chặt, thời khắc luôn đề phòng bốn phía.

Hai người một trái một phải bên người Ngưu Hữu Đạo, hộ vệ trái phải.


Ngưu Hữu Đạo ngược lại, cũng đang lắc lư trên lưng ngựa, nhìn an tĩnh thong dong, giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy từ từ băng xuyên qua cổng thành.

Lúc ra khỏi thành, Tôn Lâm Tiên đệ tử của Lê Vô Hoa, cũng là đầu lĩnh lãnh đội hộ tống bên này của Vạn Động Thiên Phủ, hắn ra mặt lên tiếng chào hỏi, thủ vệ cửa thành tỉnh lược hỏi thăm, một nhóm được ra khỏi thành một đường thông suốt.

Mới ra khỏi cửa thành không bao xa, một kỵ sĩ dừng đợi ở một bên ngoài cửa thành đạp đạp bụng ngựa tiến đến, đón chờ một nhóm đang đi tới.

Người thúc ngựa rảo bước đến là một nam tử mặc hoa y*, chân chính là y phục hoa y, phía trên thêu đầy các bông hoa, không có lộ ra chân dung, trên mặt rõ ràng có đeo mặt nạ.(*áo thêu bông hoa)

“Người phương nào?” Thân là hộ vệ đầu lĩnh, Tôn Lâm Tiên quát lên hỏi, rút kiếm ra hiệu cho đối phương đình chỉ tới gần.

Một nhóm bên này lập tức nâng cao cảnh giới, cầm chắc vũ khí, Quản Phương Nghi với Ngô lão nhị cũng cùng cảnh giác cao độ.

Nam tử áo thêu bông kéo dây cương trong tay một phát, ghìm ngựa dừng lại ở bên cạnh nhóm, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy y phục thêu đầy bông hoa trên người đối phương, quan sát một chút, khóe miệng ngầm lộ ra nụ cười trêu tức, đưa tay lên lắc lắc, “Không có việc gì, là người một nhà!”

Người một nhà? Quản Phương Nghi và Ngô lão nhị cấp tốc liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự nghi hoặc ở trong mắt đối phương, trong nhà có người một nhà như vậy sao?

Nếu Ngưu Hữu Đạo đã nói như vậy, Tôn Lâm Tiên đành phải theo, phất tay để đệ tự Vạn Động Thiên Phủ đang cảnh giới tránh ra.

Nam tử áo thêu bông thúc hai cước đập mạnh vào bụng ngựa, thúc ngựa tiến tới, cũng không khách khí, trực tiếp chen vào chỗ của Ngô lão nhị, chiếm lấy vị trí hộ vệ tùy hành của Ngô lão nhị, gia nhập vào trong đội ngũ.

“Có cần phải bắt ta phải ăn mặc thành dạng này sao?” Nam tử áo thêu bông giọng khàn khàn lên tiếng hỏi thăm.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Sợ nhìn nhầm, mặc như vậy cho dễ dàng xác nhận. Kỳ thật ngươi mặc như này trông thật đẹp trai, chí ít đẹp trai hơn so với ngươi trước đó.”


Nam tử áo thêu bông nghiêng qua liếc hắn một cái, không còn lên tiếng nữa.

Quản Phương Nghi hồ nghi, thỉnh thoảng vụng trộm dò xét nam tử áo thêu bông, bất kể có phải là người một nhà hay không, trong lúc này tin tức Ngưu Hữu Đạo liên lạc bên ngoài luôn một mực là do tự tay nàng tổ chức, tin tức ra vào nàng đều xem qua, cũng không thấy Ngưu Hữu Đạo an bài người nào ở ngoài thành tiếp ứng cả.

Nếu như có mà nói, vậy thì cũng chỉ có một khả năng, đó là trong lúc Ngưu Hữu Đạo thư từ lui tới cùng Viên Cương mà thôi, chỉ là hai người này dùng một loại văn tự rất kỳ quái, nàng căn bản xem không hiểu.

“Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, một nhóm chính thức xuất phát.

Ra khỏi thành đội ngũ tăng nhanh tốc độ, hơn mười kỵ sĩ mau chóng ‘ù ù’ phi nhanh trên đường cái.

. . .  . . .

Trong thành, ngoài cửa phủ thứ sử, một chiếc xe ngựa dừng đỗ đối diện cửa phủ, màn cửa sổ xe cuốn lên, Tấn sứ Sở Tương Ngọc đang ngồi ở trong xe ngựa chờ lấy.

Trong phủ, quản gia đại diện Quách Hoàn Kim đi ra, bước bước nhỏ chạy xuống bậc tam cấp, lập tức đến bên cạnh xe, chắp tay với Sở Tương Ngọc ngồi trong cửa sổ xe nói: “Sở đại nhân muốn gặp Ngưu Hữu Đạo ạ?”

Sở Tương Ngọc: “Làm sao? Hắn có gặp ta hay không, các ngươi có thể làm chủ giúp hắn hả?”

Quách Hoàn Kim cười nói: “Không phải ý này, Sở đại nhân đừng hiểu lầm, Ngưu Hữu Đạo đi rồi, đã không còn ở trong phủ.”

“Đi rồi?” Sở Tương Ngọc ngạc nhiên hỏi, “Đi đâu?”

Quách Hoàn Kim: “Cái này liền không rõ rồi, sáng sớm liền đã rời đi.” Hắn biết Ngưu Hữu Đạo là quay trở về Nam Châu, nhưng sẽ không công khai nói ra, trước mắt mà nói, Vạn Động Thiên Phủ vẫn muốn chú ý đến vấn đề an toàn của Ngưu Hữu Đạo, thật sự là bởi vì an toàn của Ngưu Hữu Đạo hiện nay liên lụy tới lợi ích quá nhiều người rồi.

Sở Tương Ngọc im lặng, hắn nơi này vừa mới nhận được Tấn quốc bên kia hồi đáp, Thái Thúc Hùng bảo hắn đi tìm Ngưu Hữu Đạo đàm luận lại, hỏi xem ngoại trừ đầu Thiệu Bình Ba ra, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo có thể đề xuất điều kiện gì, thì đều có thể đàm luận, nếu không làm chủ được thì lại thỉnh ý kiến sau.

Bây giờ người đã đi rồi, còn bảo hắn phải làm sao đàm luận? Quyền lực và trách nhiệm của hắn ở phạm vi tại cảnh nội Triệu quốc thôi, nếu như Ngưu Hữu Đạo đã rời khỏi Triệu quốc rồi, hắn có muốn đuổi theo ra khỏi Triệu quốc đàm luận tiếp hay không, thì còn phải lần nữa xin chỉ thị của phía trên.

Điều khiến hắn nhíu mày buồn bực là, cảm giác Ngưu Hữu Đạo tựa hồ không có thành ý gì, biết rõ hắn cần phải chờ phía trên hồi đáp đã, vậy mà muốn đi thì đi, mảy may không có ý tứ chờ hắn gì cả. . .  . . .

Một đường sơn sơn thủy thủy, tiếng vó ngựa cũng vang lên dọc đường.

Phía trước lại gặp rặng núi uốn lượn, đội ngũ đang tiến lên thả chậm lại tốc độ, trái phái có người chuyển dây cương trong tay cho đồng bạn, bốn người tung người bay lên không, tiến hành tìm kiến dấu vết ở hai bên trái phải con đường trong núi rừng, phòng bị có mai phục, cũng mở đường cho đám người Ngưu Hữu Đạo phía sau.


Trên đường đi không chỉ băng qua một vài ngọn núi, tự nhiên cũng không chỉ một vài lần mở đường như kiểu này, phía trước đó đều vô sự, song là họa thì chung quy cuối cùng cũng là tránh không khỏi.

“Có mai phục!”

Phía trước hai người thì đang tiến hành xuyên qua rừng núi ở hai bên trái phải con đường tìm kiếm dấu vết, còn hai người thì bay lượn trên tán cây quan sát bốn phía.

Hai bên đường cũng không có phát hiện vấn đề gì, kết quả là địch nhân xảo trá, cũng không trực tiếp bố trí mai phục ở phụ cận hai bên đường, mà đi bố trí ở tận chỗ sâu trong rừng. Tựa hồ đã thăm dò ra quy luật bên này tiến lên, đợi cho thám tử mở đường phía trước thoáng vượt qua một cái, thì thích khách ẩn núp trong rừng cấp tốc xuất động, lao thẳng về phía đám người Ngưu Hữu Đạo ở phía sau, không cho Ngưu Hữu Đạo có cơ hội chạy thoát.

Có điều động tĩnh lóe lên trong rừng vẫn là bị thám tử bay trên tán cây nhìn quanh bốn phía phát hiện, khẩn cấp phát ra báo động cho phía sau biết.

Một nhóm đệ tử Vạn Động Thiên Phủ nhao nhao rút kiếm, như lâm vào đại địch.

Mà Ngô lão nhị đã nhanh tay lấy ra một ống trúc nhỏ trước, kéo dây chốt một phát, một tiếng ‘bang’ vang lên, “Viu!” Một mũi tên hiệu bắn lên không trung.

Ngưu Hữu Đạo bất động sở vi*, tiếp tục thả chậm tốc độ giục ngựa tiến về phía trước, nam tử áo thêu bông không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một chút.

Hai bên trong núi rừng vang lên tiếng loạt xoạt, một đám người bịt mặt lần lượt bắn ra từ trong núi rừng, chúng đệ tử Vạn Động Thiên Phủ quá sợ hãi, nhún người nhảy lên, liều mạng ngăn cản.

Tiếng đánh nhau ‘ầm ầm’ đột nhiên vang lên, tọa kỵ kinh hãi, Ngưu Hữu Đạo cấp tốc khống chế dây cương, không để cho ngựa bị hoảng sợ chạy loạn, vẫn duy trì y nguyên tốc độ, không hoảng không loạn tiến lên.

“Đạo gia, đi mau!” Tôn Lâm Tiên vội hô.

Ngưu Hữu Đạo căn bản không để ý tới, mặc cho sóng lớn ngập trời, ta vẫn lù lù bất động!

Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ sao có thể ngăn trở nhiều sát thủ như vậy được, trong nháy mắt phòng tuyến bị công phá, hơn mười tên sát thủ cùng nhau bay nhào đến, liên thủ chém ra hơn mười đạo kiếm khí, đều là nhắm thẳng hướng Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo không có ý tứ rút kiếm, liền mảy may chút ý tứ phòng ngự đều không có, vẫn y nguyên không nhanh không chậm thúc ngựa tiến lên, chẳng khác gì là đón kiếm khí đang đánh tới.

“Đạo gia!” Quản Phương Nghi kinh hô, cơ hồ là bị dọa đến hồn phi phách tán.

Nam tử áo thêu bông cùng đi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo khóe miệng tựa hồ co giật một chút, mắt thấy kiếm khí sắp sửa bổ tới trên mặt Ngưu Hữu Đạo, mà vẫn còn chưa thấy Ngưu Hữu Đạo có phản ứng gì, hắn rốt cục không nhịn được.

“Xem như ngươi lợi hại!” Đồng thời hắn cũng mắng một tiếng, song chưởng bỗng nhiên vung lên, mười ngón bắn ra luồng khí như mê ảnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận