Chương 602: Tặc tử đáng giận!
Ba người có chút mộng, toàn bộ tiền này tùy ý bọn hắn phân chia, mặt khác còn cho mỗi người bọn hắn thêm một con phi cầm cỡ lớn nữa?
Ngưu Hữu Đạo quay người rời đi, Quản Phương Nghi lần nữa nhứ nhứ 3 cái Chỉ Linh tới, tức giận nói: “Phát ngốc cái gì thế, cầm lấy, là tặng cho các ngươi.”
Hạ Hoa có chút không thể tin được nói: “Tặng? Tặng không cho chúng ta?”
Quản Phương Nghi: “Làm sao? Không muốn à!”
Sao có thể không muốn được, ba người vội vàng thò tay ra đoạt lẹ, cầm trên tay đều có chút yêu thích không muốn buông, về phần ngữ khí khó chịu của người nào đó thì đã không còn trọng yếu nữa rồi.
“Dùng như thế nào không cần ta dạy nữa chứ?” Quản Phương Nghi lại lên giọng như thể tức giận nói.
Cái này thì không cần, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, cũng đã được nghe nói qua rồi.
Quản Phương Nghi quay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, ba con phi cầm cỡ lớn từ trên trời giáng xuống, hạ xuống bên ngoài thủy tạ, ba người Phí, Trịnh, Hạ vội vàng chạy tới nhận phi cầm của riêng mình.
Thương Thục Thanh đang đứng tựa vào một chỗ lan can, chính mắt nhìn thấy bộ dạng mừng hết trời hết đất của ba vị chưởng môn cũng mỉm cười theo, chỉ chốc lát sau lại nhìn thấy ba vị chưởng môn tự mình khống chế phi cầm đằng không bay đi.
Quản Phương Nghi đuổi theo kịp Ngưu Hữu Đạo, vừa đi vừa không ngừng lầm bầm trong miệng, “Nói cái gì mà lễ vật tặng cho ta, lão nương cũng chỉ là người giữ của miễn phí mà thôi, lúc không cần thì ném cho ta, đến khi dùng thì thích lấy là lấy. Ta cũng là bần tiện mà, biết rõ là giữ không được, còn nhịn không được cố hốt về cất.”
Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm bước đi phía trước bật cười ha ha nói, “Không phải chỉ là ba con phi cầm thôi sao, quay đầu từ chỗ Cao Kiến Thành kia kiếm được 1 ức đều đưa hết cho ngươi, vậy là ngươi kiếm lợi lớn rồi.”
Quản Phương Nghi ‘phi’ một tiếng, “Bớt đùa làm lão nương vui vẻ đi, Cao Kiến Thành đào đâu ra 1 ức* để mà đưa? Coi như hắn có tham nhũng, cũng tham không được tới con số này.”
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay người qua nhìn xem nàng, hài hước hỏi: “Vậy nếu thật sự lấy được mà nói, ngươi có muốn hay là không muốn đây?”
Quản Phương Nghi trừng mắt, “Muốn! Cớ gì lại không muốn?”
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, “Hồng Nương, ta không phải nịnh nọt ngươi, ta phát hiện ngươi đích thực là càng ngày càng trẻ a.”
Quản Phương Nghi sửng sốt một chút, chợt cười mắng: “Bớt nói lời dễ nghe, cho điểm lợi ích thực tế đi.”
Ngưu Hữu Đạo đi lại gần sát, kề sát bên tai nàng, dùng giọng điệu vô cùng chân thành và nghiêm túc nói: “Mặc kệ tuế nguyệt phải chăng vô tình, trong lòng ta ngươi mãi là nữ nhân ‘đệp’ nhất.” Nói rồi nhẹ nhàng bước đi sượt qua nàng.
Quản Phương Nghi kinh ngạc đứng y nguyên tại chỗ, răng ngà cắn cắn môi son, đưa mắt nhìn theo bóng người rời đi, trong ánh mắt xen lẫn vẻ vừa yêu vừa hận.
Lần này nói tóm lại nàng tương đối dễ nói chuyện, trợ cấp cho Tô Nhân Kiệt 100 vạn, còn có ba con phi cầm này, mà nàng cũng chỉ là càu nhàu oán trách một trận dong dài thôi, không giống như thường ngày phải để Ngưu Hữu Đạo hao phí hết miệng lưỡi mới chịu, thật sự là vì bảo hộ nơi này, người chết nhiều lắm.
. . . . . .
Yên Kinh, hoàng cung đại nội, trong đại điện triều đường, một đám triều thần sau khi hạ triều lần lượt ra về.
Lúc quần thần từng bước bước xuống bậc thang, chợt nhìn thấy có một con phi cầm cỡ lớn bay từ bên ngoài vào thẳng trong cung, trong quần thần liền có tiếng xì xào bàn luận.
Cao Kiến Thành cũng nghiêng đầu qua hỏi thăm người bên cạnh, “Mắt già mờ rồi, vừa rồi ta nhìn thấy người cưỡi ở trên phi cầm kia trông quen quen.”
Quan viên trẻ tuổi bên cạnh lập tức thấp giọng trả lời: “Nhìn giống như là Ca công công từ bên ngoài trở về ạ.”
Cao Kiến Thành ‘à’ một tiếng, ánh mắt lóe lên, cũng không nói nhiều thêm cái gì.
Ra khỏi triều đường, một bộ phận quan viên phải xuất cung, còn một bộ phận thì phải ở lại trong Cung Khu Chính Vụ làm việc, cấp bậc như Cao Kiến Thành này tự nhiên là phải ở lại rồi.
Tuy nhiên, trên đường di chuyển thì một tên thị vệ bước nhanh đến chắp tay bẩm, “Đại Tư Đồ, quản gia của ngài đang đợi gặp ở ngoài cung ạ.”
Cao Kiến Thành gật đầu, phất tay cho hắn lui, đằng sau lại bàn giao mấy tiếng cho cấp dưới bên cạnh, xong lúc này mới bước đi ra ngoài cung.
Hắn vừa ra cửa cung, quản gia Phạm Chuyên liền tiến lên đón hắn đi qua một bên, rồi thấp giọng nói: “Lão gia, đại gia* xảy ra chuyện rồi, đã bị rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo.” (*người hầu gọi con trưởng)
Cao Kiến Thành giật mình sợ hãi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại gia đi theo chân Ca Miểu Thủy tới Thanh Sơn quận tiến đánh Nhà Tranh sơn trang, bị thất thủ, đây là thư Ngưu Hữu Đạo đưa tới, bảo lão gia lấy tiền chuộc người.” Phạm Chuyên dâng lên một phong thư.
Cao Kiến Thành lập tức tung trang giấy ra xem xét, sau khi thấy rõ nội dung xong, sắc mặt dần dần lộ ra vẻ tái nhợt, người có chút lung lay như sắp đổ.
Phạm Chuyên tranh thủ thời gian dìu đỡ cánh tay hắn, khẽ liên tục kinh hô, “Lão gia không nên kích động, không nên kích động, lại tiếp tục nghĩ biện pháp, lại tiếp tục nghĩ biện pháp ạ. Ông trời phù hộ, đại gia nhất định sẽ không có việc gì.”
Cao Kiến Thành bình tĩnh lại ‘ha ha’ cười khổ, “Không phải ta thương tiếc cho tính mệnh của đứa nghiệt tử kia, nếu nó chết ngược lại cũng thôi, nó còn sống lại nằm ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, thì liên lụy chính là toàn bộ cả Cao gia, Cao gia xong rồi! Nghiệt tử a, ta đã liên tục nhắc nhở nó rồi, cái thói quen làm việc kia của nó ở trong Điệp Báo Ti vẫn không thay đổi được, vậy mà đích thân lên tiền tuyến, đạo lý ‘thân thể thiên kim không ngồi ngụy đường’ vậy mà cũng không hiểu được sao?”
Phạm Chuyên: “Lão gia quá lo lắng, có lẽ không đến mức như vậy.”
Cao Kiến Thành thở dài: “Vô luận ở tại hai quận, hay là tại toàn bộ Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo chưa bao giờ giành hay cướp lấy bất cứ lợi ích gì, người này tiến thối có độ, cũng không phải là người tham tiền, ngươi cho rằng Ngưu Hữu Đạo bắt được Thiếu Minh chỉ là vì đe doạ đổi lấy một chút tiền tài thôi sao? Ở đây nó đã trở thành một quân cờ đưa đến tận tay hắn, cũng là bằng chứng xác nhận triều đình đánh lén hắn, ngươi có nghĩ tới hậu quả khi Thiếu Minh đứng ra chỉ chứng triều đình hay chưa?”
Phạm Chuyên nghe vậy sắc mặt đại biến, nếu thật là như thế thực, vậy Cao gia đích thật là xong rồi, lão gia khẳng định cũng phải bị liên lụy, hầu kết bèn run run, khó nhọc nói: “Hắn đưa ra cái giá này, nói không chừng thật sự là cần tiền gấp chăng.”
Cao Kiến Thành: “Hồ đồ! Đừng nói ta không bỏ ra nổi 1 ức, coi như lấy ra được, cũng không thể cho hắn. Ngươi cho rằng hắn thuần là nhắm vào Cao gia sao? Mục đích chính của hắn chính là muốn tạo phiền phức cho triều đình bên này, nếu ta thật sự xuất ra 1 ức đi giao dịch, hắn tất nhiên sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết đến việc đó, tự mình giải quyết không thể nghi ngờ là ấn chứng xác thực triều đình đánh lén, vậy coi như có cứu được người trở về, thì Cao gia cũng triệt để xong, bệ hạ sẽ là người thứ nhất không bỏ qua cho Cao gia!”
Phạm Chuyên lúc này quả là hoảng hồn thật sự, “Vậy phải làm sao bây giờ, thật chẳng lẽ không còn cách nào để vãn hồi sao?”
Cao Kiến Thành giơ bàn tay lên ra hiệu bình tĩnh nói, “Đừng vội, càng hoảng sẽ càng loạn, phải tỉnh táo. Việc này tạm thời cứ xem như chưa biết rõ tình hình, ngươi đi về trước tìm hiểu thêm tin tức đi, ta ở chỗ này cũng phải kiểm tra lại tình huống đã, trước tiên phải biết cho rõ tình huống mới có cơ sở để làm tiếp quyết đoán!”
“Vâng, lão nô giờ trở về tìm hiểu liền ngay.”
Sau khi Phạm Chuyên khi đi, Cao Kiến Thành đứng yên tại chỗ suy nghĩ một trận, chợt sửa sang lại quan y*( y phục quan lại), rồi quay lại vào cung, thân thể gầy còm lại trở thành bộ dạng khí vũ hiên ngang, nhìn không ra có chút dị thường nào . . . . . .
‘Lạch cạch’ một tiếng vỡ vang giòn!
Trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng còn chưa thay đổi triều phục lửa giận ngút trời, nện một cái chén trà vỡ nát bấy, rồi chỉ vào Ca Miểu Thủy giận dữ mắng mỏ, “Hơn vạn tu sĩ, cao thủ tụ tập, thậm chí xuất động cả Tông Nguyên, thế mà còn thất thủ, các ngươi làm ăn cái giống gì thế hả?”
Ca Miểu Thủy giải thích nói: “Chúng ta giống như đã trúng phải cái bẫy của Ngưu Hữu Đạo, bên kia tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, hơn vạn tu sĩ của hai phái quả thực là ngay cả phòng tuyến bên ngoài cũng không có xông phá được, bị đại lượng cung tiễn và Công Thành Nỏ cùng bắn như mưa, vẻn vẹn mới chỉ trùng kích bên ngoài liền đã tử thương thảm trọng. Mà ở trong Nhà Tranh sơn trang, có người nhìn thấy chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt suất lĩnh cao tầng Đại Thiền sơn tọa trấn, trong đó lại càng có thêm cao thủ đỉnh cấp nữa, ngay cả Tông Nguyên cũng không phải là đối thủ của cao thủ kia, bị chết ở trên tay của đối phương. Hắn chuẩn bị đầy đủ như vậy, nếu nói không phải là bẫy rập thì quả là khó tin!”
Thương Kiến Hùng nhe răng nhếch miệng, “Bẫy rập? Giờ ngươi cùng quả nhân nói cái này? Sao không sớm đi tìm hiểu? Đều là mù lòa cả sao?”
Ca Miểu Thủy hạ thấp người cúi đầu.
Điền Ngữ ở một bên cau mày lên tiếng, “Cao thủ đỉnh cấp? Trong Nhà Tranh sơn trang lấy đâu ra cao thủ đỉnh cấp chứ?”
Ca Miểu Thủy nói: “Đối phương cố ý che giấu chân dung, nhưng chiêu thuật sử dụng trông giống như là ‘Thanh Vân Kiếm Quyết’ trong truyền thuyết vậy.”
Điền Ngữ mắt lộ ra vẻ hồ nghi, “Ngươi hoài nghi là Yêu Ma lĩnh Triệu Hùng Ca?”
Ca Miểu Thủy: “Vô cùng có khả năng, ngoại trừ hắn ra, ta cũng không nghĩ ra còn có thể là ai, Ngưu Hữu Đạo và hắn dù sao cũng đều cùng xuất thân từ Thượng Thanh tông.”
“Thượng Thanh tông, lại là Thượng Thanh tông, lại là dư nghiệt Ninh Vương, quả nhân đã sớm nói phải diệt trừ sạch rồi, hối hận không nên nghe lời lão nhi Tống Cửu Minh sàm ngôn! Theo quả nhân thấy, cũng nên lợi dụng phong ba năm đó đi mời tam đại phái ra tay đi!” Thương Kiến Hùng phất tay chỉ Điền Ngữ, “Ngươi lập tức liên hệ tam đại phái, liền lấy Thượng Thanh tông ra làm văn chương, để bọn hắn xuất thủ giải quyết Ngưu Hữu Đạo đi!”
Điền Ngữ một mặt đầy khó xử, rất muốn hỏi thử lại hắn, chuyện Ninh Vương đã biến Yến quốc thành dạng này, tam đại phái chỉ sợ là muốn hối hận phát điên, còn nguyện ý tiếp tục giày vò nữa chắc?
