Đạo Quân

Chương 598: Thịt đặt ở bên miệng

“Ô ô. . .” Kim Vô Quang phát ra tiếng kêu rên, miệng mũi sặc máu, bị kích động đến không chịu nỗi.

“Cẩu tặc! Cẩu tặc! Ngưu Hữu Đạo, ngươi sẽ chết không yên lành. . .” Tào Ngọc Nhi bị kéo đi đồng dạng cũng điên cuồng gào lên đau xót, trong tiếng gào đau xót bao hàm cả tuyệt vọng.

Hai vị này chưởng môn đều cùng không nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo thế mà lại ra thủ đoạn ác độc như vậy, đây là muốn đưa Chân Linh viện cùng Phi Hoa các ra hủy diệt triệt để a!

Đường đường chưởng môn môn phái bị treo ở trên tường thành, còn có một vài sư trưởng còn sống cũng bị treo ở trên tường thành chung, thử hỏi những đệ tử của Chân Linh viện và Phi Hoa các còn lại kia tới cứu hay là không cứu?

Cứu? Lấy cái gì cứu? Cao thủ trong môn cơ hồ đã bị tổn thất hầu như không còn, chỉ bằng những tiểu đệ tử tu vi không ra hồn kia có thể cứu được người nổi sao? Thế nhưng tính mệnh chưởng môn và các loại sư trưởng đang bị bóp ở trên tay của bên đó, sợ ném chuột vỡ bình a, nhưng cứu như thế nào đây? Chạy tới chịu chết sao?

Tìm cao thủ khác tới cứu ư? Ngưu Hữu Đạo không phải là tu sĩ bình thường, là tu sĩ có thể chi phối đại quyền thế tục nhất định, nếu liên lụy tới sẽ là chuyện không nhỏ, người không có bối cảnh tương đương là sẽ không dễ dàng tham gia vào chuyện này. Huống chi đã xuất động nhân thủ nhiều như vậy tập sát đều đã thất bại, ngay cả cao thủ Đan Bảng thứ bảy Tông Nguyên đều bị chết ở tại nơi này, thử hỏi còn ai dám tuỳ tiện nhúng tay nữa?

Không cứu? Tu hành giới vẫn là có chỗ khác biệt với thế tục, người ta coi trọng nhất chính là sư thừa môn phái hay truyền thừa các loại, đây là thứ căn bản của tu hành giới!

Không đi cứu hậu quả sau này là có thể nghĩ, về sau đệ tử Chân Linh viện cùng Phi Hoa các sẽ không thể ngẩng đầu lên được ở trên tu hành giới này, không có lực lượng cạnh tranh được với bên ngoài, kết quả chính là tan đàn xẻ nghé hoặc đều sẽ có tương lai riêng, sau khi tán đi cũng sẽ không có ai có mặt mũi nói chính mình là đệ tử của Phi Hoa các hay Chân Linh viện nữa, hai phái đến tận đây sẽ tan thành mây khói.

Điều này còn khó chịu hơn so với giết chết hai người bọn hắn, tâm huyết lịch đại tổ tiên tích lũy được đã bị hủy ở trên tay thế hệ của bọn hắn.

Lúc đầu, hai người coi như bọn hắn chết rồi, chỉ cần nhân thủ của hai phái vần còn, liền sẽ còn có cơ hội phục hưng nổi lên lại.

Nhưng bây giờ Ngưu Hữu Đạo muốn phá hủy căn cơ hai phái dựa vào để duy trì, muốn cho hai phái tan rã triệt để, muốn xóa hai phái khỏi tu hành giới luôn a!

Thử hỏi hai vị chưởng môn hai phái làm sao có thể không kích động!


Một đám tu sĩ mới đầu còn chưa kịp phản ứng ra dụng ý của Ngưu Hữu Đạo trong trò này, đằng sau đó thì cũng đều lần lượt hiểu rõ cả, dù sao đều là người trong giới tu hành.

“Để bọn hắn im miệng, hảo hảo cứu chữa, đừng để cho bọn hắn tuỳ tiện chết mất!”

Thấy Tào Ngọc Nhi mắng không ngừng, nguyền rủa Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết, Hạ Hoa phất tay lên quát, đệ tử phía dưới lập tức để cho Tào Ngọc Nhi im miệng, mắng không ra được âm thanh, Tào Ngọc Nhi ngửa mặt lên trời đau buồn gào khóc, nước mắt hòa với vết máu, nhìn lên trời xanh, lòng đang rỉ máu a!

Chưởng môn ba phái thì lại cảm thấy thống khoái, cảm thấy liền nên phải như vậy, không đem hai môn phái này ra diệt môn là không đủ để rửa mối hận này, đồng thời cũng coi như là cho những người trong môn đã chết đi và người còn sống một cái công đạo.

Mà lại ba phái cũng cực kỳ tán thành làm như vậy, có thể nói là cực kỳ thống khoái không chút do dự phối hợp, mặc kệ người ta có phải tới là để nhằm vào Ngưu Hữu Đạo hay không, dù sao thì phòng ngự Nhà Tranh sơn trang cũng có ba phái, diệt được Phi Hoa các cùng Chân Linh viện, từ nay thanh danh ba phái tại tu hành giới cũng sẽ đại chấn, đây tuyệt đối là chiến tích mà ba phái có thể đem ra ‘khè’ được!

Đối với việc này đám người Đại Thiền sơn cũng không có ý kiến gì, trong lòng cũng mang theo thái độ tán thành, đem hai môn phái luôn nhớ thương địa bàn Nam Châu này ra tiêu diệt sạch cũng tốt, tránh cho khỏi suốt ngày không có việc gì quấy rầy mãi không yên, có điều thủ đoạn này cũng không khỏi hơi quá hung tàn một chút, đây là muốn trảm thảo trừ căn a, so với chém chém giết giết còn ác hơn!

Hoàng Liệt thản nhiên nói: “Lão đệ, ngươi đem người ra treo ở trên đầu thành, trong lòng ai cũng đều rõ ràng bọn hắn là làm việc cho triều đình, vậy triều đình có cứu hay là không cứu đây? Ngươi đây là đang đánh mặt triều đình nha!”

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt hỏi lại: “Hoàng chưởng môn đây là đang giúp triều đình nói chuyện sao?”

Nữa, cái giọng điệu này lại đang tính kéo tới có trò ‘nội ứng ngoại hợp’ đây, Hoàng Liệt khoát tay nói: “Ta không phải có ý tứ này, mà lỡ như triều đình tìm lý do gì đó đòi ngươi người thì phải làm sao giờ? Công khai kháng chỉ sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đòi người ta liền đưa cho à? Giết tới trên đầu của ta rồi, còn nhớ thương kêu ta trả người trở về hay sao? Triều đình nếu còn muốn mặt, tốt nhất đừng mở miệng nói lời này, sự tình chân chính đánh mặt còn ở phía sau kìa!”

Hoàng Liệt mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa, giày vò à, nếu ngươi thích cùng triều đình giày vò, vậy ngươi cứ liền từ từ cùng triều đình giày vò đi thôi, cũng đừng trách Đại Thiền sơn ta thờ ơ lạnh nhạt!

Trong lòng đám người Đại Thiền sơn cũng đều có tâm tư quỷ quyệt.


Quản Phương Nghi đứng ngoài quan sát nhưng trong lòng thì rõ ràng, Ngưu Hữu Đạo rất ít khi làm ra chuyện tình cứng đối cứng, lần này là quyết tâm muốn cùng triều đình cứng rắn một phen đây!

Thương Thục Thanh đang dự thính, mặt cũng có vẻ phiền muộn, nàng rất ít khi tham dự  vào những chuyện của Ngưu Hữu Đạo, lúc này lần đầu tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo ở trong tu hành giới lãnh khốc vô tình, mặc dù nàng cũng biết đạo lý nắm binh là không thể hiền từ.

Nam tử áo thêu bông cũng đang một mực đứng ở ngoài quan sát, cũng không muốn can thiệp vào cái gì, chỉ muốn nhìn xem coi vị tiểu bối trong ngắn ngủi vài năm đã nhanh chóng quật khởi này sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Đám người áo đen bị mặt dọn dẹp thi thể đồng bạn dưới núi trở về, cũng nhấc thân thể tàn phế của Tông Nguyên trở về theo, người có thân phận, đãi ngộ sau khi chết vẫn là nên có chút đặc thù, không nên xử trí qua loa quá.

“Đây là ai vậy?” Hạ Hoa lên tiếng hỏi.

Quản Phương Nghi: “Cao thủ Đan Bảng xếp hạng thứ bảy, một trong những người tập kích sơn trang.”

“Thứ bảy. . . Hắn là Tông Nguyên?” Hạ Hoa nghe xong quá sợ hãi, Phí Trường Lưu cùng Trịnh Cửu Tiêu cũng khiếp sợ không thôi, Tông Nguyên cũng bị chết ở tại nơi này?

Trước đó do bận chém giết, bọn hắn cũng không lưu tâm tới trận giao thủ giữa nam tử áo thêu bông với Tông Nguyên.

Quản Phương Nghi thổn thức gật đầu.

Ba vị chưởng môn cùng quay sang nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, giờ này khắc này xem như lại có thêm nhận thức mới đối với thực lực của Ngưu Hữu Đạo, ngay cả loại cao thủ như Tông Nguyên cũng đều bị xử lý!

Hạ Hoa lại mở miệng hỏi, “Có muốn cùng đem đi treo tại đầu tường để chấn nhiếp luôn hay không?”

Nam tử áo thêu bông lạnh lùng lên tiếng nói: “Đem thi thể hắn đi treo ở đầu tường, sẽ khiến cho rất nhiều người nhìn các ngươi không vừa mắt, mà mấy người đó đều là loại các ngươi không chọc nổi. Không phải người nào đều có thể tùy ý nhục nhã được, ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng tự gây phiền toái cho chính mình.”


Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Tìm một chỗ thích đáng an táng đi.”

Hạ Hoa cũng biết chính mình lỡ lời, bận bịu gọi môn hạ đệ tử khiêng thi thể Tông Nguyên đi xử trí. . .  . . .

Một phen giày vò, mặt trời đã lặn về chiều, chim rừng mệt mỏi quay về tổ, một đám người đứng ở ngoài đại môn sơn trang tắm rửa lấy ánh chiều tà, người từ ngoài sơn trang chạy tới báo cáo tình huống.

Tình hình chiến tốn sau khi kiểm tra lại, ba phái bị tổn thất không nhỏ, đệ tử chiến tử cùng chiến thương gần 3000 người.

Nhân mã trú quân tổn thất càng nặng nề hơn, đối mặt với hơn vạn tu sĩ trùng kích, tử thương gần 7000 người!

Đây còn là ở dưới tình huống chưa có chính diện giao phong nữa kìa, vẫn là Viên Cương thấy tình huống không đúng, mau ra lệnh cho nhân mã trú quân rút lui, nếu không tử thương sẽ càng thêm thảm trọng hơn nữa, sẽ bị hai phái tuỳ tiện một phát đánh tan.

Chân Linh viện cùng Phi Hoa các cũng tổn thất rất thảm trọng, sau khi kiểm kê thi thể đạt tới con số hơn 9000 người, đại đa số đều là ngã xuống trong mưa tên, cuối cùng người của hai phái đào tẩu cũng không quá gần 200 người, còn có mấy trăm tên sau khi thụ thương bị bắt sống nữa.

Sau kết quả thống kê đó đều có thể thấy được, một trận này mặc dù là đánh thắng, nhưng từ số người bị chết đến xem, kỳ thật cũng không có chiếm được tiện nghi gì.

Sự thật chứng minh thực lực Phi Hoa các cùng Chân Linh viện hoàn toàn chính xác mạnh hơn bên này nhiều, nếu không có mấy vạn đại quân lấy lợi khí tới công kích từ xa phụ trợ, tiêu hao bớt đại lượng lực lượng đối phương mà nói, thì bên này căn bản ngăn không được công kích của hai phái.

Từ góc độ nào đó mà nói, triều đình lần này xuất thủ là có nắm tuyệt đối phần thắng!

Thấy bị tổn thất nhiều nhân thủ như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng thở ra một hơi, đối mặt chưởng môn ba phái nói: “Không hề nghi ngờ, lần này là do triều đình làm chuyện tốt, chư vị, các ngươi nói phải làm sao bây giờ a? Là nén giận, hay là nên ăn miếng trả miếng?”

Quản Phương Nghi thầm nghĩ không ổn, nàng biết Ngưu Hữu Đạo lần này đã muốn quyết tâm liều mạng một lần với triều đình, lúc này nói lời như vậy, tựa hồ đang muốn chơi lại triều đình a!

Ba vị chưởng môn quay mặt nhìn nhau, phía người ta cũng không có chiếm được tiện nghi, không coi như thôi thì còn có thể như thế nào nữa? Muốn ăn miếng trả miếng chúng ta cũng không phải là đối thủ a!

Hạ Hoa sờ sờ lên bả vai bị thụ thương của mình cho Ngưu Hữu Đạo nhìn, rồi thử hỏi: “Đạo gia, ngươi muốn như thế nào?”


Ngưu Hữu Đạo hai tay đỡ đốc kiếm, khẽ nâng cái cằm, cười lạnh nói: “Người ta đều đã đánh tới tận cửa nhà chúng ta rồi, há có thể im lặng không lên tiếng? Nếu bọn hắn ưa thích đánh nhau, vậy chúng ta đành phải phụng bồi rồi, lần này không cho triều đình nếm thử tư vị bị đập là tư vị gì, bọn hắn còn tưởng chúng ta là quả hồng mềm cho phép bọn hắn muốn bóp thế nào thì bóp. Hầu Tử!”

Viên Cương tiến lên một bước đáp, “Đạo gia.”

Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng nhịp nhịp mười ngón tay chống đốc kiếm nói: “Tiết Khiếu lá gan không nhỏ, phạm nhân ta đưa qua cho, chưa được triều đình thẩm phán, hắn đã lại dám thả ra! Lập tức đưa tin cho Vương gia, tại biên cảnh Định Châu khiêu khích, chế tạo cớ xuất binh! Đồ quân nhu với nhân mã trước đó chuyển tới Kim Châu đang lui về không cần giải tán, lập tức lần nữa tập kết lại, thay đổi tuyến đường tiến tới Định Châu, tiến đánh phái bộ Tiết Khiếu, hung hăng đánh mạnh vào cho ta, ta muốn đánh cho ra khí thế của nhân mã Nam Châu đến! Nói cho Vương gia, để hắn mau chóng mở rộng khẩu vị nuốt vào, cơ hội để mất đi là không thể trở lại, có thể nuốt vào được địa bàn bao lớn liền thỏa sức nuốt, chỉ cần hắn có thể nuốt vào thì đều là của hắn hết, ta sẽ không dễ dàng để phun ra lại!”

Lời này vừa thốt lên, đám người nghe xong quá sợ hãi, liền ngay cả nam tử áo thêu bông rõ ràng cũng bị giật mình không nhỏ, hắn đây là muốn Nam Châu tuyên chiến với triều đình Yến quốc hay sao?

Thương Thục Thanh nghẹn họng nhìn trân trối, Ngân nhi thì còn đứng tại đó thỏa sức  ăn đồ ăn của mình, dù sao nàng nghe cũng không hiểu là đang còn nói cái gì.

Một đám người Đại Thiền sơn cũng không kiềm chế được, bọn lão tử vừa mới đặt chân tại Nam Châu chưa nóng đít liền liên tiếp xảy ra chuyện, bị triều đình hùng hổ hù dọa tâm thần còn chưa có ổn định xuống, ngươi lại còn chủ động tự đi tìm phiền phức khai chiến với triều đình, nói đùa cái gì vậy? Ngươi muốn điên cũng đừng lôi chúng ta đi theo cùng có được hay không!

Viên Cương nhẹ gật đầu, không nói nhảm, quay người liền đi làm theo.

Hoàng Liệt mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão đệ, ngươi đang nói đùa hả?”

Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua nhìn xem hắn hỏi: “Triều đình tạo ra huyết tinh ở trong này còn chưa có tán đi đâu, nhìn ta giống như là đang nói đùa hay sao?”

Mặt Hoàng Liệt hiện lên vẻ giận dữ, rất muốn nói với hắn rằng, ngươi muốn đánh tự ngươi tới mà đánh, Đại Thiền sơn ta không phụng bồi, không có tu sĩ Đại Thiền sơn ta hộ giá hộ tống cho đại quân, ta nhìn ngươi sẽ đánh như thế nào!

Nhưng mà nhìn thấy trong ánh mắt lạnh lẽo của Ngưu Hữu Đạo mang theo sát khí kia, trong lòng lại run lên, vô ý thức liếc nhìn đám người áo đen cùng nam tử áo thêu bông xung quanh kia một chút.

Khóe miệng Quản Phương Nghi co giật mấy phát, đã minh bạch, đến hiện tại nàng mới hiểu được, hoá ra cái nón cấu kết ‘nội ứng ngoại hợp’ kia là đang chờ ở tại đây, trách không được không ngừng bóng gió ám chỉ nhắc nhở Đại Thiền sơn, Đại Thiền sơn giờ khắc này bị nhận một áp lực rất lớn a, sơ sẩy một cái liền có thể sẽ thực sự đội ‘cái nón’ kia vào đầu a!

Lời trong lòng Hoàng Liệt tính nói ra tới cửa miệng liền nuốt vào lại, trầm giọng nói: “Lão đệ, ngươi hẳn là cũng biết rõ, Nam Châu tương đối mà nói, binh mã cường tráng nhìn cũng không tệ, nhưng nếu muốn lấy lực lượng của một châu đi đối kháng với triều đình, thì không khác gì là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình a! Ngươi có từng nghĩ tới hậu quả hay chưa vậy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Có thể có hậu quả gì? Triều đình trước đó tập kết một nhóm nhân mã tới Bắc Châu giằng co với Hàn quốc, sau lại tập kết thêm một nhóm nhân mã đi phòng ngự Tống quốc, bây giờ nhân mã trong nội bộ Đại Yến có thể điều động đã không còn nhiều, Định Châu cũng bị rút đi không ít nhân mã với tu sĩ, phòng ngự yếu kém, chính là thời điểm Nam Châu ta dùng binh đến. Bằng sự sắc bén của quân binh Nam Châu, nhân mã Định Châu ngăn cản được nổi sao? Đã như vậy rồi mà Vương gia còn không thể đánh bại được, thì ta thấy Nam Châu này cũng không giữ được nữa rồi! Bắc có Hàn quốc nhìn chằm chằm, Đông có Tống quốc rục rịch dục động, triều đình dám vạch mặt với chúng ta sao? Thịt đặt ở bên miệng, lấy dễ như trở bàn tay, lúc này không đi lấy còn đợi đến khi nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận