Đạo Quân


Chương 649: Chân thành nghiêm túc cúi đầu ba cái


Dịch giả: Luna Wong


“Lão đệ, trò đùa này của ngươi chẳng có gì hay ho để mà cười hết a!” Hoàng Liệt khuôn mặt trầm xuống.


Ngưu Hữu Đạo càng tỏ ra kinh ngạc, “Hoàng chưởng môn, nhìn ta giống như là đang đùa giỡn lắm hay sao?”


Hoàng Liệt nhìn hắn có cảm giác kích động như muốn xiên hắn 1 vạn đao, tận lực khắc chế nói: “Ngươi không nghĩ biện pháp tự vệ, ngược lại còn muốn tham chiến, đây không phải tự tìm khổ nạn hay sao? Năm đường chư hầu tam đại phái không liều mạng, lại nhường cho Nam Châu đi liều, muốn ôm lấy tâm tư quỷ gì còn cần phải suy nghĩ nhiều sao? Cho ngươi một cái danh hiệu Bình Loạn đại tướng quân ngươi liền tin rồi? Đường đường Đạo gia Nhà Tranh sơn trang, không lẽ dễ bị lừa gạt như vậy sao? Bọn họ là muốn để cho Nam Châu chúng ta đi chịu chết! Coi như có bình loạn thành công đi nữa thì sao? Quân số phản quân hiện nay đã lên tới hơn 200 vạn (2 triệu) quân, Nam Châu chúng ta có thắng được thì cũng là thắng thảm, rồi trên tay chẳng còn mấy thực lực, cái thế đạo “người ăn người” này, đến lúc đó Yến quốc này còn có nơi nào để chúng ta sống yên ổn nữa?”


Nhìn thấy bộ dạng lo lắng kia của hắn, Ngưu Hữu Đạo không khỏi vui lên, “Hoàng chưởng môn quá lo lắng, xuất binh chính là vì để bảo đảm Nam Châu.”


Hoàng Liệt: “Đảm bảo Nam Châu cái quỷ á, ta không nhìn ra đảm bảo ở chỗ nào cả.” Trong lời nói đầy nóng nảy.


“Hoàng chưởng môn cần phải có lòng tin đối với vương gia, đối với quân đội tinh nhuệ của Nam Châu chúng ta, đại quân của vương gia vừa xuất trận, liền sẽ quét ngang phản quân, một phát sẽ bình định sạch sẽ nội loạn Yến quốc!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay quét qua, làm điệu bộ 1 chiêu quét sạch thiên hạ.


Hoàng Liệt thì hai mắt đều sắp sửa muốn nứt ra đến nơi, gào. “Đang nói chuyện mơ ngủ à? Đại Thiền sơn ta đã đắc tội với tam đại phái rồi, giờ còn muốn đi khai chiến với Hàn Tống nữa, mặc kệ thắng thua, đến lúc đó trong hay ngoài đều không nhận người, còn có đường sống sao? Đến khi đó ngươi muốn chạy đâu liền chạy, còn Đại Thiền sơn ta trên dưới nhiều đệ tử như vậy, chạy đi đâu?” Nói thẳng toẹt ra hết luôn.


Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhấn nhấn, ra hiệu hắn không nên gấp gáp, “Hoàng chưởng môn yên tâm, sẽ không có việc gì, cứ việc về hạ lệnh cho đệ tử Đại Thiền sơn mau chóng chuẩn bị, theo đại quân xuất chinh đi. Sau khi đắc thắng trở về, nếu tam đại phái dám tìm Đại Thiền sơn tính toán nợ cũ, ta cản lại cho!”


Hoàng Liệt đứng lên, “Ngưu Hữu Đạo, ta là chưởng môn Đại Thiền sơn không thể cầm tính mạng của nhiều người Đại Thiền sơn như vậy ra để làm tiền đặt cược được, ta cũng không chơi nổi ván này, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một cái bàn giao minh bạch, nếu không mơ tưởng nhân mã Nam Châu dễ dàng được xuất chinh, ép ta quá, đừng trách ta chủ động liên hệ với Hàn Tống bên kia.”


Thấy cái bộ dạng này của hắn, Ngưu Hữu Đạo biết là không cho hắn cái bàn giao hợp lý là không được, cũng đứng dậy, vừa đưa tay ra hiệu, vừa cười nói: “Đi dạo chút!”


“Dạo cái gì dạo? Nói cho rõ ràng đi!” Hoàng Liệt miệng đầy nóng giận nói.



Ngưu Hữu Đạo trực tiếp quay người bước đi, “Pháp* (phương pháp) không dễ dàng truyền lung tung, bí *(mật) không thể quảng cáo rộng rãi, nếu như muốn biết chân tướng, liền đi theo ta. Yên tâm, ta sẽ không làm bậy gì ngươi đâu, hại ngươi, Đại Thiền sơn không chịu xuất chinh, há chẳng nhẽ hỏng việc.”


Lời này khiến Hoàng Liệt vừa bực mình vừa buồn cười, đến mức này rồi, hắn có thể tùy thời “bóp cổ” hết đại quân Nam Châu, đi mà sợ ngươi chắc?


Bất quá, nếu Ngưu Hữu Đạo  đã nói như vậy, Hoàng Liệt không thể lại chơi “quật cường”, tự nhiên là ra hiệu cho đồng môn ở lại đây chờ lấy, hắn một mình đuổi theo Ngưu Hữu Đạo.


Hai người ra khỏi sơn trang, nhắm đỉnh núi phụ cận đi đến, Hoàng Liệt vẫn chưa biết hắn đang tính làm cái quỷ gì, vô ý thức quan sát bốn phía một cái.


Đi một lát tới trước một ngôi mộ, Ngưu Hữu Đạo ngừng lại chống kiếm đứng đó, buông tiếng thở dài nói: “Nhà Tranh sơn trang là nơi ta an thân, ta há có thể tuỳ tiện bỏ đi, tự nhiên là phải nghĩ biện pháp ra sức bảo vệ, vì sao Hoàng chưởng môn lại không tin.”


Hoàng Liệt bước tới đứng sánh vai, mắt nhìn chữ khắc trên bia mộ, nhận biết người được chôn trong mộ là người nào, quen biết Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy, há có thể không biết đến một chút chuyện cũ của hắn, hừ lạnh nói: “Chớ giở điệu bộ này với ta, chuyện liên quan đến toàn bộ vận mệnh của Đại Thiền sơn, ta không có khả năng mơ mơ hồ hồ.”


“Ngươi xem ngươi coi, lại nữa. Bình loạn mà thôi, Mông Sơn Minh là ai, chuyện này dễ như trở bàn tay, ngươi có gì phải sợ?”


“Ngươi đến cùng là có nói hay không?”


“Ngươi thật sự muốn biết?”


“Nói nhảm!”


“Đây chính là cơ mật, không dễ dàng tiết lộ cho người khác, người biết được nó còn sống ngoài trừ tâm phúc của ta ra, còn lại cũng chỉ có thể là… người chết.”


Hoàng Liệt bị lời này làm cho giật mình, tưởng tên này đang muốn hạ độc thủ với mình, cấp tốc nhìn bốn phía cảnh giác cao độ, kết quả chẳng có phát hiện ra cái gì không đúng, bèn trầm giọng nói: “Có ý gì đây?”



“Cơ mật, không thể tuỳ tiện cho người khác biết, nếu như ta nói cho ngươi biết, ngươi có thể bảo chứng là ngươi sẽ không tiết lộ ra ngoài được không?”


“Nếu thật sự là cơ mật, ta đương nhiên sẽ không tiết lộ.”


“Bao gồm cả hết thảy những đồng môn Đại Thiền sơn cũng không thể nói.”


“Không có vấn đề.” Hoàng Liệt một lời đáp ứng, hắn hiện tại thật hiếu kỳ không thôi, đến tột cùng là bí mật như nào, làm gì thần thần bí bí như vậy.


Ngưu Hữu Đạo hướng ngôi mộ hất hàm, “Ngươi trước tiên cúi đầu vái nàng ba cái đi.”


Cúi đầu ba cái với nấm mồ? Trong này cũng không phải người như thế nào của ta a? Hoàng Liệt hồ nghi, hỏi: “Ngươi có ý gì?”


Ngưu Hữu Đạo nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi ngay cả điểm ấy thành ý đều không có, ta làm sao tin tưởng lời hứa của ngươi?”


“. . .  . . .” Hoàng Liệt im lặng, đây là cái đạo lý gì, do dự một hồi, nghĩ đến chỉ là đơn giản cúi đầu cho người chết ba cái mà thôi, cũng không tính là chuyện gì ghê gớm, liền hỏi lại: “Ta cúi đầu xong là ngươi có thể nói?”


Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần ngươi thành tâm nghiêm túc cúi đầu vái nàng ba cái, ta liền nói, tuyệt không đổi ý.”


Hoàng Liệt nửa tin nửa ngờ, không nói chuyện đã đi đến tình trạng này, tựa hồ cũng không có chỗ nào để cự tuyệt, đối với đại sự trước mắt, đáng để so đo cái này sao?


Cuối cùng, hắn xoay người, thật đúng là chân thành nghiêm túc cúi đầu ba cái với mộ phần của Hắc Mẫu Đơn.


Vái xong đứng thẳng dậy, nửa bên chân mày đã nhướng lên, “Bây giờ có thể nói rồi đi?”



“Ngươi xác định ngươi sẽ không để lộ bí mật?”


“Hỏi nhảm cái gì? Vái ta cũng đã vái rồi, ngươi muốn đổi ý hả?”


Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay ngoắt ngoắt, ra hiệu hắn đưa lỗ tai tới.


Hoàng Liệt do dự một chút, cuối cùng vẫn duy trì cao độ cảnh giác ghé tai qua.


“Triều đình phái người giết ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta há có thể không làm gì? Năm đường chư hầu đánh cái chủ ý quỷ gì ta há có thể không biết, nhưng có Mông Sơn Minh ở đây, hết thảy đều không đủ gây sợ hãi. Mông Sơn Minh đã định xuống đại chiến lược, chỉ diệt chư hầu, không diệt phản quân. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo thì thầm nói cho hắn biết chuyện nghị sự cơ mật.


Sau khi nghe hết, Hoàng Liệt sửng sốt một chút, đợi ngẫm ra huyền cơ ở bên trong xong, mắt không khỏi lóe sáng, vỗ tay hô hay, “Diệu a! Mông Sơn Minh không hổ là Mông Sơn Minh, quả thật là trụ cột của Nam Châu ta!”


Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ lưng hắn nói, “Hiện tại có thể yên tâm để Đại Thiền sơn theo quân đi xuất chinh rồi a?”


Hoàng Liệt gật đầu cười toe toe, đang cười tươi chợt cứng lại, hồ nghi nói: “Sự tình đi đến trình độ này, binh quyền Bình Loạn đại tướng quân triều đình đã giao tới tay, sắp sửa công khai chấp hành, cái này tính là gì cơ mật đâu?” Ánh mắt lại nhìn sang ngôi mộ, có vẻ như đang nói, chỉ cái này đáng giá đường đường chưởng môn Đại Thiền sơn ta phải cúi đầu ba cái sao?


Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Theo ta được biết, triều đình vẫn còn chưa có chiêu cáo thiên hạ, nên tùy thời đều có khả năng sẽ đổi ý, ngươi dám cam đoan nội bộ Đại Thiền sơn ngươi sẽ không có gian tế chứ? Triều đình ôm tâm thái “thà cho ngoại tặc chứ không cho gia nô”, ngươi cho rằng triều đình không dám thu hồi mệnh lệnh đã ban ra chắc? Hoàng đại chưởng môn à, việc can hệ đến vận mệnh hai nhà chúng ta, không dung được nửa điểm sai lầm, ngươi nói coi ta dám tuỳ tiện nói cho ngươi biết trước sao? Ngươi trông ngươi xem, vừa mới rồi nổi nóng như thế kia, đường đường chưởng môn, một chút nóng nảy cũng không kìm chế được, rồi cũng chẳng chịu ngẫm lại một chút xem, ta làm sao có thể đi hố chính mình được.”


Hoàng Liệt lại không ngốc, đối với thuyết pháp này của hắn vẫn nửa tin nửa ngờ, Nam Châu đều đã lĩnh chỉ, đến trình độ này triều đình làm sao còn có thể đổi ý được? Không để ý đến chết sống của Yến quốc, không sợ bị dân chúng phỉ nhổ cho chết đuối chắc? Hay là tam đại phái có thể đáp ứng sao?


Thế nhưng vấn đề này hắn cũng không dám cam đoan rằng hoàn toàn không có sơ xuất, dù sao chuyện này thật sự không thể coi thường, quan hệ đến tính mạng vận mệnh của tất cả mọi người trên dưới Nam Châu, chú ý cẩn thận thêm một chút chưa chắc có sai.


Hắn cũng không cho rằng Ngưu Hữu Đạo tận lực làm thần thần bí bí như thế chỉ vì bắt hắn cúi đầu ba cái với ngôi mộ kia, không cần thiết phải làm như vậy.


Hoàng Liệt hơi suy tư chút về sau, lại hỏi: “Ngươi có từng suy nghĩ qua, là một khi nhân mã Nam Châu đi ra ngoài, coi như bình định thành công, chỉ sợ triều đình cũng sẽ không thả cho chúng ta dễ dàng trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ phải làm như thế nào đây?”


Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, “Nhân mã trên tay chúng ta cũng không phải là đồ bài trí, cho phép bọn hắn muốn làm gì thì làm chắc? Sóng to gió lớn đều trải qua rồi, tại sao phải sợ bọn hắn đào hố? Lão tử có thể bình loạn, liền cũng có thể phản loạn, Thương Kiến Hùng muốn cứ thử xem một chút! Ngươi yên tâm, Mông Sơn Minh là ai chứ, cao thủ bày mưu nghĩ kế trên chiến trường đó, hắn tự có mưu đồ dự bị, ta xuất lực lớn như vậy, còn có thể tự đưa mình chui vào hố để chết hay sao?”



Nghe hắn nói kiểu này, Hoàng Liệt ngẫm lại cũng đúng, lại không biết là nên vui hay nên buồn nữa, làm sao cảm giác việc phức tạp gì đến tay tên này đều thật đơn giản.


“Ta nói này Hoàng đại chưởng môn, không có chuyện gì khác cũng đừng lề mề nữa, sớm trở về đi, mau về bảo đệ tử Đại Thiền sơn chuẩn bị, sự tình không thể chậm trễ nữa.”


“Rồi, đi đây.” Hoàng Liệt quay đầu bước đi, đã biết rõ tình huống, trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều, nội tâm tràn đầy lo nghĩ cuối cùng được hóa giải.


“Ta không tiễn a!” Ngưu Hữu Đạo quay người, hai tay chống kiếm trước bụng, nói với theo.


Hoàng Liệt đưa lưng về phía hắn phất phất tay, chợt nhảy lên bay lượn rời đi, trực tiếp bay vào trong sơn trang.


Chỉ chốc lát sau, một con phi cầm cỡ lớn từ trong sơn trang bay lên không.


Đợi khách đến thăm biến mất trong không trung, Ngưu Hữu Đạo mới từ từ quay người lại đối mặt ngôi mộ, từ từ đi vòng quanh, nhổ hết đám cỏ mọc trên đó, trong miệng cũng nói thì thầm.


“Ngươi nha, chính là không chịu tin ta, lúc ấy nếu ta đã dám làm, tự nhiên là đã có biện pháp thoát thân, đáng giá để ngươi phải đi giả mạo ta để chịu chết sao?”


“Nợ vật chất dễ trả, nợ nhân tình khó trả a, con người này của ta từ trước đến nay luôn là người khác thiếu nợ ta, từ trước tới nay không thiếu nợ người khác. Ngươi ngược lại tốt rồi, để cho ta rơi vào một cái nhân tình không có cách nào trả.”


“Sự tình đã làm lớn chuyện, trên chiến trường mọi chuyện thiên biến vạn hóa, ta có thể đoán làm đúng mở đầu, nhưng chưa chắc có thể đoán đúng phần cuối, thế cục đã không phải ta có thể toàn diện khống chế được nữa, chỉ có thể là đi một bước nhìn một bước rồi tính. Lần này đi, chỉ sợ là chưa hẳn còn có thể trở về, nếu như có cái gì ngoài ý muốn, có thể sẽ phải để ngươi lưu lại một mình nơi này, khi nào có thể trở về ta cũng không biết nữa!”


“Đoàn Hổ đám bọn hắn, ta không tính là bạc đãi bọn hắn, tất cả đều rất tốt, hiện tại cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người, đều đã có cái nhân dạng*, (* hình dáng con người), không giống như lúc bắt đầu ta nhìn thấy bọn hắn. Ngược lại là ngươi nha, đi sớm, thời điểm chịu tội để cho ngươi vấp phải, bây giờ ngon lành lại không có khả năng hưởng, là ta ban đầu không cân nhắc chu toàn để cho ngươi gặp nạn, coi như ta có lỗi với ngươi.”


“Khi còn sống ngươi luôn cúi đầu khom lưng với người ta, thấp hèn, nhận hết khi nhục, chịu đủ mọi ánh mắt, hâm mộ, e ngại người những đại môn phái kia. Hôm nay, ta bắt chưởng môn Đại Thiền sơn cúi đầu khom lưng trước ngươi!”


“Đi đây, đợi thêm một khách nhân nữa đến sẽ liền đi, mọi người trên cơ bản đều phải tạm thời rút lui, hi vọng còn có thể thuận lợi trở về!”


Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ mộ bia, phiền muộn thở dài một tiếng, tiếp theo thu lại thần sắc, phong vân khinh đạm*( nhẹ nhàng) xoay người rời đi, vẫn là thói quen chống kiếm mà đi kia.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận