Đạo Quân

Chương 625: Nói thẳng công khai

Ngô Tam Lưỡng bước nhanh đến cuối bờ tường rồi rẽ vào một ngõ hẻm, lấy ra cái bình sứ nhỏ cầm trên tay, cho ngón tay vào dính dính lấy vật thể dạng cao trong suốt trong bình, xong nhấc chân lên đạp vào mặt tường, giả bộ như đang đập đập bụi bẩn bám trên giày, tiện thể bôi luôn lớp cao trong suốt đó lên trên mũi giày.

Thoáng qua lại từ ngõ rẽ đi ra, lúc đi qua cửa ra vào cửa hàng Linh Tông, mũi chân nhẹ nhàng quẹt xuống một đường, lưu lại một vệt mờ khó thấy trên bậc tam cấp thứ nhất ở bên ngoài bậc cửa ra vào.

Giả vờ như người qua đường đi ngang qua cửa hàng, cơ hồ không có lộ ra chút mánh khóe gì dị thường, sau khi đi ra cách xa cửa hàng một chút về sau, thì dừng lại bên vệ đường một con phố trong Trích Tinh thành, lẳng lặng chờ.

Không bao lâu sau, mục tiêu từ trong cửa hàng Linh Tông đi ra, một chân bước ra bậc cửa, tất nhiên không chút ngoài ý muốn nào đạp ngay vào bậc thứ nhất bên ngoài bậc cửa, đạp trúng lên trên lớp cao Ngô Tam Lưỡng thiết trí, ngay cả bản thân mục tiêu cũng không phát giác ra được bất cứ dị thường nào.

Ngô Tam Lưỡng sau đó đi theo sau từ phía xa xa, kết quả phát hiện đối phương đi ra khỏi Trích Tinh thành, dưới ánh nắng ban mai chiếu rọi, thản nhiên bay lướt đi.

Giữa ban ngày, trên vùng dãy núi này không có cây cối che chắn, muốn theo dõi là rất dễ dàng bị phát hiện.

Ngô Tam Lưỡng bèn nhìn chằm chằm thật kỹ hướng đi, sau đó trực tiếp từ bỏ theo dõi, trở về lại Trích Tinh thành, xử lý đôi giày đang mang, đổi đôi giày mới, xong quay trở lại nơi đã để thất lạc mục tiêu.

Có nhiều chỗ còn sót lại khí tức của chất cao theo dõi, hậu quả tạo thành cho con Manh Thử sự ngộ phán nhất định, bất quá Ngô Tam Lưỡng đã nhắm thẳng theo hướng rời đi của mục tiêu, ven đường, nơi mục tiêu bay lượn rơi đáp xuống đất, có nhiễm theo mùi chất cao theo dõi.

Sau một đường khóa chặt truy tung theo, thì tới một chuồng ngựa nằm ở dưới chân dãy núi san sát nhau, đứng ở bên ngoài chuồng ngựa làm sơ phán đoán xong, Ngô Tam Lưỡng vào mua một con, rồi xông ra, tiếp tục truy tung đi theo hướng mùi phát ra.

Một hồi phi nhanh, vậy mà phát hiện hướng đi của mục tiêu không chênh lệch gì lớn so với hướng đi tới địa điểm hẹn gặp mặt giữa hắn với Lôi Tông Khang.

Lúc gần tới, Ngô Tam Lưỡng chạy chệch hướng truy tung, phi nhanh tới nơi hẹn gặp mặt trong phiến sơn lâm, gặp được Lôi Tông Khang, sau khi hơi chút thương nghị, lại lần nữa cưỡi ngựa phi nhanh đi, tiếp tục truy tung theo hướng đi của mục tiêu.

Chờ một chút, Lôi Tông Khang cũng khống chế Xích Liệp Điêu bay lên không, bay lượn từ trên không trung dõi theo, từ xa xa nhìn chằm chằm điểm đen di chuyển trên mặt đất kia.


Vượt qua hoang nguyên, lên đường lộ, khí tức của mục tiêu còn sót lại trên đường rất rõ ràng là thuận theo con đường lộ mà đi, Ngô Tam Lưỡng cũng thuận đường đuổi theo.

Trên đường đi ngựa đã mệt, gặp được dịch trạm, lại tiến hành đổi ngựa cưỡi.

Một đường đuổi theo sau, đi tới một khu vực núi non trùng điệp có mây mù lượn lờ, Ngô Tam Lưỡng dần dần siết dây cương ngừng tọa kỵ đang mệt thở phì phò lại, có chút kinh nghi bất định nhìn xem chỗ lối vào khe núi kia, cho Manh Thử tìm tòi truy tung phương hướng, thì được biểu thị là mục tiêu đã tiến vào nơi này.

Nơi này mặc dù hắn chưa từng tiến vào qua, nhưng địa phương này hắn cũng không lạ lẫm, là Độ Vân sơn!

Biết đây là địa bàn của một đám yêu tu, tự tiện xông vào chắc chắn sẽ bị phát hiện liền, bèn không dám tiến vào, tiếp tục phóng ngựa tiến lên.

Thẳng đến khi ra khỏi mảnh khu vực này, mới tìm một nơi dừng lại, tụ hội cùng Lôi Tông Khang từ không trung hạ xuống.

Lôi Tông Khang viết một phong mật tín nhét vào con Kim Sí đeo trên người rồi thả đi, sau đó hai người tiến hành ẩn nấp.

Vô luận là Thuận Phong đường, hay là Độ Vân sơn, hai người đều không có biện pháp tiếp tục theo dõi nữa, chỉ có thể viết tường trình chi tiết báo cáo lại cho Nhà Tranh sơn trang ở bên kia, chờ Viên Cương đưa ra chỉ thị bước tiếp theo.

. . .  . . .

Yến Kinh, trong phủ Đại Tư Không, một đám quan viên triều đình đang ngồi hội họp.

Bộp bộp bộp! Đồng Mạch ngồi ở thượng vị liên tục đập bàn ba phát liền, chỉ vào một đám quan viên răn dạy, quốc nạn lâm đầu, yêu cầu tất cả mọi người đồng tâm cật lực!

Có mấy lời, Đồng Mạch không ngại làm rõ luôn ở trước mặt mọi người, bảo vệ Yến quốc được mọi người mới còn có của để ‘vớt’, không giữ được mà nói, những gì trước kia ‘vớt’ được đều sẽ phải phun ra cho người khác, lúc này nếu ai dám hủy ‘ổ’ của hắn, hắn liền cho cả nhà già trẻ lớn bé người đó thịt nát xương tan.


Mười mấy cái huyết án diệt môn xảy ra trước đó, Đại Tư Không phát uy, một đám người câm như hến, sau đó liền khúm núm phụ họa bày tỏ thái độ. . . . . .

Nhân mã triều đình Yến quốc vẫn còn đang quần nhau với phản quân tại Thương Châu, viện quân của chư hầu triều đình thì đang còn ở trên đường đến. Đối với cuộc nội loạn nội bộ này, Yến Đình án binh bất động, thời khắc mấu chốt giữ vững áp lực, trọng binh phòng ngự biên cảnh hai nước Hàn Tống không có chút dấu hiệu nào là sẽ được điều động đi bình định, mặc cho phản quân tàn phá bừa bãi.

Bách tính những nơi đại quân giao chiến, không biết bao nhiêu người rời bỏ quê  hương ly tán, trên đường chạy nạn, thảm cảnh nhiều đến nỗi không cách nào hình dung, không tìm thấy cái ăn, bệnh hoạn không có chỗ chữa trị, thi thể nằm lăn lóc, người người khóc lóc sướt mướt quần áo tả tơi có thể thấy được khắp mọi nơi.

Triều đình Yến quốc không để ý tới những nạn dân bị chiến hỏa liên lụy này, chiến sự nổ ra, nhân mạng tiện(*bần) như cỏ rác, không ít nạn dân bị buộc bất đắc dĩ, vì sống sót vào rừng làm ăn cướp, tình hình càng thêm trầm trọng.

Tấn, Vệ, Tề,  3 nước này vẫn đang còn tăng tốc vận chuyển vật tư cho Yến quốc, Tây Tam quốc đã viện trợ một nhóm tu sĩ đến cảnh nội Yến quốc trước, hiệp trợ cùng nhân mã triều đình Yến quốc đương đầu với tu sĩ hai nước Hàn Tống.

Cũng thật sự là hết cách, Yến quốc vốn loạn trong giặc ngoài, muốn dựa vào quốc lực củ 1 nước tới đối phó với hai nước Hàn Tống thì quá là khó khăn.

Trọng binh tập kết ở biên cảnh cần đại lượng tu sĩ tham dự, đại bộ phận đệ tử tam đại phái, cùng không ít tu sĩ môn phái trong cảnh nội Yến quốc, đều phải phụng theo mệnh lệnh tam đại phái tham dự vào đại quân giằng co, nếu không chỉ dựa vào nhân mã triều đình là không thể ngăn nổi.

Yến quốc cơ hồ là đang lấy lực lượng toàn quốc đi giằng có với hai nước Hàn Tống, bày ra trạng thái hai nước kia chỉ cần dám đánh, liền sẽ cùng hai nước liều cái lưỡng bại câu thương.

Yến quốc nội bộ trống rỗng, phản quân Thương Châu có tu sĩ hai nước Hàn Tống gia nhập phối hợp, nếu không có tu sĩ Tây Tam quốc chạy đến hiệp trợ, thì quân coi giữ các châu không cách gì ngăn được.

Phía Nhà Tranh sơn trang bên này cũng nhận được tam đại phái cảnh cáo, yêu cầu Nam Châu toàn lực phối hợp Tây Tam quốc vận chuyển vật tư, không được chặn đường cắt xén, phải bảo đảm vật tư đi qua cảnh nội Nam Châu thông suốt.

Tây Tam quốc có không ít vật tư vận chuyển bằng đường biển, phía Nam Châu bên này có bến tàu, có ưu thế địa lợi, nên không ít vật tư được vận chuyển lên đất liền Nam Châu.

Mặc dù vật tư vận chuyển tới có tu sĩ Tây Tam quốc hộ tống, thế nhưng nếu Nam Châu muốn giở trò quỷ mà nói, tuyệt đối có thể khiến việc vận chuyển vật tư bị kéo trì trệ trong cảnh nội Nam Châu, tam đại phái vì vậy đã sớm nghiêm khắc cảnh cáo.


Triệu quốc đung đưa trái phải, thừa cơ mưu lợi cả hai bên. Hàn Tống thì nhất định phải ‘húp’ cho được Yến quốc. Còn Tấn, Vệ, Tề thì tại đang ngăn cản Hàn Tống phát triển an toàn.

Yến quốc, thành chiến trường đấu sức của chư quốc, lần loạn lạc này, nguyên khí đại thương* là không thể tránh né!

Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình lần nữa quang lâm tới Nhà Tranh sơn trang, các loại xưng hô lão đệ, đệ đệ, vô cùng nhiệt tình, hi vọng Ngưu Hữu Đạo hỗ trợ, kéo dài trì trệ vận chuyển vật tư mà Tây Tam quốc chuyển tới trợ giúp, dùng tình nghĩa kết bái ra thuyết phục, biểu thị sau khi chuyện thành công, nhất định sẽ bảo đảm lợi ích của Ngưu Hữu Đạo tại Nam Châu an toàn, thậm chí mang đến cả khế ước viết tay của tam đại chưởng môn Hàn Tống ra làm chứng nữa.

Tây Tam quốc tập kết vật tư trợ giúp gây ra động tĩnh lớn như thế, hai nước Hàn Tống không có khả năng không nghe thấy.

Ngưu Hữu Đạo biểu thị tình thế khó xử, một bên là huynh trưởng và tỷ tỷ kết bái, một bên thì bản thân chính là tu sĩ Yến quốc, không giúp thì có lỗi với tình nghĩa kết bái, mà giúp thì chính là phản quốc, đành chỉ có thể là bảo trì trung lập.

Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình không buông tha, lặp đi lặp lại thuyết phục, thậm chí ẩn ẩn động sát cơ!

Ngưu Hữu Đạo lại ‘lộ’ cho bọn hắn thông tin, nói triều đình Yến quốc đã có ý để cho Nam Châu tham chiến, là do hắn cưỡng ép áp chế trì hoãn, nếu không phải là hắn, Đại Thiền sơn căn bản không chịu nổi được tam đại phái gây áp lực!

Hắn nói là, bởi vì muốn giữ vững vẹn toàn tình nghĩa kết bái, Toàn Thái Phong với Huệ Thanh Bình tự nhiên là không tin, cho rằng Ngưu Hữu Đạo đây là muốn bảo tồn thực lực Nam Châu.

Bất quá cũng đích thật vì thông tin ‘lộ’ ra này mà kiêng kị, giết Ngưu Hữu Đạo mà nói, một khi Nam Châu tham chiến, đối với chiến sự không phải là chuyện gì tốt, Anh Dương Võ Liệt vệ Nam Châu danh xưng đội quân thiện chiến trong thiên hạ không phải hữu danh vô thực, trận chiến Nam Châu đánh bại Chu Thủ Hiền, cuộc chiến Định Châu đánh cho Tiết Khiếu vô lực chống đỡ càng thể hiện rõ, hay là vẫn nên để cho Ngưu Hữu Đạo bảo tồn thực lực, giữ nhân mã Nam Châu úm ở lại trong Nam Châu thì tốt hơn.

Phàm hai cái đều có hại thì chọn cái có hại ít hơn (lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh*), Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình không thu hoạch được gì rời đi.

Vừa đưa tiễn hai người này đi, Viên Cương tìm đến Ngưu Hữu Đạo.

“Thuận Phong đường?”

Ngay tại cửa ra vào sơn trang, Ngưu Hữu Đạo xem qua mật tín Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lưỡng truyền về xong, nhíu mày lên tiếng.

Theo hắn biết, chỗ đó là do trước đây có một đám tán tu muốn sáng tạo môn phái mà không tìm được nơi phát triển, bèn liên hợp lại thành lập một cái đường khẩu (* văn phòng đại diện), coi như là môn phái, nhưng lại không phải thuộc loại môn phái có tính chất kế thừa như môn phái bình thường. Công Tôn Bố đưa thư tín đến nơi này, tình huống gì đây?

Viên Cương: “Không tiện đi vào điều tra, đã bảo hai người trở về Trích Tinh thành nhìn chằm chằm Thuận Phong đường này, ta sẽ nghĩ biện pháp chải vuốt cho ra manh mối.”


Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi bảo hai người bọn hắn cẩn thận một chút, nếu quả thật có vấn đề, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Viên Cương: “Cái này có thể yên tâm, ta sẽ có bố trí, đã điều nhân thủ đi tới phối hợp, dùng phương thức không tiếp xúc chải vuốt manh mối. Hiện tại vấn đề là Độ Vân sơn bên kia, địa vực rất lớn, người theo dõi lại không có biện pháp đi theo vào, nên căn bản không biết người đi vào kia là ai, là người Độ Vân sơn sao?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn lại một chút báo cáo trên mật tín, ánh mắt híp lại hơi có quỷ quyệt, Công Tôn Bố liên lụy ra cái Thuận Phong đường, bây giờ lại gián tiếp kéo thêm cái Độ Vân sơn, chầm chậm hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Hắn biết Viên Cương sẽ không tới tìm mình nói cái này nếu như chưa biết trước được kết quả, khẳng định là có nguyên nhân, nếu không phải vậy tên này sẽ không tùy tiện đến quấy rầy mình.

Viên Cương: “Công Tôn Bố vì cái gì liên hệ Thuận Phong đường này, có vấn đề hay không, trước tiên cần phải làm rõ Thuận Phong đường này. Ngô Tam Lưỡng phán đoán hẳn là không sai, người kia rất có thể đã tiếp xúc qua con Kim Sí đưa tin kia, ta bây giờ là muốn làm rõ xem người kia là ai. Chúng ta nơi này không ai có cách nào tiến vào Độ Vân sơn thăm dò được, nhưng Đạo gia ngươi thì khác, Đạo gia ngươi có quan hệ không ít với Độ Vân sơn, cũng chỉ có ngươi mới có thể ứng đối thong dong ở trong nội bộ Độ Vân sơn, những người khác trong sơn trang không có điều kiện này.”

Ngưu Hữu Đạo đã hiểu ý tứ của hắn, muốn mình tự thân xuất mã đi một chuyến Độ Vân sơn đây.

Nói thật, với thế cục Yến quốc trước mắt, hắn phải tọa trấn nơi đây, không thích hợp rời đi, thế nhưng Công Tôn Bố là người nắm con đường tình báo của sơn trang, lại là người bên cạnh mình, coi như là một trong những tâm phúc vậy, một khi xảy ra chuyện mà nói, là không thể coi thường được.

Suy đi nghĩ lại sau, Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Đi nhanh về nhanh vậy!”

Nói đi là đi, lại vận dụng một con Xích Liệp Điêu, Ngưu Hữu Đạo vỏn vẹn chỉ mang theo hai người rời đi, một người là Hồng Nương, một người là một nam tử mặc áo thêu bông, một nhóm ba người bay lên đi xa. . . . . .

Độ Vân sơn, mây mù mờ mịt bao phủ.

Xích Liệp Điêu xuyên qua mây mù trực tiếp hạ xuống, kinh động đến yêu tu thủ vệ quát tháo, “Người phương nào?”

Ngưu Hữu Đạo nhảy xuống thú cưỡi nhẹ nhàng trả lời: “Ngưu Hữu Đạo! Vân Hoan huynh có ở nhà* không?”

Lúc đi, Viên Cương có dặn dò qua hắn, tốt nhất đừng công nhiên bại lộ thân phận, sợ đánh cỏ động rắn, vì người Thuận Phong đường có liên lạc với Công Tôn Bố bên kia vừa mới qua bên này không lâu, thì sau đó ngươi đã đến, như thế rất dễ dàng gây nên hoài nghi.

Thế nhưng bây giờ nhìn thái độ đường hoàng khai báo của Ngưu Hữu Đạo, căn bản không có bất kỳ ý tứ gì giấu giếm thân phận, nói thẳng công khai, trực tiếp công nhiên đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận