Đạo Quân


Chương 628: Xem coi trói em nào thì phù hợp


Dịch giả: Luna Wong


Sợ ở đây chính là sợ y là người của Phiếu Miểu các ý, mà Ngưu Hữu Đạo lại còn điểm chỉ ra, Vân Cơ nghe xong phải nói là hãi hùng khiếp vía, trong lòng đã có chút đại loạn, “Ngươi hoài nghi hắn là người Phiếu Miểu các sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Ta chỉ nói là giả dụ thế, còn hắn là người của ai, thì đều có thể, trước khi chưa biết rõ ràng nội tình, thì đừng có lộn xộn, nếu không là tự tìm lấy phiền phức. Ngươi đã để cho đối phương chuyển linh đan đến đây mấy lần rồi?”


Vân Cơ: “Hoan nhi nói đây là lần thứ nhất, trước đó Hoan nhi có tự đi mua một lần, đằng sau đó liền giao cho hắn, đây là lần thứ nhất hắn đưa linh đan đến.”


Ngưu Hữu Đạo: “Số lượng hắn đưa đến bao nhiêu?”


Vân Cơ: “1000 viên!”


1000 viên nói nhiều cũng không phải rất nhiều, nói ít cũng không ít, Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Vấn đề cũng không lớn, môn phái bình thường một lần mua sắm mua hơn ngàn viên là rất bình thường, dù sao yêu tu ở Độ Vân sơn cũng có không ít.”


Vân Cơ hơi có vẻ bi quan lắc đầu, “Chuyện không có ‘bở’ như ngươi tưởng như thế, ngươi quyền khuynh một phương, sở hữu thú cưỡi phi hành Xích Liệp điêu là thứ xa vời mà chúng ta cả đời cũng không dám mơ tới, ngươi lại xuất thân danh môn chính phái, vừa xuất sơn hành tẩu là pháp tắc thiên hạ chính đồ, không hiểu được những khổ sở của những tu sĩ không có địa vị như chúng ta, tài lực của Độ Vân sơn sao có thể so sánh được với những môn phái có tài nguyên duy trì liên tục ở bên ngoài kia, bình thường ta chỉ có thể phát cho bên dưới chút tiền, để đám tiểu yêu dành dụm, sau đó tự lấy tiền đi mua sắm cho bản thân, giờ đột nhiên đi mua vào nhiều như vậy, là không hợp lẽ thường.”


Ngưu Hữu Đạo lập tức đau răng.


Ai ngờ, Vân Cơ lại tiết lộ thêm tin tức như đổ dầu vào lửa nữa, “Hoan nhi cùng tên đó cũng đã ‘chốt đơn’ xong, bảo ba tháng sau lại đưa tới 1000 viên nữa.”


Ngưu Hữu Đạo triệt để bó tay rồi, thấp giọng chất vấn: “Ngươi điên rồi, ngươi biết rõ chuyện của ngươi là không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, chuyện như vậy sao có thể nhiều lần phó thác giao cho một ngoại nhân làm, không biết phân chia ra cho từng nhóm người đi xử lý sao?”


Vân Cơ phản đáp hỏi ngược lại: “Hoan nhi cũng không có ý định giao cho Bách Lý Yết kia xử lý lâu dài, chỉ là tạm thời giao phó cho hắn, đợi sau khi giao được hai ba đợt xong liền thay người khác, làm sao biết đúng lúc trùng hợp tên Bách Lý Yết kia lại có vấn đề cơ chứ?”


Cuối cùng, vẫn là đổ do trùng hợp rơi vào tay tên Bách Lý Yết, nếu không một chút vấn đề cũng sẽ không có.



Ngưu Hữu Đạo cũng không tranh luận vấn đề này với nàng, sự tình đã phát sinh, tranh luận tiếp cũng không có ý nghĩa, đi qua đi lại nghĩ một hồi, “Chỉ sợ là không phải trùng hợp, e là hắn đã sớm để mắt tới các ngươi, cho nên mới thiết lập quan hệ lui tới với Vân Hoan, thu được tín nhiệm của Vân Hoan. Hắn đã đầu tư nhiều năm nhằm vào Độ Vân sơn, nên chuyện rơi vào tay hắn cũng không có chút nào ngoài ý muốn.”


Vân Cơ: “Tại sao lại phải để mắt tới chúng ta, Độ Vân sơn có trọng yếu không? Chuyện về Linh châu trước đó ta cũng chưa từng đề cập đến với bất kỳ ai.”


Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không liên quan tới trọng yếu hay không, có ít người, họ có cách ‘chơi’ không giống như Độ Vân sơn các ngươi, cũng không phải là ‘chuyện’ như ngươi nghĩ kia.”


Hắn cũng có chút đau đầu, không nghĩ tới là sẽ gặp phải chuyện như vậy, đây chính là phạm vào tối kỵ của chín vị kia, chọc chín vị kia xuất thủ, thì đó chính là tai hoạ ngập đầu, thiên hạ không ai cản nổi!


Nếu như hắn giấu giếm không báo, thì chính hắn cũng sẽ không may vạ lây đi theo luôn.


Bảo hắn đi báo cáo, bán Vân Cơ? Không nói tới đạo nghĩa cách sống, chính cái mông hắn cũng không sạch sẽ.


Mấu chốt của vấn đề này, vẫn là ở thân phận của Bách Lý Yết, hắn liên tưởng đến Lệnh Hồ Thu, hiện tại, hắn trái lại hi vọng Bách Lý Yết này cũng là người của Hiểu Nguyệt các đi.


Nhìn thần sắc hắn biến ảo khó lường, trái tim Vân Cơ như muốn dâng lên cổ họng, không cần nghĩ cũng có thể đoán, đổi người bình thường, vì tự vệ e là sẽ bán nàng!


May mắn chính là, Ngưu Hữu Đạo làm việc có điểm mấu chốt, từ trước đến nay luôn tuân thủ nghiêm ngặt hai chữ ‘đạo nghĩa’.


Cộng thêm ‘rận con’ trên người hắn cũng quá nhiều rồi, không sợ ngứa nữa, bên người ‘giấu’ một con Thánh La Sát đồng dạng cũng là một quả ‘đại thiên lôi’, giờ gánh thêm việc này nữa thì cũng không có gì khác biệt, chung quy là không có từ bỏ bên này, còn can dự vào. Không can dự vào cũng không được, chỉ cần hắn không muốn bán bên này liền sẽ phải can dự vào, nếu không để Vân Cơ xảy ra chuyện, hắn liền cũng sẽ bị lôi theo xuống nước.


Đi qua đi lại suy tư một lúc sau, hắn đã có quyết đoán, dừng bước ở trước mặt Vân Cơ, trầm giọng nói: “1000 viên linh đan này, ngươi không thể dùng, quyết không thể để nó âm thầm biến mất, lập tức an bài xuống, phát hết cho tiểu yêu phía dưới.”


Thấy hắn nguyện ý xuất thủ tham gia, vậy đã nói rõ là người lên cùng một chiếc thuyền, có họa sẽ cùng gánh chịu, Vân Cơ liên tục gật đầu nói, “Được, ta sẽ đi an bài. Một ngàn viên giao ba tháng sau kia ta sẽ thông tri bảo Vân Hoan từ chối luôn.”


“Không thể từ chối luôn.” Ngưu Hữu Đạo liên tục khoát tay nói, “Nếu như hắn thật sự có vấn đề gì, dĩ nhiên sẽ nhìn chằm chằm ngươi, tiếp tục để hắn mua sắm, không nên đánh cỏ động rắn.”


Vân Cơ lại không tán đồng, “Phát xuống một lần còn chưa đủ, phải phát xuống cho tiểu yêu bên dưới một lần sao? Cái này mới không khỏi quá không bình thường.”


Ngưu Hữu Đạo: “Sau khi phát xuống nhóm linh đan này xong, ngươi lập tức tổ chức nhân thủ Độ Vân sơn, bí mật tiến về Thanh Sơn quận của ta, việc mượn binh sự sợ là phải từ giả hoá thật rồi!”



Vân Cơ sửng sốt một chút, chợt đã minh bạch ý của hắn, muốn yêu tu bên này xuất lực, và đó là thù lao Ngưu Hữu Đạo cho, gật đầu đồng ý nói: “Ta hiểu ý của ngươi.”


Ngưu Hữu Đạo: “Nhớ kỹ, không cần gióng trống khua chiêng, khi tiến về cần phải bí mật, càng bí mật càng không dễ gây nên đối phương hoài nghi, phía ta bên kia có người cấu kết với ‘hắn’, ‘hắn’ tự nhiên sẽ biết được tin tức. Còn chuyện linh đan cho ngươi cũng không cần lo lắng, ta bên kia còn có mấy môn phái, số lượng linh đan dự trữ, đủ để đưa cho ngươi âm thầm sử dụng không một tiếng động, không gây người hoài nghi. . .  . . .”


Hai người thì thầm mưu đồ bí mật hồi lâu, sau khi bàn thỏa đáng một số chi tiết công việc xong, Vân Cơ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đột nhiên hỏi: “Vì cái gì giúp ta như vậy? Ngươi không sợ rước phiền toái cho bản thân mình sao?”


“Đương nhiên là sợ, nhưng ta cũng không thể gặp phiền phức liền tránh đi!”


“Tốt, bằng hữu này như ngươi, ta giao*!” ( kết giao*)


“Bằng hữu? Ta với nhi tử ngươi đang là huynh đệ kết bái, chúng ta kết giao ngang hàng như vậy không thích hợp a?”


“Không cần để ý đến nó.”


“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo không nói nên lời, cuối cùng cười khổ nói: “Không nói nữa, ta không thể ở lâu, ngươi nhanh chóng chuẩn bị một chút rồi theo ta đi.”


Vân Cơ gật đầu, bước nhanh rời đi.


Trở lại Vân Tiêu động phủ, vừa cùng Vân Hoan chạm mặt, Vân Cơ trước hết phất tay để cho đám Hầu Kình Thiên lui xuống.


Không có người ngoài, Vân Hoan tiến lên hỏi: “Nương, cuộc nói chuyện như nào rồi?”


Chát! Vân Cơ phất tay chính là bợp một phát lên trên mặt của hắn, ra tay không nhẹ.


“. . .  . . .” Vân Hoan lảo đảo lui lại, bụm mặt, hai mắt trừng lớn, bị đánh không hiểu thấu.



Một hồi lâu về sau, hắn mới từ miệng mẫu thân mắng hiểu rõ được nguyên nhân mình bị đánh, kinh hãi đến sau lưng đổ mồ hôi lạnh hết cả người.


Vân Cơ cũng không có ở lại lâu, bí mật căn dặn nhi tử một phen xong, đi theo Ngưu Hữu Đạo, bốn người cùng cưỡi Xích Liệp điêu đi, Xích Liệp điêu phải gánh vác không nhẹ.


Vân Hoan đứng ở bên vách núi, đưa mắt nhìn theo.


Cúi nhìn non non nước nước quen thuộc phía dưới, trên mặt Vân Cơ đã được phủ một màn lụa trắng âm thầm khẽ thở dài một tiếng.


Sự tình có lẽ không đến mức bết bát như vậy, dù sao thì ngay cả bối cảnh Bách Lý Yết đều chưa có biết rõ ràng, thế nhưng thật sự không thể coi thường được, nàng không dám đánh cược, Ngưu Hữu Đạo cũng không dám cược, loại chuyện cho dù chỉ là nếu lỡ như này thì sự nguy hiểm cũng không ai gánh nổi, chỉ có thể là làm tới sao cho thật an toàn thì làm.


Cùng đồng hành, Quản Phương Nghi thỉnh thoảng nhìn Vân Cơ, trong lòng ‘chậc chậc’ thành tiếng, phát hiện thật đúng là không có chuyện gì Đạo gia tự thân xuất mã mà không làm được, việc mượn binh quả là bị Đạo gia tuỳ tiện nói nói liền xong. . .  . . .


Một nhóm đến được Nhà Tranh sơn trang thì đêm đã về khuya, Ngưu Hữu Đạo cũng không mang Vân Cơ về trực tiếp lộ diện ở sơn trang, mà là an bài ở tại một tòa khách viện, điều thêm hai tên nữ đệ tử từ ba phái tới hầu hạ việc thường ngày.


Trở lại sơn trang, Ngưu Hữu Đạo trước tiên đi tìm Viên Cương.


Viên Cương đón hắn vào gian phòng của mình, vừa đóng cửa, xong quay đầu lại bước đến gần hỏi liền, “Thế nào?”


Ngưu Hữu Đạo thở ra một hơi, “Chính là Bách Lý Yết!”


Gương mặt Viên Cương cứng băng băng: “Quả nhiên có vấn đề.”


“Bách Lý Yết này nhất định phải tìm hiểu thân phận cho thật rõ ràng. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo đem sự tình của Vân Cơ kể lại cho hắn nghe, “Mặc dù không biết tên này có ác ý với Độ Vân sơn hay không, nhưng ta cảm thấy không lành.”


Viên Cương cau mày nói: “Tay duỗi dài như vậy, lai lịch sợ là không nhỏ đây.”


Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi dự tính làm gì?” Có thể tự thân đến hỏi, có thể thấy được mức độ coi trọng chuyện này.


Viên Cương quay đầu đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một chồng giấy lật một hồi, từ trong đó rút ra một tờ, là một tấm địa đồ, trải rộng nó ra trên mặt bàn.


Ngưu Hữu Đạo đến gần xem xét, phát hiện Viên Cương đã vẽ được đại khái địa đồ Trích Tinh thành.


“Đây là Thuận Phong đường.” Viên Cương chỉ một vị trí trên bản đồ, “Ta phán đoán, đây cũng là một cái cứ điểm truyền tin tức lại cho Bách Lý Yết, nếu là cứ điểm bí mật, tất nhiên sẽ phải liên hệ với người phía sau màn. Ta đã thiết lập các điểm quan sát ở bốn phía, muốn theo dõi toàn bộ tất cả Kim Sí bay khỏi nơi đây đã đi đâu là không thể nào, toàn bộ chỉ đuổi theo một khoảng ngắn, đoán cho ra hướng đi của mỗi con Kim Sí, sau đó tập hợp lại chải vuốt một lần, nhìn xem có thể theo quy luật tìm ra được hướng cố định hay không, sau đó lại khóa chặt một con đuổi theo cho tới ngọn nguồn nhìn xem.”



Ngưu Hữu Đạo: “Nếu là chải vuốt không ra manh mối thì sao?”


Viên Cương trầm ngâm nói: “Chỉ có thể cố hết sức thử một lần, không có cách nào tiến vào nội bộ Thuận Phong đường thăm dò được, cũng không có khả năng một mực theo dõi Bách Lý Yết, rất dễ dàng bị lộ.”


Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ suy nghĩ một hồi, trong khóe mắt lóe lên một tia ngoan lệ, “Cho ngươi thời gian một tháng, thực sự không có cách nào cũng đừng phí sức này nữa, trực tiếp bí mật bắt luôn Bách Lý Yết, cạy mở miệng hắn!”


Viên Cương: “Hắn nếu không khai thì sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Mượn Khổ Thần Đan của Hiểu Nguyệt các dùng chút, sau khi cạy mở miệng xong thì xem tình huống mà định, không thể lưu thì liền làm. . . Sợ là sợ ra được kết quả mà chúng ta không muốn nhìn thấy nhất kia.”


Viên Cương hiểu ý hắn nói, nếu thật là người của Phiếu Miểu các mà nói, vậy thì phiền toái rồi, Bách Lý Yết căn bản không cần sợ cái gì, có bắt cạy mở miệng được cũng không thể trả về, có bối cảnh đỉnh cao như thế, Khổ Thần Đan cũng không khống chế nổi.


Nếu Bách Lý Yết không thể quay trở về, thì toàn bộ mục tiêu thuộc tuyến Bách Lý Yết theo dõi chỉ sợ toàn bộ phải xui xẻo theo.


Đã từng có tiền lệ tương tự, Phiếu Miểu các thà giết nhầm còn hơn bỏ xót, đồ một cái triệt để như con kiến hôi vậy, căn bản không có đạo lý gì để giảng!


Thế nhưng ngươi thì lại không thể không điều tra cái cho rõ ràng, người phụ trách trung tâm tình báo Nhà Tranh sơn trang xảy ra vấn đề, lỡ như không phải là Phiếu Miểu các thì sao, há có thể tùy ý để thế lực đối địch càn rỡ?


Nếu như là trước đó, cùng lắm thì trực tiếp gây chuyện xử Công Tôn Bố, nhưng hôm nay sự tình chọc thủng trời của Vân Cơ kia lại liên lụy vào, hai chuyện này lại nằm trên một tuyến của Bách Lý Yết, phải giải quyết chuyện Vân Cơ không thể để ra chỗ sơ hở nào.


Viên Cương chần chờ một chút nói: “Phía ta bên này trước hết cố gắng hết sức đi, nếu như thực sự không được, không ngại làm chút văn chương ở trên người Công Tôn Bố.”


Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật là Phiếu Miểu các, ngươi cảm thấy Công Tôn Bố sẽ dám phản ta, hay là dám phản Phiếu Miểu các đây?”


Viên Cương trầm mặc.


Mười ngón tay đặt trên chuôi kiếm chống trước người nhịp nhịp một hồi, Ngưu Hữu Đạo chầm chậm mở miệng nói: “Nếu như thực sự không được, Bách Lý Yết không thể tuỳ tiện động vào, một khi động, nhất định phải có thể khống chế được hắn. Thành chủ Trích Tinh thành Toa Huyễn Lệ, các chủ Băng Tuyết các Tuyết Lạc Nhi, ngươi hạ chút công phu nghiên cứu hai người kia một chút, xem coi trói em nào thì phù hợp! Chỉ cần đắc thủ, vô luận là động Công Tôn Bố, hay là động Bách Lý Yết, đều không có vấn đề gì.”


PS: Nghịch lý :
– Người ta thường nhu nhược trước kẻ mạnh khi bị họ bắt nạt, nhưng khi có cơ hội, chính ta lại thể hiện điều đó trước kẻ yếu hơn. 
– Người ta thường câm nín trước kẻ ghét mình khi bị họ khinh bỉ, nhưng khi có cơ hội, chính ta lại là người hay nạt nộ với những người yêu thương mình nhất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận