Chương 621: Phản loạn
Mà Ngô Công Sơn sở dĩ bị Thương Kiến Hùng mắng là loạn thần tặc tử, chỉ vì Ngô Công Sơn cũng là bộ hạ cũ của Ninh Vương, nhìn chung cũng không khác gì Thiệu Đăng Vân là mấy, đối mặt với sự thanh tẩy của triều đình, không thể không tự lập đến tự trị, chỉ khác là Thiệu Đăng Vân lúc trước không tìm được chỗ dựa cứng được như vậy, cần phải dựa vào thế lực ngoại quốc nên trở thành phản quốc mà thôi.
Ngô Công Sơn lại ôm được đùi Đồng Tiên các, kết hợp cùng Đồng Tiên các ăn nhịp với nhau, có bối cảnh quan hệ Đồng Tiên các, dưới sự ngầm đồng ý của Tử Kim động, chiếm lấy Thương Châu ủng binh tự trị.
Nguyên bản Đồng Tiên các cũng không khác gì Thiên Ngọc môn cả, kết nối sơ thông với tam đại phái, Đông chiếm một khối địa bàn nhỏ nhỏ, Tây chiếm một khối nhỏ nhỏ, ở trong cảnh nội Yến quốc, phạm vi thế lực lung tung rời rạc.
Nhưng lại mạnh hơn Thiên Ngọc môn nhiều, Đồng Tiên các chiếm được nhiều địa bàn nhỏ lẻ hơn, thực lực cũng mạnh hơn Thiên Ngọc môn, địa bàn rời rạc đã sớm không thỏa mãn được khẩu vị Đồng Tiên các, thế nhưng có Tử Kim động đè ép, không để cho Đồng Tiên các làm loạn.
Ngô Công Sơn tìm đến, dưới trướng đều là những nhân mã ban đầu của Ninh Vương, binh cường mã tráng, đủ để bao trùm một phương, cho Đồng Tiên các tiền vốn tự lập một phương.
Đồng Tiên các cấp tốc khai thông quan hệ với Tử Kim động, dùng những địa bàn rời rạc, đổi lấy nguyên một khối địa bàn Thương Châu để tự lập.
Để cho Đồng Tiên các đắc thế, cố nhiên có tiền nhiệm chưởng môn Tử Kim động gây ảnh hưởng, trình độ nào đó tam đại phái cũng cần có thế lực thế tục cân bằng đôi chút với thế tục hoàng quyền, bởi vậy tại Yến quốc có vài chỗ tình huống cũng y như Đồng Tiên vậy, đều là bởi vì có bối cảnh tam đại phái.
Không có tam đại phái ngầm đồng ý, cũng rất khó đặt chân, giống như Thiên Ngọc môn muốn lấy Nam Châu vậy, trước đó phải lấy được sự tán thành của tam đại phái trước đã.
Về phần loại ủng binh tự trị như Ngô Công Sơn này, ở cảnh nội Yến quốc trên cơ bản đều là bộ hạ cũ của Ninh Vương cả.
Thời điểm Ninh Vương còn tại thế, chuyên gia trị các loại bất tuân trong cảnh nội Yến quốc, các loại ủng binh tự trị như này, sớm đã bị Ninh Vương Nam chinh Bắc chiến, đánh cho quy phục, môn phái tu hành các nơi cũng đều ngoan ngoãn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, đổi lấy được một thời Yến quốc cường thịnh, khiến cho các quốc gia xung quanh phải e ngại.
Chính là bởi vì thấy trong nước thống nhất rồi, cảm thấy không lo nữa, cộng thêm trong triều có một số ít người bị Ninh Vương áp chế đâm ra không cam tâm, cực lực xui khiến Thương Kiến Hùng, thí dụ như phe cánh Đồng Mạch, khiến cho Thương Kiến Hùng rục rịch với Ninh Vương. Kết quả Ninh Vương vừa chết, những bộ hạ cũ của Ninh Vương không cam tâm bị “đền tội” theo, lại Đông kết một bè, Tây kết một tụ, tự lập, đến mức Yến quốc trở thành bộ dáng như bây giờ .
Tam đại phái thầm trách Thương Kiến Hùng vô năng, Thương Kiến Hùng lại thầm oán trách tam đại phái là căn nguyên của họa loạn.
Giữa người và người, giữa lợi ích với lợi ích, liên lụy lẫn nhau, cực kỳ phức tạp, sự tình trong đó không phải dăm ba câu nói là có thể nói rõ ràng.
Mặc kệ mới rồi vừa bị tam đại phái bức bách, chịu nhục như nào, vừa nghe nói tới Khúc Vân Không gặp chuyện, Thương Kiến Hùng cũng tăng cao độ cảnh giác, ý thức được vấn đề không đơn giản.
Hắn dù sao cũng là hoàng đế Yến quốc, dù sao cũng là người trông coi cơ nghiệp tổ tông, hắn cũng là người không hi vọng nhìn thấy Yến quốc bị sụp đổ nhất.
Đang ở thời kỳ ngoại địch nhìn chằm chằm, Thương Châu lại xảy ra chuyện, đây tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt!
Trong đại điện, bầu không khí trong nháy mắt thay đổi, tam đại phái bắt đầu hành động, Thương Kiến Hùng cũng mệnh cho Điệp Báo Ti khẩn trương lên, cấp tốc điều tra tình huống ở Thương Châu bên kia.
Ba vị chưởng môn lâm thời đặt chân ở lại trong hoàng cung luôn, không có trở về, cũng là vì muốn cùng với Thương Kiến Hùng hỗ trợ thu thập tin tức cung cấp cho nhau, để dễ dàng kịp thời phân tích tình huống toàn diện hơn.
Kết quả chưa tới 2 ngày thời gian, không cần phân tích, tình huống cũng đã lòi ra.
Thương Châu…phản!
Ngô Công Sơn chết kỳ quặc như thế nào không nói, đệ đệ Ngô Công Sơn là Ngô Công Lĩnh, nguyên là phó tướng của Ngô Công Sơn, vốn cũng nắm giữ một phần không nhỏ binh quyền Thương Châu, cũng từng là 1 thuộc cấp của Ninh Vương, lúc này đã ra mặt tiếp chưởng toàn bộ binh quyền Thương Châu, sau khi giết chết một vài thân tín của Ngô Công Sơn xong, thì xua binh tiến đánh Nguyên Châu Yến quốc.
Đơn Đông Tinh, một vị trưởng lão của Đồng Tiên các, trở thành chưởng môn lâm thời quản lý Đồng Tiên các, cũng đi tru sát gia quyến vợ con và một đám đệ tử thân tín của tiền nhiệm chưởng môn Khúc Vân Sơn.
Lý do tru sát là vì để báo thù cho chưởng môn, nói thê tử Khúc Vân Sơn có mưu đồ đoạt chức chưởng môn, hiệp đồng cùng một nhóm người khác mưu hại Khúc Vân Sơn.
Mặc kệ lý do này ngoại nhân nghe có tin hay không, nội bộ Đồng Tiên các tựa hồ lại tin, sau khi báo thù cho chưởng môn xong, lập tức phối hợp đại quân Ngô Công Lĩnh tiến hành công phạt Nguyên Châu.
Ở đằng sau đó, còn phát hiện ra đám người của tam đại phái Hàn quốc cùng Tống quốc cùng phối hợp nữa.
Nói đến đám này, còn có chút quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, đúng vậy, người tham gia việc này chính là huynh đệ kết bái của Ngưu Hữu Đạo Toàn Thái Phong, cùng tỷ tỷ kết bái Huệ Thanh Bình.
Hai người này không thể thu được sự tình như ý tại Nam Châu, sau đó đi vòng qua Thương Châu chiêu dụ thì lại đắc thủ, thành công nhấc lên sóng gió trong nội bộ Yến quốc.
Đối mặt tập kích, Nguyên Châu trước tiên tụ tập lại phản kháng là điều tất nhiên.
Nhưng Nguyên Châu cũng giống như là Định Châu vậy, đại lượng nhân thủ đã được điều đi tham gia bố trí phòng ngự biên cương gần hai nước Hàn Tống mất rồi. Trong loại tình huống thiếu quân này lại đối mặt nhân mã bộ hạ cũ của Ninh Vương đã từng trải qua thân chinh bách chiến, Nguyên Châu như thế nào là đối thủ được, bị đánh cho liên tục bại lui, chỉ có thể dùng chiến thuật tập kích quấy rối kéo dài thời gian, chờ đợi triều đình phái viện binh đến.
Việc Nam Châu tiến đánh Định Châu vừa mới tạo thành xôn xao ở kinh thành còn chưa hạ xuống, một nguy cơ khác lại nổi lên, Thương Châu tạo phản, kinh thành bạo động.
Triệu tập quần thần nghị sự, trước nghị sự, Thương Kiến Hùng triệu Đồng Mạch đến Ngự Thư phòng.
Đồng Mạch có thể chấp chưởng ở vị trí tể tướng Yến quốc, tự nhiên là rất được Thương Kiến Hùng tín nhiệm, phàm là đại sự, Thương Kiến Hùng đều muốn triệu kiến hắn vào thương nghị trước, kiểu như hỏi lấy ý kiến đại khái trước vậy.
Quân thần mật đàm, Đồng Mạch sầu lo, trước có sói sau có hổ, chuyện Định Châu còn chưa giải quyết xong, lại ra việc Thương Châu nổi loạn, không khỏi hỏi chuyện Định Châu đã có quyết đoán gì chưa?
Thương Kiến Hùng cũng không có giấu giếm hắn, đem chuyện tam đại phái bức bách cắt đất nhường ba quận cho hắn biết, sự việc này Thương Kiến Hùng coi là nỗi thống hận sâu sắc!
Nghe được ra quyết định như vậy, Đồng Mạch suy nghĩ một hồi lâu sau, từ từ nói: “Trọng binh biên quân tập hợp phòng ngự hai nước Hàn Tống chính là căn bản bảo vệ quốc gia, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều tuyệt đối không thể dao động, một khi buông lỏng, Đại Yến chắc chắn sẽ loạn thành một bầy!”
Thương Kiến Hùng: “Bộ hạ cũ của Ninh Vương chính là sư đoàn hổ lang, nhân mã Nguyên Châu khó mà ngăn cản nổi, nhân mã xung quanh cũng khó trợ giúp ngăn cản được, nếu như cứ ngồi nhìn như vậy, sợ là sẽ nảy sinh kịch biến mất.”
Đồng Mạch: “Cũng nên bắt tam đại phái xuất lực rồi.”
Thương Kiến Hùng không hiểu, thỉnh giáo: “Là sao?”
Đồng Mạch: “Bọn hắn trách bệ hạ đi chọc vào Nam Châu dẫn tới loạn lạc binh hoả, bệ hạ thì lại không thể trách bọn hắn sao? Thương Châu xảy ra chuyện này, vốn là do Tử Kim động nuôi nấng để ra hậu hoạn, bệ hạ có thể dùng lý do này chỉ trích Tử Kim động. Thương Châu đã trắng trợn tạo phản rồi, chính là thời điểm bệ hạ phân rõ lí lẽ với bọn hắn, bọn hắn khó mà trốn tránh trách nhiệm được, đến lúc này, cũng nên bắt đám chư hầu mà bọn hắn dung túng cho ủng binh tự trị kia phải xuất lực.” Nói đến đây hai mắt hơi híp híp lại, thấp giọng nói: “Trọng binh tập trung ở biên quân tuyệt đối không thể động, thừa dịp này làm suy yếu luôn những thế lực thế tục kia của tam đại phái.”
Thương Kiến Hùng như có điều gì đó suy nghĩ, đã minh bạch ý tứ của hắn, khẽ gật đầu nói: “Biên quân bất động, nhân mã xung quanh Nguyên Châu toàn lực kéo phản quân Thương Châu sa lầy, buộc tam đại phái phải bức bách những chư hầu ủng binh tự trọng kia xuất binh tiến đến bình định, để bọn hắn liều cái lưỡng bại câu thương với phản quân*!” (*quân phản loạn)
Đồng Mạch gật đầu, “Thương Triều Tông không phải có thể đánh đấm sao? Đây cũng là lý do tốt nhất, nếu tình hình chiến đấu không đúng, lại bức tam đại phái phải buộc nhân mã Nam Châu tiến đến bình định phản quân, có thể mượn cơ hội này để những dư nghiệt kia của Ninh Vương hung hăng tiêu hao lẫn nhau một phen!”
“Rất tốt, cứ làm như thế!” Thương Kiến Hùng gật đầu, lại tiếp tục rầu rĩ nói: “Nhưng làm thế nào bức bách, người ta có thể chịu xuất binh, nhưng chưa hẳn chịu xuất lương thảo, lương thảo sợ là vẫn do triều đình xuất ra, quốc sự gian nan, trách nhiệm kiếm lương thảo còn phải nhờ Đại Tư Không suy nghĩ tìm kiếm xem chút biện pháp.”
Đồng Mạch khom người, “Lão thần nghĩa bất dung từ, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, chỉ là sẽ làm khổ bách tính Đại Yến ta!”
Một phen mật đàm xong xuôi, Đồng Mạch rời đi trước, Thương Kiến Hùng cũng muốn đi tham dự nghị sự lâm thời.
Lúc tranh thủ chỉnh đốn y quan cho hắn, Điền Ngữ nói: “Lần trước các nơi cả nước tập kết trọng binh chạy tới biên cảnh Hàn Tống, kiếm số lớn lương thảo đã khiến bách tính không chịu nổi gánh nặng, cuộc chiến Định Châu lại vơ vét thêm một lần, lần này kiếm thêm lần nữa, bách tính đã không ép ra nổi gì nữa, lúc này Đại Tư Không sợ là muốn hạ thủ với các phú hộ ở châu phủ và kinh thành đây!”
Thương Kiến Hùng: “Người khác là không cách nào bắt những hào môn đại hộ kia phun của cải ra được, hắn lại rất rõ, không từ thủ đoạn là sẽ có biện pháp, muốn bảo trụ vị trí của mình, hắn nhất định phải đi làm! Có một số việc, những trung thần kia là không làm được, một trung thần đi xử lý sẽ gây nên hiệu ứng bắn ngược trở lại rất kịch liệt, hắn đi thì sẽ không như vậy, hắn còn có thể ép được những người kia, sẽ không xảy ra bạo loạn!”
Điền Ngữ gật đầu, “Vâng ạ.”
. . . . . .
Trong tĩnh thất, khói nhang lượn lờ, Thiệu Đăng Vân tóc hoa râm đứng lẳng lặng ở trước thư án, nhìn xem chân dung Ninh Vương treo trên vách.
Có tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng của quản gia Dương Song gọi, “Lão gia.”
Thiệu Đăng Vân lên tiếng: “Vào đi.”
Cửa mở, Dương Song thò cái đầu tiến vào trước tiên nhìn một chút, có chút ngoài ý muốn, bình thường lão gia sẽ không để cho hắn vào trong này nói chuyện, hôm nay làm như vậy là sao?
Đi vào lại bước qua một cánh cửa, đi đến sau lưng Thiệu Đăng Vân sau lưng hành lễ xong bẩm báo: “Lão gia, theo tin tức đáng tin cậy, chiến sự Định Châu bên kia hẳn là sẽ không lại phát sinh trắc trở, tam đại phái đã ép buộc Thương Kiến Hùng cắt nhường đất ba quận kia cho Nam Châu, có điều sẽ không có ý chỉ công khai.”
Thiệu Đăng Vân: “Đôi cánh Tiểu vương gia đã cứng cáp rồi.”
Trước đó hắn một mực lo lắng, lo lắng chiến sự sẽ nảy sinh trắc trở gì, sau đó Thương Triều Tông sẽ lại hiệu lệnh cho bên này hưởng ứng, một khi đến tình trạng đó, hắn sẽ lâm vào tình thế khó xử.
Mà mấu chốt là khó mà hưởng ứng được, đầu tiên hắn nơi này nhận trách nhiệm giàng co với Hàn quốc, một khi hắn dẫn đại quân xuôi Nam, phòng tuyến Yến quốc với Hàn quốc sẽ xuất hiện lỗ hỏng lớn, sẽ tạo nguy hiểm cho toàn bộ Yến quốc. Thứ yếu là Thiên Ngọc môn cũng sẽ không bỏ mặc hắn muốn làm gì thì làm!
May mắn, từ đầu tới cuối Thương Triều Tông cũng không có ý tứ điều động hắn, bây giờ thế cục hạ xuống, hai thứ hắn cảm thấy lo lắng nhất rốt cục đã hạ xuống một cái.
Về phần một kiện hắn lo lắng khác, không phải là nhi tử Thiệu Bình Ba của hắn, đối với đứa nhi tử kia, hắn đã kiệt sức, đã bỏ mặc.
Hắn cũng không làm chủ được đứa nhi tử kia, đứa nhi tử kia càng có năng lực hơn so với hắn, hắn tin tưởng không cần đến hắn quan tâm, lăn lộn lẵn ở Tấn quốc sẽ là tốt hay là xấu, hắn cũng không muốn xen vào nữa.
Điều hắn lo lắng là phía Thương Châu bên kia, nghe được tin Ngô Công Sơn chết về sau, hắn rất là xúc động, dù sao cùng đều từng là thủ hạ dưới trướng Ninh Vương, từng cùng sánh vai chinh chiến ở sa trường với nhau, sao có thể không có giao tình chứ?
“Thương Châu bên kia thế nào rồi?” Thiệu Đăng Vân lên tiếng hỏi.
Dương Song: “Vẫn là như thế, đánh vào Nguyên Châu, đánh cho nhân mã Nguyên Châu liên tục bại lui, nhân mã Nguyên Châu không thể không tránh chiến, chuyển sang phương thức tập kích dây dưa kéo dài, hẳn là muốn kéo tới khi viện binh triều đình đến, thế cục trước mắt không có biến hóa gì quá lớn.”
Nhìn chằm chằm chân dung Ninh Vương, Thiệu Đăng Vân không khỏi thở dài nói, “Chuyện gì thế này? Từng con người năm đó vì Đại Yến mà ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, bao nhiêu người chiến đấu hy sinh thân mình, da ngựa bọc thây, đều là công thần lập ra bao công lao hãn mã giúp bình định Đại Yến a, làm sao bây giờ chỉ chớp mắt. . . Cả đám còn sống còn lại lại đều trở thành loạn thần tặc tử Đại Yến hết cả rồi? Là chúng ta đã sai lầm rồi sao? Vương gia, Đại Yến vì sao không dung nạp được chúng ta a?” Nói xong ngửa mặt lên trời nhắm mắt, nước mắt im ắng lăn dài.