Chương 612: Pháp giá thân lâm (đích thân đến)
Đừng nói hai người bọn hắn, bốn tên đệ tử đang đứng ở phía sau lưng hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi ngẩn ngơ.
Ánh mắt Quản Phương Nghi từ từ chuyển lên trên người Ngưu Hữu Đạo, một bộ kinh động như gặp thiên nhân*vậy. (*người trời)
Thấy hai người đứng ngẩn ngơ im lặng nửa ngày không nói lời nào, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng thử hỏi, “Hẳn là ghét bỏ tại hạ?”
Ghét bỏ? Hai người lấy lại tinh thần, một người cau mày, một người thì mỉm cười thận trọng.
Trong lòng đều đang tại nói thầm, há chỉ mỗi ghét bỏ, mà quả thực là quá ghét bỏ luôn, đùa sao, ngươi có tài đức gì mà đòi kết bái với chúng ta, cũng không tự cầm tấm gương lên soi thử xem mình là thứ gì.
Hai người đời này từng gặp qua thể loại trèo cao, nhưng là chưa từng thấy qua đứa nào trèo cao đến như vậy, đương nhiên là muốn từ chối ngay lập tức.
Chỉ là đối phương bóp ở ngay thời điểm này xách ra chuyện kết bái, ý đồ rất rõ ràng, người ta sợ bọn hắn sau khi được chuyện thì lật lọng, lỡ như không chịu đáp ứng cho ba châu thì phải làm sao? Trèo cao là một chuyện, trọng điểm là muốn dùng đạo đức để buộc chặt hai người bọn hắn kìa.
Lúc này xách lên việc này, Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình liếc nhìn nhau, thời cơ này bóp thật chuẩn, không phải vừa rồi bọn hắn nói là có ‘điều kiện gì đều có thể đàm luận a’, thật đúng là con mẹ nó không dễ bề cự tuyệt.
“Khụ khụ.” Toàn Thái Phong vội ho khụ khụ hai tiếng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm che bớt xấu hổ nói, “Lão đệ, đây không phải là chuyện ghét bỏ hay không ghét bỏ, mà là hai người chúng ta ở bên trong môn phái đều ngồi ở vị trí cao, có chút sự tình ảnh hưởng tới môn phái đúng là không thể tự tiện làm chủ được.”
Ngưu Hữu Đạo ý vị thâm trường ‘À…’ một tiếng, “Nguyên lai sự tình có ảnh hưởng tới môn phái hai vị trưởng lão đây ‘không thể’ làm chủ a!”
Chỉ cần là người nghe qua cuộc trò chuyện vừa rồi của song phương thì đều có thể nghe hiểu được thâm ý trong lời nói đó, ngay cả chuyện như vậy các ngươi cũng đều không làm chủ được, nói gì chuyện các ngươi còn nói là có thể đại biểu cho lục đại phái làm chủ để cho ta độc chiếm địa bàn ba châu, nói phét hay là muốn đùa nghịch chơi ta chắc?
Đôi mắt sáng của Quản Phương Nghi lấp lóe không ngừng, mặc dù không biết ý đồ của vị này, nhưng chỉ bằng câu vừa rồi, kém chút nàng vỗ án tán thưởng luôn!
Huệ Thanh Bình tiếp lời, “Tiểu huynh đệ, không có dối gạt ngươi, ta cùng Toàn trưởng lão hiện tại mặc dù đang cùng ngồi chung một chỗ ở đây, nhưng những ân ân oán oán giữa Thiên Nữ giáo với Lăng Tiêu các cũng không phải một hai câu nói là có thể rõ ràng, trong đó còn xen lẫn huyết cừu*(*nợ máu) nữa, thế nên hai chúng ta không thể nào kết bái được.”
Cái này cũng không phải là nói lung tung, chư quốc tranh hùng, trải qua nhiều đời nhiều năm cạnh tranh, giữa Thiên Nữ giáo và Lăng Tiêu các có ai chưa từng giết qua người của môn phái đối phương đâu?
Toàn Thái Phong lúc này cũng gật đầu, “Đúng vậy đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không sao, chỉ cần hai vị trưởng lão không chê, ta có thể cùng hai vị kết giao riêng.” Ngụ ý là có thể tách ra kết bái.
Ánh mắt Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình đụng nhau, đều cảm giác sự tình đã có chút biến vị, bằng thân phận bối cảnh của bọn hắn, bọn hắn phải là bên được cường thế mới đúng, làm sao náo loạn nửa ngày bọn hắn lại trở thành bên bị người ta bức bách rồi.
Nhưng mà lời cường ngạnh lại không nói ra được, từ lúc vừa mới bắt đầu liền đã cảm nhận được, ở trong này thể hiện ra vẻ cường ngạnh bức bách cũng vô dụng, lại cũng không thể vì giận mà giết Ngưu Hữu Đạo đi a? Thật muốn đem Ngưu Hữu Đạo giết đi, chỉ sợ người cao hứng chính là triều đình Yến quốc, lại không phù hợp với lợi ích của hai nước Hàn Tống nữa.
Ngưu Hữu Đạo chờ đợi một chút, chợt thở dài: “Nếu hai vị thật sự không thể quyết định được, vậy không ngại trở về cùng tông môn bàn luận thương nghị trước đã, chờ sau khi có thể làm chủ lại quay lại bàn, như thế nào?”
Trở về rồi quay lại? Hai người sao có thể đáp ứng, hai người vội vã chạy đến đây là vì cái gì, chính là vì hy vọng có thể tranh thủ làm xong Ngưu Hữu Đạo trước tam đại phái Yến quốc, nếu chờ bọn hắn đi rồi trở lại, thì tam đại phái Yến quốc đã tham gia bãi bình xong mất rồi, còn có chuyện gì cho bọn hắn chen vào nữa?
Ngưu Hữu Đạo lại tiếp tục nói: “Dung Bình quận vương có việc gấp gọi, ở phủ thành bên kia còn có chút việc, ta phải đi qua trước một chuyến đây, hai vị nếu là. . .”
Huệ Thanh Bình đứng lên, ngắt lời nói: “Ta và tiểu huynh đệ đích thật là mới quen mà như đã thân, có thể kết nghĩa với tiểu huynh đệ, cũng là một trang mỹ đàm*, ngại gì lại không thể chứ?” (* chuyện đáng ca tụng)
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo vỗ tay hô tốt, không đợi đối phương lại tiếp tục nói thêm cái gì, lập tức quay đầu lại bảo Quản Phương Nghi: “Hoàng thiên hậu thổ*, khí vận kim trào*, chọn ngày không bằng đúng lúc, thuận theo thiên mệnh làm luôn tại đây, nhanh đi chuẩn bị hương án kết nghĩa mau!” Giọng phải nói là rất ư quả quyết. (* Trời là vua đất là hoàng hậu, khí vận đang tuôn trào)
Quản Phương Nghi chớp chớp mắt, vờ nhìn Toàn Thái Phong một chút, lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, cần chuẩn bị mấy phần dụng cụ hương án ạ?”
“Chuẩn bị hai phần đi.” Toàn Thái Phong cũng đứng lên, “Đã là trang mỹ đàm, ta há có thể bỏ lỡ!”
Hắn cũng đã nghĩ thông, chỉ cần sự tình có thể thành, so đo cái này cũng không có ý nghĩa, dù sao cũng chỉ là kế tạm thời, ai mà không rõ đây cũng chẳng phải là kết bái thực tình gì mà?
Quản Phương Nghi hơi hạ thấp người, quay người bước nhanh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng không cho hai người có cơ hội dông dài, lấy cớ đi chuẩn bị, để hai người ở đây chờ một lát, rồi cũng chạy đi.
Trong thủy tạ, đệ tử hai phái quay mặt nhìn nhau, mới đến có một hồi, làm sao lại thành kết bái rồi?
Điều mà trong lòng bốn người nhủ thầm chính là, từ này về sau, đại bộ phận đệ tử Lăng Tiêu các với Thiên Nữ giáo khi gặp mặt Ngưu Hữu Đạo chẳng phải là sẽ phải thấp hơn ít nhất một bối phận rồi?
“Chúng ta hình như cũng không phải là người đầu tiên kết bái với hắn a.” Toàn Thái Phong xích lại gần Huệ Thanh Bình, nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở, “Cái trưởng lão gì đó ở trong Thiên Ngọc môn vừa bị đá ra khỏi Nam Châu giống như đã từng kết bái với hắn qua.”
Huệ Thanh Bình lạnh lùng nói: “Còn có Quỷ Mẫu Hãm Âm sơn.”
Toàn Thái Phong: “Còn có cái tán tu có chút danh khí, gọi là Lệnh Hồ Thu a?”
Hai người bốn mắt ngó nhau, tính cả bản thân mình, phát hiện chính mình đã là người thứ tư thứ năm luôn rồi.
Toàn Thái Phong có chút buồn bực, chắp tay sau mông buông tiếng thở dài, “Là người hay là quỷ đều kết bái hết, xem ra tên này có vẻ khoái làm chuyện này, có ý nghĩa sao?”
Huệ Thanh Bình cúi đầu vuốt vuốt ống tay áo, nàng đời này cũng không có nghĩ tới, chính bản thân mình lại có thể đụng tới loại chuyện như vậy. . . . . .
Đám người Tư Đồ Diệu đang chờ ở bên ngoài sơn trang bị kinh động, không kinh động cũng không được, Ngưu Hữu Đạo cho người ra gọi bọn hắn đi vào xem lễ, cứ như là sợ sẽ không có ai trông thấy vậy.
Xem lễ? Đang yên lành đi xem lễ cái gì vậy? Đám người Vạn Động Thiên Phủ có chút không hiểu thấu.
Đến khi đến giữa đại viện trong sơn trang, nhìn thấy hai bên trái phải có đặt riêng lẻ hai phần hương án, y nguyên vẫn có chút hồ đồ, đều đang kỳ quái nơi này tự nhiên bày ra hai bàn hương án trái phải là có ý gì.
Đợi cho đến khi Ngưu Hữu Đạo và Toàn Thái Phong cùng quỳ xuống trước một bàn hương án, cầm cắm hương hỏa phát thệ xong xuôi, một đám người mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Thì ra là kết bái!
Đường đường là trưởng lão Lăng Tiêu các, thế mà cùng Ngưu Hữu Đạo kết bái thành huynh đệ!
Tình cảnh này khiến một đám người giật mình không nhẹ, sắc mặt đám người Tư Đồ Diệu cũng dần dần thay đổi trở nên có chút khó coi.
Nhất là Tư Đồ Diệu, nghiêm chặt gò má, một mặt đầy khói mù, đều đã trở thành huynh đệ kết bái luôn rồi, đoán chừng lời nhắc nhở của mình đã thành vô ích, hai vị kia có lẽ đã nghĩ được biện pháp gì đó thuyết phục được Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng mà hắn còn chưa có lá gan để ngăn cản chuyện này ngay tại chỗ, thậm chí còn không dám lên tiếng quấy nhiễu, chỉ có thể là trơ mắt nhìn xem.
Trơ mắt nhìn xem Ngưu Hữu Đạo cùng Toàn Thái Phong hoàn thành nghi thức, sau lại đi đến một bàn hương án khác, Ngưu Hữu Đạo lại cùng Huệ Thanh Bình cầm hương đốt rồi cùng nhau quỳ xuống.
Một trận kết bái tiếp một trận kết bái, tại hiện trường tất cả người đứng quan sát cũng không biết nên phải nói gì luôn.
Khóe miệng Tư Đồ Diệu co giật giật, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo mặt đang đầy tinh thần.
Đúng lúc này, ngoài sơn trang truyền đến tiếng cảnh báo, đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trên không trung có ba con phi cầm cỡ lớn lướt đến, hai con Hắc Ngọc Điêu trái phải, bảo vệ 1 con Kim Vũ Điêu ở giữa.
Lúc ba con phi cầm nghiêng người xoay quanh trên không trung sơn trang, nhìn thấy Long Hưu đang đứng chắp tay ngạo nghễ trên người Kim Vũ Điêu, tay áo bồng bềnh như tiên, kiểu như thể ngạo khinh đám người phía dưới.
Cả đám đều nhận ra, là cung chủ Tiêu Dao cung một trong tam đại phái của Yến quốc, Long Hưu đã pháp giá thân lâm*(đích thân đến)!
Quản Phương Nghi tranh thủ hô gọi những tu sĩ phòng ngự bốn phía đang phóng ra, ra hiệu cho bọn họ lui ra, người tới không thể mạo phạm nổi.
Ngưu Hữu Đạo đang cầm hương cháy quỳ gối trên bồ đoàn sửng sốt một chút, vô ý thức liền muốn đứng dậy nghênh đón.
Ai ngờ Huệ Thanh Bình đột nhiên xuất thủ, vừa nhìn lên trên không vừa đồng thời nắm bắt cánh tay Ngưu Hữu Đạo lại, không để cho hắn đứng lên.
Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía nàng, không biết có ý gì.
Không trung, mấy đạo nhân ảnh bồng bềnh hạ xuống, ba con phi cầm cũng vỗ cánh hạ xuống trên nóc mấy đình đài lầu các trong sơn trang, một nhóm có thể nói là xông thẳng vào Nhà Tranh sơn trang.
Long Hưu thân hình tung bay nhẹ nhàng rơi xuống đất, rơi đúng vị trí trung tâm đám người đang vây quanh xem lễ, với khí thế khiếp người kia, hắn vừa đăng tràng, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, khiến cho tất cả mọi người đều chú mục vào hắn.
“Long cung chủ.” Quản Phương Nghi lúc này tiến lên mỉm cười chào hỏi.
Long Hưu hơi cười gật đầu một chút, tiếp theo ánh mắt lạnh lẽo như điện, quét qua bốn phía, ánh mắt đối với mấy người Lăng Tiêu các với Thiên Nữ giáo có ý dò xét rất rõ ràng.
Xong nhìn qua hai bàn hương án đang bày ở hai bên, lại nhìn một chút Ngưu Hữu Đạo đang quay đầu nhìn thấy mình tới vẫn như cũ quỳ ở kia không tới nghênh đón, lạnh nhạt nói: “Hồng Nương, gì đây?”
Quản Phương Nghi đưa tay che môi, uyển chuyển cười duyên một tiếng, gì đây à, nàng rất là rõ ràng, nhưng là không biết nên nói làm sao.
“Long cung chủ.” Ngưu Hữu Đạo lại chuẩn bị đứng lên, Long Hưu pháp giá thân lâm, hắn không nghênh đón thật sự là không hay.
Nhưng mà Huệ Thanh Bình lại nhấc tay, trực tiếp nhấn ở trên vai hắn, thi pháp chế trụ Ngưu Hữu Đạo, quả thực là không để cho hắn đứng lên, cũng lên tiếng nhắc nhở: “Đệ đệ, kết bái nào có đạo lý nửa đường dừng lại, nghi thức kết bái này vẫn còn chưa xong đâu, làm xong lại đứng dậy cũng không muộn.”
Bây giờ lại không giống như trước đó Ngưu Hữu Đạo buộc nàng kết bái, hiện tại coi như Ngưu Hữu Đạo không muốn kết bái nữa cũng không được, hiện tại đã trở thành nàng muốn ép Ngưu Hữu Đạo phải hoàn thành xong nghi thức kết bái ngay tại trước mặt Long Hưu.
Kết bái? Long Hưu lại nhìn bàn hương án ở hai bên trái phải một chút, rốt cuộc hiểu rõ bày những thứ này ra lại cùng quỳ là có ý gì, chắp tay sau lưng dạo bước tới, mặt không thay đổi từ từ đi tới chỗ hai người đang quỳ.
Toàn Thái Phong đột nhiên lách mình tiến lên, ngăn cản ở trước mặt Long Hưu, mỉm cười đưa tay cản lại.
Long Hưu trong nháy mắt nhìn thẳng chằm chằm vào hai mắt hắn với ánh mắt sắc bén, hỏi: “Ngươi cản ta?”
Lời này vừa nói ra, tùy hành đi theo hai bên trái phải lập tức lách mình tiến lên, cũng cùng nhìn chằm chằm Toàn Thái Phong.
Mà hai tên đệ tử của Toàn Thái Phong cũng không chịu yếu thế, cũng lách mình đến bên cạnh sư phụ trợ uy.
Huệ Thanh Bình đang quỳ cũng nghiêng đầu cái, hai tên đệ tử của nàng cũng lập tức tiến lên, đứng ở phía Toàn Thái Phong bên kia, ý vị cùng Lăng Tiêu các liên thủ rất rõ ràng.
“Thế nào, muốn động thủ với ta ngay tại trên địa bàn của ta?” Long Hưu mở miệng nhàn nhạt hỏi.
Toàn Thái Phong cười nói: “Long cung chủ hiểu lầm, hai người bọn họ đang tiến hành nghi thức kết bái chưa xong, không nên bị quấy nhiễu.”
“Bọn hắn tiếp tục làm, bản cung liền chỉ nhìn xem.” Ánh mắt Long Hưu nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo đang quay đầu nhìn về phía này, không nói lời thứ hai, không để ý một đám người ngăn trở, cứ như vậy bước thẳng xuyên tới đám người ngăn trở, rõ ràng không có đem những người này để trong mắt.
Có thể nói là dùng sức mạnh, nhưng cũng không phải là toàn dùng sức mạnh, đám người Toàn Thái Phong thật sự đúng là không dám đụng vào hắn, ngăn cản vô ích, Long Hưu bước đến phụ cận, người ngăn cản liền không tự chủ được tránh ra.
Tình cảnh này, khiến cho Quản Phương Nghi đổ mồ hôi lạnh cho Ngưu Hữu Đạo, nàng đã nhận ra trong mắt Long Hưu sát cơ như ẩn như hiện, bèn mau bước tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo trước, cho tay tiến vào trong ống tay áo.
Viên Phương không biết từ lúc nào đã rút lui, núp ở ở phía nguyệt môn ló nửa cái đầu ra nhìn về phía bên này.
Long Hưu đi đến bên cạnh hương án, nhìn sơ qua cách bài trí một chút, lại nhìn xuống hai người đang quỳ, thản nhiên nói: “Đây là đang bái thiên địa sao? Phòng động phòng đã chuẩn bị xong chưa?”
PS: Ai tới cho “thần y” rút lưỡi nào ?