Chương 599 : Chướng nhãn pháp thôi
Nghe được lời ấy, đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh lấp lóe không thôi, đối với sự tình tu hành giới nàng mặc dù không hiểu, nhưng đối với thế cục Yến quốc này nàng cũng hơi hiểu rõ, lúc này đây đích thật là cơ hội tốt đẹp để chiếm đoạt địa bàn.
Mọi người ở tại chỗ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Mấy người Đại Thiền sơn cũng có suy nghĩ, lời Ngưu Hữu Đạo nói hình như cũng có chút đạo lý.
Trong lòng Hoàng Liệt cũng đã hơi động, chần chờ nói: “Ngươi muốn nhân cơ hội này chiếm đoạt Định Châu?”
Ý đồ của đối phương khiến hắn không thể không cân nhắc một cái vấn đề, thịt mỡ bày ở bên miệng đúng là thật, nhưng chính mình chưa chắc có đủ lực kia, bằng thực lực của Đại Thiền sơn hắn, căn bản không thủ được địa bàn cả hai châu.
Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta còn chưa có đủ lực ăn mạnh như vậy, chỉ là thừa cơ hội cắn hắn mấy miếng mà thôi, về phần có thể cắn được bao nhiêu, tại trước khi tam đại phái can thiệp vào, liền nhìn xem tốc độ công chiếm của Vương gia rồi.”
Hoàng Liệt nhíu mày: “Cũng theo như lời lão đệ nói, tam đại phái sẽ không ngồi nhìn, vậy sợ là tam đại phái sẽ buộc chúng ta phải phun ra a!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta sẽ không ăn no rửng mỡ tự đi tìm phiền phức, tam đại phái bên kia tự ta sẽ đi ứng đối, Đại Thiền sơn chỉ cần phối hợp đại quân tiến công, những mặt khác cứ để ta lo liệu! Địa bàn chiếm được, chính là trọng lễ mà lần này mời Hoàng chưởng môn đích thân tới nhận đó, không biết Đại Thiền sơn có thể nguyện ý cùng một lòng với ta chăng?” Trong giọng nói mang theo một chút hàm ý lạnh lẽo.
Rõ ràng là lời hữu ích, thế nhưng vào tai đám người Đại Thiền sơn lại là cho cảm giác, ‘ờ chuyện tốt như vậy đang bày ra ở trước mắt các ngươi, vậy mà các ngươi cũng không đáp ứng luôn à?
Trong lời nói của đối phương luôn như có một loại cảm giác hoài nghi như có như không, tựa hồ hoài nghi Nhà Tranh sơn trang bị tập kích lần này là do bọn hắn cấu kết với triều đình nội ứng ngoại hợp, hoài nghi phải chăng trên tay triều đình đã nắm được nhược điểm gì của bọn hắn rồi, bởi vậy nên bọn hắn mới không dám động đến triều đình.
Nói trắng ra là chính là, các ngươi không dám động triều đình, đã nói lên trong lòng các ngươi có quỷ.
Đối phương cũng không có nói toẹt ra, trước đó cũng đã nói tin tưởng Đại Thiền sơn sẽ không làm như vậy, hiện tại cũng nói là vì mưu chỗ tốt cho Đại Thiền sơn, thế nhưng dù nói xa hay nói gần, đều luôn có cảm giác như là đang cố ý lấy chuyện này ra để thăm dò Đại Thiền sơn vậy, rõ ràng có hương vị như chỉ cần một lời không đúng liền sẽ trở mặt ngay vậy!
Hoàng Liệt liếc mắt nhìn nam tử áo thêu bông với đám người mặc áo đen bịt mặt kia, tạm chưa trả lời, mà nhìn về phía mấy vị cao tầng Đại Thiền sơn tùy hành đi theo, hỏi: “Việc này các ngươi thấy thế nào?”
Đám người Đại Thiền sơn có chút đắn đo chưa quyết, cũng đều âm thầm lặng lẽ quan sát nam tử áo thêu bông cùng đám người mặc áo đen bịt mặt kia một chút.
Nói thật, ở trong lòng bọn họ hiện tại đều rõ ràng, lúc này đây thực lực Đại Thiền sơn tuyệt đối là không có đủ đến tình trạng đi khuếch trương rộng ra, nhưng bầu không khí trước mắt có vẻ không đúng, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là đang mài đao dấu ở sau lưng, một lời không đúng liền sẽ đưa đao lên cổ bọn hắn ngay liền.
Thế nhưng Ngưu Hữu Đạo chưa có xuyên phá, bọn hắn cũng không tốt xuyên phá, một khi xuyên phá, song phương liền không có nói chuyện dễ nghe như vậy.
Thật muốn bức Ngưu Hữu Đạo phải nói ra lời như ‘đến cùng các ngươi có làm hay không’ mà nói, thì trên mặt mũi Đại Thiền sơn liền sẽ rất khó coi, sẽ huyên náo đến bản thân khó mà xuống đài được, đến lúc đó đáp ứng chính là khuất phục, mà không đáp ứng chính là trở mặt!
“Cớ gì không đáp? Hẳn là Đại Thiền sơn có hai lòng?” Ngưu Hữu Đạo lại bức một câu.
Một tên trưởng lão lên tiếng, “Việc này không thể coi thường được, chúng ta không thể không cân nhắc thận trọng, ngươi thật sự có thể cam đoan rằng tam đại phái sẽ không bắt chúng ta ăn vào rồi lại phải phun ra chứ?”
Ngưu Hữu Đạo mới không nói cam đoan tuyệt đối với bọn hắn, “Cái này không có gì là đảm bảo hay không đảm bảo được cả, ta sẽ hết sức nỗ lực, tóm lại phía tam đại phái bên kia các ngươi không cần lo lắng, xảy ra chuyện các ngươi đại khái có thể đẩy trách nhiệm lên người ta.”
Trưởng lão kia chợt lại quay sang đồng môn nói: “Tình huống triều đình trước mắt quả đúng là không dám làm to chuyện, chúng ta tựa hồ cũng không có tổn thất gì, không ngại thử xem một chút.”
Hắn tìm cho mọi người một cái lối thoát, lập tức có các trưởng lão khác đi theo phụ họa.
Cuối cùng, Hoàng Liệt gật đầu chốt, “Thôi được, vậy liền thử xem một chút, nhìn xem chúng ta có thể cắn được mấy ngụm thịt mỡ nào không. Lão đệ, nếu không còn có chuyện gì khác, chúng ta liền đi về trước bố trí chuyện này.” Lưu lại thêm nháo tâm, không muốn tiếp tục ngây người ở đây.
Ngưu Hữu Đạo: “Nói như thế, Đại Thiền sơn đã đáp ứng tiến đánh Định Châu rồi, phía ta bên này cũng muốn làm bố trí, không thể đùa nghịch nói chơi với Ngưu mỗ a?”
Hoàng Liệt: “Lão đệ quá lo lắng, Đại Thiền sơn không phải là loại người nói không giữ lời.”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo chắp tay đưa tiễn, mặt mày tươi rói.
Điều hắn muốn chính là chính miệng đối phương đáp ứng, có đáp ứng là được, bây giờ Nam Châu đã không phải do ai đó có thể tuỳ tiện lật lọng được.
Vừa đưa mắt nhìn đám người rời đi, Quản Phương Nghi vừa xích lại gần bên người Ngưu Hữu Đạo, thì thầm nói: “Ngươi đây là đang nhấn đầu người ta xuống ép người ta gật đầu đáp ứng a!”
Ngưu Hữu Đạo liếc nàng một cái, cũng thầm nói: “Nói bậy bạ cái gì đó, chú ý ảnh hưởng, ta cũng không có miễn cưỡng người ta.”
Quản Phương Nghi lập tức làm bộ mặt xem thường, chán ghét cái loại làm kỹ nữ còn lập đền thờ này, có bản lĩnh nói cho Đại Thiền sơn nghe trước khi bên này chưa có lộ ra thực lực coi, xem Đại Thiền sơn người ta có thể đáp ứng hay không đáp ứng, rõ ràng là dùng lưỡi đao để trên đỉnh đầu người ta bức bách.
Ngưu Hữu Đạo không dây dưa với nàng cái này, quay người đi tới bên cạnh ba người Phí, Hạ, Trịnh, “Ba vị chưởng môn đã vất vả, trận chiến này ta sẽ không để cho ba phái phải trả giá đắt mà không công đâu, trước đi tắm nghỉ ngơi một chút, đằng sau lại tới tìm ta.”
Ba người nhìn nhau, cái này là muốn cho bọn hắn chỗ tốt đây mà, bọn hắn cũng muốn nhìn xem coi là chỗ tốt gì.
Một thân đầy vết máu, cũng hoàn toàn chính xác không thích hợp nói lâu, liền cùng nhau cáo từ rời đi. . . . . .
Một con phi cầm chở đám người Hoàng Liệt bay lên không, nhìn xuống Nhà Tranh sơn trang phía dưới nằm giữa sơn sơn thủy thủy, giọng Hoàng Liệt mang theo phiền muộn nói: “Không nghĩ tới phía sau lưng người này lại ẩn giấu thực lực cường đại như vậy, thái độ của hắn lúc này đối với triều đình rất là cường thế!” Nói xong lại hơi lắc đầu.
Những người khác biết hắn cảm khái không phải là cái này, mà là Ngưu Hữu Đạo lấy thế đè người, buộc bọn hắn đáp ứng chuyện kia.
Chỉ là có chút sự tình mọi người lòng dạ biết rõ là được, tại trước khi chưa có quyết định đổi ý hủy hứa hẹn, ai cũng sẽ không đi xuyên phá, khi trở về cũng sẽ không nói trắng ra, nếu không người mất mặt chính là mình.
Một số thời khắc, thứ gọi là thực lực này thường thường liền đại biểu cho đạo lý, Ngưu Hữu Đạo lần này gọi bọn hắn tới chính là để hiển lộ rõ ra thực lực của hắn, cái gì trọng lễ cứt chó, rõ ràng chính là đang nhắc nhở bọn hắn thành thật một chút.
… …
“Nam tử áo thêu bông kia đến tột cùng là ai?” Một tên trưởng lão dời chuyển chủ đề.
“Nghe đồn Thượng Thanh tông có 1 tuyệt học, tên gọi là ‘Thanh Vân Kiếm Quyết’, Thượng Thanh tông dùng tuyệt học này danh chấn thiên hạ, đáng tiếc từ đời thứ ba về sau liền không người nào luyện thành, cũng dẫn đến Thượng Thanh tông bị xuống dốc, các ngươi không cảm thấy nó có điểm giống giống sao? Thượng Thanh tông qua nhiều đời như vậy đều chưa có người nào luyện thành, bây giờ trong những người có liên quan với Thượng Thanh tông, còn có thể có người nào có thiên phú để luyện thành? Lại có người nào có được tu vi cao như thế?”
“Ngươi hoài nghi là Yêu Ma lĩnh Triệu Hùng Ca?”
“Ta cũng hoài nghi hắn, thế nhưng nghe đồn thì chiêu Thanh Vân Kiếm Quyết có màu xanh, vị này lại là huyết sắc, lại có chút không giống.”
“Ngưu Hữu Đạo xuất thân Thượng Thanh tông bày ra ở đó, ta thấy đó rất có thể chính là Triệu Hùng Ca, nếu không hắn đi đâu tìm ra được cao thủ như vậy?”
“Không cần đoán mò nữa, Tông Nguyên bị giết, Đan Bảng tất sẽ có biến hóa, đến lúc đó nhìn biến hóa bảng xếp hạng là biết liền.”
. . . . . .
Oanh! Trong núi rừng vang lên một tiếng nổ vang, trong năm tên mặc áo đen bịt mặt liên thủ công kích, một người bị đánh bay, Ca Miểu Thủy từ trong vòng vây kín phóng lên tận trời.
Hai con Xích Liệp Điêu nhanh chóng hạ xuống phía dưới thấp lướt qua, một tên mặc áo đen bịt mặt đang khống chế phi cầm thuận tay đưa tay ra tiếp lấy người bịt mặt vừa bị đánh bay, một cánh tay khác thì kẹp lấy Cao Thiếu Minh đang ở trong hôn mê .
Bốn tên áo đen bịt mặt liên thủ cấp tốc nhảy lên phi cầm lướt bay đi.
Ca Miểu Thủy thân hình trên không xoay chuyển, nhắm hai con Xích Liệp Điêu đang lướt đi phóng theo.
Bốn tên áo đen bịt mặt cùng phất tay vẩy tung ra một mảnh hắc cầu, hắc cầu bay giữa trời nổ tung ‘phanh phanh’ tạo ra mảng lớn khói mù.
Ca Miểu Thủy khẩn cấp quay người tránh né những đám khói mù kia, đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên lại nhìn về phía không trung, thì hai con Xích Liệp Điêu đã bay lên cao trên không trung, hắn đã không có cách nào đuổi kịp nữa.
Phiêu phiêu rơi xuống đất về sau, Ca Miểu Thủy đưa mắt nhìn theo điểm đen đang nhanh chóng đi xa, vẻ mặt đầy túc sát, lắc nhuyễn kiếm sáng loáng trong tay một cái, nhuyễn kiếm giống như linh xà chui cuốn vào trong đai lưng.
Quay người nhún nhay bay lượn mấy cái, tìm được thi thể con Hắc Ngọc Điêu bị chết thảm kia, trơ mắt nhìn một hồi.
Trước đó không nghĩ tới Nhà Tranh sơn trang bên kia còn có Xích Liệp Điêu, nếu không bọn hắn sẽ không dễ dàng đi tới chỗ giao chiến quan chiến, kết quả tốc độ phi hành không bằng người ta, bị đuổi kịp.
Cũng không có ở lại lâu, lắc mình một cái lướt đi xa.
Không trung, trên phi cầm, một tên áo đen bịt mặt nôn ra máu, ho khan vài tiếng.
Đồng bạn giúp đỡ hắn hỏi: “Thế nào?”
Người bịt mặt nôn ra máu lắc đầu, “Sợ là phải nghỉ ngơi một trận. Mẹ nó, một tên thái giám chết bầm trong cung, cũng không có nghe nói hắn từng xuất thủ qua lần nào ở tu hành giới, không nghĩ tới lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, chúng ta liên thủ cũng không làm gì được hắn.”
Mấy người nhìn lẫn nhau, ngoại trừ bắt lấy được vị Cao Thiếu Minh kia, thì y phục trên thân những người khác cũng đều bị vạch phá cắt rách tùm lum, đều đổ máu.
. . . . . .
Bên ngoài Nhà Tranh sơn trang, đại quân vẫn còn đang tìm kiếm, như muốn đem toàn bộ cả vùng này điều tra qua hết một lần, tránh cho có thích khách ẩn núp.
Trong thủy tạ, Tô Nhân Kiệt đang cùng Ngưu Hữu Đạo gặp mặt nói chuyện.
“Đan được dùng tu luyện với các ngươi cũng không có tác dụng gì, có thể để lại, về những tài vật khác tìm ra được thì cũng không cần giao nộp lên, giao cho Vương gia xử trí đi.” Ngưu Hữu Đạo đang ngồi bên bàn đẩy cái hộp được đưa tới trả trở về, lại quay sang ra hiệu cho Quản Phương Nghi một chút, người sau lấy ra một xấp kim phiếu, “Nơi này là 100 vạn kim phiếu, thay ta khao thưởng chúng tướng sĩ.”
Tô Nhân Kiệt bận bịu từ chối nói: “Tài vật tìm ra đã có không ít, đâu còn có thể muốn tiền của Đạo gia ngài, Đạo gia vì Nam Châu. . .”
Viên Cương lên tiếng, “Nói lời vô dụng làm gì, bảo cho ngươi cầm thì cứ cầm đi, gia quyến tướng sĩ chiến tử đều cần phải trợ cấp, tâm ý của Đạo gia là mỗi nhà đều phải được hỗ trợ chu đáo, hiểu chưa hả?”
Tô Nhân Kiệt lại nhìn Thương Thục Thanh một chút, thấy Thương Thục Thanh khẽ gật đầu, hắn đành phải thay mặt các huynh đệ cám ơn nhận lấy.
Đợi hắn rời đi rồi, Thương Thục Thanh mới thử hỏi: “Đạo gia, ca ca đã gửi thư tới, nói trạch viện bên kia đã được thu thập xong rồi, thế nhưng nãy nghe Đạo gia nói với Hoàng chưởng môn, đã đổi chủ ý rồi ạ?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vào cái trán nói: “Làm phiền quận chúa giúp ta hồi âm giải thích một chút, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dời đi tới phủ thành cả, chỉ là chướng nhãn pháp(* kế che mắt) thôi, không có nói cho vương gia biết rõ chân tướng, là muốn để nhưng động tĩnh của phía phủ thành bên kia làm dĩ giả loạn chân* (dùng giả loạn thật), giúp ta nhắn một tiếng nói thật có lỗi, đã phiền phức vương gia rồi.”
Thương Thục Thanh nghi hoặc, chướng nhãn pháp, chướng nhãn pháp gì? Nàng có chút không nghĩ ra.
Đừng nói nàng, rất nhiều người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo cũng đều mơ hồ, cái đó có liên quan đến lần tập kích này sao?
Không có nói cho nàng biết đáp án, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy đi, trở về tiểu viện của mình.
Nam tử áo thêu bông đi theo hắn, theo vào cả trong phòng của hắn, nhịn không được lên tiếng hỏi , “Vừa rồi nói chướng nhãn pháp là cái gì vậy?”
Tình huống hắn biết đến thật sự là có hạn.
Ngưu Hữu Đạo lặng yên một chút, cũng không có giấu diếm hắn, nói : “Ta đoán chắc triều đình sau khi chủ quan bị thất thủ tại Kim Châu, tất sẽ không từ bỏ, nhưng ta cũng không thể dựa theo tiết tấu triều đình mà chống đỡ được, phải làm cho triều đình theo ta tiết tấu của ta. Ta cho bọn hắn thời gian chuẩn bị, nhưng cũng không thể để cho bọn hắn được chuẩn bị quá đầy đủ, sợ ngay cả chính mình cũng sẽ không chịu đựng nổi. Một khi ta mà trốn vào Nam Châu phủ thứ sử rồi, thì bọn hắn muốn đụng đến ta liền sẽ khó khăn!”
Nam tử áo thêu bông nhàn nhạt ‘à’ một tiếng, đã hiểu, đây là muốn bức bách triều đình phải xuất thủ trong thời gian mà hắn chỉ định.