Đạo Quân


Chương 640: Nhờ Mông soái viết cho năm phong thư


Dịch giả: Luna Wong


Không sợ ra điều kiện, chỉ sợ không chịu hé răng mà thôi.


Hai người Toàn, Huệ nghe vậy mừng rỡ, Toàn Thái Phong lập tức truy vấn: “Điều kiện trước tiên là gì?”


Ngưu Hữu Đạo: “Trọng binh song phương tập kết tại biên cảnh giằng co nhau lâu như vậy, vẫn chậm chạp không chịu khai chiến là ý gì?”


Ủa, cái này thì liên can gì? Thế nhưng Toàn Thái Phong vẫn là trả lời: “Khai chiến toàn diện, sự việc can hệ đến quốc vận, tự nhiên là không muốn đánh một trận chiến mà không có nắm chắc rồi, đợi đến khi nội bộ Yến quốc loạn lạc đến trình độ nhất định, thì đó mới chính là thời điểm thừa cơ tiến công.”


Chờ thế cục rõ ràng là sẽ ‘xúc’, trước kia Ngưu Hữu Đạo cũng cho rằng là như thế, thế nhưng sau khi gặp được Cao Kiến Thành xong mới biết, chuyện căn bản chẳng phải là như thế, một đám người thế tục cầm quyền đang còn ủ mưu lợi dụng đại cục để tạo thế, đem một đám tu sĩ ra làm trò xiếc, nói trắng ra chính là đang tranh đoạt quyền nói chuyện của riêng mình với tu sĩ, dùng sức mạnh chơi là không thắng nổi tu sĩ, chỉ có thể dùng âm kế.


Đương nhiên, chính hắn cũng đang ở trong loạn cục nóng hổi này thò tay lụm đồ, nên sẽ không xuyên phá, “Huynh trưởng đã nói đến điểm mấu chốt rồi đó, là đợi đến khi nội bộ Yến quốc loạn lạc đến trình độ nhất định, thế nhưng theo ta được biết, nội bộ Yến quốc hiện nay cũng không phải là hoàn toàn không có thực lực để bình định hết thảy nội loạn.”


Huệ Thanh Bình nhíu mày, “Đệ đệ, đến tột cùng là ngươi muốn nói cái gì?”


Ngưu Hữu Đạo: “Ta không muốn làm cỏ đầu tường, nhưng đi tới tình trạng này, cũng không cần thiết nói những lời nói hư tình giả ý kia, tóm lại, ta không có khả năng cầm tính mạng cả nhà Nam Châu từ trên xuống dưới nhiều người như vậy ra làm tiền đặt cược lung tung được, ta nhất định phải nhìn thấy được manh mối nào đó có lợi cho ta, ta mới có thể khởi binh, nếu không ta cũng rất khó thuyết phục được người phía dưới, dù sao thì việc này cũng can hệ đến lợi ích của tất cả mọi người, với lại Nam Châu vẫn còn có một Đại Thiền sơn đang nhìn ta chằm chằm mỗi ngày kia. Huynh trưởng, đại tỷ, cường độ phản quân quấy phá nội bộ Yến quốc vẫn còn chưa đủ, ta hi vọng các ngươi có thể bức ép được nội bộ Yến quốc kích hoạt ra hết tiềm lực phản kích, khi ấy ta mới có thể xuất binh.”


Hai người Toàn, Huệ nhìn nhau, Toàn Thái Phong hỏi: “Có ý tứ gì, làm sao bức ép?”


Ngưu Hữu Đạo: “Bảo phản quân toàn lực ứng phó, lại đánh hạ tiếp thêm một tới hai châu nữa, làm cho Yến quốc không thể không toàn lực ứng phó. Làm như vậy  có hai chỗ tốt với ta. Thứ nhất, ta có thể quan sát được Yến quốc đến tột cùng có bao nhiêu tiềm lực, xem thửNam Châu ta có thể xuất binh được hay không, cái này cũng can hệ đến việc ta có thể thuyết phục được Đại Thiền sơn hay không. Thứ hai, phản quân kềm chế cứng được lực lượng nội bộ Yến quốc, đại quân Nam Châu ta sẽ dễ dàng đạt thế chiến thắng như chẻ tre. Chỉ có làm được như vậy, ta mới dám khởi binh, nếu không ta không có khả năng đánh bạc trong chuyện này.”



Trong đầu hai người như có điều suy nghĩ, không thể không thừa nhận, đứng ở trên lập trường của đối phương, đây chính là kế hoạch được suy tính rất chu đáo.


Toàn Thái Phong: “Lão đệ, Yến quốc đâu còn tiềm lực gì nữa đâu, chư hầu nắm binh lực ra sao đều đã rõ ràng, ngươi quá đa nghi nhạy cảm rồi.”


Ngưu Hữu Đạo: “Ta thấy các lộ chư hầu chưa hẳn là không có được thực lực tiêu diệt phản quân, mà chỉ là không cách nào đồng tâm hiệp lực được mà thôi, cho nên đây không phải là đa nghi nhạy cảm, mà là ổn thỏa. Huynh trưởng, đại tỷ, chỉ cần làm được tiền đề này, ta liền xuất binh, mặt khác không cần nhiều lời vô ích.”


Nói đến được thế này, cũng hoàn toàn chính xác là không cần thiết phải nói gì thêm nữa, thế là sự tình quyết định như vậy, hết thảy đều dựa trên tình huống thế cục mà làm điều kiện quyết định.


Trên thực tế đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất, bên nào thế cục có lợi, liền ngã về phía bên ấy mới đúng là lẽ thường, bằng không liên quan đến chuyện lớn như vậy có hứa hẹn dứt khoát như nào đi nữa căn bản cũng là vô dụng, chẳng tin, vẫn là phải thấy có được lợi ích mới được.


Hai người trước khi rời đi, Ngưu Hữu Đạo liền nhắc lại chuyện cũ, “Đã nói xong là 1000 vạn, vậy mà chỉ cấp cho ta 500 vạn, các ngươi làm việc có chút chưa được chính quy.”


Toàn Thái Phong dở khóc dở cười, Huệ Thanh Bình cũng thở dài: “Ta nói đệ đệ nha, cũng không thể ngươi ra giá trên trời chúng ta liền cứ như vậy mà cho được, cái này lại không phải tiền của hai chúng ta, chúng ta cũng không làm chủ được, 500 vạn đã là rất nhiều, cả một đời của biết bao nhiêu tu sĩ  cũng chưa từng thấy qua được số tiền nhiều như vậy, ngươi liền thỏa mãn đi. Ngươi tiền cũng đã được, mấy vạn xe lương thực cũng được nốt, còn có cái gì không hài lòng nữa, làm người không thể quá tham lam.”


“Rồi rồi, xem cái bản mặt đầy không thoải mái của ngươi kìa, không cần ngươi đưa tiễn nữa.” Toàn Thái Phong đưa tay dừng lại, không cần Ngưu Hữu Đạo đưa tiễn.


Quản Phương Nghi chủ động thay hắn tiễn khách, đưa hai người ra sơn trang.


Đợi sau khi nàng trở lại trong sơn trang, phát hiện Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở trên gác cao, chống kiếm nhìn ra xa vùng trời mênh mông, vẻ mặt không thay đổi gì.


Nàng cũng lên lầu các, nhìn thấy bóng lưng hắn đứng một mình, vạt trường sam theo gió thổi lật qua lật lại.


Sự tình trước mắt, và chuyện vừa rồi, mặc dù nàng luôn một mực ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhưng càng ngày càng nhìn không thấu, cảm giác Ngưu Hữu Đạo so với trước kia tựa hồ có chút không giống, trước kia Ngưu Hữu Đạo làm chuyện gì, nàng còn có chỗ để đoán một hai, bây giờ tận mắt thấy song phương đem lời nói thẳng rõ ràng với nhau, nhưng nàng y nguyên vẫn không thể nào suy ra được Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.


Chư quốc phân tranh đấu sức nhau vừa khai màn, chính là thế cục long trời lở đất, không biết bao nhiêu nhà tan người chết, không biết bao nhiêu tu sĩ thấp thỏm lo âu, sợ bị đại thế này ép cho thịt nát xương tan. Mà người ở trước mắt này, tựa hồ đang khống chế một chiếc thuyền nhỏ chở theo một đám người luồn lách trong phong ba bão táp này, cùng sánh vai với những chiến thuyền cự hạm kia trong sóng lớn, anh dũng tranh đấu, khó khăn tiến lên.



Chợt một hồi tiếng đàn buồn bã từ trong sơn trang vọng đến, nhìn bóng lưng người trước mắt, không hiểu từ đâu tới gây cho nàng một loại cảm giác bi tráng khó hiểu.


Tựa hồ như biết là nàng đi tới, đợi nàng đến phụ cận, mới lên tiếng hỏi: “Trang Hồng lại đang đánh đàn à?”


Quản Phương Nghi: “Đúng thế.”


Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu, “Lúc không được tự do thì ai oán, tự do tự tại rồi cũng vẫn ai oán, nữ nhân này vĩnh viễn không có thỏa mãn được.” Cũng chỉ là tùy tiện cảm khái một chút thôi, nói xong chìa bàn tay có cầm năm tấm ngân phiếu tiền trang ra.


Cái này nàng ưa thích, thò tay chộp một phát lấy xong nhanh chóng nhét vào trong tay áo.


Ngưu Hữu Đạo lại cho câu, “Ngươi lại đích thân đi chuyến tới phủ thành, mang Mông soái đến đây, chú ý giữ bí mật, nhắc nhở vương gia đừng cho ngoại nhân biết.”


Lúc này Quản Phương Nghi oán trách, “Luôn miệng nói lão nương là mỹ nhân thiên hạ đệ nhất, ngoài miệng nói nghe còn hay hơn cả hát, trên thực tế lại coi lão nương như chân chạy vặt sai để dùng.”


Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cũng không phải là loại người chỉ biết chưng diện không có não kia, kẻ bản lĩnh thì luôn nhiều việc mà. Mặt khác, năm tấm kim phiếu này đưa cho vương gia ba tấm.”


Quản Phương Nghi lập tức không vui, “Ba tấm? Tiền của ta, dựa vào cái gì, ngươi không phải đã cho hắn nhiều lương thảo như vậy rồi sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Rất nhanh, vương gia liền sẽ có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, có 300 vạn kim tệ này trên tay, có thể giúp hắn giải quyết bớt rất nhiều phiền phức, cũng có thể giúp cho sự tình thuận lợi thêm không ít.”


Quản Phương Nghi từ trong lời nói này ý thức được sắp sửa có đại biến, liền chỉ tiếp tục lầm bầm trong bụng, sau đó nhanh chóng rời đi làm theo. . . . . .



Khi Mông Sơn Minh đến nơi, đã là ban đêm, trực tiếp hạ xuống trong viện của Ngưu Hữu Đạo.


Từ lúc xuất phát từ Nam Châu phủ thành cũng làm rất bí mật, đầu tiên dùng xe ngựa lặng lẽ đưa Mông Sơn Minh ra khỏi thành, đằng sau đó mới từ ngoài thành mang đi.


Ngưu Hữu Đạo chờ đã lâu tiến lên khách khí chào hỏi, “Để Mông soái bôn ba qua lại, thật sự là có lỗi quá.”


Nam Châu bây giờ, với hắn mà nói, Mông Sơn Minh là một tồn tại mang tính chiến lược, đáng giá hắn thành tâm lễ độ tôn kính.


Mông Sơn Minh bận bịu khiêm tốn nói: “Đạo gia nói như vậy, khiến lão phu xấu hổ mất.”


Cũng không có quá nhiều sáo rỗng khách khí, Ngưu Hữu Đạo lại mời hắn vào trong gian phòng của mình, lại ra hiệu Quản Phương Nghi đang đẩy xe lăn giúp Mông Sơn Minh đi rót một chén trà nước.


Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống ở đối diện Mông Sơn Minh cách cái bàn, lên tiếng hỏi thăm trước, “Những lương thực kia, vương gia bên kia đều đã thu thập xong hết rồi đi?”


Xe lương thực là một đường đi một đường hỏng, lương thực dọc đường bị rớt lại tự nhiên cũng cần thu thập.


“Đồ vật giúp nhét đầy cái bao tử lớn hơn trời, không có sai xót gì, đều thu thập đủ hết.” Mông Sơn Minh xác nhận một câu để hắn yên tâm, tiếp theo lại hỏi: “Đạo gia có phải không có ý định đem trả lại lương thực cho triều đình không?”


Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Chúng ta cũng không phải phản quân, cũng là một bộ phận của triều đình, ở trong tay chúng ta dù sao cũng tốt hơn rơi vào tay ngoại nhân đúng không.”


Mông Sơn Minh cười khổ, “Tam đại phái bên kia có thể tuỳ tiện bỏ qua cho ư?”


“Chí ít hiện tại không dám làm gì ta, chỉ cần sau đó chứng minh điều chúng ta làm là đúng, gặp lại cười phát hết ân oán, tự nhiên là cho qua.” Ngưu Hữu Đạo cũng cho hắn một câu giải bớt sầu lo, tiếp theo vào chính đề, “Sáng nay, người Hàn Tống lại tới tìm ta.”


Sắc mặt của Mông Sơn Minh hơi ngưng trọng, dò hỏi: “Tới khuyên Đạo gia khởi binh hử?”


Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu cười.



Mông Sơn Minh tiếng lòng hơi gấp, “Ý định của Đạo gia thế nào?”


Ngưu Hữu Đạo cũng không có giấu diếm hắn, đem chuyện đàm phán với hai người Toàn, Huệ kể lại rõ ràng từ đầu chí cuối.


Mông Sơn Minh nghe xong gương mặt căng cứng lên hỏi nhanh, “Chẳng lẽ Đạo gia thật sự muốn để cho Nam Châu làm phản?”


Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Vương gia chính là hoàng tộc Đại Yến, Mông soái chính là cánh tay phải đắc lực của Đại Yến, há có đạo lý tự đi phản chính mình, đáp ứng bọn hắn chỉ là kế tạm thời, mục đích chính là để phản quân bức bách triều đình. . . Không để cho triều đình phải thúc thủ vô sách, thì làm sao sẽ đến cầu chúng ta, thì làm sao có thể để cho vương gia danh chính ngôn thuận nắm quyền hiệu lệnh đại quân bình định đây?”


Mông Sơn Minh như có điều suy nghĩ khẽ gật gật đầu, bỗng lại cau mày lắc đầu, “E là triều đình sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy, một khi thế cục nguy cấp, tam đại phái hẳn là sẽ không tiếc hết thảy tụ tập lực lượng chư hầu lại vây quét, không đến trường hợp bị bức đến bất đắc dĩ, không có khả năng đem đại quyền bình định đó giao cho chúng ta. Chỉ là, coi như tụ tập được lực lượng chư hầu, nhưng mà mỗi phe đều mang tư tâm của riêng phần mình, ai bị chỉ huy đều lo lắng bản thân có thể sẽ chịu ăn thiệt thòi, cuộc chiến này sẽ rất khó đánh, có tổn thất vẫn là tổn thất thực lực của bản thân Yến quốc, nếu đến tình trạng đó, thực lực cũng đã bị tổn thất cực lớn, chúng ta lại lấy được đại quyền chỉ huy cũng chỉ còn lại toàn tàn binh bại tướng kia. . . Ai!” Hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.


Ngưu Hữu Đạo gõ ngón tay xuống bàn ‘cạch’ một cái, “Mông soái nói có lý, cho nên không thể để cho chư hầu nội bộ có cơ hội hao tổn lẫn nhau, đây cũng là mục đích ta mời Mông soái tới đây lần này.”


“Nha!” Mông Sơn Minh quăng ánh mắt tới, “Nguyện nghe Đạo gia cao kiến.”


Ngưu Hữu Đạo: “Năm đường viện quân, thứ sử Cung Châu Từ Cảnh Nguyệt, thứ sử Đồ Châu An Hiển Triệu, thứ sử Hạo Châu Tô Khải Đồng, thứ sử Phục Châu Tân Mậu, thứ sử Trường Châu Trương Hổ, năm người này đều là bộ hạ cũ của Mông soái. Ngưu mỗ muốn nhờ Mông soái viết cho năm phong thư, ta sẽ mau chóng sắp xếp người đưa đến tận tay năm người bọn hắn.”


Mông Sơn Minh nghi ngờ nói: “Ý của Đạo gia là muốn ta khuyên bọn hắn cùng đồng tâm hiệp lực lại với nhau sao? Sau lưng của bọn hắn, bây giờ đều đã bị xen lẫn quá nhiều, chỉ sợ ngay chính bản thân của bọn hắn hiện cũng đã thân bất do kỷ, ta có viết thư gửi có lẽ cũng chẳng phát huy được cái tác dụng gì.”


Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Vậy phải xem coi là Mông soái viết cái gì đã.”


Mông Sơn Minh không hiểu, “Đạo gia muốn ta viết cái gì?”


Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười quỷ dị: “Mông soái viết ở trong thư là, nguyện ý suất lĩnh nhân mã Nam Châu xuất chinh, nguyện ý không tiếc trả giá đắt giúp Đại Yến bình định phản loạn, cứ viết thẳng như vậy là đã đủ.”


Mông Sơn Minh vẫn còn có chút hồ đồ, “Dạng này liền hữu dụng?”


Ngưu Hữu Đạo: “Mông soái nói phía sau lưng bọn hắn bị trộn lẫn quá nhiều, nhưng nói cho cùng thì trộn lẫn đó đều là những cao tầng của tam đại phái kia, muốn bảo trụ lực lượng trên tay mình. Năm bọn hắn thu được phong thư này, chắc chắn sẽ để người sau lưng biết được. Mông soái thử nghĩ xem, người sau lưng bọn hắn đang khổ sở vì không biết làm sao, nếu có Nam Châu nguyện ý đứng ra trả giá đắt bình loạn, sợ là bọn hắn không kìm được nỗi vui mừng ấy chứ, tự dưng có người nguyện ý đi chết thay bãi bình loạn cục, còn có thể trông đợi bọn hắn sẽ cố sức để trả giá đắt nữa sao? Tất nhiên là tránh chiến, khiến cho nhân mã triều đình từ bại đến bại!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận