Chương 624: Theo dõi
Đầu tiên là giao cho Viên Cương đi làm những chuyện trong phạm vi đủ khả năng hắn rất yên tâm, Viên Cương là hạng người nào hắn biết rõ, sẽ không có vấn đề.
Thứ yếu là chuyện chưa có chứng cứ sự tình, chưa tỉ mĩ rõ ràng, Viên Cương sẽ chưa thông báo cho hắn biết, không nắm giữ được nhất định tình huống, Viên Cương sẽ không tùy tiện để hắn phân tâm, miễn cho liên lụy đến tinh lực của hắn, tinh lực của một người luôn luôn có hạn, nhất là ở dưới thế cục trước mắt này nữa.
Bất quá đối với “tin tức mật báo” này của Quản Phương Nghi, trong lòng Ngưu Hữu Đạo ít nhiều gì vẫn có chút rục rịch.
Phi cầm cỡ lớn cũng không phải là đồ bình thường, lại có giá trị không nhỏ, một khi bị mất đi đó chính là bị tổn thất cái giá trên trời, toàn bộ Nhà Tranh sơn trang, người có quyền hạn vận dụng chỉ có ba người, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo hắn ra, cũng chỉ có Quản Phương Nghi và Viên Cương. Quản Phương Nghi đột nhiên đề cập đến chuyện này, vậy khẳng định là không phải Quản Phương Nghi vận dụng rồi, hai người Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng cũng sẽ không tuỳ tiện tiếp nhận cho Quản Phương Nghi sai bảo, mục tiêu minh xác rõ ràng, khẳng định là Viên Cương sai khiến.
Cũng không phải là không tin tưởng Viên Cương, đối với Viên Cương, hắn là tuyệt đối tín nhiệm, chỉ là Ngưu Hữu Đạo có chút hiếu kỳ, Viên Cương lặng lẽ vận dụng Xích Liệp Điêu là muốn làm gì?
Hắn đã ý thức được, khẳng định là có chuyện gì đó không tầm thường, nếu không chỉ cần vận dụng Hắc Ngọc Điêu là đã đủ rồi, không đáng vận dụng loại có giá trị cao hơn như loại Xích Liệp Điêu này.
Quản Phương Nghi cũng không có ý tứ gì khác, Viên Cương tuy có quyền hạn vận dụng phi cầm cỡ lớn, thế nhưng trên mặt nổi, phi cầm cỡ lớn ở Nhà Tranh sơn trang này đều là ‘tài sản’ của nàng cả, dùng đồ đạc của nàng, tự nhiên là không gạt được con mắt của nàng, nhưng nàng cũng không có ý thức được đây là hành vi của cá nhân Viên Cương, nàng cho rằng Ngưu Hữu Đạo lại đang lén lút làm chuyện gì đó, cho nên mới lên tiếng thăm dò thử.
Liền bởi vì câu nói này của nàng, Ngưu Hữu Đạo tạm thời vứt nàng sang một bên, đi tới chỗ Viên Cương ở trước.
Viên Cương đang ở trong sân, đang ngồi thế trung bình tấn luyện thể, nửa ngồi xổm tấn ở đó không nhúc nhích, thoáng trông qua cứ như là bức tượng thạch điêu vậy.
Nghe tiếng chống kiếm quen thuộc đi vào, Viên Cương mở mắt ra nhìn một chút, xong vẫn ngồi ở đó tấn như cũ không nhúc nhích.
Ngưu Hữu Đạo đi đến phụ cận thì dừng bước, hai tay chống kiếm đặt ở phía trước bụng, nhìn chằm chằm đối phương một chút, nhìn ra được Viên Cương đang có tâm sự, không phải vậy vị này khi ngồi trung bình tấn luyện tập sẽ có kỳ quan giống như thôn vân thổ vụ* biểu hiển ra(*hút mây nhả khí), hiện tại hiển nhiên là không có tâm tư đó, bèn hỏi một câu, “Có phải là có chuyện gì rồi?”
Viên Cương hỏi ngược lại một câu, “Lôi Tông Khang với Ngô Tam Lưỡng?”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ gật đầu.
Viên Cương thở ra một hơi dài, chậm rãi thu công đứng lên, nghĩ nghĩ nên làm sao nói, cuối cùng từ từ nói: “Có một con Kim Sí không rõ lai lịch có liên hệ với Công Tôn Bố, lần trước sau khi sơn trang bị tập kích từng phát giác ra được, nhưng ta phản ứng chậm. Nay lại vừa mới xuất hiện, lần này đã có chẩn bị, phản ứng nhanh, đã ‘ghim’ được.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức minh bạch, Hầu Tử là phái người đuổi theo con Kim Sí kia, là muốn sờ ngọn nguồn con Kim Sí đó, bèn không khỏi nhíu mày, “Ngươi hoài nghi Công Tôn Bố có vấn đề?”
Trải qua những năm này quan sát, hắn không cho rằng Công Tôn Bố có thể có vấn đề, với ánh mắt nhìn người cộng với trình độ phán đoán của bản thân, hắn vẫn là có nhất định lòng tin, Công Tôn Bố cũng không nhất thiết phải đi phản bội hắn, rời bỏ hắn, Ngũ Lương sơn sẽ rất khó có đường ra nào tốt hơn, thân là chưởng môn một phái, không thể nào không hiểu đạo lý này.
Viên Cương: “Chỉ là muốn xác nhận một chút, cũng là có trách nhiệm đối với hắn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện từ khi nào?”
Giữa hai người nói chuyện cũng không cần phải nói cho thật rõ ràng, đều có thể hiểu được ý của đối phương, Viên Cương biết ý hắn đang hỏi là lúc nào thì hoài nghi Công Tôn Bố, liền đem chuyện Bách Lý Yết đột nhiên tiến đến thăm hỏi, rồi cảm giác Công Tôn Bố có chút dị thường, thế là khởi động nhãn tuyến nằm vùng ở nội bộ Ngũ Lương sơn xác nhận chút .
Ngưu Hữu Đạo lúc này mới biết được Viên Cương đã đang âm thầm sắp xếp nhóm nhân thủ đầu tiên tiến vào trong nội bộ Ngũ Lương sơn rồi, những thứ này trước đó Viên Cương cũng không có nói cho hắn biết, Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý đến cái này, nên làm như thế nào Viên Cương tự có chừng mực, khi không có nắm chắc hay nắm đủ phân tấc, Viên Cương tự nhiên sẽ đi tìm hắn hỗ trợ chỉ điểm.
Ở phương diện này, Ngưu Hữu Đạo sẽ không can thiệp, Viên Cương làm gì đều có quyền tự chủ.
Hơi trầm mặc chút xong, Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Sự tình chưa có chứng cứ , thì liền vẫn là người một nhà, ngươi hãy nắm chắc tốt mức độ.”
“Ừm.” Viên Cương nhẹ gật đầu, hiểu ý Ngưu Hữu Đạo, mạng lưới tình báo của Nhà Tranh sơn trang trên cơ bản đều giao cho Ngũ Lương sơn chủ trì, vọng động vào chưởng môn Ngũ Lương sơn, một khi sự tình bại lộ, ảnh hưởng sẽ rất lớn.
Ngưu Hữu Đạo lại nhắc nhở một câu, “Thuận tiện lưu tâm nội bộ Ngũ Lương sơn một chút luôn, vạn nhất lỡ như xảy ra gì ngoài ý muốn, thì nhìn xem coi ai có thể đứng ra ổn định được thế cục Ngũ Lương sơn.”
Hắn biết Viên Cương không phải là người nhiều chuyện bắn tên không đích, hắn cũng tin tưởng giác quan nhạy cảm khác hẳn thường nhân mà Viên Cương dày công rèn luyện kia, phương diện này Viên Cương là người trong nghề, mạnh hơn hắn nhiều. Nếu Công Tôn Bố đã bị Viên Cương theo dõi, hắn liền không thể không làm ra tính toán khác, vạn nhất lỡ như Công Tôn Bố xảy ra chuyện, nội bộ Ngũ Lương sơn cần có người có thể đứng ra chủ trì được cục diện, không thể để cho mạng lưới tình báo hắn kinh doanh nhiều năm cứ như vậy rơi rụng mất, thật vất vả đưa nó tiến vào quỹ đạo, muốn một lần nữa gầy dựng lại không biết phải cần mất thêm bao lâu thời gian.
Viên Cương lại gật đầu lần nữa, “Trong lòng ta đã có nắm chắc.”
Nếu như đã có nắm chắc, Ngưu Hữu Đạo cũng không có nói thêm gì nữa, chống kiếm quay người rời đi, buông tay cho Viên Cương tự xử trí. . . . . .
Rời khỏi phạm vi Nhà Tranh sơn trang một khoảng nhất định về sau, không cần lại lo lắng bị người khác nhìn ra, đâu đó trên không trung bèn triển khải một trận truy đuổi chân chính.
Không động thủ cũng không được, trời sắp tối rồi, chờ đến khi trời tối, coi như là khỏi nhìn thấy mục tiêu đâu luôn.
Xích Liệp Điêu ra sức vỗ cánh, bắt đầu tăng nhanh tốc độ phi hành, phi hành hết tốc lực, đuổi thẳng một mạch điểm đen đang bay ở phía trước kia, một con Kim Sí dần dần xuất hiện rõ ràng ở trong tầm mắt Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng.
Khi càng lúc càng gần, con Kim Sí kia tựa hồ cũng đã phát hiện ra có mãnh cầm truy kích, bị dọa sợ hãi tăng nhanh tốc độ bỏ trốn, thế nhưng chung quy vẫn là không thể nhanh hơn tốc độ truy kích của Xích Liệp Điêu được.
Thời khắc Kim Sí lao xuống dưới tránh né, Lôi Tông Khang thả người nhảy lên, giữa trời nhảy lướt xuống theo truy kích, cuối cùng một tay túm lấy được con Kim Sí kia, sau đó vận khí lấy lại cân bằng, làm chậm tốc độ rơi xuống đất, một cái cú lượn của Xích Liệp Điêu lao tới đỡ được hắn.
Trở lại trên lưng Xích Liệp Điêu an toàn xong, Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng nhìn nhau, người sau cấp tốc móc ra một cái bình sứ nhỏ, mở nắp, thò một ngón tay chọc vào, dính chút vật thể như cao trong suốt, vạch lông vũ trên lưng Kim Sí, tiến hành bôi nó lên bên dưới đám lông vũ, phủ lại.
Thứ này là đồ Viên Cương đưa cho bọn hắn, lai lịch của đồ vật là do Viên Cương lấy được từ Hiểu Nguyệt các.
Biết được Ngưu Hữu Đạo bị Hiểu Nguyệt các truy sát, được biết Hiểu Nguyệt các có loại đồ tốt vô sắc vô vị dùng để truy tung* này (* lần theo dấu vết), đối với loại người am hiểu cách truy tung với phản truy tung như Viên Cương mà nói, không thể bỏ lỡ được. Dù sao bên này mở miệng ‘xin’, chắc hẳn Hiểu Nguyệt các cũng sẽ không keo kiệt ngay cả chút mặt mũi này cũng không cho, Viên Cương trao đổi với Ngưu Hữu Đạo xong lập tức lấy danh nghĩa Ngưu Hữu Đạo tìm Hiểu Nguyệt các yêu cầu cấp cho, quả nhiên đạt được.
Thứ này tốt là tốt ở chỗ vô sắc vô vị, có ưu thế hơn so dùng Tầm Hương Điểu truy tung nhiều, giảm bay hơi, hiệu quả kéo dài hơn, chính là độc môn bí phương của Hiểu Nguyệt các.
Sau khi bôi lên xong, Ngô Tam Lưỡng ra hiệu cho Lôi Tông Khang thả đi.
Lôi Tông Khang lại có chỗ do dự, nhìn chỗ ống chứa mật tín trên chân Kim Sí mang theo chép chép miệng, hỏi: “Sao không dứt khoát mở ra nhìn xem luôn, có vấn đề gì cố gắng có thể tìm tới đáp án!”
Ngô Tam Lưỡng lắc đầu: “Vẫn là nên từ bỏ đi, Viên gia đã thông báo, không nên tùy tiện đụng vào thứ này, nói không chừng ở bên trong có thiết trí trang bị phản gián gì đó chúng ta không biết, một khi động vào dễ dàng làm hỏng mọi chuyện.”
“Trang bị phản gián?” Lôi Tông Khang hồ nghi, từ này hắn vãn là lần đầu nghe nói đến, nhưng đại khái có thể hiểu được ý tứ của từ này.
Ngô Tam Lưỡng gật đầu, tiếp tục nói: “Viên gia còn nói, nếu là loại mật tín, không có đại lượng ký hiệu để so đối chiếu giải mã mật tín, chỉ dựa vào một phong thư, căn bản không có cách nào giải mã ra được nội dung của mật tín, có mở ra xem cũng vô dụng, cho nên không nên vọng động vào thứ này, để tránh đánh cỏ động rắn.”
Lôi Tông Khang chậm rãi gật đầu, “Nói có lý, vẫn là Viên gia suy nghĩ chu đáo, nếu Viên gia đã nói như vậy, vậy thì cũng nên cẩn thận một chút đi.” Nói xong hai tay buông lỏng, thả Kim Sí kia bay đi.
Kim Sí như đào thoát được khỏi ma trảo cấp tốc vỗ cánh đi xa.
Viên Cương không cho hai người đi theo dõi mục tiêu ở cự li gần.
Ngô Tam Lưỡng thì nhanh chóng xử lý chút cao trong suốt còn thừa dính ở trên ngón tay, đằng sau hai người liền ở trên thân Xích Liệp Điêu dịch dung* luôn. (* thay đổi khuôn mặt khác)
Hết thảy đã sẵn sàng, Ngô Tam Lưỡng lại lấy từ trong cái túi da đeo bên hông ra một con thú nhỏ như con chuột, tên gọi là Manh Thử.
Lông xám, con mắt rất nhỏ, đầu mũi to hồng hồng mũm mĩm, đưa lên trong không khí ngửi ngửi.
Nhà Tranh sơn trang thiết yến khoản đãi khách nhân, chủ khách trong bữa tiệc trò chuyện cũng lâu, xa xôi trong không trung có hai người ở dưới trăng sao truy tìm, thi thoảng lại gặp phải mây đen tia sét chớp lóe.
Viên Cương hết thảy như ngày thường, Đoàn Hổ thì lặng lẽ ở trong sơn trang chờ đợi, Viên Cương bàn giao cho hắn nhiệm vụ, vừa có tin tức cái liền lập tức thông báo cho hắn biết.
Khi chân trời lộ ra tia nắng ban mai, phía trước xuất hiện địa hình khiến Lôi Tông Khang với Ngô Tam Lưỡng quay mặt nhìn nhau, nơi này bọn hắn quá quen thuộc, đó là Trích Tinh thành!
Hơi chút thương nghị, lúc gần Trích Tinh thành, Ngô Tam Lưỡng nhảy xuống, nhắm hướng phía Trích Tinh thành lướt đi tới.
Lôi Tông Khang thì khống chế Xích Liệp Điêu thay đổi phương hướng, tìm kiếm địa phương ẩn thân đã ước hẹn, đồng thời cũng phải cho Xích Liệp Điêu ăn, để nó khôi phục thể lực.
Nơi Xích Liệp Điêu hạ xuống nghỉ ngơi, khiến cho Lôi Tông Khang nhìn có chút cảm khái, một mảnh hoang nguyên nằm bên ngoài khu vực núi rừng, năm đó ở nơi này từng có phát sinh xung đột qua, hắn ở đây còn từng bị Ngưu Hữu Đạo đả thương. Bây giờ tất cả mọi người mạnh khỏe, đã chứng minh quyết định đi theo người ta của đại tỷ là không có sai, thế nhưng là đại tỷ đưa ra quyết định đi theo Ngưu Hữu Đạo kia giờ lại đang an nghỉ dưới lòng đất mất rồi.
Trích Tinh thành, Ngô Tam Lưỡng đã dịch dung đi du lịch ở trong thành, trong tay áo thì nắm lấy con Manh Thử kia, đi theo phương hướng con Manh Thử âm thầm chỉ dẫn.
Cuối cùng, Ngô Tam Lưỡng dừng bước ở trước một nhà có treo biển hiệu tên “Thuận Phong đường” trước cửa ra vào, đối với cửa hàng nhà này hắn cũng không lạ lẫm, đây là một cửa hàng cùng loại như cửa hàng ‘tuyển dụng’ của thế tục, nơi đăng ký làm chân chạy* giúp người để đổi lấy tiền tài. (*culi)
Hắn trực tiếp tiến vào Thuận Phong đường quan sát, tới trước quầy giả bộ hỏi thăm chưởng quỹ bảng giá làm chân chạy.
Trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, theo hắn biết, người ở trong Thuận Phong đường này không nhiều cũng không ít, hắn lại không tiện trực tiếp hỏi sợ đánh cỏ động rắn.
Mới vừa hàn huyên cùng chưởng quỹ một hồi, từ phía hậu đường có một người đi ra, rõ ràng mang mặt nạ giả, lúc bước sượt qua, còn Manh thử trong tay áo Ngô Tam Lưỡng hơi có chút dị động, sau đó lại tiếp tục khôi phục như thường.
Ngô Tam Lưỡng đột nhiên ý thức được, Manh Thử sẽ không vô duyên vô cớ tạo ra dị động, vừa rồi hẳn là trên người người kia có mùi đặc thù giống với mùi trên con Kim Sí kia, rất có thể trên người đã bị mùi kia nhiễm một chút, mới làm cho con Manh Thử phản ứng.
Hai thêm dăm ba câu về sau, Ngô Tam Lưỡng trả giá, khiến chưởng quỹ lắc đầu, nói Thuận Phong đường có ghi giá công khai, không có nói thách bao giờ.
Ngô Tam Lưỡng mượn cơ hội này phất tay áo mà đi, vừa ra Thuận Phong đường, liền cấp tốc ngó tứ phương, bắt được bóng người đang đi xa trong đám người qua đường kia, lập tức đi theo bóng người kia.
Đối với Thuận Phong đường hắn không có cách nào làm ra hành động gì, chỉ có giả làm một đối tượng cần việc làm đi vào.
Lui tới đi theo mục tiêu trong đám người một hồi, phát hiện mục tiêu tiến vào của hàng đan dược lớn nhất tu hành giới, là Linh Tông cửa hàng.
Giả đò đi đến trước của Linh Tông quan sát sơ qua một chút, phát hiện mục tiêu giống như là tại đang mua sắm cái gì đó, Ngô Tam Lưỡng không dám tiến vào, bởi vì vừa rồi ở tại Thuận Phong đường từng có đối mặt với mục tiêu rồi, giờ lại gặp nhau lần nữa ở đây sợ là sẽ làm cho đối phương hoài nghi.
Lúc này, những kỹ sảo theo dõi cùng phản theo dõi Viên Cương bổ túc cho ba người bọn hắn đã có đất dụng võ, nói đến điều này tựa hồ còn có chút hoang đường.
Viên Cương sở dĩ huấn luyện cho ba người Đoàn Hổ, Lôi Tông Khang với Ngô Tam Lưỡng về phương diện này thật ra cũng là vì bất đắc dĩ, Ngưu Hữu Đạo cấp bậc đã cao, để hắn ra ngoài làm một ít việc phàm phu tục tử đã không còn thích hợp. Viên Cương thì cũng không thể có chuyện gì đều phải tự tay mình xuất mã mới được, một người là không thể kham nổi, cần một ít tu sĩ làm thay, mà ba người này thì tương đối mà nói vẫn là đáng giá tín nhiệm, cho nên vì có thể giúp ba người phát huy hết đầy đủ hiệu năng làm việc, hắn từng thiết trí qua các loại tràng cảnh, để ba người tiến hành đặc huấn qua.