Đạo Quân

Chương 603: Nội chiến

Còn có một câu không có nói ra, là chuyện tình đã huyên náo lớn như vậy, tất cả mọi người đều không phải là người ngu, quay đầu có ai mà không biết người hai phái là do bệ hạ phái đi đâu?

Nếu giờ bệ hạ đi cứu, như vậy khác nào tự nhận chuyện đánh lén là do mình làm, thế thì phía Nam Châu bên kia sẽ đòi tam đại phái cho bàn giao ngay!

Nếu bệ hạ không đi cứu, hoặc cứu không được, vậy thì mặt mũi này liền ném đi được rồi.

Cái này là đang công nhiên đánh mặt bệ hạ đây mà!

Hắn không nói ra, nhưng Thương Kiến Hùng cũng đã kịp phản ứng lại, thần sắc co quắp một trận, nghiêm nghị nói: “Quả nhân tất không buông tha cho tặc này!”

Ca Miểu Thủy ở bên cạnh bày mưu nói: “Bệ hạ, có thể dùng cách hạ chỉ với Nam Châu, lấy danh nghĩa thẩm vấn đòi người, trừ phi là Nam Châu muốn công nhiên kháng chỉ!”

Thương Kiến Hùng cùng Điền Ngữ nghe đều nhíu mày, chuyện tình công nhiên kháng chỉ Thương Triều Tông làm còn ít sao? Bao nhiêu lần hạ chỉ bảo Thương Triều Tông đến kinh báo cáo công tác, ý chỉ vừa đến, Thương Triều Tông liền lập tức bị bệnh, ý chỉ vừa thu hồi, bệnh liền lập tức khỏi, chết sống chính là không chịu đến kinh thành.

Đương nhiên rồi, kỳ thật ra là không dám tới, tới còn muốn thoải mái trở về được chắc?

Giờ đi hạ ý chỉ như vậy, thì không biết Thương Triều Tông bên kia lại sẽ biên soạn ra lý do gì để thoái thác nữa đây.

Điền Ngữ gật đầu nói: “Mặc kệ có được hay không, cũng cần phải thử một chút, trước mắt bệ hạ cũng chỉ có thể làm như vậy, không tốt nhìn thấy chết mà không cứu, nếu không sẽ làm cho lòng người rét lạnh, về sau lại muốn để cho những tu sĩ kia bán mạng cho mình liền sẽ khó khăn!”

Thương Kiến Hùng nhắm mắt than thở, “Vậy liền hạ chỉ đi!”

Chất tử* Thương Triều Tông kia của hắn có thể thả người hay không, hắn không có chút nào chắc chắn, huống chi ở phía sau còn có cái tên Ngưu Hữu Đạo kia nữa, đoán chừng còn phải nhìn sắc mặt của Ngưu Hữu Đạo.

Không bao lâu sau khi ý chỉ được phát ra ngoài, thì có mật báo khẩn cấp của Điệp Báo Ti được đưa đến Ngự Thư phòng.

Điền Ngữ đang đứng ở bên ngoài Ngự Thư phòng căn dặn mấy tên thái giám nhưng việc phải làm, sau khi nhìn xem mật báo qua xong sắc mặt bỗng nhiên đại biến, vẫy tay cho mấy tên thái giám thối lui, rồi nhanh chân bước vào Ngự Thư phòng.


Trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng đang ngồi ở sau thư án, nói chuyện với Đại Tư Không Đồng Mạch đang đứng ở bên dưới.

Bất chấp đang nói chuyện, Điền Ngữ chen vào cấp báo: “Bệ hạ, Điệp Báo Ti có quân tình khẩn cấp cấp báo, đại quân Nam Châu đang chậm rãi từ phía Kim Châu rút về đột nhiên lần nữa khẩn cấp tập kết, tăng nhanh tốc độ hành quân, nhắm thẳng đến hướng Định Châu. Tới gần Định Châu thì càng nhanh chóng tập kết nhân mã, áp sát thẳng đến biên cảnh Định Châu!”

Đồng Mạch ngây ngẩn cả người, trong đầu trăm mối suy nghĩ luân chuyển thiên hồi.

Thương Kiến Hùng sợ hãi quá đứng bật dậy, vội thò tay đoạt lấy quân tình cấp báo xem xét, xem xong sắc mặt có chút chột dạ, nghiêm nghị mắng: “Nghiệt tử Thương Triều Tông kia muốn làm gì?”

Đồng Mạch đưa tay ra nói: “Bệ hạ, có thể cho lão thần nhìn xem với được không.”

Thương Kiến Hùng tiện tay vứt qua cho hắn, rồi bắt đầu đi qua đi lại ở trong thư phòng, mặt mũi tràn đầy khói mù.

Đồng Mạch nhìn xong về sau, sắc mặt nghiêm túc lên, trong khi nói tay rủ rủ trang giấy: “Chẳng lẽ Thương Triều Tông muốn tạo phản hay sao? Không đến mức đó a, nếu thực sự dám có can đảm làm loạn, tam đại phái há có thể buông tha cho bọn hắn! Bệ hạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Hắn cái này rõ ràng là ‘biết rõ còn cố hỏi’, hắn ở chỗ này cây sâu rễ lớn, một chút cử động trong bóng tối của Thương Kiến Hùng, nhất là lại chuyện lớn như vậy, căn bản không gạt được con mắt của hắn. Huống chi Chân Linh viện cùng Phi Hoa các vốn muốn nịnh bợ hắn, trước khi động thủ đã cho hắn biết.

Động thủ sau bị thất thủ, hắn cũng biết, những người còn sót lại của hai phái cũng đã hướng hắn cầu viện binh, hi vọng hắn có thể góp lời xin bệ hạ mau giúp cứu những người đang bị treo ở đầu tường.

Hắn lúc này chạy đến Ngự Thư phòng gặp Thương Kiến Hùng vốn là muốn đến để thăm dò thực hư, còn chuyện góp lời cứu người hay không chỉ là thứ yếu. Chuẩn bị xem xem phản ứng của Thương Kiến Hùng như thế nào đã mới tính

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không hả? Cái này bảo Thương Kiến Hùng như thế nào mở miệng nói được, chuyện tình chưa có làm lớn chuyện ra còn tốt, làm lớn chuyện ra thì hắn chân chính là một hôn quân!

Điền Ngữ lên tiếng giải vây nói: “Sứ thần trú tại Triệu quốc Cao Thiếu Minh hiến kế diệt trừ Ngưu Hữu Đạo với lão nô, lão nô nhất thời nghe bùi tai, cho rằng có thể đắc thủ, bèn nghe theo hắn, giấu giếm bệ hạ điều động nhân thủ chạy tới tiến đánh Nhà Tranh sơn trang, kết quả bị thất thủ, lần này sợ là rước lấy Ngưu Hữu Đạo trả thù đi.”

Một mình hắn cõng lấy cái nồi đen này.

“Điền công công a, lúc này là lúc nào rồi, tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, há có thể lại để xảy ra nội loạn, ngươi hồ đồ quá a!” Đồng Mạch dậm dậm chân chỉ trích Điền Ngữ, kì thực trong lòng sáng rõ tựa gương, bất quá vẫn là phối hợp diễn chút, hoàng đế là không thể sai, sai đều là người phía dưới sai.

“Đúng đúng đúng, là lão nô hồ đồ, ngàn sai vạn sai đều là lão nô sai!” Điền Ngữ liên tục cúi người khom lưng sám hối nhận sai, nhận sai xong lại nói: “Tướng gia, để hồi sau ngài đem lão nô ra thiên đao vạn quả cũng được, nhưng hiện tại quốc sự không thể trễ nãi! Ngài tinh thông mưu quốc, mau nghĩ cách cứu vãn a!”


Thương Kiến Hùng ở bên cạnh khuôn mặt kéo căng lấy không lên tiếng, nằm mơ cũng không có nghĩ đến Nam Châu lại dám đi phát binh làm loạn.

“Ai!” Đồng Mạch ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng xong, cau mày nói: “Không nên a! Chẳng lẽ Đại Thiền sơn lại dám tuỳ tiện đi theo làm loạn hay sao? Chẳng lẽ là cố ý phô trương thanh thế?”

Điền Ngữ: “Tướng gia, bất kể có phải là phô trương thanh thế hay không, đều phải để phòng lỡ như a!”

Đồng Mạch lại nhìn qua quân tình cấp báo trên tay một chút, trầm ngâm suy luận nói: “Nam Châu sẽ không dám vọng động, nếu không tam đại phái sẽ không dễ dàng tha thứ, thật sự muốn hưng binh với Định Châu mà nói, bọn hắn tất nhiên phải có cái cớ danh chính ngôn thuận nào đó.” Nói tới đây cái mãnh liệt ngẩng đầu lên, “Bệ hạ, cần lập tức thông tri cho Tiết Khiếu, bảo Tiết Khiếu để phòng Nam Châu khiêu khích! Nói cho Tiết Khiếu rõ, mặc kệ Nam Châu có khiêu khích như thế nào, đều phải nhẫn nhịn xuống, tuyệt đối không thể để cho Nam Châu có cớ xuất binh! Chỉ cần không có cớ, vô luận là Nam Châu, hay là Ngưu Hữu Đạo, đều sẽ không dám làm loạn, nếu không tam đại phái cũng không phải ăn chay, chắc chắn sẽ giết một răn trăm!”

“Đại Tư Không cao kiến!” Thương Kiến Hùng liên tục gật đầu khen ngợi, khói mù trong lòng cũng tiêu tán đi không ít, lập tức nói với Điền Ngữ: “Nhanh! Lập tức liên hệ Tiết Khiếu!”

Điền Ngữ liên tục gật đầu dạ, bước nhanh như chạy ra khỏi Ngự Thư phòng, hắn cũng biết việc này không nên chậm trễ.

Nhưng mà Nam Châu bên kia mưu đồ đã lâu, tuyệt không phải chỉ là lâm thời nảy lòng tham, mà là tính trước làm sau, chờ đến khi bên này có phản ứng, tin tức gửi tới thì cuối cùng vẫn là đã chậm.

. . .  . . .

Tiêu Dao cung, Long Hưu mặt mũi đen thui, cầm trong tay hai phần thư tố cáo, một phần là của Ngưu Hữu Đạo, một phần là của Thương Triều Tông, hai phần thư đều là truyền đến cùng một lúc.

Ngưu Hữu Đạo thì lên án triều đình phái người đánh lén, sát hại mấy ngàn tu sĩ Nhà Tranh sơn trang của hắn.

Thương Triều Tông thì cũng lên án triều đình phái người đánh lén, sát hại gần vạn quân coi giữ dưới trước của hắn.

Triều đình bất nhân bất nghĩa, có oan khó giải, hai người đều cùng xin mời Tiêu Dao cung làm chủ!

“Thương Kiến Hùng làm cái quỷ gì? Tình thế trước mắt hiện tại cực kỳ nghiêm trọng, hắn lại vẫn chơi cái trò nội chiến đó, giết lại giết không được người ta, ngại ít chuyện quá có phải hay không? Có phải muốn bức người ta tạo phản hay sao? Hoàng vị kia của hắn nếu đã không muốn ngồi, liền nhường lại cho bản cung!” Long Hưu tức giận, chỉ Dịch Thư, “Lập tức liên hệ Thương Kiến Hùng, bảo hắn cho bản cung một cái công đạo!”

“Vâng!” Dịch Thư lĩnh mệnh rời đi.


Một trưởng lão bên cạnh rảo bước tới gần nói, “Cái thư lên án kêu oan này, sợ là không chỉ gửi cho một nhà chúng ta.”

Long Hưu hừ lạnh, “Cái này còn phải nói nữa sao?”

. . .  . . .

Định Châu, khoảng địa bàn cách gần Nam Châu, xuyên qua sơn lâm, trên quan đạo, một đám người bịt mặt đem một thương đội đi ngang qua giết đến thất linh bát lạc*.(*tan tác)

Nghe được trong xe ngựa có tiếng nữ tử thét lên thất thanh, một tên bịt mặt vung đao đẩy màn xe ra, nhìn thấy ở trong xe là ba mỹ nhân trẻ tuổi đang bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, dung mạo tư sắc kia quả thật là khiến cho người ta nhìn tim đập thình thịch.

Mấy tên bịt mặt xích lại gần quan sát xong quay mặt nhìn nhau, trong mắt đều toát ra dục vọng.

Sự tình làm thì cũng đã làm, khẳng định phải thừa cơ khoái hoạt một chút, có giữ lại người sống hay không cũng phải đợi sau khi làm xong rồi lại nói.

Trên 1 chiếc xe ngựa khác chở đầy hàng kia, có người mở cái rương trên xe ngựa ra nhìn một chút, chỉ thấy bên trong rương toàn là vàng bạc châu báu.

Đóng nắp rương lại, quay qua gật đầu xác nhận, “Đầu lĩnh, không sai.”

Kẻ bịt mặt dẫn đầu vung tay lên, “Đi!”

Xe ngựa chứa tài vật, còn có xe ngựa chứa ba vị mỹ nhân kia, lập tức thay đổi phương hướng, nhanh chóng bị kéo đi, về phần thi thể tạp dịch của thương đội, thì toàn bộ được thả vào trong rừng cây che dấu, trên đường chỉ còn lại vết máu.

Một chỗ rừng sâu, có một tên tu sĩ ẩn nấp mắt nhìn thấy cảnh này thì lén lút thả Kim Sí ở trong tay ra, đằng sau đó một đường lặng lẽ theo đuôi. . .  . . .

Nam Châu cảnh nội, trong núi rừng ở biên cảnh, hơn ngàn kỵ binh ẩn nấp chờ lệnh, Kim Sí hạ xuống, tin tức vừa đến.

Một tên thống lĩnh người mặc chiến giáp lập tức sai người dùng Kim Sí gửi tin lại cho đại quân phía sau, đằng sau đó cao giọng quát: “Xuất phát!”

Hơn ngàn kỵ binh lập tức lên ngựa, xông ra khỏi núi rừng, mấy tên tu sĩ cùng đi theo trong đó thì một đường lướt nhanh dọc theo hai bên đường cái.

Định Châu cảnh nội, ngay tại trạm gác phía trước, quân coi giữ phát hiện gõ chiêng báo động cũng đã chậm, kỵ binh một đường ù ù vọt tới vung vẩy trảm mã đao giết chết ngay, huyết nhục văng tung tóe.

Một trạm gác thì có thể có bao nhiêu người, tiểu đội quân coi giữ bèn kinh hoảng bỏ trốn tứ phía.


Một tên tu sĩ trấn giữ vừa thò đầu ra, liền bị hai tên tu sĩ bay tới liên thủ cuốn lấy.

Hơn ngàn kỵ binh phóng hết tốc độ một đường lao nhanh vùn vụt, không đầy một lát, đã đuổi kịp hơn mười vị bịt mặt cướp tiền kia.

Kỵ binh thống lĩnh vung tay lên, đội kỵ binh lập tức phân ra ba đường, hai đường xông vào rừng núi bên cạnh vòng ra hai bên bọc đánh, tình cảnh đó chân chính khiến những người này bị dọa đến hồn phi phách lạc.

Rất nhanh liền bắt giữ lại được toàn bộ những tên giặc cướp này, những người này cũng không nhịn được đe dọa, nhìn thấy một cái đầu người rơi xuống đất liền sợ hãi thổ lộ ra thân phận thật của mình, chính là quân coi giữ của quan ải phía trước.

Những người này trước đó nhìn thấy một chiếc rương trên xe ngựa thương đội bị rơi xuống, văng ra một số vàng bạc châu báu, thấy thương đội ít người, thêm nữa khu vực phía trước người ở thưa thớt, liền động tham niệm, chỉ có thế thôi.

Thống lĩnh trên lưng ngựa vừa vung đao diễu võ giương oai chỉ thẳng đến, vừa cười lạnh nói: “Các ngươi phiền phức lớn rồi, có biết ba vị mỹ kiều nương*(thiếu nữ xinh đẹp) này là ai không hả? Chính là những tiểu thiếp mới nạp của Dung Bình quận vương đó, chúng ta đang muốn đi tới đón tiếp, các ngươi trái lại lá gan không nhỏ, lại dám khinh nhờn, vũ nhục, đánh cướp nữ nhân của vương gia, hỏi triều đình còn có vương pháp nữa hay không!”

“A!” Người đứng ra trả lời bị dọa đến ngã ngồi ra trên mặt đất, vốn cho rằng bại lộ thân phận quân coi giữ thì có thể được bảo đảm một mạng, ai ngờ.

Vị thống lĩnh ngay tại chỗ hạ lệnh, “Áp giải mấy tên đi tới quan ải phía trước đòi giải thích, những tên còn lại thì mang về làm chứng cứ!”

Còn gì nữa mà giải với thích, sau khi mấy tên nhân viên đi cướp bóc bị đưa tới quan ải phía trước đối chất, viên tướng thủ quan ải bị dọa sợ hoảng hồn, cướp tiền cướp sắc còn cướp đến trên đầu của Dung Bình quận vương nữa?

Dung Bình quận vương là ai? Đó là người dám đối nghịch với cả triều đình, dám cướp cả Nam Châu của triều đình làm của riêng, lần này thật sự là chơi lớn quá rồi!

Người bị bắt vừa được đưa đến, mấy tên kỵ binh liền cấp tốc trở về, tướng thủ quan ải thì khẩn cấp báo cáo tình huống lên trên!

Đại quân biên cảnh Nam Châu mưu đồ đã lâu, làm sao còn chờ cái gì giải thích nữa.

Đại quân biên cảnh tiên phong không nói hai lời, trước tiên giết vào quét ngang cảnh nội Định Châu, giết cho quân lính nhân mã Định Châu chưa có chút nào chuẩn bị tan rã!

Ngay cả khi nào thì nhân mã đến tiếp sau tới viện trợ cũng mặc kệ, cái này chân chính là lấn việc đại bộ phận nhân mã phòng ngự của Định Châu đã bị rút đi chỗ khác!

Đại quân chính của Nam Châu sau đó cũng nhanh chóng chạy đến, khí thế hùng hổ!

Đằng sau, chuyện Định Châu cướp đoạt nữ nhân của Vương gia, phái người đánh lén Thanh Sơn quận, giết chết gần vạn trú quân trong cảnh nội Nam Châu nhôn nhao xôn xao lên trong quân.

Nhân mã Nam Châu trên dưới nghe mà tức giận không thôi, đều mắng Định Châu khinh người quá đáng, cái gì mà nhân mã của triều đình, rõ ràng là đám tặc phỉ, đại quân ngao ngao kêu gọi đuổi sang Định Châu, cùng la hét muốn báo thù rửa hận cho vương gia, muốn thanh trừ nghịch tặc giúp triều đình, muốn triều đình giao ra thủ cấp của Tiết Khiếu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận