Đạo Quân

Chương 609: Phi ngựa khoanh đất

Liên tiếp các tin tức ngoài ý muốn khiến cho người ta bất ngờ, Lệnh Hồ Thu nghe xong trầm mặc, lại quay đầu ra nhìn chằm chằm phía ngoài cửa sổ hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, “Không có chuyện gì thì tốt rồi, bản lĩnh lão Tam càng ngày càng lớn, cũng càng chơi càng lớn, chúng ta không chen tay vào được gì, tiếp tục giữ một khoảng cách cũng chưa chắc là chuyện gì xấu.”

Giữ một khoảng cách à? Hai tỷ muội không biết nên nói cái gì cho phải, ban đầu song phương đã xé bỏ mặt mũi, quan hệ cũng đã đến mức ‘nhất đao lưỡng đoạn’, thế nhưng người ta giày vò đến giày vò đi, lại biến thành ‘ngó đứt tơ còn liền’.

Bây giờ đối với tiên sinh mà nói, cũng đã dần dần chấp nhận phần tình nghĩa kết bái này rồi, lần trước phía Ngưu Hữu Đạo bên kia phát tin tức tới hỏi thăm thông tin của tên Bách Lý Yết kia, nhìn tiên sinh sau khi xem xong lập tức chỉnh lý tình huống biết được gửi hồi đáp lại là biết liền.

Nhưng mà đối với hai tỷ muội nàng mà nói, Ngưu Hữu Đạo là một loại ký ức ám ảnh sâu trong đầu các nàng, nếu đã không làm gì được người ta thì phải né thật xa chút, tốt nhất là cả đời này về sau không còn có qua lại gì với nhau nữa hết.

Thế nhưng chẳng biết tại sao, bên này dù không còn mặt mũi chạy tới thân cận Ngưu Hữu Đạo nhưng cũng không thể chạy thoát được, bây giờ người ta có thể tùy thời dính tới, tiên sinh hẳn là cũng không bài xích. Cảm giác hai bên vẫn còn chung đụng, nhưng quyền chủ động tựa hồ đã bị Ngưu Hữu Đạo một mực nắm trên tay.

Thêm việc bên này có thể thoát tù ngục ở Tề kinh với thoát khỏi Hiểu Nguyệt các, đều là do một tay Ngưu Hữu Đạo thao tác, mặc dù người bên ngoài hầu hết đều không biết đi rao tin đồn thất thiệt, nhưng tất cả người của Tề kinh và Hiểu Nguyệt các đều biết rõ nội tình, Ngưu Hữu Đạo có thể nói là đã niệm tình nghĩa từng kết bái, hay cũng có thể nói là tính hắn vĩnh viễn không phụ tình nghĩa kết bái. Việc trước có thể nói là cái gì đã qua liền cho qua, nhưng còn việc sau thì sao, Ngưu Hữu Đạo gây thù hằn quá nhiều, bọn hắn cũng sẽ phải bị liên luỵ theo.

Tỷ muội hai người trước kia vẫn không cảm giác ra được chuyện này, nhưng về sau dần dần đã cảm giác ra được, bên này trên thực tế đã bị Ngưu Hữu Đạo dùng một bàn tay vô hình khống chế, căn bản không có cách nào thoát ra khỏi.

Bởi vì bài xích Ngưu Hữu Đạo, hai người không khỏi suy nghĩ Ngưu Hữu Đạo theo hướng xấu, nên cũng đã từng nhắc nhở Lệnh Hồ Thu.

Thế nhưng Lệnh Hồ Thu nói hai nàng nghĩ nhiều, bắt đầu kể từ khi chúng ta bị rơi vào đại lao, thì chúng ta liền đã không có giá trị lợi dụng nữa rồi, đã không có tiền, lại không có thế, người ta cũng không thiếu người như chúng ta để sai sử làm tay chân, chém chém giết giết hay bán mạng, đáng giá hao tổn tâm tư với chúng ta như thế sao?

Hai nữ ngẫm lại cũng đúng, có một số việc cũng không thể không thừa nhận, bên này đã từng đối xử với Ngưu Hữu Đạo như vậy, mà Ngưu Hữu Đạo đằng sau đó vẫn dùng hai chữ “nhân nghĩa” để đối lại với hành vi của bên này, làm bên này thật sự không còn lời nào để nói, còn nghĩ nhiều nữa thì đích thật là lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử.


“Thu thập dọn dẹp một chút đi, chúng ta cũng nên đi thôi, thông tri cho các huynh đệ, chuẩn bị rời đi.” Lệnh Hồ Thu đưa tay đóng cửa sổ, quay người lại lên tiếng phân phó.

Hồng Tụ thử hỏi, “Đi đâu?”

Lệnh Hồ Thu: “Hồi Tấn quốc, bắt đầu lại từ đầu đi.”

“Vâng!” Hai nữ dạ đáp, riêng phần mình bận rộn rời đi chuẩn bị, trong lòng cùng thở ra một hơi, cuối cùng vẫn là không có lựa chọn Nam Châu Yến quốc.

Bên này được sự giúp đỡ của Ngưu Hữu Đạo, không mất công sức gì liền sáng lập ra một môn phái, đặt tên là Thiên Địa môn, ngụ ý là sau khi thoát ly khỏi Hiểu Nguyệt các từ nay là trời cao đất rộng.

Những năm nay thường trú tại Vô Biên các, cũng đã cẩn thận tuyển chọn được một số thành viên thích hợp từ trong đám tán tu cho gia nhập vào tổ chức, gần đây cơ bản cũng đã vững chắc được bộ khung, nên chuyện tính đi nơi nào đặt chân cũng không thể không bắt đầu cân nhắc. Chưởng môn là tu sĩ người Tấn quốc, ở Tấn quốc cũng có một số mối quan hệ nhất định, dung nhập vào tu hành giới Tấn quốc cũng sẽ ‘thuận lý thành chương’, thế nhưng hoàn cảnh Tấn quốc không thích hợp cho tiểu môn phái phát triển, nói cho cùng chính là do Tấn quốc hơi bị nghèo.

Nếu đi tới quốc gia khác, thời điểm Lệnh Hồ Thu còn là tán tu lui tới thì cũng không có gì, nhưng nếu thật sự mà muốn tạo lập phát triển thế lực một môn phái riêng cho mình mà nói, đoán chừng những thế lực ở các quốc gia đó cũng sẽ không tiếp nhận.

Nghĩ tới nghĩ lui, hai tỷ muội nghĩ đến Nam Châu Yến quốc, đó là địa bàn của Ngưu Hữu Đạo, theo cách làm người của Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần bên này mở miệng, đoán chừng muốn kiếm một nơi sống yên ổn hẳn là sẽ không thành vấn đề gì. Vô luận là thế lực tục quyền, hay là thế lực tu hành Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo đều có thể bãi bình được, thêm nữa là Nam Châu đang liên tục phát triển phồn vinh hạnh phúc, đi Nam Châu thật sự là một lựa chọn không còn gì tốt hơn.

Thế nhưng có ý tưởng này nhưng hai người cũng khó có thể mở miệng, hai người từng bị Ngưu Hữu Đạo phi lễ qua, nghĩ tới tình cảnh ở trong gian phòng ngày đó, giờ gặp lại Ngưu Hữu Đạo mà nói quá lúng túng, thật sự là không có biện pháp nào nói tiên sinh hay là đi tìm Ngưu Hữu Đạo đi được.

Hai người đi theo Lệnh Hồ Thu nhiều năm, hiểu rõ Lệnh Hồ Thu, đại khái cũng đoán ra được Lệnh Hồ Thu cũng có ý nghĩ đi Nam Châu, cũng đang do dự, không nghĩ tới cuối cùng cũng không thể nào mở miệng đi cầu người ta, nên vẫn là lựa chọn đi tới Tấn quốc, đoán chừng ít nhiều cũng là do nhận sự ảnh hưởng của việc Nam Châu khai chiến với triều đình Yến quốc lần này, thúc đẩy hắn đưa ra lựa chọn sau cùng.

Trong lòng hai tỷ muội cũng chỉ có thể là thở dài một tiếng. . .  . . .


Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào rừng trúc, cấp báo với Ngọc Thương đang đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ : “Sư phụ, Nam Châu xuất binh đánh Định Châu, thế công hung mãnh, một hơi liên hạ vài chục tòa thành trì, đánh cho nhân mã Định Châu không còn sức đánh trả, chỉ biết co lại phòng thủ!”

Nam Châu thế mà đi động thủ với triều đình Yến quốc luôn! Ngọc Thương bỗng nhiên quay người, một mặt đầy chấn kinh, tiếp mật báo trong tay Độc Cô Tĩnh, xem xét cặn kẽ tình huống.

Trong lúc vừa kinh nghi bất định nhìn xem tình huống cụ thể, Ngọc Thương vừa ngẩng đầu híp mắt, nhìn xem từng mảnh lá trúc xoay xoay rơi, như có điều gì đó suy nghĩ.

Đối với cử động lần này của Ngưu Hữu Đạo, hắn bên này đích thân tham dự vào từ đầu đến cuối, nên biết rõ ràng nhất, Tống sứ là do Ngưu Hữu Đạo giết, bẫy rập trên đường đi Kim Châu là do Ngưu Hữu Đạo thiết trí, Nhà Tranh sơn trang cũng đã sớm chuẩn bị chống trả đánh lén.

Hết thảy mọi thứ từ đầu đến cuối đều là do Ngưu Hữu Đạo chủ mưu thiết kế, căn bản không tồn tại cái gì gọi là triều đình Yến quốc chọc giận Ngưu Hữu Đạo xuất thủ.

Nói cách khác, Ngưu Hữu Đạo ngay từ đầu liền đã ủ mưu xuất binh với Định Châu rồi, triều đình Yến quốc đã rơi vào trong liên hoàn bẫy của Ngưu Hữu Đạo.

“Hô!” Ngọc Thương thở ra một hơi dài, liên tục gật đầu, “Khá lắm, giết Tống sứ châm ngòi cho chư quốc mâu thuẫn, trói buộc lại tay chân triều đình Yến quốc, chính hắn lại có thể thoải mái buông tay buông chân tùy ý làm bậy, triều đình Yến quốc từ thế chủ động bị biến thành bị động, chỉ sợ ngay cả bản thân mình làm gì cũng không thể nói rõ ràng được, lần này sợ là phải chịu thua thiệt rồi! Lão phu quả nhiên không nhìn nhầm người, đại giới lần này chúng ta bỏ ra là đáng giá, tên này đúng là đối tượng hợp tác tốt nhất với chúng ta!”

Đối với sự thất bại trong việc truy sát Ngưu Hữu Đạo trước đó, qua đây hắn cũng đã tìm ra được đáp án, nguyên lai sau lưng Ngưu Hữu Đạo là Triệu Hùng Ca.

. . .  . . .

Định Châu, chiến sự vẫn chưa ngừng, Tiết Khiếu dần dần phát hiện ra có gì đó không đúng, Nam Châu không giống như là muốn cùng bọn hắn liều mạng vậy, không điều động nhân mã nhắm đến chỗ quân chủ lực hắn tập kết, ngược lại thừa dịp hắn co cụm binh lực lại thì nhanh chóng thu hoạch những địa bàn hắn để lại sau khi rút đi, cái này y như nhặt tiện nghi vậy, tốc độ chiếm phải gọi là quá nhanh.

Có thể không nhanh được sao, binh lực trên từng khối địa bàn đều co rút lại, căn bản không có gì uy hiếp, nhân mã cơ hồ ‘kéo’ tới chỗ nào liền chiếm được chỗ ấy, chả khác gì là phi ngựa khoanh đất vậy.


Hắn muốn chủ động xuất kích, thử thúc đẩy binh lực tiến lên, Mông Sơn Minh lập tức hạ lệnh cho một bộ phận nhân mã kiềm chế quân địch, còn nhân mã chủ lực thì triệt thoái về phía sau, bày ra thế trận kéo dài trận tuyến giao chiến với đại quân của hắn, còn thể hiện rõ tùy thời có thể xua quân chắn ngang đại quân của hắn, cắt đứt đường lui.

Trận đánh bên ngoài Dung Dương thành bị thất bại nặng nề có hiệu quả chấn nhiếp khiến nhân mã Định Châu khắc cốt ghi tâm, thêm lúc này đã biết được chỉ huy thống soái đại quân Nam Châu chính là Mông Sơn Minh nữa, vị này cũng không phải là ăn chay, Tiết Khiếu nào dám khinh thường, buộc hắn lại lần nữa phải cẩn thận phòng thủ, không dám cho địch thừa cơ hội.

Từ khi khai chiến đến nay thời gian cũng không dài lắm, các bộ nhân mã Định Châu đều là vội vàng tập kết, đường xá xa xôi cũng chưa được đầy đủ, lương thảo đồ quân nhu cũng đang còn khẩn cấp tìm kiếm tập kết chuyển đến.

Mà Nam Châu thì bởi vì lúc trước vì để ứng phó đại quân triều đình uy hiếp, rất nhiều thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ, có thể nói là thuận thế mà làm luôn, đại quân tập kết không ngừng lần lượt tiến vào cảnh nội Định Châu, thế cục chiến trường càng ngày càng bất lợi cho Tiết Khiếu.

Cho dù là như vậy, Mông Sơn Minh tựa hồ cũng không có ý định cùng hắn quyết chiến chính diện, binh lực dần dần lớn mạnh liền bắt đầu nhắm vào 2 bên trái phải khu vực nhân mã quan chủ lực Tiết Khiếu co cụm kéo dài tới, tiếp tục nhanh chóng thu hoạch những địa bàn ở hậu phương thiếu vắng binh lực phòng thủ.

Tình huống này, Tiết Khiếu thấy như thế nào cũng không thích hợp, cái này nào giống như là mượn cơ hội hưng binh đến chiếm đoạt Định Châu đâu, không đánh bại quân chủ lực của hắn sao có thể chiếm đóng toàn bộ Định Châu được? Đợi đến khi phạm vi nhân mã Nam Châu ở chỗ này phân tán ra càng ngày càng rộng về sau, vậy thì chẳng phải là trải lưới vây hắn nữa, mà là cho đại quân hắn có cơ hội bình tĩnh xuất kích bốn phía đánh tan từng vùng.

Đạo lý này hắn tin tưởng Mông Sơn Minh sẽ không thể không hiểu, cho nên hắn bắt đầu sâu sắc hoài nghi ý đồ chiến lược chân chính của phía Nam Châu bên kia.

Chẳng lẽ là ôm ý tưởng có thể chiếm bao nhiêu địa bàn liền chiếm được bấy nhiêu địa bàn mà đánh thế?

Có hoài nghi như thế cũng vô dụng, chiến cuộc bị đánh cho thành ra dạng này rồi, ngươi có bản lĩnh chủ động xuất kích bốn phía đánh thử xem một chút, chỉ cần nhân mã chủ lực của ngươi vừa phân tán cái, đối phương có thể lập tức xông lên đánh ngươi ngay!

Mạo hiểm xuất ra một đội thử, Mông Sơn Minh lập tức phái một độ nhân mã xông đến, sau đó không ngừng quấy rối, kéo lấy, đợi đến sau cùng một đội Anh Dương Võ Liệt vệ đuổi tới phối hợp, lại nhất cử tiêu diệt.

Đến một đội liền đánh tan một đội, quân chủ lực dám phân tán liền đánh luôn chủ lực, điểm yếu trí mạng của nhân mã Định Châu sau những điều động triệt để bại lộ ra, binh lực không đủ!

Đánh nhau kiểu này quá uất ức, Tiết Khiếu phát hiện mình như bị trói buộc tay chân, căn bản là không có cách nào thi triển, mắt thấy mảng lớn địa bàn dần dần bị chiếm mất, bản thân lại không thể liều lĩnh xông lên đánh. Trơ mắt nhìn nó xảy ra như thế Tiết Khiếu phải nói là vò đầu bứt tóc, ở trong trướng trung quân nhìn chằm chằm địa đồ, hai mắt tràn đầy tơ máu.


. . .  . . .

Nhà Tranh sơn trang, trên đường cái bên ngoài, mấy chục kỵ sĩ đang phi nhanh chạy tới, một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, mấy chục kỵ dừng lại.

Dẫn đầu là chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ Tư Đồ Diệu sau khi nghe tin tức về Đan Bảng truyền đến, ngước nhìn về phía Nhà Tranh sơn trang, vẻ mặt kinh nghi bất định nói: “Tông Nguyên bị chết ở tại nơi này ư?”

Biết Nhà Tranh sơn trang bị tập kích, nhưng không biết việc Tông Nguyên cũng tham dự vào trận tập kích này.

Kim Châu cách bên này cũng gần, vừa nghe nói Nam Châu động thủ với triều đình Yến quốc, hắn giật mình, lập tức đưa tin hỏi Ngưu Hữu Đạo đã xảy ra chuyện gì.

Ngưu Hữu Đạo nói không tỉ mỉ, chỉ nói triều đình khinh người quá đáng đại loại vân vân.

Có một số việc dùng Kim Sí đưa tin sợ là cũng không rõ ràng hết được, Tư Đồ Diệu lập tức dẫn người thúc ngựa chạy không ngừng vó đến đây, chỉ vì muốn tìm hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì.

Không nóng vội cũng không được, với tình huống trước mắt, một khi Nam Châu bị giữ lấy, thì Triệu Hoàng Hải Vô Cực sợ là muốn lập tức báo thù rửa hận với Kim Châu ngay!

“Đi!” Tư Đồ Diệu vừa phất tay vừa quát, một nhóm vừa hơi chạy chậm lại trực tiếp vọt nhanh đến Nhà Tranh sơn trang.

Lúc cả nhóm chạy đến bên ngoài sơn môn Nhà Tranh sơn trang, thì có một con Hắc Ngọc Điêu từ trên trời giáng xuống, có ba người nhảy xuống, cũng kêu người trông coi sơn môn hỗ trợ bẩm báo lên giúp một tiếng.

Ba người kia tự khai báo ra gia môn, là Lăng Tiêu các Tống quốc!

Đám người Tư Đồ Diệu nghe thấy kinh nghi bất định, người của tam đại phái Tống quốc tới đây tìm Ngưu Hữu Đạo làm gì?

Có một điều nhìn thấy rất rõ ràng, là thái độ của người ta đối với Nhà Tranh sơn trang rất tôn kính, tuân thủ quy củ của khách tới thăm, nếu không bằng vào thân phận địa vị của người ta, đại khái là có thể khống chế phi cầm xông thẳng vào trong Nhà Tranh sơn trang luôn rồi, không cần phải hạ xuống xưng danh đặng chờ thông báo các kiểu như này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận