Chương 620: Loạn thần tặc tử, chết tốt lắm!
Nhìn thấy phần tấu thư này xong, Cao Kiến Thành xem như kiến thức, vị kia của Nhà Tranh sơn trang cũng quả thật không phải loại thiện lương gì, ngay cả tam đại phái đã ra mặt, còn dám lươn lẹo, lá gan rất lớn, Thương Kiến Hùng đi chọc vị này là tự tìm phiền phức.
Xét từ góc độ khác mà nói, như thế cũng là đã thể hiện ra vừa có năng lực vừa có lực lượng, kể từ đó, trong lòng Cao Kiến Thành trái lại cũng thở phào nhẹ nhõm hơn một chút.
Người thông minh cùng người thông minh liên hệ không lo lắng, hắn lo là lo đụng phải thứ bao cỏ*(chỉ bất tài vô dụng), chứ nếu ba lần hai lượt đã bị triều đình trị cho sụp đổ, kéo theo hắn cũng bị mệt mỏi chết, thì chuyện tình lén lút sợ là sớm muộn cũng bị lòi ra.
Việc chiến sự bất lợi khẳng định là Tiết Khiếu phải gánh chắc rồi, Thương Kiến Hùng giận thì giận, thế nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Hạ chỉ cũng là vô dụng, đại quân Nam Châu bên kia còn cắn chết chuyện nữ nhân Thương Triều Tông bị cướp không nhả, muốn thanh trừ “nghịch tặc vì triều đình”, muốn triều đình giết Tiết Khiếu để bàn giao. Thương Kiến Hùng có thể cho Tiết Khiếu gánh cái đít đen này, cũng không có khả năng giết Tiết Khiếu, chí ít là trong khoảng thời gian gần đây là không thể nào giết.
Tối thiểu cũng không thể bởi vì Nam Châu yêu cầu mà đi giết được, không nói tới mặt mũi triều đình bị mất, mà cũng sẽ làm cho những đại tướng ở các nơi biên cương khác lạnh lòng, một khi lòng người tản mất, mỗi người đều có tính toán riêng, thì uy hiếp đến chính là sự ổn định đại vị của Thương Kiến Hùng, cho nên lần này vô luận như thế nào, Thương Kiến Hùng cũng đều cần phải bảo đảm cho Tiết Khiếu.
Không có cách, Thương Kiến Hùng đành phải lần nữa mặt dày mày dạn đi xin mời tam đại phái ra mặt.
Tin tức truyền đến tam đại phái, chỗ nào đó, Long Hưu đang hết sức tức giận, lá mặt lá trái, Ngưu Hữu Đạo lại dám chơi trò này với hắn, làm sao có thể không giận được?
Tam đại phái đưa thư tín cho Đại Thiền sơn, lệnh cưỡng chế lập tức lui binh.
Đại Thiền sơn rơi vào tình thế khó xử, lui cái cọng lông a, nhân mã nhất hệ Thương Triều Tông chết sống không chịu lui, ta cũng không thể lôi người ta đem ra giết, động thủ làm cho Nam Châu lộn xộn, lợi ích Đại Thiền sơn ta liền gà bay trứng vỡ, lúc đó ai chịu trách nhiệm đây? Nói mồm nhẹ nhàng ai chẳng biết nói? Tam đại phái các ngươi cũng có dám động loạn bậy bạ Nam Châu đâu?
Đại Thiền sơn chỉ có thể giả bộ hồ đồ, dù sao Ngưu Hữu Đạo đã sớm nói xong xuôi trước đó rồi, nói có trách nhiệm gì cứ việc đẩy lên người hắn.
Đã giao hẹn trước, Đại Thiền sơn liền không khách khí, đem trách nhiệm đẩy sạch lên người Ngưu Hữu Đạo, hướng tam đại phái trần tình, nói nhân mã Thương hệ quan hệ mật thiết với Ngưu Hữu Đạo, bên này có cầm đao gác lên cổ bọn hắn cũng vô dụng, không thể làm gì!
Ngưu Hữu Đạo đồng thời cũng nhận được thư tín của tam đại phái gửi tới bảo lui binh.
Ngưu Hữu Đạo đưa ra lý do còn tuyệt hơn, không phải không lui, mà là tạm hoãn.
Lý do thứ nhất, nhân mã Nam Châu đang còn tìm kiếm di hài tướng sĩ bị chiến tử, còn cần thêm thời gian.
Lý do thứ hai, nhân mã Nam Châu chỉ chứng tố cáo, nói có một bộ phận quân sĩ bên này đang bị nhân mã Tiết Khiếu bắt làm tù binh, muốn Tiết Khiếu giao người, giao người ra liền có thể tăng tốc rút lui.
Lý do thứ nhất còn dễ xử lý, cùng lắm thì chờ thêm một thời gian.
Còn cái lý do thứ hai thì đúng là quỷ cũng không nói được rõ ràng, đánh trận sao có thể không có người chết , mà người đã chết lấy đâu ra để đối chứng, bịa ra danh sách một đống người đã chết đem đến, nhất định phải nói là bị Tiết Khiếu bắt đi, nhất định phải bắt Tiết Khiếu giao người ra, Tiết Khiếu đào đâu ra người mà giao ra?
Tiết Khiếu nói mình không có bắt cũng vô dụng, nhân mã Nam Châu cứ cắn chết là bị Tiết Khiếu bắt, còn muốn tam đại phái đứng ra chủ trì công đạo, nếu đã nói muốn ngưng chiến, muốn ta phải triệt binh, vậy vì sao Tiết Khiếu còn chưa chịu thả người vậy?
Đây chính là trên có sách lược, dưới có đối sách,
Đương nhiên còn có một điều nữa, Ngưu Hữu Đạo nói trên tay hắn nắm giữ một nhóm lớn nhân chứng, xác thực là triều đình đã phái người đánh lén Nhà Tranh sơn trang, cả trú quân và tu sĩ bị tử thương cộng lại hơn vạn người, xin hỏi tam đại phái phải chăng cứ tính như thế, có phải chăng chỉ chúng ta là chết chưa hết tội?
Tình huống gì đây? Hai vị chưởng môn Tử Kim động cùng Linh Kiếm sơn lập tức chạy tới Tiêu Dao cung.
Hai vị chưởng môn đương nhiên là muốn tìm Long Hưu rồi, lúc trước người chủ động ‘xung phong’ đi tới Nhà Tranh sơn trang để giải quyết chuyện này chính là Long Hưu, kết quả của tới giải quyết của Long Hưu ngươi là như thế đó sao?
Hai vị chưởng môn khẳng định phải tìm Long Hưu hỏi thăm cho rõ ràng minh bạch mới được.
Long Hưu sau khi giận dữ xong cũng tỉnh táo lại, không tỉnh táo cũng không được, Ngưu Hữu Đạo kết bái với đám Lăng Tiêu các, Thiên Nữ giáo hắn là người nhìn thấy tận mắt, thật sự bức Nam Châu tạo phản, vậy thì toàn bộ Yến quốc cũng sẽ không chịu đựng nổi.
Ngưu Hữu Đạo đáp ứng ngưng chiến là đã cho tam đại phái mặt mũi, cự nự không triệt binh thì là muốn tam đại phái cho cái bàn giao đây.
Trước đó Ngưu Hữu Đạo cũng đã nói rất rõ ràng, triều đình nhiều lần ra tay với hắn, nhiều lần đẩy hắn vào chỗ chết, việc đó cứ tính như thế thôi sao? Tìm tam đại phái xin chủ trì công đạo chẳng lẽ là có lỗi? Nếu thật cứ tính như thế, vậy coi như ứng với câu nói kia của Ngưu Hữu Đạo, có phải chăng là không cho hắn con đường sống?
Không cho Ngưu Hữu Đạo đường sống sẽ có hậu quả gì, đó còn cần phải nói nữa sao?
Về phần Long Hưu sẽ bàn giao như thế nào với Tử Kim động cùng Linh Kiếm sơn, thì trong đó Ngưu Hữu Đạo cũng đã sớm nói cho hắn biết rồi, Thương Kiến Hùng đích thật là đã làm quá mức, nhiều lần giấu giếm tam đại phái xuất thủ, tựa hồ đã quên mất thiên hạ này là thiên hạ của tu sĩ, cũng nên cho chút giáo huấn đi thôi.
Còn chọn cách khác, như thế thì thật sự muốn ép Nam Châu tạo phản hay sao?
Triều đình đã làm sai trước, người ta muốn cái bàn giao cũng là hợp tình hợp lý, thế nhưng để thực hiện cái yêu cầu bàn giao này quả thực là cái vấn đề.
Đem Thương Kiến Hùng ra xử trí không thích hợp lắm, ba vị chưởng môn thương lượng đến thương lượng đi, thế cục đã bày rõ rành rành trước mắt, đành phải cho Thương Kiến Hùng một bài học vậy, đem ba quận Định Châu chia cho Nam Châu.
Có thể tưởng tượng, Thương Kiến Hùng khi biết làm ra quyết định này tất nhiên sẽ kịch liệt phản đối như nào.
Thế là chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu, chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách, chưởng môn Linh Kiếm sơn Mạnh Tuyên, ba người cùng đích thân pháp giá tới “thăm” hoàng cung Đại Yến.
Sau khi được cho biết quyết định của tam đại phái, Thương Kiến Hùng chấn kinh, hắn sao có thể đáp ứng điều kiện như vậy được?
Dẫn ra chuyện này mặc kệ đưa ai ra gánh danh thối, trong lòng hắn rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ là do ai gây ra, nếu như đi đáp ứng điều kiện khuất nhục này, thì uy nghiêm của vị hoàng đế này còn đâu? Khỏi cần tưởng tượng cũng có thể nghĩ ra, sẽ có không biết bao nhiêu người đâm chọt sau lưng hắn, hoặc là mỉa mai, cười nhạo.
Trong đại điện, đối mặt chưởng môn ba phái, Thương Kiến Hùng căng cứng quai hàm, gằn từng chữ: “Điều kiện này, quả nhân không có cách nào đáp ứng!”
Ánh mắt Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Kiến Hùng.
Lặng ngắt, đám Điền Ngữ vòng tay đứng lặng im đó, có thể cảm nhận được bầu không khí trong đại điện bỗng nhiên trở nên ngột ngạt.
“Ngươi nói cái gì?” Long Hưu từ từ tiến lên, ở khoảng cách gần mặt đối mặt cùng hắn.
Điền Ngữ với các loại hoạn quan giật mình, bao quát cả Ca Miểu Thủy trong đó, đều cấp tốc tiến lên, đến đứng ở sau lưng Thương Kiến Hùng, đều nhìn chằm chằm Long Hưu, duy trì cảnh giác cao độ.
Một đám tu sĩ tọa trấn hoàng cung lập tức tiến lên, chỉ vào đám người Điền Ngữ giận hét, “Làm càn, lui ra!”
Đám Điền Ngữ thờ ơ, vẫn là Thương Kiến Hùng tự quay đầu lại phất tay, “Tất cả lui ra.”
Trong lòng hắn rõ ràng, thật sự muốn động thủ, đám Điền Ngữ căn bản không gánh nổi.
Đám Điền Ngữ chỉ có thể nghe lời, sắc mặt ngưng trọng chậm rãi lui ra.
Long Hưu nhìn chằm chằm Thương Kiến Hùng, gằn từng chữ: “Nếu chúng ta nhất định phải bắt ngươi đáp ứng đâu?”
Thương Kiến Hùng: “Làm nhượng bộ với nghịch thần, quả nhân quyết không đáp ứng, nếu muốn quả nhân đáp ứng, không bằng các ngươi giết quả nhân đi!”
Long Hưu cười lạnh, “Hiện tại biết trọng danh vị hơn chết sống rồi, khi giấu diếm bọn ta lén lút làm bậy sao không nói câu này đi? Lúc cầu chúng ta ra mặt giảng hòa sao cũng không nói? Bây giờ Đại Yến có ngoại địch vây quanh, ngươi làm vị hoàng đế này không nghĩ cách lui địch, ngược lại vội vàng gây ra nội chiến lục đục nội bộ, ngươi đang muốn gì đây?”
Thương Kiến Hùng: “Lén lút gì, có người ác ý vu hãm quả nhân, cung chủ há có thể dễ dàng đi tin, nếu là chỉ chuyện Nhà Tranh sơn trang, vậy thì quả nhân hoàn toàn không biết! Chuyện đó không liên quan đến quả nhân, nếu cung chủ cần bàn giao, quả nhân nhất định sẽ tra ra chân tướng, cho tam đại phái một cái công đạo!”
“Công đạo là bắt người khác ra gánh tội chịu thay trách nhiệm phải không?” Long Hưu ‘xùy’ một tiếng nói, móc từ trong tay áo một trang giấy đưa ra, chính là thư tín Thương Kiến Hùng trước đó viết giao cho tam đại phái, nói: “Có nhiều thứ không cần chứng cứ, là ai làm, mọi người lòng dạ biết rõ, ngươi bớt cầm mấy thứ này ra lừa gạt bản cung. Hôm nay ngươi nhất định phải đáp ứng, không đáp ứng, chức hoàng đế này của ngươi cũng làm đến đây thôi!”
Bộp! Long Hưu cầm cả trang giấy, trực tiếp đập vào mặt Thương Kiến Hùng luôn.
Thương Kiến Hùng đứng đó thờ ơ, từ từ nói: “Quả nhân quân lâm Đại Yến gần 20 năm, giết quả nhân, Đại Yến rung chuyển, nguy cơ chỉ trong sớm chiều!” Đây là lời cảnh cáo vừa cho Đại Yến cũng vừa là cho tam đại phái.
“Ngươi dám uy hiếp bản cung?” Long Hưu cười lạnh ‘ha ha’ một trận, hơi nghiêng đầu ra sau phân phó: “Bệ hạ chuẩn bị thoái vị nhường ngôi, đi gọi thái tử kế vị đến, tiếp nhận vị trí, chính thức quân lâm Đại Yến, hiệu lệnh quần thần, ổn định triều chính lòng người! Ta cũng không tin cả ba tam đại phái chúng ta cùng nhau liên thủ tới đỡ, triều đình còn có thể loạn đi nơi nào!”
Một câu thái tử kế vị, trong nháy mắt đánh trúng điểm mềm yếu của Thương Kiến Hùng, khiến cho gương mặt Thương Kiến Hùng run rẩy dữ dội.
Đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân mà hoàng đế Tề quốc Hạo Vân Thắng chậm chạp không muốn lập thái tử kế vị.
Cuối cùng, đối mặt tam đại phái ép buộc, Thương Kiến Hùng vẫn là khuất phục.
Là Điền Ngữ biết tâm tư hắn, xem xét thời thế, đúng lúc ra mặt, quỳ ở trước mặt Thương Kiến Hùng khóc lóc cầu khẩn, cầu Thương Kiến Hùng đáp ứng cắt ba quận nhường cho Nam Châu đi.
Sóng gió sắp sửa bùng lên trong nháy mắt lại được ép xuống, từ đầu tới cuối, Cung Lâm Sách cùng Mạnh Tuyên cơ bản không có nói chen vào cái gì, sự tình là do Long Hưu làm không sạch sẽ, tự nhiên là do Long Hưu phải đứng ra làm ác nhân.
May là chưởng môn tam đại phái đích thân pháp giá tới, có đầy đủ quyền lực đại biểu tam đại phái quyết đoán, nếu là những người khác đến, thì thật sự là ép không được Thương Kiến Hùng, Thương Kiến Hùng cai trị kinh doanh tại Yến quốc nhiều năm, cũng không phải là ăn chay.
Thương Kiến Hùng sau khi đáp ứng xong, Điền Ngữ lại cầu tam đại phái thỏa hiệp, cho hoàng đế Yến quốc lưu lại một chút mặt mũi.
Chuyện cắt nhường ba quận sự tình, nên giữ bí mật, chỉ ầm thầm thông báo cho Tiết Khiếu Định Châu, yên lặng cùng Nam Châu khống chế khu vực trước mắt.
Ngay tại khi bên này vừa thả Kim Sí ra đưa tin tới Định Châu, thì ngoài điện có một tên đệ tử Tử Kim động chạy vào.
Một phong mật tín được đưa lên cho chưởng môn, Cung Lâm Sách sau khi xem xong sắc mặt biến hóa, nhíu mày.
Cơ hồ đồng thời, phía ngoài điện cũng có một tên hoạn quan bước bước nhỏ* tiến đến, đem một phần cấp báo đưa lên cho Điền Ngữ. (* kiểu đi của hoạn quan)
Điền Ngữ sau khi xem qua xong, mặt xanh mét quay qua bẩm lại với Thương Kiến Hùng: “Bệ hạ, Thương Châu cấp báo, nói thứ sử Thương Châu Ngô Công Sơn đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, đã qua đời!”
Thương Kiến Hùng liếc mắt nhìn Cung Lâm Sách cái, thản nhiên nói: “Loạn thần tặc tử, chết tốt lắm!”
Chưởng môn Linh Kiếm sơn Mạnh Tuyên quay qua Cung Lâm Sách, hỏi: ” Bên người Ngô Công Sơn có nhiều tu sĩ trợ giúp điều trị như vậy, sao lại đột nhiên bệnh chết được?”
“Thương Châu sợ là muốn xảy ra chuyện rồi.” Cung Lâm Sách thần sắc ngưng trọng, đưa mật tín trong tay cho Mạnh Tuyên xem.
Nghe nói là muốn xảy ra chuyện, Long Hưu lập tức tiến tới góp mặt, kề song song, cùng xem xét, nội dung trong thư hai người xem qua hãi hùng khiếp vía.
Chưởng môn Đồng Tiên các Khúc Vân Không, gặp chuyện bỏ mình!
Đồng Tiên các chính là thế lực tu hành trấn thủ Thương Châu.
Gần như đồng thời, thứ sử Thương Châu Ngô Công Sơn bệnh chết, chưởng môn Đồng Tiên các lại gặp chuyện, thế lực tu hành giới trấn thủ Thương Châu cùng thế tục gần như cùng đồng thời bỏ mình, nào có chuyện trùng hợp như vậy, nhất là Khúc Vân Không lại là gặp chuyện bỏ mình.
Mà Khúc Vân Không này còn có một thân phận khác nữa, phu nhân hắn là nữ nhi của tiền nhiệm chưởng môn Tử Kim động, Đồng Tiên các có thể nói là môn phái do một tay Tử Kim động đến đỡ lên.