Đạo Quân


Chương 646: Hổ uy còn đó


Dịch giả: Luna Wong


Mông Sơn Minh trở về, luôn cả Thương Thục Thanh cùng đi theo đưa tiễn.


Đưa mắt nhìn theo mấy con phi cầm cỡ lớn bay lên không, Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, “Đạo gia, hai vị huynh trưởng và tỷ tỷ kết bái kia của ngươi vừa mới đến cho ngươi 500 vạn đó, quay đầu ngươi liền xuất binh, chẳng phải bị ngươi làm cho tức chết. Nam Châu đạt được mục đích, thế nhưng quay đầu phiền phức lại chỉ hướng vào ngươi, sợ là bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”


Đồng dạng cùng đưa mắt nhìn theo phi cầm đi xa, Ngưu Hữu Đạo từ từ nói: “Một số thời khắc là sẽ không có lựa chọn khác.”


Giống như lời hắn nói trước đó vậy, hắn không phải chỉ vì nhằm vào một chút tiền tài kia của Hàn Tống, đây chẳng qua là một bước trong vòng kế hoạch, để gia tăng thêm tốc độ phản quân tấn công, bức triều đình mau chóng để cho Nam Châu xuất binh, càng kéo dài, mặc kệ là trọng binh Hàn Tống tụ tập bên kia, hay là Triệu quốc đang nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể sẽ xảy ra ngoài ý muốn, cho nên trước hết cần mau chóng ổn định thế cục.


Quản Phương Nghi lặng yên một lúc nói: “Huynh trưởng với tỷ tỷ kia của ngươi còn đang chờ tin tức từ ngươi đó, một khi biết được ngươi xuất binh, sợ là muốn trực tiếp tìm tới Nhà Tranh sơn trang đi, đến lúc đó nơi này không có lực lượng nào phòng thủ, phải ứng đối sao đây?”


Ngưu Hữu Đạo cười nhạt một tiếng, “Nếu ngay cả con dốc cỏn con này cũng gọi là vấn đề, vậy ta cũng không sống tới hiện tại, hồi cho bọn hắn một phong thư đi, coi như người làm đệ đệ này như ta bày tỏ chút thiện ý nhắc nhở. Nói cho bọn hắn, rằng tam đại phái đang âm thầm thiết hạ mai phục tại Nhà Tranh sơn trang này, đang chờ bọn hắn tự chui đầu vào lưới đó!”


Quản Phương Nghi ngơ ngác một chút, chợt dở khóc dở cười, thư này một khi gửi đi, Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình còn dám mò tới mới là lạ.


“Bảo đồ đệ của Ngọc Thương Quách Hành Sơn kia đến đây một chuyến.” Ngưu Hữu Đạo cho câu xong quay người rời đi.


Trong tiểu viện mẫu tử Trang Hồng đang ở kia, Hạ Lệnh Phái đang ngồi trong đình, gật gù đắc ý nhẩm đọc cái gì đó.


Hắn là người không để ý đến thế sự bên ngoài, một lòng chỉ biết đọc sách, dù sao mỗi ngày chẳng phải lo việc ăn uống, dù bên ngoài có nháo long trời lở đất cũng chẳng liên can, cũng không có ai nói cho hắn biết.


Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo tới, ít nhiều có chút ngoài ý muốn, thật sự là vị lão sư nhận xong bỏ lơ này của hắn rất ít khi tự mình ghé tới, việc tới một chuyến này là đặc biệt hiếm lạ.


Hạ Lệnh Phái tranh thủ thời gian dừng lại, đứng dậy, chạy chậm chậm đi qua hành lễ, cúi rạp người, “Học sinh bái kiến lão sư.”


Động tĩnh này cũng khiến Trang Hồng đi ra xem, vẫn nét tươi đẹp động lòng người, chỉ là trên vẻ mặt luôn luôn mang theo một tia giống như u oán gì đó.



“Không cần đa lễ.” Ngưu Hữu Đạo ra hiệu cho Hạ Lệnh Phái đứng dậy, cười hỏi: “Học hành thế nào rồi?”


Nói đến chuyện học thuộc lòng này, Hạ Lệnh Phái lập tức một mặt đầy xấu hổ, đọc thuộc xuôi vẫn đọc được, nhưng để đọc thuộc ngược lại một quyển như vậy, hơn nữa còn phải trôi chảy, cái này thật sự là muốn mạng người ta mà, chỉ có thể dùng “ét ô ét” để hình dung, bèn ngượng ngùng nói: “Học sinh ngu dốt, còn chưa thể đọc ngược trở lại trôi chảy được.”


Quản Phương Nghi nghe khóe miệng nhếch lên nhịn cười, thầm mắng Ngưu Hữu Đạo thất đức, không có lòng dạ rảnh rỗi, không muốn dạy liền nói không muốn dạy đi, tội gì lưgạt người ta như vậy, đứa nhỏ ngốc trước mắt này coi như là gặp vận xui xẻo lớn.


“Từ từ sẽ được, không vội.” Ngưu Hữu Đạo trấn an một câu, tiếp theo lại đến gần chắp tay với Trang Hồng  chào hỏi, “Phu nhân!”


Trang Hồng dung mạo động lòng người, tư thái thướt tha, thận trọng ưu nhã hơi hạ thấp người chào đáp lễ, “Tiên sinh.”


Đúng lúc Quách Hành Sơn cũng đi tới, chào hỏi về sau, Ngưu Hữu Đạo nói với ba người: “Hai mẫu tử phu nhân tới đây cũng đã được không ít thời gian, cũng nên đi về thăm nhà một chút.”


Trang Hồng cười một tiếng đắng chát, “Nhà? Nơi nào là nhà, nhà đối với mẫu tử chúng ta mà nói, là hy vọng xa vời, đi tới chỗ nào liền dừng lại ở chỗ đó, đó chính là nhà.”


Ngưu Hữu Đạo: “Phù Phương viên Tề kinh, Ngọc Thương tiên sinh ở đó thường xuyên gửi thư thăm hỏi các ngươi, trở về đó xem cũng tốt.”


Đến tình trạng hiện nay này, cũng đã thiết lập mối quan hệ ngầm các kiểu với Hiểu Nguyệt các như vậy rồi, lại cưỡng ép giữ hai mẫu tử này kỳ thật cũng đã không có ý nghĩa gì, cưỡng ép mang theo hay không kết quả đều như thế.


Trang Hồng hỏi lại: “Hẳn là tiên sinh chê chúng ta quấy rầy, nóng lòng đuổi hai mẹ con chúng ta rời đi phải không?”


Hạ Lệnh Phái nghe sững sờ, kinh ngạc nhìn xem lão sư.


Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, “Phu nhân hiểu lầm. Ta không ngại nói thẳng đi, bây giờ Đại Yến đang ở trong nước sôi lửa bỏng, phản quân tàn phá bừa bãi, đại quân Nam Châu sắp xuất chinh, chiến sự nổ ra, Triệu quốc bên kia thì đang nhìn chằm chằm, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì không nữa.”


Trang Hồng: “Tiên sinh không ở tại Nhà Tranh sơn trang sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện lớn như vậy, ngồi một chỗ không yên, hẳn là sẽ đi theo nhìn xem.”



Trang Hồng: “Từ bỏ sơn trang này sao?”


Làm sao cảm giác nữ nhân này không muốn đi? Ngưu Hữu Đạo thầm nói trong lòng, đáp: “Từ bỏ thì không đến nỗi, chỉ là đại quân xuất chinh, binh lực phòng ngự Nam Châu còn lại có hạn, mấy vạn đại quân bên ngoài sơn trang đều phải chiến đấu, sẽ phải di chuyển, chỉ lưu lại một bộ phận nhỏ giữ nhà, phòng ngự sơn trang sẽ không có nghiêm chỉnh như hiện tại, nên lo lắng an toàn cho hai mẫu tử phu nhân.”


Trang Hồng: “Nếu người lưu lại đây đều không sợ, vậy hai mẫu tử chúng ta vẫn cứ ở lại đây đi, chẳng lẽ còn có người muốn làm khó dễ hai mẫu tử chúng ta hay sao?” Lúc nói những lời này, nàng nhìn về hướng Quách Hành Sơn, tựa hồ như là nói cho Quách Hành Sơn nghe.


Nàng cũng thật sự là không muốn trở lại bên người Ngọc Thương, Ngọc Thương bên kia trông coi hai mẹ con rất nghiêm, kém xa tự tại của bên này.


Thật tình không biết Ngọc Thương làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, không giống như Ngưu Hữu Đạo có địa bàn của riêng mình, hắn đi đến nơi nào đều là địa bàn của người khác, rất nhiều chuyện không ở trong vòng khống chế được.


Hạ Lệnh Phái cũng nhẹ gật đầu, cũng không muốn rời đi, hiện tại bên này cũng buông lỏng với hắn, lúc nào hắn muốn đi nhìn xem dân tình phong thổ bên ngoài vẫn được, so với việc ở tại bên người bá phụ chỉ có thể im lìm trong sân nhìn trời mây tốt hơn nhiều, nơi này cũng không ai quan tâm hắn.


Ở chỗ này, là thời gian hắn vui vẻ nhất từ trước đến nay, có thơ nè, có rượu ngon, có đồ ăn cực tuyệt, còn có tự do, hắn thật có hảo cảm với nơi này.


Quách Hành Sơn nhíu mày, lại không tiện nói hai mẫu tử này cái gì.


Ngưu Hữu Đạo hơi lặng yên, hắn cũng không phải lo lắng về an toàn của hai mẫu tử nhà này, chỉ cần hắn rời khỏi Nhà Tranh sơn trang, đối với ngoại địch mà nói, Sơn Trang này liền cũng không còn giá trị công kích, kẻ địch bên ngoài không đến mức tiến đánh vì hai mẫu tử nhà này, Ngọc Thương vẫn là còn có uy vọng nhất định, vô luận là Hàn Tống hay là Triệu quốc, cơ bản sẽ không ai sẽ tuỳ tiện đắc tội.


Hắn lo lắng là lỡ như có chuyện, lực lượng sơn trang sẽ phải rời đi, khi ấy hai mẫu tử này sẽ trở thành vướng víu với nhân viên ở lại bảo vệ sơn trang, bởi vậy nên mới tiễn Thương Thục Thanh đi luôn.


Hai mẫu nữ này tính ra là hai khách quý, hắn cũng không thể cưỡng ép trục khách, nếu đã không muốn đi, hắn cũng không thể nói thêm cái gì.


Rời khỏi tiểu viện này xong, Ngưu Hữu Đạo bàn giao với Quách Hành Sơn cùng đi ra một câu, “Ngươi vẫn là gửi thư hỏi thăm thử ý của sư phụ ngươi đi, nếu như vẫn muốn để cho hai mẫu tử trở về, thì tùy thời có thể phái người đến đón đi.”


“Được.” Quách Hành Sơn gật đầu.


. . .  . . .



“Vương gia, tiếp chỉ đi!”


Nam Châu, trong phủ thứ sử, Ca Miểu Thủy đích thân tới, sau khi tuyên chỉ hoàn tất, hai tay nâng chỉ dụ sắc phong dâng lên, theo phía sau là mấy tên thái giám.


“Thần lĩnh chỉ!” Thương Triều Tông tiến lên, hai tay tiếp lấy ý chỉ xong lui về.


Trong lúc đó, một tên túc lão Đại Thiền sơn một mực theo sát ở bên người Thương Triều Tông cùng tiến thối, phòng bị có khác thường.


Thương Triều Tông lần nữa mở ý chỉ ra xem xét, xác nhận không sai sau mới yên lòng, nói: “Còn xin Ca công công thay mặt hồi bẩm bệ hạ, hôm nay còn hơi chỉnh đốn đôi chút, ngày mai đại quân liền xuất phát!”


Ca Miểu Thủy gật đầu, nói: “Vương gia nhắn nhủ tự nhiên sẽ mau chóng hồi phục cho bệ hạ, bất quá bệ hạ cũng có chỉ ý cho bản lệnh, mệnh bản lệnh làm hộ tống cho vương gia khi xuất chinh, cũng tiện cho giao tiếp câu thông giữa triều đình với đại quân.”


Mọi người tại chỗ vừa nghe liền biết là có ý gì, đây là phái giám quân tới đây mà.


. . .  . . .


Tại trước khi chưa có xác thực chính xác trước đó, triều đình Yến quốc cũng không có công khai với bên ngoài việc mệnh cho Nam Châu đi bình định, sợ Thương Triều Tông bên kia lặp lại chuyện cự tuyệt khi xưa lại náo ra trò cười.


Thế nhưng ở tại Nam Châu bên này có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào, động tĩnh của lượng lớn nhân mã là không thể gạt được người hữu tâm cố ý nhìn, huống chi Nam Châu bên này cũng không có giấu diếm, cũng biết không gạt được.


Tin tức triều đình Yến quốc sắc phong thứ sử Nam Châu Thương Triều Tông làm “Bình Định đại tướng quân”, suất lĩnh đại quân Nam Châu xuất chinh đi bình loạn vừa tung ra, thiên hạ chấn động!


. . .  . . .


Trong huyện nha nơi phản quân vừa đánh hạ không lâu, Ngô Công Lĩnh đang cùng một nữ tử khóc sướt mướt ở trên giường giày vò, sau khi thành bị phá xong một nữ tử nhà lành nào đó bị hắn để ý tới sắc đẹp.


Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa gọi khẩn cấp, “Đại nhân, đại nhân!”


Ngô Công Lĩnh ngẩng đầu gầm thét, “Chuyện gì, không biết ta đang nghỉ ngơi sao?”


“Đại nhân, có quân báo khẩn cấp, Yến quốc sắc phong thứ sử Nam Châu Thương Triều Tông làm thống soái thảo phạt!”


Vẻ giận dữ trên mặt Ngô Công Lĩnh biến mất, trong nháy mắt sắc mặt đại biến, trong khoảnh khắc cụt hết hứng, vội vàng ném nữ tử đang thút thít trên giường đứng dậy, bắt lấy cái áo khoác vội vàng trùm lấy thân thể xong bước nhanh mở cửa đi ra.



Đi ra ngoài thò tay đoạt lấy cấp báo tới tay, mặc chân trần cầm tình báo đi tới đi lui trong sân xem xét, cặp giò đầy lông chân rậm rạp.


Chính lúc này, bên ngoài có một đám người cùng tiến vào, là sáu vị trưởng lão của bên phía lục đại phái Hàn Tống, còn có trưởng lão Đơn Đông Tinh đang tạm giữ thay chức chưởng môn Đồng Tiên các, hiển nhiên đều là nghe được tin tức mà chạy tới.


Huệ Thanh Bình nghe được tiếng nữ tử khóc trong phòng, nhìn nhìn lại Ngô Công Lĩnh áo khoác vội chân trần dáng vẻ, đại khái hiểu là đã xảy ra chuyện gì, không khỏi nhíu mày.


“Không phải nói Nam Châu sẽ khởi binh phản Yến sao? Vì sao thành khởi binh thảo phạt ta?” Hai tay đập đập lên mật tín Ngô Công Lĩnh nhìn chằm chằm hai người Toàn, Huệ, nghiêm nghị hỏi.


Trước đó còn ra vẻ ta đây chế giễu đại đô đốc Tống quốc, lúc này sắc mặt vị này trông đã rất khó coi, tựa hồ rất e ngại nhân mã Nam Châu.


Hai người Toàn, Huệ sao biết được chuyện gì xảy ra chứ, sau khi nghe tin tức xong cũng cảm thấy được là đã bị Ngưu Hữu Đạo đùa bỡn, muốn đi hỏi tội lại không dám, trước đó đã nhận được thư Ngưu Hữu Đạo “mật báo”, cảnh báo cho hai người bọn hắn biết một chút, rằng tam đại phái Yến quốc đã thiết lập cái bẫy xong xuôi ở Nhà Tranh sơn trang chờ bọn hắn, bọn hắn nào còn dám đi chứ?


Toàn Thái Phong vội ho một tiếng nói: “Năm đường chư hầu đều không làm được trò gì trước đại tướng quân, lại đến thêm một đường nữa cũng chẳng ngại gì với đại tướng quân đi?”


Ngô Công Lĩnh mỏ nhanh hơn não bụp lại ngay, “Ngươi biết cái gì! Anh Dương Võ Liệt vệ chưa nghe nói qua sao? Các ngươi không biết chi nhân mã này lợi hại ra sao đâu, ta thì lại nhiều lần tận mắt nhìn thấy, đội này trên sa trường tung hoành mãnh mẽ không ai cản nổi, tấn công địch dễ như trở bàn tay, bây giờ chi đội mạnh nhất thiên hạ này lại đang ở ngay trên tay Nam Châu. Còn có Mông Sơn Minh, ngươi cho rằng lão bất tử kia chỉ là bài trí hay sao? Năm đó Ninh vương có thể uy chấn thiên hạ, không thể bỏ qua công lao của lão này, lão gia hỏa này không như đám bao cỏ kia!”


Nói thật, những người khác hắn không sợ, còn người này, năm đó khi hắn còn ở dưới trướng Ninh vương, hắn đã cảm thấy một số người chưa chắc bằng được mình, lại xui xẻo bị Mông Sơn Minh nghe được những lời phát ngôn không nên của mình, đằng sau đó mới bị rơi vào cái hạ tràng làm sao liều mạng đều không được thỏa chí, một mực bị Mông Sơn Minh đè gắt gao, lâu năm thường xuyên, đã chôn xuống bóng ma ở trong lòng hắn, tiềm thức trong tâm luôn e ngại Mông Sơn Minh.


Nói trắng ra là, đủ các mặt, hắn đều có chút sợ Mông Sơn Minh.


Vừa nghe nói bên này tăng tốc khuếch trương, tạo thế thành công, Nam Châu liền sẽ phản, vì sao hắn liền không chút do dự toàn lực phối hợp? Chính là vì sợ Mông Sơn Minh, sợ nhân mã Nam Châu, sợ đối đầu với nhân mã Nam Châu, hy vọng có thể khiến Nam Châu phản theo cùng.


Ai ngờ sợ cái gì là gặp cái đó à, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn đã phát sinh, chưa chiến trước gì đã e sợ mất ba phần rồi!


Thế nhân từng nói: Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận!


Yến Sơn Minh trong đó nói chính là Yến quốc Mông Sơn Minh, ý chỉ vừa xuất thủ chính là ‘không sơn độc minh’*, tứ phương yên tĩnh, độc lĩnh phong tao! (*một tiếng hét vang núi trống, bốn bề yên tĩnh, một mình chiếm lĩnh hết sự hoa mỹ thanh nhã*???~~ chịu)


Tề Vô Hận thì chính là nói thượng tướng quân Tề quốc Hô Diên Vô Hận, ý chỉ Tề quốc có người này liền ‘vô hận sự’*! ( * chơi chữ từ tên = không có việc gì phải hối hận)


Mặc dù Mông Sơn Minh đã già rồi, nhưng vừa xuất núi, hổ uy còn đó, đủ chấn nhiếp phường đạo chích!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận