Chương 630: Khẩu chiến quần thần
Dịch giả: Luna Wong
Đồng dạng, cũng có một bức thư tín được truyền đến tay Ngưu Hữu Đạo.
Lúc thư tín chuyển đến, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi cầm cần trúc câu cá ở ven hồ, bằng tu vi của hắn, đưa tay vào trong hồ liền có thể vớt được cá, không cần từ từ đợi câu lên lâu như vậy.
Nhưng câu cá không phải là mục đích chính của hắn, chỉ là tiêu khiển, cũng là phương thức để cho bản thân sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Viên Cương đi tới, nhét một trang giấy vào trên tay Ngưu Hữu Đạo, bản thân cũng chầm chậm ngồi xếp bằng xuống ở một bên, từ từ bứt bứt mấy cộng cỏ ở trước mặt.
Ngưu Hữu Đạo giũ giũ trang giấy ra, quét mắt xem qua nội dung trong thư, có vẻ như tự nhủ thầm lấy: “Du sơn ngoạn thủy. . . bảo tồn thực lực. . . tồn vong của Đại Yến không phải chuyện hắn quan tâm. . .”
Nội dung hắn đang đọc, chính là những lời mà Thương Triều Tông nói năng càn rỡ với hắn, mỗi chữ Thương Triều Tông nói, cơ hồ đều được trình đến trước mặt hắn không sót một chữ.
Thế cục từng bước một đi đến ngày hôm nay, thật sự cho rằng hắn chỉ cần trốn biệt ở trong sơn dã, triệt để bỏ mặc không để ý đến phủ thành bên kia là có thể thành công rồi? Hoàn toàn không để ý đến là chuyện không thể nào. Hắn có thể không quấy nhiễu phía Thương Triều Tông bên kia, nhưng không có khả năng để thế cục Nam Châu bị mất khống chế được, ngầm làm một chút thủ đoạn giám thị là không thể tránh khỏi.
Giống như là trường hợp Bách Lý Yết với Công Tôn Bố vậy, bằng lực ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo bây giờ tại Nam Châu, muốn sai sử một số người ở bên cạnh Thương Triều Tông làm cho mình, là quá dễ dàng.
Về phần thư gửi đáp trả lại cho Thương Triều Tông vì sao lại không nể mặt mũi gì? Là bởi vì đã sớm biết được Thương Triều Tông không kiềm chế nổi, cũng đã sớm biết muốn gặp hắn là để làm gì, ý hắn đã quyết, hiện tại không thể xuất binh chính là không thể xuất binh, có chuyện gì đáng bàn nữa mà nói?
Gửi cho một câu răn đe tỉnh lược tới, chính là muốn dội cho Thương Triều Tông gáo nước lạnh cho thanh tỉnh lại, bớt nóng đầu đi.
Ngẫm nghĩ tưởng tượng lại, Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng mỉm cười, quay đầu qua nhìn lại Viên Cương, phát hiện sắc mặt Viên Cương rất nặng nề.
Ném thư tín trở lại trên đùi Viên Cương, ánh mắt quay lại nhìn về phía mặt hồ, tiếp tục việc câu cá của mình, ngoài miệng thì hỏi, “Hiện tại còn cảm thấy ta làm như vậy không thích hợp nữa chăng?”
Viên Cương từ từ cuộn trang giấy lại: “Ý ngươi muốn nói là biết người biết mặt không biết lòng? Muốn nói là ta đã nhìn sai người rồi phải không? Kỳ thật không có nghiêm trọng như vậy, hắn chỉ là muốn càu nhàu mà thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta cũng không có cảm thấy có bao nhiêu nghiêm trọng, không ai nguyện ý làm con rối để bị người ta điều khiển, là người đều có cảm xúc, phát chút bực tức cũng rất bình thường. Vô luận hắn nói cái gì, với ta mà nói, kỳ thật không trọng yếu, ta chỉ cần quá trình với kết quả, một chút ‘tạp âm’ không thay đổi được cái gì, ta quan tâm là quan tâm tới cách nghĩ của ngươi. Hầu Tử, ta chỉ là muốn để cho ngươi minh bạch, hắn với chúng ta không giống nhau, hắn là người muốn xưng vương xưng bá, một người muốn cai quản người trong thiên hạ, đi đến cuối cùng mặc kệ ban đầu hắn là hạng người gì, thì cuối cùng đều sẽ từ từ cải biến, ngươi không nên quá mong muốn đơn phương.”
Viên Cương: “Tâm tình của hắn ta có thể hiểu được, đổi lại là ta, ta cũng sẽ không ngồi yên nhìn quốc gia của mình bị ngoại địch xâm lược nuốt mất, ta tất sẽ mạnh mẽ phản kháng, còn càng kịch liệt hơn so với hắn nữa kìa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Người khác không biết, nhưng ngươi hẳn phải biết tin tức Cao Kiến Thành gửi cho ta kia, không cần đợi Thương Triều Tông hắn chủ động xin đi giết giặc, một khi chiến sự bất lợi, triều đình liền sẽ khiến cho nhân mã Nam Châu xuất chinh. Nếu như chiến sự thuận lợi, triều đình có thể thuận lợi tiêu diệt được phản quân, chúng ta ‘an tọa’ ngồi xem là được rồi, nếu chuyện sớm muộn gì cũng sẽ phải gặp, có cái gì lợi mà phải gấp gáp, chuẩn bị đầy đủ một chút, nắm giữ quyền lựa chọn tiến thối tự nhiên trên tay mình không tốt hơn sao?”
Viên Cương: “Tình báo Cao Kiến Thành cung cấp, có nên thông báo cho vương gia một tiếng hay chăng, giấu giếm vương gia ngồi đó suy đoán, cái gì cũng không biết, rất dễ tạo thành hiểu lầm.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hiểu lầm cũng chịu thôi, sự tình Cao Kiến Thành tuyệt đối không thể lại để cho những người nào khác nữa biết được. Trong nội bộ cũng chỉ có mấy người biết đến tuyệt mật này, một khi tiết lộ, trước đó có Cao Thiếu Minh bị bắt, sau bí mật tự nhiên bị lộ khó hiểu, người trong triều không ngốc, sẽ gây bất lợi cho Cao Kiến Thành. Một Cao Kiến Thành có tác dụng với chúng ta, đủ chống đỡ trăm vạn hùng binh, cho nên Cao Kiến Thành tuyệt đối không thể để mất. Vương gia hiểu lầm liền để hắn hiểu lầm đi, cũng tốt, coi như là phối hợp đóng kịch luôn.”
Viên Cương không nói gì nữa.
Ngưu Hữu Đạo vừa thu cần câu lại, đỡ lấy lưỡi câu, phát hiện mồi câu đã bị ăn hết, lần nữa móc mồi vung cần thả xuống nước, vừa nhàn nhạt lên tiếng, “Thương Triều Tông, ta tạm thời không muốn gặp hắn, bất quá Mông Sơn Minh thì vẫn có thể gặp một chút. Đánh trận ta không hiểu, đối với trận chiến sự này, ta muốn nghe thử ý kiến của hắn để làm tiếp quyết đoán. Bảo Hồng Nương đích thân đi một chuyến, đón Mông Sơn Minh lại đây.”
Viên Cương nhẹ gật đầu, sau khi đứng dậy, lại nói, “Thuận Phong đường bên kia, ta mò ra được chút đầu mối, đã sai người đi theo, không biết có hữu dụng hay không.”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu qua hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Viên Cương: “Kim sí lui tới Thuận Phong đường có không ít, bất quá có một con Kim Sí có hướng đi không có quy luật, nhìn như không có quy luật, kì thực lại giấu giếm quy luật. Kéo dài thời gian theo dõi thống kê ra, có thể thấy được, mặc kệ thời gian ra vào biến hóa làm sao, trong vòng ba ngày, tất yếu sẽ có một chuyến phải phát ra.”
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc lại, “Dặn người theo dõi cẩn thận một chút.”
Viên Cương: “Yên tâm, đã bố trí xong.”
. . . . . .
Yến Kinh, hoàng cung, Long Hưu, Cung Lâm Sách, Mạnh Tuyên, chưởng môn tam đại phái tề tụ lại trên một tòa lầu các, ngồi phẩm trà*. (*thưởng trà)
Đệ tử Linh Kiếm sơn lên lầu, đưa lên một phần mật tín, sau khi Mạnh Tuyên xem xong, nói với hai người còn lại: “Đội tàu vận lương phía Vệ quốc bên kia truyền đến tin tức, nói lần nữa bị tập kích, lại hao tổn thêm mấy trăm tu sĩ, thuyền lương hỏng mất năm chiếc, bị chìm xuống biển cả.”
Long Hưu lạnh nhạt nói: “Quả thực là vượt ngoài sức dự liệu của chúng ta, lần đánh này, tu sĩ Hàn Tống với Tấn Vệ Tề đúng là bị tổn thất không ít, nhân thủ ba phái chúng tham dự đại quân giằng co ngược lại lại không có tổn thất gì.”
Cung Lâm Sách: “Đúng là có chút ngoài dự tính, chính là thời điểm thích hợp làm suy yếu thực lực những môn phái kia, tiếp tục như vậy nữa, ngay cả ta cũng đều có chút không muốn cho chiến sự nhanh chóng kết thúc.”
Ba người nhìn nhau, từng vẻ mặt khác nhau, đều ngồi lặng yên uống trà.
. . . . . .
Triệu quốc, hoàng cung, trong một tòa đại điện, có người khẳng khái nói năng mạnh mẽ, là một lão tướng mặc kim giáp đang cùng quần thần tranh luận kịch liệt.
Đại thần Phàn Tú chắp tay với Hải Vô Cực đang ngồi ở thượng tọa nói: “Bệ hạ, xuất binh đi! Nhất định phải nhanh chóng tạo áp lực với Hàn quốc, bức bách Hàn quốc triệt binh, nếu không một khi Yến quốc tan rã, Hàn Tống nuốt nó xong to mập ra, Triệu quốc ta sẽ bị kẹp ở giữa, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu!”
Ầm! Lão tướng mặc kim giáp vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào hắn giận dữ mắng mỏ, “Phàn Tú lão tặc, ngươi húp của Yến quốc bao nhiêu chỗ tốt, lại đứng lên nói chuyện cho Yến quốc vậy, muốn chôn vùi cơ hội quật khởi tốt đẹp của Triệu quốc sao, rắp tâm đáng chết, nên chém!”
Phàn Tú tức nghẹn một mặt đỏ bừng cũng đứng dậy, “Bàng Đằng phát ngôn bừa bãi, trước mặt mọi người bôi xấu đại thần, kính xin bệ hạ trị tội!”
Ngồi ở thượng tọa Hải Vô Cực lập tức phất tay ra hiệu cho hắn cứ an tọa, tiếp theo lại nhấn nhân tay với lão tướng mặc kim giáp nói, “Bàng lão tướng quân, luận sự thực tế, không thể nói bừa!”
Lão tướng mặc kim giáp hừ lạnh với Phàn Tú một tiếng, xong ngồi xuống.
Người này là đại đô đốc Triệu quốc, thống lĩnh binh mã đại quyền Triệu quốc, chức vị tương đương với Đại Tư Mã Yến quốc, cả nhà trung liệt, hai đời cha con bao gồm cả lão, thì có ba người đều là đại đô đốc Triệu quốc, có thể thấy được Triệu quốc rất chi là hậu đãi đối với Bàng gia.
Chỉ là vận khí Bàng gia tựa hồ có chút không được tốt lắm, lúc cha lão đảm nhiệm chức đại đô đốc Triệu quốc, thì đánh với Tề quốc một trận, bị chết bởi tay Thượng tướng quân Tề quốc Hô Diên Vô Hận hiện nay, ngay cả thi thể cũng không thể tìm về. Đến lượt anh trai của lão sau khi tiếp nhận vị trí đại đô đốc, đánh với Yến quốc một trận, lại bị Ninh vương Thương Kiến Bá đẩy vào tuyệt cảnh, trong tuyệt cảnh không chịu bị bắt giữ, rút kiếm tự vẫn, thi thể đem về được vẫn là do thái hậu Thương Ấu Lan hiện nay ra mặt đòi lại từ trong tay Yến quốc.
Lần này Bàng Đằng đến họp, biết là sẽ có một trận khẩu chiến miệng lưỡi, nên cố ý mặc vào một thân chiến giáp đi tới.
Nhưng thật ra chính là do Hải Vô Cực bảo hắn tới, gần đây trong triều nghị luận ầm ĩ, Hải Vô Cực chịu không nổi phiền phức, bèn kêu Bàng Đằng đến ‘cãi hộ’.
Ở trong thất quốc có hai vị thống lĩnh đại đô đốc cầm binh mã đại quyền, một là Kim Giáp Bàng Đằng Triệu quốc, hai là Ngân Giáp La Chiếu Tống quốc.
Bàng Đằng tuổi đã quá lục tuần*(60), tuổi tác đã già, trước khi xế chiều muốn báo đại ân Triệu quốc đã ban cho Bàng gia.
La Chiếu 14 tuổi tòng quân, 18 tuổi suất lĩnh bộ hạ giao phong một trận với Anh Dương Võ Liệt vệ Yến quốc, toàn thân trở ra, đạt được thiên hạ dương danh, được Tống hoàng thu làm nghĩa tử, ban cho ngân giáp chiến bào, 23 tuổi liền được thăng chức lên làm đại đô đốc Tống quốc, bây giờ cũng mới chỉ 33 tuổi, văn võ song toàn, thêm nữa tướng mạo anh tuấn, có vợ là tuyệt đại giai nhân, chân chính là anh tài chí khí, nhất đại phong lưu, anh hùng thiên hạ ngoài ta còn ai!
Có đại thần đứng về phía Phàn Tú bên kia, lên tiếng nói: “Đại đô đốc, Phàn đại nhân cũng là một tấm lòng thành vì nước, một khi Hàn Tống phát triển an toàn, Triệu quốc ta nguy rồi!”
Bàng Đằng lạnh lùng nhướng mắt đối chọi, “Phát triển an toàn? Thế cục hôm nay, chư quốc đều bị cuốn vào trong đó, Hàn Tống muốn phát triển an toàn cũng không dễ dàng được như vậy, chư vị quá lo lắng. Hiện nay, Triệu quốc ta ngồi yên chờ đợi lương thảo chiến mã được đưa tới tận cửa, thử hỏi tìm đâu ra chuyện tốt như vậy nữa, há có thể bỏ lỡ? Quân nhu đưa tới có thể cất vào dự trữ, đợi ba nước Hàn, Tống, Yến tiêu hao lẫn nhau, đến thời điểm ba nước vô cùng suy yếu, Triệu quốc ta thừa thế quét ngang, đoạt ba nước như lấy đồ ở trong túi, cơ hội tốt đẹp như vậy, há có thể bỏ lỡ?”
Đại thần kia hỏi lại: “Thế Tề Vệ há có thể ngồi nhìn chắc? Một khi lợi dụng lúc ta xuất binh, bọn họ ở phía sau đánh lén, làm sao đỡ?”
Bàng Đằng: “Có Tấn quốc nhìn chằm chằm, Tề Vệ tất sẽ không dám dốc toàn bộ lực lượng, nhiều nhất xuất ra một bộ phận nhỏ liên quân tạo áp lực, ta có thể phái một độ nhân mã dây dưa quấy rối làm trì trệ, cố gắng ngăn chặn, đại sự có thể thành!”
Phàn Tú trầm giọng nói: “Đại đô đốc, mọi thứ không có mĩ hảo như ngươi tưởng tượng vậy, nếu như xuất hiện biến cố, vậy phải làm thế nào? Bệ hạ, lão thần vẫn là câu nói cũ, thế cục trước mắt không thể tuỳ tiện cải biến, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục a!”
“Một đám gỗ mục, hồ ngôn loạn ngữ, không biết quân sự, khó mà mở não.” Bàng Đằng lại đứng lên, chắp tay hướng Hải Vô Cực nói: “Bệ hạ không cần để ý đến đám hủ lậu này, trước mắt vô luận như thế nào cũng không thể xuất binh, chỉ có thể ngồi nhìn, vô luận là muốn tạo áp lực với Hàn quốc, hay cuối cùng là muốn xuất binh quét ngang, quyền chủ động đều nằm ở trên tay ta, cho dù sau đó có đánh không thành, giờ ngồi nhìn đông tam quốc tiêu hao lẫn nhau đến tru tréo, cũng là một chuyện tốt với Triệu quốc ta.”
Hải Vô Cực ‘ừm’, cái nói với chúng thần: ” Kế này của Bàng lão tướng quân rất hay!”
. . . . . .
Tấn quốc, hoàng cung, trong đại điện, chậu than sưởi ấm đặt san sát, đang ngồi ở đây đều là đại thần hạch tâm, cấp bậc không đủ là không được biết đến cơ mật cấp cao này.
Kế hoạch không theo kịp biến hóa, rất nhiều chuyện dựa theo tình thế mà thay đổi, Thiệu Bình Ba đồng dạng cũng đang khẩu chiến với quần thần.
Tấn quốc mặc dù nghèo, chí lại bất tận, dân phong cường thế, đối với việc Triệu quốc ngồi không thu ba thành vật tư chuyển vận đến Yến quốc đâm ra canh cánh trong lòng, nhất là đối với việc Tấn quốc vậy mà đi nén giận cúi đầu trước Triệu quốc, dẫn đến càng thêm bất mãn, quần thần nhao nhao tranh cãi không xong.
“Cứng quá dễ gãy, không chỉ dùng độc mỗi cứng rắn, cần cương nhu kết hợp. Triệu quốc Bàng gia, hai đời hổ thẹn, Bàng Đằng tính tình cương liệt, từ lâu luôn muốn báo thù rửa nhục, Hải Vô Cực thì hùng tâm như củi khô, nếu có cơ hội, Bàng Đằng tất sẽ thổi bùng nó lên, một khi bùng là không thể thu. Cho Triệu quốc ba thành vật tư, đó không phải là thịt mỡ, mà là “thuốc đoạn trường”* cho Triệu quốc ăn, để nó tích súc số lượng lớn vật tư, chính là vì ‘cường tráng’ gan nó, thúc nó ‘chơi’ đi.” (*chơi chữ kiểu hút thuốc bổ phổi, uống rượu bổ gan)
“Lúc này Triệu quốc tất nhiên sẽ ngồi nhìn đông tam quốc tiêu hao lẫn nhau, đợi đến thời cơ thích hợp, Hải Vô Cực tất sẽ xuất binh quét ngang. Tề Vệ lo lắng Triệu quốc phát triển an toàn, lại kiêng kị Tấn quốc ta, chỉ dám xuất ra một đội nhân mã nhỏ đông chinh để tạo áp lực, như vậy tất nhiên sẽ khó mà xoay chuyển nổi hùng tâm của Triệu quốc khi đứng trước cơ hội ngàn năm một thuở này. Chúng ta cứ ngồi đợi xem, xem từ ba nước tiêu hao sẽ biến thành bốn nước tiêu hao. Lại ngồi nhìn tiếp, mắt thấy Triệu quốc sắp sửa phát triển an toàn, Tề Vệ không kiềm nổi, chắc chắn sẽ tới cầu Tấn quốc ta thương nghị trao đổi.”
“Tấn quốc ta thừa cơ hội tốt này, hiệp ước với Tề Vệ tạo thành liên quân đông chinh, đứng trước bước ngoặc như thế, tứ quốc cũng đã bị tiêu hao suy yếu, hai nước này tất nhiên sẽ đáp ứng cùng chia cắt tứ quốc, kể từ đó, thế cục Tấn quốc bị Tề Vệ phong tỏa nhiều năm đã có thể phá, sau này đất rộng người nhiều, đầy đủ tài nguyên tích súc thực lực, đợi cơ hội lại thu thập nốt Tề Vệ cũng không phải nói chơi. . . . . .”
Thiệu Bình Ba mặc một bộ áo khoác lông ngân hồ dạo bước đi đi lại lại giữa quần thần, nói năng chậm rãi, có thể nói quang mang bắn ra tứ phía.
Thái Thúc Hùng ngồi ở ghế thủ vị trên cao, thỉnh thoảng dò xét quần thần, thấy quần thần ai nấy vẻ mặt đều lộ ra vẻ đăm chiêu, không khỏi mỉm cười.