Chương 617: Thần không bằng hắn!
Long Hưu cũng ngồi xuống bên cạnh giường, bắt cổ tay Ngưu Hữu Đạo lên kiểm tra thương thế, kết quả phát hiện thấy bị thương không nhẹ, liền không khỏi nhíu mày.
Ngưu Hữu Đạo lại hơi cảnh giác một chút, phát giác được pháp lực của Long Hưu bất ngờ đột nhập vào khí hải đan điền của hắn để điều tra.
Điều này thực sự khiến hắn thực sự là có hơi chút khẩn trương, đoán chừng là đối phương cũng đã nhận ra chân khí của hắn có độ tinh thuần không bình thường, muốn dò xét tu vi cảnh giới của hắn.
May mắn pháp lực đối phương không phát giác ra được dị dạng gì liền đã lập tức rút trở về, Ngưu Hữu Đạo không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì hắn tu luyện Càn Khôn Quyết, pháp nguyên dự trữ ở trong hai mạch Nhâm Đốc, không có ở trong khí hải đan điền.
Buông tay của hắn xuống xong, Long Hưu trầm giọng nói: “Là đồ đệ Dịch Thư kia của ta đánh sao?”
Đây không phải là biết rõ còn cố hỏi nha, ngươi không biết có thể chạy tới đây chắc?
Ngưu Hữu Đạo oán thầm không thôi, trên mặt nở nụ cười khổ nói: “Vâng, ta cũng không nghĩ tới nàng đột nhiên lại xuất thủ nữa, ở dưới khoảng cách gần không kịp phòng ngự, bị đánh trở tay không kịp. May mắn bên cạnh ta luôn có hộ vệ ở cùng, kịp thời cứu ta ra, ngăn cản Dịch Thư cô nương hạ sát thủ, nếu không phải vậy cái mạng này của ta tránh thoát được độc thủ của triều đình lại không thể tránh khỏi được ngọc thủ của Dịch Thư cô nương rồi.”
Long Hưu vặn ngược lại một câu, “Trách ai?”
“Ta. . .” Ngưu Hữu Đạo ngó ra ngoài cửa sổ chút, sau đó thấp giọng nói: “Cung chủ, ngài lúc trước. . .”
Long Hưu đưa tay ra hiệu ngừng, “Chuyện của người trẻ tuổi các ngươi không liên quan đến ta, ngươi cầu ái với nó ta không quản, chỉ là cần phải nóng lòng đến thế sao? Có phải ngươi đã táy máy chân tay gì với nó rồi phải không?”
Ngưu Hữu Đạo kiên quyết phủ nhận: “Cung chủ, ngài cho ta một trăm cái lá gan, ta cũng không dám động tay động chân gì với nàng a!”
Long Hưu ngẫm lại cũng đúng, hắn cũng đã cảm thấy là không có khả năng đó được, dám phi lễ đồ đệ của hắn, muốn chết còn tạm nói được.
Bất quá Ngưu Hữu Đạo cũng không có một mực phủ nhận, tiếp tục nói: “Chỉ là thời điểm lúc đứng nói chuyện, có hơi tới gần nàng một chút, nàng thấy một mảnh kiến trúc ở nơi này, có hỏi ta đó là địa phương nào, lúc ta chỉ tay trả lời, tay vô ý cọ xát nàng một chút, kết quả là. . . Cung chủ, tại sao ta cảm giác Dịch Thư cô nương hay có ý kiến ý cò với ta vậy, động một tí liền không khách khí gì cả, ta cũng chỉ gặp nàng mới có vài lần, ngay cả lời nói cũng không có nói qua mấy câu, hình như không có đắc tội gì với nàng mà a? Ngài xem coi, hơi chọc giận nàng không cao hứng cái, liền trực tiếp hạ độc thủ, quả thực là khó lòng phòng bị, không có bị nàng đánh cho ngỏm, cũng thiếu chút nữa bị nàng dọa cho sợ chết a.”
Long Hưu nhíu mày, chuyện này hắn cũng đã sớm nhận ra rồi, đồ đệ này của hắn tựa hồ như có thành kiến gì đó với Ngưu Hữu Đạo vậy.
Nếu là như thế thì phải làm sao bây giờ? Hắn cuối cùng cũng mất đi hứng thú tiếp tục lưu lại Nhà Tranh sơn trang, cũng không có để Dịch Thư đi tới nhận lỗi gì với Ngưu Hữu Đạo, cứ thế mà rời đi.
Ngưu Hữu Đạo trong người có thương tích, cũng không có lại đi đưa tiễn, trên thực tế Long Hưu vừa rời khỏi Lưu Tiên tông, Ngưu Hữu Đạo đã lập tức di chuyển trốn đi.
Vừa mới có thương tích trong người, khi đối mặt Long Hưu hắn đều phải duy trì cảnh giác cao độ, Long Hưu vừa rời đi, sợ có gì ngoài ý muốn, hắn bèn cấp tốc di chuyển đi, cũng không có về lại Nhà Tranh sơn trang, mà là đi vào địa đạo nơi quân đội bố trí phòng thủ dày đặc giống như là mạng nhện trú ẩn.
Không có để quá nhiều người biết chỗ hắn đi, chỉ có một mình Quản Phương Nghi bồi hắn rời đi.
Quấn vào trong thiên hạ phong vân bão tố này, rất nhiều chuyện không thể không cẩn thận khắp nơi, sở sẩy một cái chính là vạn kiếp bất phục.
Vào trong địa đạo, chui vào trong một gian tầng hầm dùng chứa đựng binh khí ngồi xuống, Quản Phương Nghi vừa buông hắn ra, liền lấy ra một viên Thiên Tể Đan, hỏi: “Hiện tại có thể uống thuốc rồi đi?”
Giá Thiên Tể Đan không rẻ, Ngưu Hữu Đạo có chút ngoài ý muốn, khoát tay nói: “Chút thương thế này không đáng dùng thuốc tốt như vậy.”
“Lão nương không muốn chui cùng ngươi ở trong địa đạo mãi được, ngạt chết, nhanh sớm khỏi một chút mà chui ra đi.” Quản Phương Nghi một tay bóp miệng hắn ra, cưỡng ép nhét viên đan dược vào trong miệng hắn.
Sau khi buông tay ra xong, phát hiện ánh mắt Ngưu Hữu Đạo nhìn mình có chút là lạ, nàng lập tức phất tay thu hồi Nguyệt Điệp, trong tầng hầm dưới đất lập tức lâm vào hắc ám tĩnh mịch, có thể nghe thấy được cả tiếng hít thở lẫn nhau.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, khi đang muốn điều tức luyện hóa đan dược trong bụng.
Giọng Quản Phương Nghi ri rỉ vang lên, “Ngươi trái lại thì ngon rồi, cái mông của cô nương trẻ tuổi ngươi chiếm tiện nghi lời chán, còn ta lại phải bỏ tiền ra mua thuốc cho ngươi. Nhớ kỹ, tiền viên Thiên Tể Đan này ghi vào sổ nợ ngươi thiếu ta.”
Trong bóng đêm Ngưu Hữu Đạo chợt buông tiếng thở dài, “Ngươi với Viên Phương thật sự là một đôi trời sinh.”
“Phi, bớt đem ta ra so với hắn đi, hắn ngay cả xách dép cho lão nương cũng không xứng nữa là. Ngươi có biết không? Trước đó khi Long Hưu vừa đến, Lão Hùng, cái thằng kia phát hiện tình huống không đúng, lập tức cuốn đồ vật dẫn theo một đám hòa thượng vọt ra cửa sau, muốn chạy trốn, kết quả bị đại quân vây kín khiến bị chặn lại, mới không thể chạy trốn thành công. Ngươi chuẩn bị xử trí hắn như thế nào đây?”
Chuyện này là Quản Phương Nghi sau đó nghe nói lại, nàng hiện tại xem như càng ngày càng thấu hiểu, vì cái gì Viên Cương không động thủ thì thôi, vừa động thủ liền đánh đập Viên Phương như con, thực sự là quá tiện, ngay cả nàng nhìn cũng muốn động thủ nữa là.
Ngưu Hữu Đạo: “Ai, cái gì mà xử hay không xử chứ, ta không miễn cưỡng hắn, hắn là tự do, hắn còn muốn chạy có thể tùy thời đi. Liền như ngươi vậy, nếu như có một ngày ngươi muốn rời đi, ta tuyệt đối không cản ngươi. Nếu như ngay cả người bên cạnh ta đều không muốn lưu lại bên cạnh ta, thì đó không phải là lỗi của các ngươi, mà nhất định là ta đã sai rồi.”
Quản Phương Nghi yên lặng một trận, bỗng trong bóng đêm buồn bã nói: “Ngươi cũng điên rồi, vì chút chuyện như vậy, lại quyết tâm hung ác để cho người ta đánh mình bị thương thành như vây. Kỳ thật nói đi thì nói lại, có được bối cảnh Tiêu Dao cung chưa chắc là chuyện xấu, cưới Dịch Thư, có thể được Tiêu Dao cung tương trợ, con đường phía trước có lẽ sẽ dễ đi hơn rất nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo: “Dễ đi sao? Tiêu Dao cung chỉ là một phái trong tam đại phái, đứng về ‘đội’ này chưa chắc là chuyện tốt, khi cần quyết đoán mà không thể quyết đoán tất loạn!”
Quản Phương Nghi không biết đến tột cùng là hắn nghĩ như thế nào, nhưng nếu hắn đã nói như vậy, chắc hẳn cũng đã có tính toán, lòng của người này suy nghĩ cao thâm mạt trắc, chính nàng cũng không lý giải thấu, bất quá vẫn hiếu kỳ, thừa cơ hội này hỏi thẳng, “Đến tột cùng là dạng nữ nhân như thế nào mới có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi, hay là ngươi thật sự dự định cả đời này không lập gia đình?”
Ngưu Hữu Đạo giống như than nhẹ, “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được, vãng lai không khổ, thế gian không ngã, bớt một phần ràng buộc nhiều hơn một phần thong dong mà thôi. Nào có cái gì pháp nhãn kén chọn nhan sắc, thân bất do kỷ, cũng chỉ có thể là khắc kỷ*(*giữ kỹ)! Thiệu Bình Ba giết đệ thí mẹ sao lại không phải là như vậy.”
Quản Phương Nghi như có điều gì đó suy nghĩ, nói đến loại tình huống này kỳ thật phần lớn người trên tu hành giới đều là như vậy, rất nhiều người tu hành cả đời, cả đời không lập gia đình, không phải liền là vì không muốn có ràng buộc đó sao?
Chỉ là tên này làm có chút tuyệt, tựa hồ từ trước tới giờ không gần nữ sắc, phần định lực này nào giống như là người trẻ tuổi có thể có được, nàng thậm chí hoài nghi, có phải chăng đã bị đám hòa thượng kia lây nhiễm rồi.
Trong yên lặng, Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa chữa thương.
Trong bóng đêm, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, từ trong địa đạo yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng bước chân, Quản Phương Nghi cảnh giác, từ từ đứng dậy.
Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt nhắc nhở, “Là Hầu Tử!”
Quản Phương Nghi trong hắc ám quay đầu lại, không biết hắn dùng cái gì để kết luận đó là Viên Cương.
Chờ một chút, bên ngoài đường hầm có ánh lửa dần lan tới gần, đợi đến khi 1 cái bó đuốc sáng chói hiện ra ở cửa hang, chiếu sáng tỏ, chính là Viên Cương thân thể cao lớn, sau lưng cõng theo Tam Hống Đao.
Viên Cương đi đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nhìn xem vết máu trên người Ngưu Hữu Đạo, mắt lộ ra hàn ý, “Nghe nói Dịch Thư kia đả thương ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt từ từ nói: “Không cần ngươi nhiều chuyện, ta không để cho nàng làm tổn thương ta, nàng cũng không thương tổn được ta, việc này ta tự có phân tấc. Lúc này, phải tùy thời chú ý thế cục Nam Châu cùng Định Châu, hai người các ngươi phải lưu một nguòi ở lại giữ nhà, không thể đều rời đi hết được, trở về!” Hai chữ cuối cùng hơi nhấn mạnh có ý răn dạy.
Viên Cương không có nói nhiều, quay người đi ra, ánh lửa bên ngoài đường hầm dần đi xa.
Quản Phương Nghi lại quay đầu lại nhìn, trong hầm đã là một vùng tăm tối, thấy không rõ bóng người Ngưu Hữu Đạo nữa. . . . . .
Tuyết rơi, mênh mông tuyết lớn ngập trời.
Hiên các, ba mặt buông rèm, một mặt thì cột vén lên 1 nửa, Thiệu Bình Ba một thân bận áo khoác lông nho nhã, đứng ở dưới màn trúc cột vén 1 nửa, suy nghĩ xuất thần, nhìn xem mặt hồ bị bông tuyết bao phủ đóng thành một tầng băng, một vài nhánh Sen già còn sót lại đột ngột xuyên trên lớp tuyết trắng.
Đại nội tổng quản Tấn quốc Đào Lược xuất hiện ở cửa ra vào, hai tay nâng vén màn trúc buông thõng lên, nhường một người bước đến, chính là Tấn Hoàng Thái Thúc Hùng, người bận một bộ áo khoác lông đen.
Trong hiên các, bốn góc có bày 1 chậu than, hai tên Hắc Thủy Đài mang tin tức đến đang ngồi xổm trước chậu than đốt giấy, cũng không phải là tế điện ai, mà là thiêu hủy thư từ tin tức từ Hắc Thủy Đài bên kia gửi đến, Thiệu Bình Ba sau khi xem qua xong sẽ đốt đi.
Nhìn thấy Thái Thúc Hùng cùng Đào Lược đến, hai tên chuyên mang thư từ tin tức đến lập tức đứng lên, đang muốn hành lễ, Thái Thúc Hùng đưa tay ra hiệu ngừng lại, không để cho bọn hắn kinh động Thiệu Bình Ba đang trong trầm tư.
Đào Lược tiếp đồ vật trong tay hai người chưa đốt xong, phất phất tay, ra hiệu hai người lui xuống, hắn tiếp tục ngồi xổm ở đó đốt.
Thái Thúc Hùng ngồi xuống thư án đặt ở bên cạnh chậu than, nhìn xem một trang giấy ở trên bàn, chỉ thấy phía trên đó viết lung tung rời rạc không ít danh tự(* tên gọi), ở giữa vẽ thêm không ít đường liên quan, hắn xem nửa ngày cũng không hiểu có ý tứ gì.
Bỗng nhiên một trận phong hàn cuốn vào, khiến cho Thiệu Bình Ba lấy lại tinh thần, nắm thật chặt áo khoác lông quay người về lại, nhìn thấy Thái Thúc Hùng, sửng sốt một chút, chợt mau bước tới hành lễ, “Bệ hạ.”
Thái Thúc Hùng mỉm cười đứng dậy, “Nghe Đào Lược nói, ngươi đã chọn xong nhân thủ chuẩn bị phái đi Tề quốc, trời đang đông giá rét thân thể ngươi ốm yếu thế kia, chợt nghĩ đến nên thuận tiện ghé thăm ngươi một chút, không có quấy rầy ngươi suy nghĩ công việc chứ.”
“Không có ạ, nhàn rỗi nghĩ ngợi mà thôi, ngược lại là vi thần không có cung nghênh bệ hạ. . .”
“Ấy, là cô vương không để cho bọn hắn thông báo.” Thái Thúc Hùng khoát tay vung lên, bỏ qua cái này, nhìn chằm chằm đồ vật Đào Lược đang đốt, hỏi: “Tin tình báo đều đã xem qua rồi chứ?”
“Đã xem qua.”
“Nhà Tranh sơn trang bị tập kích, Tông Nguyên gãy kích, Triệu Hùng Ca xuất thủ bảo vệ Nhà Tranh sơn trang ngược lại khiến cô vương có chút ngoài ý muốn.”
“Bệ hạ, cũng không tính là ngoài ý muốn.”
“Sao nói thế?”
Thiệu Bình Ba lúc này mới đem nguyên nhân chuyện mình thả đám người Thượng Thanh tông rời đi kể lại sơ lược, “Giữa Thượng Thanh tông và dư nghiệt, vốn là ngó đứt tơ còn liền, Triệu Hùng Ca xuất thủ cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Chỉ là lực lượng Nhà Tranh sơn trang triển hiện ra, cũng là lực lượng Ngưu Hữu Đạo đặt chân, nếu như bệ hạ vẫn lại muốn thừa cơ mời chào, sợ là có khó khăn.”
Ý tưởng chân thật của hắn cũng không phải là cảm thấy việc mời chào có vấn đề gì, mà là Nhà Tranh sơn trang cho thấy được năng lực phòng ngự cường đại, chỉ sợ coi như muốn mượn đao giết người, Tấn quốc bên này muốn đắc thủ cũng không dễ dàng được như vậy.
Thái Thúc Hùng ừm, gật đầu nói: “Cô vương đã bảo bên kia tạm dừng, miễn cho lỗ mãng làm trò cười cho người khác. Hiện tại là Nam Châu ngược lại lại đột nhiên xuất binh với Định Châu, rất là vượt quá dự kiến của cô vương, chẳng lẽ tam đại phái Yến quốc sẽ không tham gia vào sao? Cuộc chiến này liệu có thể tiếp tục đánh sao? Chuyện này ngươi thấy như thế nào?”
Thiệu Bình Ba vừa rồi cũng đang vì chuyện này mà suy nghĩ thất thần, hiện tại đề cập đến, trên mặt hắn lại hiện ra một tia cảm giác mất mát khó mà che giấu, u sầu buông tiếng thở dài: “Vi thần cũng là đến hiện tại mới hiểu được mục đính chân chính hắn giết Tống sứ lúc trước, trước đây vẻn vẹn chỉ nghĩ là để cấp tốc gây áp lực cho Yến Đình nhằm giải vây cho Nam Châu, ai nghĩ thế cục lại là một vòng quấn một vòng, một vòng che giấu một vòng, chân chính là sâu không lường được, vi thần tâm phục khẩu phục. . . Thần không bằng hắn!”