Bất quá hắn sẽ không nói như vậy, lắc đầu khuyên nhủ: “Bệ hạ, không nói chuyện năm đó đã qua lâu rồi, mà vấn đề bây giờ là Ngưu Hữu Đạo đã có được thành tựu, lực ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới tại Nam Châu quá lớn, ngay cả Đại Thiền sơn trên mặt nổi khống chế Nam Châu cũng không ép được hắn. Nếu không muốn phá banh Nam Châu làm cho không có cách nào kết thúc, tam đại phái cũng phải kiêng kị hắn ba phần. Tặc này thủ đoạn thật cao minh, không thấy hắn kinh doanh bất luận thế lực gì của mình, làm tê dại tất cả mọi người, chờ đến khi mọi người kịp phản ứng thì đã chậm!”
“Bây giờ Nam Châu cùng Kim Châu Triệu quốc là cùng một ruột, lần trước liên thủ ứng đối là một ví dụ, nếu có vọng động gì, thì Kim Châu sẽ không ngồi nhìn! Thêm nữa phía Bắc đang có đại quân Hàn quốc tiếp cận, phía Đông thì có Tống quốc nhìn chằm chằm, lúc này đây tam đại phái tuyệt đối không hi vọng lại nhìn thấy nội bộ Yến quốc đại loạn, tam đại phái bây giờ cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì với hắn! Hiện tại đi tìm tam đại phái, làm không tốt tam đại phái còn muốn truy cứu trách nhiệm của bệ hạ nữa, vì sao lại tự tiện phái người đi Nam Châu đánh lén. Tam đại phái lo lắng trêu chọc đại quân Nam Châu nổi dậy tàn phá bừa bãi a, một khi cuốn Kim Châu vào nữa, sẽ lại càng thêm khó giải quyết, tam đại phái sẽ đâu còn quản cái gì Thượng Thanh tông hay không là Thượng Thanh tông nữa.”
Lời giải trần này khiến Thương Kiến Hùng nghe xong nội tâm có chút tâm thần bất định, chuyện lần này dù sao cũng là giấu giếm tam đại phái đi làm, nhưng xấu ở chỗ chính là bị thất thủ, bèn trầm ngâm nói: “Nếu như Nam Châu hưng binh, Đại Thiền sơn chắc hẳn sẽ không phối hợp đâu nhỉ?”
Điền Ngữ: “Theo lý thuyết thì sẽ không, Đại Thiền sơn vừa mới đặt chân đến Nam Châu, còn chưa đứng vững, không đến mức đi gây phiền toái cho chính mình. Với thế cục trước mắt, tam đại phái cần nội bộ Yến quốc ổn định, không muốn cho ngoại địch thừa dịp cơ hội!”
Thương Kiến Hùng cắn răng nói: “Chẳng lẽ cứ buông tha cho tên Ngưu Hữu Đạo kia như thế?”
Điền Ngữ mặt mũi tràn đầy khổ sở nói: “Bệ hạ, đã tập kết thế lực mạnh như vậy còn không thể đánh vào được Nhà Tranh sơn trang, không nói việc tiếp tục đầu nhập nhân thủ vào có thể đắc thủ được hay không, riêng việc tập kết thôi sợ là đã không còn ai nguyện đi rồi, không bằng tạm thời cứ dàn xếp ổn thỏa, về sau lại tìm kiếm cơ hội. Trước mắt đã làm đến thế này rồi mà vẫn không thể giết được hắn, thật sự là không nên tiếp tục làm lớn chuyện thêm, thật muốn làm cho sự việc không có cách nào kết thúc, thì bệ hạ cũng không có cách nào bàn giao được với phía tam đại phái bên kia!”
Thương Kiến Hùng trầm mặc một lát, rồi phun ra một ngụm hơi ngột ngạt.
Đúng lúc này, bên ngoài có một tên thái giám cầm một phần tình báo đưa vào, Ca Miểu Thủy tiến lên tiếp lấy, không dám nhìn trước, đưa lên cho Điền Ngữ.
Tình báo tới tay, mở ra xem xét, xem xong sắc mặt Điền Ngữ thay đổi, oán hận lên tiếng, “Tặc tử đáng giận!”
Thương Kiến Hùng lạnh lùng liếc tới, “Gì đó?”
Điền Ngữ: “Ngưu tặc âm tàn! Hắn đem hai vị chưởng môn cùng một đám cao tầng hai phái Chân Linh viện và Phi Hoa các bắt được ra treo ở trên đầu tường thành Thanh Sơn quận thị chúng, đây là ủ dã tâm muốn diệt môn hai phái này mà. Đệ tử hai phái cầu xin bệ hạ viện trợ, cầu bệ hạ nể tình hai phái trước nay đã cố sức làm việc mà giúp hai phái cứu người!”