Đạo Quân

Chương 594: Tông Nguyên

Bình thường tiếng chuông gõ nghe rất tường hòa ấm áp thấm đợm lòng người, nhưng lúc này đây tiếng chuông vang lên quả là thực đinh tai nhức óc, liên tục âm vang lên từng trận, mấy tên hòa thượng bên ngoài đình mém chút tưởng trụ trì điên mất rồi, giật mình lấy tay bưng kín lỗ tai lại.

Hoàng Liệt nghe được tiếng chuông thì ngoái lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, lúc này Ngưu Hữu Đạo cũng đã từ từ thả tay xuống, vẻ mặt bình ổn.

Trên lầu các, người không biết chuyện cấp tốc đi đến bên này quan sát, nam tử áo thêu bông bỗng nhiên liếc qua nhìn chằm chằm về phía một cái hang động ở trong núi.

Hang này là nơi cấm địa để nấu rượu, từ trước tới nay, người không có phận sự thì không được phép bén mảng tới gần, lúc này đây lại có một đám người mặc áo đen bịt mặt từ trong sơn động vọt ra.

Mặt khác, từ trong các hang động khác trong núi cũng có người mặc áo đen bịt mặt lướt ra, lũ lượt bay lượn về phía đỉnh núi Nhà Tranh sơn trang.

Rất nhanh, trên tường rào sơn trang đứng đầy một vòng người mặc áo đen bịt mặt, trên nóc nhà mỗi gian phòng trong sơn trang, đều có người đáp xuống, còn thêm một đám bay nhào lên lầu các nữa, tạo thành tầng tầng thủ vệ trên lầu các, người thì cảnh giác nhìn bốn phía, người thì nhìn chằm chằm về phía đám phi cầm cỡ lớn đang bay tới trên không trung.

Nhìn thấy những người này xuất hiện, Viên Phương đình chỉ đánh chuông, quay sang đám hòa thượng đang che kín lỗ tai ở chung quanh phất phất tay, “Chay mau chạy mau.”

Hắn vung vẩy hai tay áo, dẫn một đám hòa thượng chạy trước, chuẩn bị chạy đến chỗ hai mẫu tử Trang Hồng ở bên kia để tránh né nguy hiểm, đào mệnh thì hắn tuyệt đối là người tích cực nhất ở nơi đây.

Trên lầu các, không ít người đều mù tịt, không biết một đám người mặc áo đen bịt mặt này toát từ đâu ra.

Nam tử áo thêu bông hơi liếc Ngưu Hữu Đạo một chút, đám người này hắn là có gặp qua, lúc Ngưu Hữu Đạo ở trên đường bị tập kích, hắn có thấy qua đám người mặc áo đen bịt mặt này, chỉ là không nghĩ đến, đã được Ngưu Hữu Đạo âm thầm cất giấu ở nơi đây.

Xem xét động tác thân thủ của những người này, mấy người Đại Thiền sơn liền biết đám người mặc áo đen bịt mặt này đều toàn là cao thủ cả, khoảng chừng hơn mấy trăm tên, lại bao bọc vây quanh nơi này nữa, làm cả đám lập tức khẩn trương lên.

Trước đó còn cảm thấy coi như có trở mặt, thì bằng thực lực của mấy người bên Ngưu Hữu Đạo cũng chưa chắc có thể ngăn cản được bọn hắn thoát thân, nhưng lúc này đây nhìn thấy con át chủ bài ẩn tàng mà Nhà Tranh sơn trang lộ ra , thì rốt cục đã cảm nhận được sự nguy hiểm nồng đậm, ý thức được Ngưu Hữu Đạo đã có thể tùy thời bắt giữ được bọn hắn lại!

Không phải Ngưu Hữu Đạo không dám trở mặt, mà là Ngưu Hữu Đạo còn chưa muốn trở mặt với bọn hắn mà thôi.


Sắc mặt Hoàng Liệt nặng nề, nói: “Lão đệ, mấy người này là thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo sắc mặt bình tĩnh, không có trả lời.

Hoàng Liệt lại phát hiện trưởng lão bên cạnh có dị thường, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hướng ở phía sau núi, có mười con phi cầm cỡ lớn đang đằng không bay lên, lướt qua trên không trung sơn trang, trên mỗi con phi cầm đều có treo đầy một đám người mặc áo đen bịt mặt đu bám theo, khiến cho tốc độ phi cầm cũng không thể bay nhanh hơn được, đám phi cầm này đang nhắm hướng mười mấy con phi cầm cỡ lớn bay tới nghênh đón.

Theo tiết tấu này rõ ràng là đang muốn nghênh chiến, thực lực một lúc có thể xuất động mười con phi cầm cũng đã khiến cho người ta phải kinh ngạc rồi, Hoàng Liệt lập tức vô tâm đi hỏi thêm cái gì, gấp gáp nhìn chằm chằm động tĩnh trên không trung.

Thương Thục Thanh thu hồi ánh mắt nhìn về phía không trung, ngó chung quanh một chút, rồi lại nhìn về phía bóng lưng Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng yên bất động.

Ngân nhi thì y nguyên vẫn đang bưng lấy hộp đồ ăn của mình nhai chọp chẹp, một đám người bịt mặt xuất hiện cũng chỉ khiến nàng tò mò nhìn nhiều thêm mấy lần mà thôi, miệng thì vẫn nhai không ngừng, thành ra không tim không phổi thì cũng chưa chắc là xấu, chí ít không khí khẩn trương này cũng không có ảnh hưởng gì đến nàng.

Trên đỉnh núi, đám người Viên Cương, Phí Trường Lưu ngẩng đầu, tận mắt nhìn thấy địch quân từ trên bầu trời lướt đến, mũi tên của bên này cũng không bắn lên tới cao được như vậy.

“Không tốt! Chúng ta trúng kế rồi, hiện giờ sơn trang phòng thủ trống rỗng, bọn hắn muốn tập kích sơn trang từ không trung, cần phải nhanh chống triệu tập nhân thủ đi gấp rút tiếp viện!” Phí Trường Lưu kinh hãi la lên, cũng đích thực là lo lắng cho Ngưu Hữu Đạo thật, một khi Ngưu Hữu Đạo đổ, thì với tình cảnh của ba nhà bọn hắn trước mắt, cũng đi tong.

Viên Cương đưa tay ra ngăn cản, nói: “Đạo gia không phải ăn chay, đã sớm có ứng đối, không cần chúng ta quan tâm, chúng ta chỉ cần làm tốt phòng ngự ở trước mắt này là được.”

Bên này vừa mới nói xong, liền thấy mười con phi cầm đằng không bay lên từ phương hướng sơn trang, bay về phía địch quân trên không trung, trông nhân thủ tựa hồ cũng có không ít, khí thế cũng không yếu hơn nhóm quân địch đột kích chút nào.

Trong sơn trang lấy đâu ra nhiều người như vậy? Quả nhiên là đã sớm có ứng đối, đám người Phí Trường Lưu nhìn thấy liền mừng rỡ.

Viên Cương vung đao chỉ xuống phía dưới núi, “Có người đang xông lại, chém giết ở khoảng cách gần trú quân không ngăn nổi! Phí chưởng môn, trận chiến này liên quan đến tồn vong của ba phái cùng Nhà Tranh sơn trang, cần không tiếc đại giới ngăn cản bọn họ lại, tuyệt đối không cho bọn hắn vượt qua được phòng tuyến tới quấy nhiễu tác chiến của Đạo gia phía bên kia!”

Phạm vi bao trùm của cung tiễn với Công Thành Nỏ dù sao cũng có hạn, dưới sự liều mạng trùng kích vào của đối phương, rốt cục đã có cao thủ xông ra khỏi phạm vi bao trùm của mũi tên, xông về phía phòng tuyến công kích, hiển nhiên là muốn phá hỏng bố trí phòng tuyến của bên này.


Một khi phòng tuyến bị loạn, thì nhân mã quân địch đến tiếp theo sau tất nhiên sẽ cùng nhau ùa lên, dưới tình thế cấp bách, bên này cũng có đệ tử Lưu Tiên tông xông ra ngoài chặn đường.

Phí Trường Lưu hiện lên bộ mặt dữ tợn cùng quả quyết, hai tay giơ lên một đôi nguyệt luân, khua tay hét: “Giết!”

Hắn dẫn đầu bay vọt xuống phía dưới, mấy vị trưởng lão cũng nắm ‘đồ chơi’ vọt theo xuống dưới.

“Người tự ý rút lui lấy tội phản bội sư môn luận xử!” Thanh âm của Phí Trường Lưu tiếp tục vang lên trên khắp trận tuyến phòng ngự.

Dưới mệnh lệnh của chưởng môn và chư vị trưởng lão ban xuống, phía tiền tuyến phòng ngự lập tức có một đám đệ tử Lưu Tiên tông xông ra, vây đánh những tu sĩ Phi Hoa các vọt ra tới trước kia.

Vì để phá vỡ trận tuyến phòng thủ có lực sát thương kinh người này, vì để có thể giảm bớt tổn thất đệ tử trong môn dưới mưa tên bao trùm, phe tấn công đánh thật sự là liều mạng!

Vì để thủ vững trận tuyến phòng ngự, liên quan đến lợi ích và tồn vong của bản môn, phe phòng thủ cũng đã là không thèm đếm xỉa, binh khí song phương vừa tiếp xúc trong chốc lát, lập tức liền giết đỏ cả mắt, trong chớp mắt chính là liều mạng ngươi chết ta sống!

Mưa tên vẫn như cũ bay tán loạn bao trùm, đống cương mâu đang nhanh chóng tiêu hao, tần suất điều chỉnh góc bắn công kích bao trùm cũng gọn gàng đâu vào đấy. . .  . . .

Không trung, trên mười mấy con phi cầm bay tới cũng treo đầy không ít nhân thủ, tốc độ phi hành cũng đồng dạng không nhanh nổi.

Sở dĩ lần tập sát này là nhảy từ trên không xuống, cũng không phải vì là phi hành đường dài, mà trọng điểm là vì để vượt qua vòng phòng ngự chặn đánh phía bên ngoài.

Mắt thấy ở phía dưới cũng có mười con phi cầm treo đầy theo không ít người bay lên nghênh chiến, khiến đám người tập sát trên phi cầm bên này giật mình không nhỏ, giật mình bởi vì thực lực của Nhà Tranh sơn trang, lại có nhiều phi cầm cỡ lớn như vậy!

“Xuống!” Có người vung cánh tay hô lên, dẫn đầu nhảy xuống.

Người treo trên mười mấy con phi cầm cũng lần lượt xoay người hạ xuống, bỏ khống chế phi cầm, tiếp cận mục tiêu.


Thật sự là khi đối mặt với tu sĩ, thì lực phòng ngự của phi cầm quá yếu, nhưng giá trị của nó lại đắt đỏ, lấy ra tiêu hao chịu không nổi, tăng thêm mục tiêu đang ở trước mắt, chỉ cần từ trên không trung đáp thẳng xuống là có thể đến được vị trí mục tiêu.

Hơn trăm người từ không trung lướt hạ xuống, trực tiếp nghênh đón mười con phi cầm đang bay lên, đám phi cầm vận chuyển lập tức chuyển hướng bay đi.

Không có gánh vác quá lớn, phi cầm bay đi rất nhanh, chuẩn bị nghênh đón đám nhân thủ tiếp theo vượt phòng tuyến tiến công.

Duy chỉ có hai người đang cưỡi trên một con phi cầm thì vẫn thờ ơ, không hề có ý rời đi.

“Lên!” Trong đám người bịt mặt nghênh chiến, có người vung cánh tay lên, chỉ về phía đám người trên không trung đang nhanh chóng phóng tới.

Trong âm thanh ‘hây hây’, đám người cùng nhau bắn lên không lướt đi, mười con phi cầm được giảm tải, cũng lập tức chuyển hướng nhanh chóng quay về, tránh né nguy hiểm.

Chín mươi người bịt mặt cùng hơn trăm kẻ tập kích lập tức chém giết giữa trời, nhìn trên nhân số thì đám người chặn đường ở vào yếu thế, nhưng ít ra cũng đã ngăn chặn được ý đồ lao thẳng xuống tới Nhà Trang sơn trang của quân địch, trong lúc song phương kịch chiến trong không trung thì độ cao cũng nhanh chóng hạ xuống, dù sao cũng không thể lơ lửng ở trên bầu trời lâu được.

Trong lúc hạ xuống, đồng thời cũng không ngừng có người bị đánh giết rơi xuống, đập xuống mặt đất hự hự, không có bị đánh chết, đoán chừng cũng té chết.

Mắt thấy phe mình ít người, quân địch cũng đều là cao thủ nữa, một tên áo đen bịt mặt đang đứng tại trên tường rào quan chiến chợt khua tay hô: “Lại một nhóm, theo ta giết!”

Hắn dẫn đầu xông ra, trong sơn trang lập tức có thêm gần trăm tên áo đen bịt mặt ‘hây hây’ bay lượn xông ra, bay ra khỏi sơn trang, lướt hạ xuống núi, nhắm chỗ song phương đang giao chiến vọt tới.

Trên trăm tên cao thủ gấp rút tiếp viện gia nhập vòng chiến, lập tức khiến chiến cuộc bắt đầu nghiêng về một bên.

“Các ngươi là ai?” Trong đám người tập kích có kẻ gầm thét, đều không có nghĩ đến ở trong Nhà Tranh sơn trang này thế mà có cất giấu nhiều cao thủ như vậy.

Trước đó lúc Ca Miểu Thủy lên tiếng, trong bọn hắn còn có người cảm thấy chuyện bé xé ra to, đến lúc này thì đã mất đi cái ý nghĩ đó rồi, nhìn cũng có thể thấy, ở trên tường rào Nhà Tranh sơn trang còn có một đám người đang đứng đó chưa có xuất thủ.

Không trung, có một con phi cầm xoay quanh mà không hạ xuống, bay vòng ở bên ngoài sơn trang, lão giả áo vàng đứng trên lưng phi cầm mắt lạnh lẽo đánh giá tình hình ở trong sơn trang, ánh mắt tựa hồ để ý tới Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở trên lầu các.

Ngưu Hữu Đạo cũng đã chú ý tới, ánh mắt cũng nhìn thẳng tới đối phương.


Mấy tên áo đen trên đầu tường bỗng nhiên rút kiếm, bổ ra mấy đạo kiếm khí lăng lệ chém về phi cầm đang bay vòng trên không.

Lão giả áo vàng bèn phất ống tay áo một cái, trong âm thanh ‘phanh phanh’, luồng khí vô hình tuỳ ý bắn tan rã những kiếm khí bổ tới.

Người bình thường không có nhìn thấy, nhưng đối với tu sĩ đã mở pháp nhãn ra đề phòng mà nói, lại nhìn thấy rõ ràng, ngay lúc lão giả vung tay áo thì kình khí tản ra quang hoa mông lung màu cam.

Phi cầm bay xuống thấp gặp phải uy hiếp quá lớn, đột nhiên vỗ cánh bay lên cao.

Nam tử áo thêu bông híp mắt nhìn chằm chằm lão giả áo vàng cưỡi phi cầm đang bay lên cao, trong ánh mắt lấp lóe lộ ra vẻ lăng lệ.

Hoàng Liệt đang đứng ở trên lầu các trầm giọng nói: “Tông Nguyên, lại còn có thể phái cả hắn đến!”

“Tông Nguyên?” Ngưu Hữu Đạo không biết hắn, quay đầu lại hỏi: “Là cao thủ xếp thứ bảy Đan Bảng kia?”

Hoàng Liệt: “Ta chưa có gặp qua, nhưng nhìn cảnh tượng vừa rồi hắn xuất thủ, giống như chính là hắn!”

Ngưu Hữu Đạo lập tức nhìn về phía nam tử áo thêu bông, “Ngươi biết không?”

Nam tử áo thêu bông: “Nghe kỳ danh, nhưng chưa thấy qua người, nhưng xem ra hẳn là hắn rồi, vì đối phó ngươi, thế mà có thể mời được vị này rời núi, cũng coi như là đã hạ hết vốn!”

Hoàng Liệt cùng vị này cũng hoài nghi đó là Tông Nguyên, vậy hẳn là không có sai.

Ngưu Hữu Đạo khá là ngoài ý muốn, hắn không biết những cũng đã được nghe nói tới người này rồi, không nghĩ đến triều đình thế mà có thể lôi được loại người cô đơn một mình kia vào cuộc phân tranh thế sự này, vì đối phó hắn mà triều đình chọn lựa người  xuất thủ có thực lực vượt ra khỏi cả sự tưởng tượng của hắn nữa, phát hiện ra bản thân mình vẫn còn có chút quá chủ quan, không khỏi hỏi tiếp: “Xem ra vị Tông Nguyên này chính là đòn sát thủ để đối phó ta, ngươi có nắm chắc không?”

Luận xếp hạng Đan Bảng, hắn biết vị này xếp hạng không bằng Tông Nguyên, đến xếp hạng như của Tông Nguyên này, là dựa chính vào thực lực mà đánh lên tới, không có khả năng may mắn ở đây, dưới thanh danh vang dội tuyệt đối không phải là hư sĩ, đây tuyệt đối là cao thủ trong những cao thủ của tu hành giới.

Vốn cho rằng mời nam tử áo thêu bông này rời núi, tăng thêm bản thân hắn bố trí chu đáo chặt chẽ, thì trong lòng vẫn có chút nắm chắc ứng đối được, bây giờ xem ra, sợ là vẫn phải chuẩn bị tốt chạy trối chết rồi.

Nam tử áo thêu bông nhìn chằm chằm không trung, trên mặt cũng không lộ ra bất luận dấu hiệu gì e sợ chiến đấu, trong giọng nói ngược lại còn có chút nóng lòng muốn thử: “Có thể thử xem!”

Lời này vừa nói ra, đám người Hoàng Liệt đều cùng nhìn về phía hắn chăm chú, không biết bản thân có nghe nhầm không, hay là đã hiểu nhầm ý hai người đang còn nói, đây là muốn giao thủ với Tông Nguyên luôn sao? Bằng thực lực Tông Nguyên, toàn bộ Đại Thiền sơn, đoán chừng cũng chỉ có mấy vị túc lão tiềm tu nhiều năm mới có thể giao thủ nổi, người này là ai nha, khẩu khí lại lớn như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận