Chương 626: Lại gặp Vân Cơ
Nghe nói người tới là Ngưu Hữu Đạo, lại nhìn thấy người ta khống chế thú cưỡi chính là Xích Liệp Điêu, tiểu yêu không dám thất lễ, thu lại thái độ nạt nộ khiển trách, nói xin chờ cho một chút, xong tranh thủ thời gian đi vào thông báo.
Tu sĩ cũng chia ra tam lục cửu đẳng, vì sao tán tu muốn thành lập môn phái cho bằng được? Vì sao tất cả môn phái tu hành lại muốn cướp địa bàn? Thật ra chính là vì tranh giành quyền phân phối tài nguyên tu hành trong thiên hạ, tài nguyên tu hành là gì? Không gì ngoài tiền tài – bè phái – pháp tắc – địa bàn!
Trong thế tục, các loại tiểu thương, buôn bán nhỏ gì gì đó coi *thương nhân thương hội(*tẩu sỉ đồ giả) là chính đạo, bởi mấy người này chính thức nắm giữ quyền phân phối tài nguyên trong thế tục.
Tương tự trong tu hành giới đạo lý cũng là đồng dạng như vậy, các loại tán tu gì gì đó đều không có bằng người chính đạo, các loại giống như Thiên Ngọc môn với Đại Thiền sơn chính là môn phái tu hành giới chính đạo.
Ngưu Hữu Đạo mặc dù trên danh nghĩa cũng là tán tu, nhưng lại thuộc loại khác biệt, biết dùng thân phận tán tu quyền khuynh* một phương để đi vào chính đạo (*cải quản, ảnh hưởng), có thể nói là đệ nhất nhân trong tán tu, tu hành giới hiện nay có ai mà không biết?
Độ Vân sơn có lợi hại hơn nữa, cũng chưa đủ quyền lực để bàn điều kiện với Triệu quốc, nhưng Ngưu Hữu Đạo thì trên tay có nắm giữ đủ tư cách để có thể đứng ra bàn điều kiện, đây chính là khác biệt, không phục cũng không được, người ta chính là có khả năng này. Độ Vân sơn có bản lĩnh thử đi áp chế Đại Thiền sơn xem một chút, dám áp chế người ta, khẳng định người ta sẽ ‘luộc’ ngươi luôn, áp chế không được, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại áp chế được, đây chính là bản sự!
Người ta đã dung nhập vào trong quy tắc của ‘trò chơi’, ở đây “chơi” chính là dùng quy tắc điều khiển tu sĩ thiên hạ, Độ Vân sơn ngay cả tư cách tham dự còn chưa có nữa là.
Chờ một chút sau, Hầu Kình Thiên đi ra, nhìn thấy quả đúng là Ngưu Hữu Đạo tới thật, bèn bước nhanh chân tới trước, bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi, “Đạo gia, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?”
Thái độ so với lần đầu Ngưu Hữu Đạo mới bước lên Độ Vân sơn năm đó đã hoàn toàn là hai loại khác biệt.
“Thế nào, không chào đón hả?” Ngưu Hữu Đạo cười hỏi lại một câu.
“Sao dám sao dám, Đạo gia hiện tại vất vả chuyện thiên hạ đại sự, nghe nói còn đang rất bận rộn sự vụ, nào có chuyện rảnh rỗi đến ghé thăm nơi sơn dã này, còn tưởng rằng là người phía dưới bẩm báo lên nhầm, nên đặc biệt đích thân tới xem xem, thật không ngờ đúng thật là Đạo gia ngài đích thân pháp giá tới thật.” Hầu Kình Thiên khách sáo một phen, rồi lại nghiêng người mời, “Đương gia đang đợi, Đạo gia, mời!”
Đang khi nói chuyện ánh mắt liếc liếc nhìn nam tử áo thêu bông đang đứng chắp tay canh giữ bên cạnh con Xích Liệp Điêu kia, có chút kinh nghi bất định, không biết tin đồn gần nhất nghe được trên tu hành giới là thật hay là giả, nếu mà là thật, thì chẳng phải là vị Yêu Ma lĩnh kia cũng tới?
Độ Vân sơn, chủ phong, bên ngoài động phủ Vân Tiêu động, Vân Hoan mặc áo đen toàn thân, dáng người khôi ngô, ra đứng ở cửa động chờ đợi, trên thân đeo đai da, bao cổ tay, biểu lộ ra khá là khí phái.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo vút không lướt tới, Vân Hoan một bụng chán ngấy, trong lòng thật sự là khó chịu, tên lưu manh này đã kết bái với hắn rồi, lại còn đi kết bái tỉ đệ với mẫu thân hắn nữa, làm cho bối phận của nhà hắn loạn xì ngầu cả lên, thế mà vẫn còn có mặt mũi chạy tới.
Hắn tự cho là đã hiểu rõ những chiêu trò này, khó trách tên này những năm nay bò lên nhanh như vậy, chính là vì có thứ gọi là không biết xấu hổ, không từ thủ đoạn mà.
Trong lòng không thoải mái, nhưng trên mặt mũi vẫn tràn đầy nụ cười thật tươi, duỗi hai tay ra, cười ha hả bước nhanh chân đi qua đón chào, “Ngưu huynh đệ, nhớ muốn chết ca ca luôn rồi.”
Thái độ nhiệt tình này, làm cho Quản Phương Nghi đang đi theo bên cạnh ve vẩy quạt tròn cười tủm tỉm, nàng thì chưa có được thấy qua thái độ của đối phương đối với Ngưu Hữu Đạo khi lần đầu tới thăm năm ấy, chỉ tiếc người năm đó từng chứng kiến nay đã không còn, không cách nào lại nhìn thấy được khí thế mà Ngưu Hữu Đạo mang đến hôm nay.
Cũng ứng như lời Ngưu Hữu Đạo từng nói, là thật tâm kết bái thật hay giả không quan trọng, ngươi không có thực lực, người ta sẽ không coi là thật, có thực lực, người ta liền sẽ nhận ngươi người huynh đệ kết bái này.
Hai huynh đệ nắm tay thăm hỏi thật vui vẻ, Ngưu Hữu Đạo hí hước trêu chọc, “Đại ca nếu như nhớ ta, vì sao không đi Thanh Sơn quận một chuyến thăm ta chứ?”
Vân Hoan khoát tay áo, lại vỗ vỗ cánh tay hắn, “Huynh đệ ngươi là người làm đại sự, trêu chọc người mà ta có thể không thể trêu nổi. Ngươi ở tại Kim Châu quấy cái long trời lở đất, cùng so tay với triều đình Triệu quốc, ‘hào quang’ này không tốt dính vào a, thật muốn bộc lộ ra ngoài quan hệ kết bái của ngươi và ta, cái Độ Vân sơn này coi như không bị triều đình Triệu quốc san bằng, chỉ sợ cũng đừng hòng mong sống yên ổn, ca ca ta nhát gan sợ phiền phức, hay là tránh tránh một chút thì tốt hơn.”
Quan hệ kết bái? Quản Phương Nghi khuôn mặt đang tươi cười nghe vậy chợt sửng sốt, nàng vẫn là hôm nay mới biết được đương gia Độ Vân sơn là huynh đệ kết bái của Ngưu Hữu Đạo .
Nếu như nàng nhớ không nhầm, trước khi Quỷ Mẫu rời đi Nhà Tranh sơn trang có nói qua, là mối quan hệ giữa Quỷ Mẫu Ngô Tuyết Quân nàng với sơn chủ Độ Vân sơn Vân Cơ là giao tình tỷ muội, mà chuyện Quỷ Mẫu kết bái cùng với Ngưu Hữu Đạo thế nhưng nàng cũng là tận mắt nhìn thấy.
Quản Phương Nghi nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt tràn đầy cổ quái, có chút kinh động như gặp thiên nhân*(người trời).
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Ai, nói như thế, ngược lại là ta đã liên lụy đại ca rồi.”
“Ngươi ta là huynh đệ, không nói cái gì liên lụy hay không liên lụy.” Ánh mắt Vân Hoan rơi vào trên người Quản Phương Nghi, quan sát một chút, thử hỏi: “Lão đệ, vị này chắc hẳn chính là Hồng Nương Tề kinh, vang danh khắp thiên hạ a?”
Quản Phương Nghi hơi hạ thấp người đáp lễ, “Chỉ là tiện danh, để đương gia chê cười rồi.”
“Ấy, mẫu thân của ta khi đề cập tới ngươi, thế nhưng vẫn là khen ngươi nổ tung trời đất a!” Vân Hoan khách khí một câu, kỳ thật Vân Cơ căn bản không có khen qua lần nào, sau đó lại nói với Ngưu Hữu Đạo: “Nhớ nữ tử năm đó tới cùng ngươi kia, ai, chuyện sau đó ta đều đã nghe kể rồi, cái đám không dám lộ ra ánh sáng Hiểu Nguyệt các kia thật đúng là không phải thứ gì tốt, lão đệ nén bi thương đi!”
Cái này thì đích thật là sau đó được nghe kể thật, khi Quỷ Mẫu trở về đi ngang qua đây, có ghé vào bái phỏng mẫu thân hắn, hắn ở bên cạnh dự thính, nghe kể lại câu chuyện Hắc Mẫu Đơn sau khi chết được Ngưu Hữu Đạo một đường mang về Nhà Tranh sơn trang an táng chu đáo, có thể thấy được nàng này cùng Ngưu Hữu Đạo có cảm tình sâu nặng. Nếu biết không có có tình cảm sâu với Ngưu Hữu Đạo, thì cũng không đáng cho hắn tận lực nói tới.
Ngưu Hữu Đạo thần sắc nhàn nhạt, ngữ khí trở nên bình tĩnh nói: “Đều đã qua!”
“Đúng, không nói những chuyện buồn gây mất hứng, xin mời vào bên trong.” Vân Hoan bắt lấy cổ tay Ngưu Hữu Đạo, dẫn hắn cùng tiến vào Vân Tiêu động phủ.
Địa phương vẫn là địa phương ban đầu, tình hình trong động phủ cũng không có gì khác biệt so với năm đó.
Chủ khách ngồi xuống, dâng trà, các loại hoa quả tươi trong núi dần dần được bày ra, còn có chút linh quả hiếm thấy đã được bưng lên, đây là lần đãi ngộ mà lần đầu tiên Ngưu Hữu Đạo tới không có.
Thừa dịp dâng trà trái cây lên, Hầu Kình Thiên tới gần Vân Hoan, kề ở tại bên tai hắn nói thầm mấy câu, “Bên ngoài có cái nam nhân mặc áo thêu bông, cùng theo lời ngoại giới đồn đại thì rất giống như cái người đã tru sát Tông Nguyên tại Nhà Tranh sơn trang.”
Vân Hoan hơi kinh, nhưng cũng không nhiều lời hỏi thêm gì, sau khi mời Ngưu Hữu Đạo dùng trà, thì hỏi, “Lão đệ hôm nay đến, thế nhưng là có chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo buông chén trà xuống, hỏi lại: ” Thế cục Yến quốc hiện nay đại ca có biết chứ?”
Vân Hoan gật đầu, “Hơi có nghe thấy, tình huống tựa hồ không ổn, ảnh hưởng rất lớn đến Nam Châu của lão đệ sao?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Ngay cả tam đại phái Yến quốc hiện cũng như là kiến bò trên chảo nóng, ta há lại có thể may mắn thoát khỏi, không dối gạt đại ca, ta lần này đến là để mượn binh.”
Vân Hoan hồ nghi, “Mượn binh?”
Ngưu Hữu Đạo: “Độ Vân sơn quần yêu tụ tập, ta muốn mời đại ca suất lĩnh quần yêu rời núi, tiến về Nam Châu tọa trấn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, chỉ cần có thể thuận lợi vượt qua được nguy cơ lần này, ta nhất định nghĩ biện pháp giúp Độ Vân sơn giành được cho quần yêu một thân phận hợp pháp cùng một nơi chốn sinh hoạt hợp lý.”
Quản Phương Nghi bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai tới là vì chuyện này, nàng trước đó cũng không biết mục đích Ngưu Hữu Đạo tới đây.
“Cái này. . .” Vân Hoan nghẹn lời, âm thầm oán thầm không thôi, nói hay vậy sao sớm không làm, hiện tại kêu Độ Vân sơn đưa nhân thủ xuống núi cuốn vào trong phân tranh như vậy, một khi Yến quốc chiến bại, lại muốn trở về cũng khó khăn, thậm chí có khả năng chết không có chỗ chôn luôn.
Nhưng ngại thân phận của Ngưu Hữu Đạo bây giờ, hắn cự tuyệt trực tiếp quá lại không tốt, bèn thở dài: “Lão đệ, bây giờ mặc dù ta là đương gia, thế nhưng ngươi cũng biết, sơn chủ chân chính là mẫu thân ta, việc này không phải ta có thể làm chủ được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Vừa mới từ biệt bá mẫu tại Điệp Mộng Huyễn Giới, đang muốn bái kiến, không biết có thể thông bẩm giúp một tiếng.”
Vân Hoan khổ sở nói: “Không dối gạt lão đệ, mẫu thân từ sau khi từ Huyễn Giới trở về, vẫn luôn đang bế quan, không ra gặp khách, thật sự là không tiện quấy rầy.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, xem ra vị này còn không được biết chuyện Vạn Thú Linh Châu, nếu như biết hắn đã cho mẹ nó chí bảo Vạn Thú môn, liền sẽ biết Vân Cơ không có khả năng cự tuyệt gặp hắn, sự tình một khi bại lộ, Vạn Thú môn há có thể buông tha Vân Cơ, sợ là không tiếc đại giới cũng muốn quấy cho Độ Vân sơn cái long trời lở đất.
Hắn cười nói: “Đại ca thay mặt đi thông báo là được, bá mẫu sẽ gặp ta.”
“Nha!” Vân Hoan không biết hắn lấy ở đâu ra cái tự tin này, mặc dù mẫu thân sau khi trở về có nói qua, là Ngưu Hữu Đạo người này có thể kết giao, nhưng mẫu thân ngay cả hắn hiện tại cũng khó gặp được nữa là, trước mắt tình huống mẫu thân tĩnh tu thật nghiêm túc như vậy hắn trước giờ thật sự chưa từng thấy qua, gần như không có lại hiện thân nữa.
Nhưng người ta nếu đã nói như vậy, hắn cũng chỉ đành gật đầu đứng dậy, “Nếu như thế, lão đệ xin chờ một lát, ta thử đi thông báo thử một chút.”
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy theo, gật nhẹ đầu, đưa tay ra mời xin cứ tự nhiên.
Vân Hoan tiến vào chỗ sâu trong động phủ, Ngưu Hữu Đạo ngồi ngắm nhìn bốn phía đánh giá lẳng lặng chờ lấy, Quản Phương Nghi ve vẩy quạt tròn trong tay, trên mặt mang theo thói quen khẽ mỉm cười.
Cũng không đợi chờ bao lâu, từ chỗ sâu trong động phủ có tiếng bước chân truyền đến, Vân Hoan trở về, trong ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo có mang theo vẻ thật ngoài ý muốn, đưa tay ra xin mời nói: “Lão đệ đi theo ta, mẫu thân thanh tu ở bên trong, không nên có nhiều người quấy rầy, chỉ gặp một mình ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, ra hiệu cho Quản Phương Nghi ở lại đây chờ, sau đó theo Vân Hoan rời đi.
Hang động tĩnh mịch, có không ít nhánh, giống như mê cung, người không quen đường đi sợ là muốn lạc đường.
Vân Hoan đi theo trong bóng tối theo thói quen, Ngưu Hữu Đạo lại không quen, thả Nguyệt Điệp ra chiếu sáng.
Sau khi đi vào một chỗ ngã ba, Vân Hoan biểu thị chỉ có thể dẫn tới đây, hắn sẽ ở chỗ này chờ, bảo Ngưu Hữu Đạo cứ thuận theo nhánh đường này một mực đi xuống dưới là có thể gặp.
Dưới ánh sáng Nguyệt Điệp, Ngưu Hữu Đạo một mình xâm thâm nhập đi xuống.
Đi một lúc đoán chừng đã xuống sâu đến chân núi, nghe có tiếng nước chảy róc rách thanh tịnh.
Con đường phía trước có một tuyến ánh sáng, cũng không biết từ chỗ nào chiết xạ tới, có thể chiếu xuyên đến tận sâu dưới này.
Tuyến đường ánh sáng chiếu xạ tới một chỗ giữa lòng hồ ngầm dưới đất, giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, có một nữ tử áo trắng đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, dưới ánh sáng nữ tử mặt mũi như hoa, xinh đẹp diễm lệ, phát ra thanh âm như từ xa xôi truyền tới, “Đến đây đi.”
Chính là thanh âm của Vân Cơ.
Ngưu Hữu Đạo lách mình bay xuống hạ ở trên đảo, đứng nhìn ngó xuống nói chuyện cùng người không tiện lắm, cũng khoanh chân ngồi xuống ở đối diện Vân Cơ, phát hiện khí chất yêu tu này rõ ràng đã không giống như lúc trước, hỏi: “Nơi này nói chuyện được không?”
Vân Cơ: “Dọc đường có Linh Xà thủ vệ, nếu có người tới gần liền có thể phát giác.”
Ngưu Hữu Đạo: “Xem ra chuyện liên quan đến bảo bối Vạn Thú Linh Châu tiền bối cũng không có cho lệnh lang* biết.” (*con trai)
Vân Cơ: “Có một số chuyện quá nhiều người biết dễ dàng sinh rắc rối, ngươi đến không phải chỉ vì việc này a, nghe Hoan nhi nói, tình huống Yến quốc không ổn, ngươi đến là để mượn binh. Không phải ta hẹp hòi không mượn cho ngươi, mà là ngoại giới ‘quái vật’ khổng lồ quá nhiều, Độ Vân sơn ta với chút thực lực nhỏ ấy chịu không nổi giày vò, không có cách nào chính diện dùng sức mạnh chống lại, chỉ có thể trốn ở đây mượn nhờ địa lợi* kéo dài hơi tàn.” (* địa hình có lợi)
Ngưu Hữu Đạo khoát tay, “Mượn binh chỉ là cớ ngụy trang, thật sự là do ta đối với tình huống Độ Vân sơn không biết rõ ràng, không dám tùy tiện bại lộ ý đồ đến, cho nên sử cái chướng nhãn pháp* mà thôi, hẳn là có thể giấu giếm được những người khác.” ( *kế che mắt)
Ngay cả Quản Phương Nghi khi nghe đều tin là thật, những người khác đương nhiên sẽ không hoài nghi, dưới thế cục Yến quốc trước mắt, lấy lý do này đến Độ Vân sơn, không còn gì có thể thích hợp hơn, đây cũng là nguyên nhân hắn dám không nghe Viên Cương khuyên, dám công nhiên lộ diện.