Đạo Quân

Chương 608: Đan Bảng thứ bảy, Triệu Hùng Ca!

Nơi này nàng còn có cơm trắng dưa muối để mà ăn, mà phía Thương Kiến Hùng thì đã gấp đến bốc lửa luôn rồi, cái gì đều ăn không vô, đang một mực chú ý tới tình hình chiến đấu ở Định Châu bên kia.

Đợi đến khi chiến báo cầu viện khẩn cấp của Tiết Khiếu đến, được biết Định Châu tập kết 5 vạn đại quân gần như bị 3 vạn nhân mã của Nam Châu đánh cho toàn diệt, càng thêm ném đi đất đai cả một quận nữa, Thương Kiến Hùng bùng nổ tức giận.

Giận dữ mắng mỏ Tiết Khiếu vô năng vô dụng, giận dữ mắng mỏ những quan lại phía dưới đã mở thành đầu hàng kia, thề thốt có một ngày chắc chắn sẽ cho tru di cửu tộc những tên quan lại đã đầu hàng này.

Nhưng mà ngoài cảm giác giận dữ càng nhiều hơn nữa chính là cảm giác bất an, đi đánh lén Nhà Tranh sơn trang không thành, tự dời tảng đá lên đập chân mình, lại dẫn xuất ra chuyện lớn như vậy nữa.

Cùng một đám đại thần thương lượng đến thương lượng đi, hạ lệnh điều viện binh từ những châu khác đến tiếp viện cũng không phải là không được, nhưng lúc này đây những châu phủ nằm dưới sự không chế của triều đình thì phần lớn binh lực đều đã bị điều đi tới biên giới phòng ngự Hàn quốc với Tống quốc rồi, mà binh phong Nam Châu lại đang mạnh, coi như triệu tập nhân mã còn thừa lại của hai châu đi qua đó cũng chưa chắc đánh thắng được.

Mấu chốt chính là, một khi để cho chiến sự mở rộng, vậy thì liền thật sự biến thành thế nội ứng ngoại hợp mất, đến lúc ấy nội bộ Yến quốc đại loạn, Hàn quốc và Tống quốc có thể nhịn được không xuất binh sao?

Tam đại phái biết chuyện cũng sẽ không đồng ý cho triều đình làm như vậy, Thương Kiến Hùng nếu dám không thèm đếm xỉa làm cho loạn đến mức độ đó, vậy thì chỉ sợ chức hoàng đế này của hắn cũng không thể làm tiếp được nữa rồi.

Nhưng nếu thật sự phải làm theo như lời Nam Châu nói, liền chỉ bởi vì một cái lý do  Nam Châu tự bịa ra mà liền phải giết chết Tiết Khiếu để bàn giao bồi tội, vậy thì uy tín của triều đình để ở đâu? Để cho các châu mục châu phủ khác cảm thấy như thế nào? Quay đầu những chư hầu đang ủng binh tự lập kia cũng nhao nhao học theo bắt chước khiêu khích thì phải làm sao giờ? Đừng nói các đại thần phản đối, ngay chính bản thân Thương Kiến Hùng cũng là người đầu tiên không đồng ý!

Cuối cùng bất đắc dĩ, theo lời đề nghị của quần thần, Thương Kiến Hùng cũng chỉ có thể là đi mời tam đại phái ra mặt can thiệp, ấn xuống Nam Châu đang còn làm loạn kia!

Đối với Thương Kiến Hùng mà nói, làm ra quyết định như vậy đã là rất gian nan, hiển lộ rõ ràng hắn vị hoàng đế này vô năng, ngay cả cái Nam Châu cũng đều không trị nổi.

Trọng yếu nhất chính là, chuyện này là do hắn tự gây ra, có một số việc hắn không chịu thừa nhận cũng vô dụng, tất cả mọi người đều không phải là người ngu, chính bản thân ngươi làm cho chuyện tình thành ra như thế này, cuối cùng lại phải để cho tam đại phái phải ra mặt, chùi đít thu thập cục diện rối rắm này giúp cho ngươi, coi tam đại phái là cái gì rồi? Tam đại phái có thể cho sắc mặt tốt mới là lạ!

Cùng lúc đó, động tĩnh Nam Châu tiến đánh Định Châu quá lớn, có muốn giấu giếm cũng không giấu được, bị thám tử của các thế lực khắp nơi thăm dò được, các loại tin tức đều đang cùng lúc trên đường truyền về nơi cần đến.

. . .  . . .

Trời đã sáng, dưới chân tường thành Thanh Sơn quận là một mảnh ồn ào, mười người đang bị treo trên đầu tường bị đưa ra, ở ngay trước mặt mọi người, quân coi giữ bắn giết mười người, rồi nhặt xác đưa đi.


“Sao lại giết vậy?”

“Nghe nói bọn hắn tố giác vạch trần bọn hắn đánh lén là do triều đình sai sử, quân coi giữ quận thành cho rằng triều đình không có khả năng làm chuyện như vậy, tức giận đám người này ‘yêu ngôn hoặc chúng*, bèn giết đi!” (*nói bậy lừa dân)

Dưới tường thành, bách tính nghị luận phải nói là rất ầm ĩ.

Thi thể được khiêng ra ngoại thành, đưa tới một vùng đất hoang vu vùi lấp qua loa, thời điểm vùi chôn lại nhiều thêm ra một cái xác nữa, một xác người máu me bê bết, mặt mũi bị móp đến độ biến dạng không còn hình người.

Người tiến hành chôn cất gặp đám binh sĩ chuyển xác đén, một người trong nhóm đưa mười bộ thi thể đến hỏi một nhóm người chôn, “Đây là xác tên nào nữa thế?”

Một người trong nhóm đang chôn cười hắc hắc nói: “Còn không phải là một tên trong đám tiến đánh sơn trang bị sa lưới nữa sao, có đều lai lịch của tên này cũng không nhỏ nha, nghe nói là nhi tử của Đại Tư Đồ triều đình Cao Kiến Thành, Cao Thiếu Minh, hình như là vì không muốn liên lụy cho gia tộc, cuối cùng thế mà đập đầu vào tường tự vẫn luôn!”

“Hắc, lai lịch này đúng là thật không nhỏ ha. Vị Cao tư đồ kia biết còn không phải thương tâm đến chết sao?”

“Thương tâm cái rắm, người ta mỹ thiếp thành đàn, con cháu đông đảo, chết một đứa tính là cái gì, cùng lắm thì sinh nhiều thêm mấy đứa bổ sung.”

“Ha ha, ngươi cái tên này cái miệng thật đúng là tổn hại mà.”

“Ai mà không nổi giận chứ? Triều đình vì đối phó Nam Châu chúng ta vậy mà thật đúng là không từ thủ đoạn, chẳng những đánh lén, còn dám đoạt nữ nhân của Vương gia, ngay cả chuyện hèn hạ như vậy còn làm được, ta thấy triều đình này sớm muộn gì cũng xong đời!”

. . .  . . .

“Cao Thiếu Minh tự vẫn rồi?”

Quản Phương Nghi từ bên ngoài chạy tọt vào trong tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo, vừa thấy Ngưu Hữu Đạo cái liền hất đầu hỏi ngay, bộ dạng rất là kinh ngạc.

“Có gì ghê gớm đâu, ngươi ‘coi trọng’ người ta à?” Ngưu Hữu Đạo vừa trêu chọc vừa bước đi xuống bậc tam cấp.


“Phi!” Quản Phương Nghi phỉ nhổ một tiếng, vừa đuổi theo bước chân hắn vừa nói, “Ta đây là đang lo lắng tiền của ta không có nữa mà thôi.”

“Ừm, cho.” Ngưu Hữu Đạo móc ra mấy tấm ngân phiếu định mức của Thiên Hạ tiền trang đưa cho nàng.

“1 nghìn vạn!” Quản Phương Nghi kiểm kê đếm xong mặt mày hớn hở, bỗng nhiên vẻ tươi cười hớn hở bị chững lại, kéo tay áo hắn lại, ép hỏi: “Tư tàng bỏ túi riêng rồi phải không?”

“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo á khẩu cạn lời, tư tàng cái gì vậy?

Quản Phương Nghi không nói hai lời, lập tức nắm chặt hắn lại, soát người, sờ mó loạn một trận từ trong tay áo đến khắp cả người hắn.

“Làm gì, làm gì đó, cô nam quả nữ đừng có động tay động chân, cẩn thận để cho người ta nhìn thấy hiểu nhầm bây giờ!” Ngưu Hữu Đạo ngứa ngáy xoay người tránh né.

“Lão nương tắm rửa cũng bị ngươi nhòm qua rồi, ngươi còn sợ người ta hiểu nhầm?” Quản Phương Nghi không buông tha, lục soát khắp toàn thân, phát hiện hoàn toàn chính xác là không có tư tàng, vẫn như cũ là một con quỷ nghèo, mới buông tha cho hắn, có điều ánh mắt lại nhìn về phía bên trong phòng của hắn.

“Uy!” Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay sửa sang lại y phục bị nàng làm loạn, nhìn thấy ánh mắt nàng nói, “Nhìn đi đâu vậy? Ta nói này Hồng Nương, ngươi thật là nhàm chán, ta đến mức đó sao, trong mắt ngươi ta là người đi giấu tiền trong góc tường à?”

Quản Phương Nghi cả giận nói: “Đã nói trước đó là một ức đâu?”

“Trong thời gian ngắn như vậy ngươi bảo người ta đi đâu tìm ra được một ức đây? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng Cao gia có thể xuất ra được 1 ức kim tệ tiền mặt đem đến đây chứ?”

“Lúc ngươi bảo ta xuất ra ba con Hắc Ngọc Điêu đã nói với ta thế nào? Nói cái gì nếu 1 ức tới tay đều là của ta cả. Hiện tại thế nào? Bán cho Đại Thiền sơn một con tốt xấu gì còn được 500 vạn, trước mắt mất tới ba con mà chỉ có 1000 vạn thôi sao?”

“Số tiền kia cũng không phải tính toán như vậy a, ngươi coi lại coi, 500 vạn kia ngươi chẳng phải còn phải san sẻ một ít đi ra a, nên ba con này tính toán 1000 vạn cũng không có xê xích gì nhiều.”

“Ngưu Hữu Đạo, ta tưởng rằng ngươi sẽ không tính toán tiền bạc, hiện tại xem ra, sổ sách tiền bạc tính toán rất rõ ràng nha, ngươi còn có biết xấu hổ nữa hay không?”

“Ta nói này Hồng Nương, ngươi tốt xấu gì cũng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ hẳn phải xem tiền tài như là cặn bã mới đúng, không thể để mắt chỉ ngập toàn tiền không, có hại cho hình tượng của ngươi.”


“Bớt chơi bộ này, đệ nhất đệ nhị thiên hạ đều đã qua, nam nhân không có một tên nào tốt, lão nương hiện tại đã là hoa tàn ít bướm, trong tay vẫn nên nắm chặt tiền mặt mới là ổn thỏa nhất, bây giờ hư danh xem như cặn bã vậy. 9000 vạn nữa, lấy ra cho ta!”

“Ngươi xem ngươi coi, chả kém cạnh gì Lão Hùng cả, ngươi làm ta quá ư thất vọng.”

“Bớt nói lái sang chuyện khác, bây giờ là thời điểm nói tiền, chớ cùng lão nương nói chuyện tình cảm gì đó, vô dụng. Gạt ta lần này đến lần khác, đùa nghịch lão nương xoay vòng vòng, lần này ngươi nhất định phải cho ta cái bàn giao.”

“Người ta chỉ cho ta có 1000 vạn, ta đi đâu tìm một ức mà đưa, trước cho thiếu lại có được hay không?”

“Được, ngươi không có ta cũng không thể cứng rắn đem ngươi đi bán được, cho cái thời gian, khi nào trả đây?”

“Kiếp sau có được hay không?”

“Khốn nạn, đừng chạy!”

Lại có thể chạy được đi đâu, đường đường Đạo gia cũng không thể bởi vì thiếu chút tiền liền tránh né chạy ra khỏi nhà a, cuối cùng vẫn bị Quản Phương Nghi túm chặt lấy tay áo.

Dứt khoát, Ngưu Hữu Đạo không thèm đếm xỉa đến nữa, không có tiền chính là không có tiền, ngươi có thể làm gì được ta?

Đùa nghịch lên vô lại, làm cho Quản Phương Nghi tức giận đến nghiến răng, nhưng cũng chỉ có thể là tha cho hắn, cho thiếu trước, chờ có lại lấy sau.

Hai người cãi nhau cũng liền chỉ có như vậy, cải nhau cho đã cũng rồi xong, quay đầu lại tiếp tục dính “như keo như sơn” .

Kỳ thật Quản Phương Nghi rất hưởng thụ loại cảm giác này, cho nên bắt được cơ hội liền muốn thu thập Ngưu Hữu Đạo.

Hai người cuối cùng tản bộ đến trước mộ phần của Hắc Mẫu Đơn, nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt, Quản Phương Nghi hỏi: “Cao gia cầm 10 triệu tới mua một cái mạng của Cao Thiếu Minh sao?”

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Làm sao mà biết?”

Quản Phương Nghi: “Đừng cho ta mù lòa, tưởng ta không biết tối hôm qua có khách tới sơn trang chắc? Người vừa đến, phía bên này ngươi liền mang Cao Thiếu Minh đi tới gặp mặt, sáng sớm hôm nay Cao Thiếu Minh liền chết, nào có chuyện trùng hợp như vậy. Người tối hôm qua là của Cao phủ phái tới a?”

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Vậy ngươi làm sao biết 1000 vạn này là mua mạng của Cao Thiếu Minh?”


Quản Phương Nghi: “Đem sự tình xâu chuỗi lại cũng không khó lý giải, Cao Thiếu Minh rơi vào trong tay của ngươi, một khi bị ngươi giày vò đứng ra làm chứng vạch trần triều đình, vậy Cao gia liền xong rồi! Cao Thiếu Minh mà chết, thì vấn đề này sẽ không tồn tại nữa…. bỏ qua thân tình không nói, bỏ 1000 vạn ra vừa ‘mua’ cái chết của Cao Thiếu Minh vừa bảo đảm Cao gia bình an hoàn toàn đáng giá! Mà ngươi nếu không có đáp ứng, thì đừng nói một ức, ngay cả 1000 vạn này đều không lấy được. Có phải vậy hay không?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận, hỏi lại: “Vậy ngươi còn muốn ta nói cái gì nữa?”

Quản Phương Nghi ‘hừ’ một tiếng, một bộ liền biết rõ là như vậy mà. . .  . . .

Vô Biên các, Thiên Hồ khách sạn, Lệnh Hồ Thu đi tới trước cửa sổ, lúc đẩy cửa sổ nhìn ra phía xa bên ngoài, chợt sửng sốt một chút, phát hiện Vô Biên các hôm nay tựa hồ có chút náo nhiệt, phía trên cầu bên ngoài tần suất người đến người đi cao hơn lúc bình thường rất nhiều.

Hắn đang muốn gọi Hồng Tụ đang thu thập dọn dẹp ở trong phòng tới hỏi một chút, thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa “thùng thùng”, hai người ở trong phòng quay đầu nhìn lại, thì thấy Hồng Phất đẩy cửa đi vào.

Không đợi Lệnh Hồ Thu mở miệng, Hồng Phất đã đi tới trước cửa sổ bẩm báo: “Tiên sinh, Đan Bảng có thay đổi.”

Lệnh Hồ Thu ‘à’ một tiếng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Nhân vật tầm thường thay đổi hẳn là sẽ không có động tĩnh lớn như vậy, có phải hay chăng có đại nhân vật nào đó bị thay đổi xếp hạng?”

Hồng Tụ nghe tiếng cũng đi tới quan sát.

Hồng Phất gật đầu nói: “Tiên sinh sở liệu không sai, Đan Bảng xếp hạng thứ bảy Tông Nguyên bị người giết chết, người giết hắn là Đan Bảng xếp hạng thứ 9 Triệu Hùng Ca! tên Triệu Hùng Ca nhảy lên đến hàng thứ bảy, thay thế cho vị trí của Tông Nguyên, vị thứ mười lần lượt lên vị trí thứ 9, thứ 11 cũng tiến nhập vào mười vị trí đầu. Mười vị trí đầu Đan Bảng có ba người đồng thời thay đổi xếp hạng, cho nên đưa tới động tĩnh không nhỏ.”

Lệnh Hồ Thu có chút kinh ngạc, “Triệu Hùng Ca? Hắn đã nhiều năm không còn cuốn vào thi phi tranh chấp, như thế nào lại ra tay với Tông Nguyên?”

Hồng Phất: “Theo nguyên nhân xếp hạng Đan Bảng thay đổi đề cập. . .” Nói đến đây cái nàng dừng lại một chút.

Lệnh Hồ Thu cùng Hồng Tụ nhìn nhau, người sau hỏi: “Muốn nói lại thôi là sao, nơi này không có người ngoại, có cái gì không thể nói sao?”

Hồng Phất: “Theo thuyết pháp trên Đan Bảng viết, Nhà Tranh sơn trang Thanh Sơn quận Yến quốc gặp phải số lượng lớn tu sĩ tập kích, Tông Nguyên là phe công, còn Triệu Hùng Ca là phe thủ.”

Trong phòng một trận lặng im, Lệnh Hồ Thu chợt nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Lão tam bên kia như thế nào lại đồng thời đưa tới Tông Nguyên cùng Triệu Hùng Ca xuất thủ. . . Lão tam không có sao chứ?”

Hồng Phất lắc đầu: “Về phần nguyên nhân vì sao Tông Nguyên tập kích Nhà Tranh sơn trang, như là thường ngày, Đan Bảng chỉ nói đến đó là dừng, không có nói rõ. Bất quá có một tin tức vừa truyền ra cũng đưa tới động tĩnh không nhỏ, có lẽ có giá trị để phỏng đoán, ngày kế tiếp sau khi Nhà Tranh sơn trang bị tập kích, thì một đám cao tầng cùng chưởng môn Phi Hoa các với Chân Linh viện tham dự đánh lén bị bắt sống, bị treo ở trên đầu tường thành Thanh Sơn quận thị chúng, đồng thời đại quân Nam Châu đột nhiên đánh vào Định Châu, triển khai tiến công với nhân mã do triều đình quản lý.”

“Không biết hai chuyện này có liên quan gì đến hay không, bất quá bên ngoài đều đang có đồn thổi nói, chủ mưu phía sau màn đánh lén Nhà Tranh sơn trang này hẳn là triều đình Yến quốc, triều đình Yến quốc chắc hẳn là rước lấy sự trả thù của Tam gia, nếu không Thương Triều Tông không có cách nào thúc đẩy Đại Thiền sơn làm loại chuyện này được. Nếu như theo thuyết pháp này, thì Tam gia hẳn là không có chuyện gì.”
p/s : Hết cách ly F0-> hậu covid


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận