Chương 672: Biết rõ không thể làm mà vẫn làm
Dịch giả: Luna Wong
Mục đích tồn tại của đám người này vốn là như vậy, vốn là dùng để hạn chế binh quyền của Đại tư mã.
Cứ như thế, Thương Triều Tông lâm vào cảnh khó xử, quân lệnh của hắn căn bản không có cách nào truyền ra, ngay cả xuất cung cũng không được, nơi này đều là người của Thương Kiến Hùng.
Song phương mở ra tranh chấp, Thương Triều Tông dựa vào lí lẽ biện luận, giải thích làm như vậy là chuyện tất yếu, nhất định phải mau chóng hình thành kỉ luật nghiêm minh, mới tạo ra được hiệu ứng hành động hiệu quả.
Thế nhưng có giải thích thế nào đi nữa cũng đều vô dụng, luận đấu võ mồm, Thương Triều Tông không phải là đối thủ của những người thường xuyên lăn lộn trên triều đình này, đây vốn không phải lĩnh vực Thương Triều Tông am hiểu.
Thêm nữa, hắn chỉ có một mình, bị một đám người vây quanh dùng “miệng” đánh.
Bên ngoài cửa sổ trung tâm quân cơ, chẳng biết từ lúc nào Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành đi tới ghé người bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ quan sát hết thảy những phát sinh bên trong sảnh phòng.
Hắn thấy được khí sắc của Thương Triều Tông khó coi, cũng biết Thương Triều Tông mới ra ngục, trên thân còn mang theo một thân thương thế.
Nhưng lại không nhìn thấy Thương Triều Tông có bất kỳ oán hận gì, khi được biết Yến quốc gặp nạn, lập tức đem thù mới hận cũ ném ra sau ót, cả người đầu nhập vào trạng thái cấp cứu quốc gia đang sắp sửa nguy vong này, lòng dạ đó khiến cho người ta phải cảm khái.
Mắt thấy tình cảnh này, nội tâm của Cao Kiến Thành có chút xúc động, vô ý thức vuốt râu, khẽ gật đầu.
Đại Tư Không Đồng Mạch đồng dạng cũng không biết từ lúc nào đi tới bên ngoài cửa sổ, đi tới bên cạnh Cao Kiến Thành.
Cũng giống như Cao Kiến Thành, cũng đều không muốn gặp mặt Thương Triều Tông, nhưng đều muốn nhìn xem Thương Triều Tông sẽ gặp tình hình gì.
Nhìn thấy Cao Kiến Thành gật đầu, Đồng Mạch cũng không có nghĩ gì khác, coi là cũng giống như hắn, đều cảm thấy đám người ở trong phòng khó xử Thương Triều Tông làm rất tốt.
“Ngây thơ, thật đúng là xem nơi này thành Nam Châu của hắn a.” Đồng Mạch hơi chút hừ lạnh lên tiếng.
Một tiếng hừ lạnh này của hắn kém chút làm Cao Kiến Thành hết cả hồn, không nghĩ tới bên cạnh có một người lặng yên không một tiếng động đứng đó, may mắn Cao Kiến Thành cũng là người dày dặn kinh nghiệm trên triều đường, cũng không đến nỗi lộ ra bất kỳ khác thường gì, ngoái đầu ra sau nhìn thấy cái lập tức quay người, chắp tay chào.
Đồng Mạch vỗ vỗ trên nắm tay hắn đang chắp nhấn xuống, ra hiệu tiếp tục nhìn xem tình huống trong phòng, cũng thấp giọng nói: “Ta biết Cao đại nhân có mối hận giết con với Nam Châu, bất quá hiện nay lấy quốc sự làm trọng, còn cần tạm thời nhẫn nhịn.”
“Đại Tư Không nói quá lời, quốc sự làm trọng, ta cũng không có tư tâm gì, chỉ là đến xem một chút, chỉ là xem thôi.” Cao Kiến Thành khách khí giải thích.
Khóe miệng của Đồng Mạch cong lên mỉm cười, thầm nghĩ, ta còn không biết ngươi chắc? Không phải ghi hận trong lòng thì là cái gì, có thể để cho ngươi chạy tới đây nhìn trộm?
Cao Kiến Thành đồng dạng trong lòng cũng hừ lạnh, lão tặc này nói thật dễ nghe, kỳ thật cũng chẳng phải là người rộng lượng gì, năm đó bị Thương Kiến Bá đoạt nữ nhân, cũng bị Thương Kiến Bá đánh đập, chỉ sợ hận đến không thể đem cả nhà Ninh Vương ra xử cho đoạn tử tuyệt tôn ấy chứ.
Ầm! Trong phòng, Thương Triều Tông bị một nhóm người chèn ép, chợt vỗ bàn đứng dậy, giận dữ mắng mỏ: “Các ngươi muốn kháng lệnh hả?”
Một lão đầu râu tóc bạc trắng đứng dậy, chậm rãi nói: “Dung thân vương, mọi người đang giảng đạo lý, ở đâu ra kháng lệnh, không cần chụp mũ loạn như thế. Phụ thân ngươi Ninh vương khi mới tòng quân, chính là đi theo ta, phụ thân ngươi khi nhìn thấy ta còn phải khách khí, không nghĩ tới bây giờ ngươi ngược lại vỗ bàn với lão phu.”
Lão nhân này tên là Hứa Quan, tại phòng quân cơ Yến quốc này là có tư cách kỳ cựu nhất.
Thương Triều Tông lạnh nhạt đảo mắt qua đám người trong phòng, chậm rãi đứng dậy sau thư án, từ từ trầm giọng hỏi: “Nói cách khác, chiến sự tiền phương đang căng thẳng, ta ở đây mọi thứ lại phải từ từ giảng đạo lý với các ngươi?”
Hứa Quan thở dài: “Tiểu vương gia, tâm tình của ngươi ta hiểu, thế nhưng làm việc gì cũng luôn cần phải giảng đạo lý, làm việc sao có thể không cần giảng đạo lý được?”
Thương Triều Tông không tiếp tục nói nhiều nữa, biết nói gì nữa cũng đều vô dụng, chầm rãi ngồi xuống.
Đằng sau lại có mấy phần chiến báo từ tiền tuyến gửi về, Thương Triều Tông lần lượt xem qua, lúc xem tới phần cuối cùng, thì lại âm thầm giật mình một cái.
Trong phần chiến báo này có nhét thêm một mảnh giấy, chỉ thấy phía trên viết: Nhanh yêu cầu ra tiền tuyến, nếu như bị kéo lại, trực tiếp đi tìm tam đại phái, sau khi ra khỏi thành sẽ có người tiếp ứng. Kẻ vọng động, chết!
Đạo gia? Thương Triều Tông sẽ không thấy kỳ lạ đối với câu nói sau cùng, ngược lại cực kỳ khắc sâu ấn tượng, người khác dù cố gắng cũng sẽ xem không hiểu, hắn vừa xem liền biết đó là ai.
Cấp tốc bóp trang giấy trong mớ chiến báo xong giấu vào ống tay áo, ánh mắt đảo quanh đám người trong phòng, chiến báo này đã trải qua tay những người khác, làm sao kẹp được tin ngầm vào trong? Khẳng định là người ở trong đây làm, là ai đây?
Hắn càng giật mình hơn là, chẳng lẽ Đạo gia đã vươn được tay vào tới tận cơ quan quan trọng nhất của triều đình luôn rồi?
Đằng sau bèn cấp tốc chấp hành theo kế hoạch trong thư mật, quả nhiên gặp phải lực cản.
Bên này có ý đồ rất đơn giản, cứ giữ Thương Triều Tông ở chỗ này chỉ huy trên danh nghĩa, để Thương Triều Tông chỉ huy Mông Sơn Minh đi tác chiến.
Thương Triều Tông lập tức bỏ triều đình qua một bên, ra tìm gặp đệ tử tam đại phái thủ hộ ở bên ngoài, mọi chuyện lập tức thuận lợi.
Tam đại phái cũng rất nóng lòng với chiến sự, cấp tốc phái ra ba con phi cầm đưa hắn xuất cung.
Bay ra cách khỏi kinh thành không xa, có một con Xích Liệp điêu đuổi theo, dẫn tới đệ tử tam đại phái cảnh giác cao độ.
Quản Phương Nghi tự mình khống chế Xích Liệp điêu bay tới, sau khi bay song song cùng rồi, hô lên: “Vương gia, qua Xích Liệp điêu của chúng ta bay sẽ nhanh hơn một chút.”
Nhìn thấy Quản Phương Nghi xuất hiện, nỗi lòng của Thương Triều Tông đã định, lúc này bèn hướng đệ tử tam đại phái phát ra thỉnh cầu, yêu cầu lấy chiến sự làm đầu.
Bên này không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý.
Chờ bên này vừa buông tay ra, Thương Triều Tông lập tức nhảy từ trên phi cầm nhảy xuống, Quản Phương Nghi khống chế Xích Liệp điêu lao xuống một cái, bắt được hắn giữ bên người.
Đằng sau Xích Liệp điêu dùng tốc độ nhanh nhất bay đi, không để ý tới đệ tử tam đại phái đằng sau ý ới gọi, hất đệ tử tam đại phái ra sau.
Sau khi không nhìn thấy đệ tử tam đại phái đi theo ở đằng sau nữa, Xích Liệp điêu cấp tốc chuyển hướng, cũng không đi tới tiền tuyến.
Thương Triều Tông kinh ngạc hỏi, “Đi đâu vậy?”
Quản Phương Nghi: “Đạo gia nói, không thể để vương gia bị bọn hắn khống chế ở trên tay mãi được, cũng lo lắng bị người khác nắm giữ đường đi, sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chắc ăn nhất vẫn là trở về phía nhân mã bên mình, đi gặp mặt Mông soái trước.”
Thương Triều Tông yên lặng một chút, mới hỏi: “Đạo gia ở đâu?”
Quản Phương Nghi: “Sau khi vương gia bị bắt, Đạo gia cũng đến kinh thành, một mực quần nhau với bọn họ ở kinh thành. Đạo gia bảo ta chuyển lời, nói tình thế bất đắc dĩ, đã để vương gia chịu ủy khuất.” Cũng không nói ra Ngưu Hữu Đạo ở đâu.
Lời giải thích này thật đơn giản, Thương Triều Tông im lặng, còn có thể nói cái gì nữa?
Đúng lúc này, phía bên dưới lại có ba con Hắc Ngọc điêu bay lên, chính là đám Trần bá, gia nhập đội ngũ bảo hộ Thương Triều Tông. . . . . .
Đường xá xa xôi, sau khi hỏa tốc đưa Thương Triều Tông tới chỗ tiểu trấn có 10 vạn thiết kỵ trú đóng, đoàn phi cầm cũng không dừng lại chút nào, đám người Quản Phương Nghi thậm chí không gặp mặt Mông Sơn Minh luôn, liền lập tức rời đi.
Làm chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt nghe báo chạy ra cũng vồ hụt, hắn vẫn còn muốn tìm Ngưu Hữu Đạo để thương nghị một chút tình huống trước mắt, kết quả chỉ thấy mấy cái điểm đen rời đi rên không trung, nhịn không được trong bụng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Ngưu Hữu Đạo.
“Vương gia!” Các tướng sĩ Nam Châu nhìn thấy vây tới reo hò.
Tiếng xe lăn truyền đến, Mông Sơn Minh cũng tranh thủ thời gian đi ra, nhìn thấy Thương Triều Tông còn sống sờ sờ trở về, cảm xúc kích động một hồi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trên mặt Thương Triều Tông có thể thấy vết roi rõ ràng, khí sắc trông không tốt, bước chân phù phiếm, lần bị bắt này hiển nhiên đã chịu không ít tội.
Phượng Nhược Nam trông có vẻ hơi nữ nhi, đỏ cả vành mắt, cắn môi.
Thương Triều Tông đứng trong đám người cùng nàng đối mắt một chút, rồi chỉ khẽ gật đầu, cũng không ở trước mặt mọi người lộ ra bộ dạng nữ nhi tình trường*(*yêu đương đồ).
Yến quốc liên tục bị đánh bại, đứng trước nỗi lo diệt quốc, hiện tại cũng không phải thời điểm nói chuyện nữ nhi tình trường, trước tiên cùng Mông Sơn Minh trở vào, thương nghị chiến sự.
Đợi cho tất cả ngồi xuống, bên này tránh không được hỏi thăm chuyện thoát khốn, Thương Triều Tông cũng kiểu mơ hồ, không rõ ràng lắm.
Gặp lại Mông Sơn Minh, Thương Triều Tông cũng tránh không được hỏi đến sự tình trước đó, hỏi xem Ngưu Hữu Đạo trước đó dời Mông Sơn Minh với nhân mã bên này đi để cho hắn bị bắt rốt cuộc là vì sao. Nhưng mà Mông Sơn Minh cũng vậy, hỏi cái gì cũng không biết, từ đầu tới cuối căn bản chưa có gặp được mặt Ngưu Hữu Đạo, hỏi hắn hắn cũng chẳng biết đi đâu hỏi ai bây giờ?
Hai bên đều là mơ hồ, sự tình quay tới quay lui liền thành như này.
Nhưng hai bên đều không kỳ quái, sớm đã quen với tác phong làm việc của Ngưu Hữu Đạo, tinh lực lại tập trung trên chiến sự.
Thương nghị đến thương nghị đi, đều không thể không thừa nhận, cuộc chiến này rất khó đánh, nội tình Yến quốc vốn đã mỏng, liên tiếp mấy lần giày vò, quốc lực thật sự là đã quá sức, thêm nội bộ chia năm xẻ bảy, lấy gì đi chống cự thế công của Tống quốc bây giờ? Mà cũng không đơn thuần là chỉ mỗi Tống quốc, phía Hàn quốc bên kia cũng đang nhìn chằm chằm, tùy thời đều có thể sẽ xuất binh.
Thế cục Yến quốc trước mắt, chân chính là sắp sửa sụp đổ, khiến cho người ta có cảm giác vô lực xoay chuyển!
Thế nhưng có khó khăn đi nữa, Thương Triều Tông vẫn quyết định cứu vãn đất nước đang sụp đổ, hắn thân là hoàng tộc Thương thị, không cách nào trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của phụ thân đã bỏ ra tan thành mây khói.
Đèn sáng suốt đêm, một đêm không ngủ, gắng lấy thân thể mệt mỏi mang đầy thương thế, Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh già cả, tinh lực không còn tốt, đứng ở trước địa đồ thương lượng cả đêm.
Trời vừa sáng, hai người đi tìm Hoàng Liệt, mượn Hắc Ngọc điêu của Đại Thiền sơn cho Mông Sơn Minh dùng.
Kết quả hai người thương nghị ra là, Mông Sơn Minh cần phải mang thân thể già yếu tàn phế xông ra tiền tuyến, cần đích thân rời núi thu thập chiến cuộc gần như sụp đồ này, cần tự mình thu thập những tàn binh bại tướng kia, tụ họp lại cùng phân cao thấp với La Chiếu Tống quốc.
Mà Thương Triều Tông thì phụ trách quản lý toàn cục, giữ vững hậu phương bài trừ muôn vàn khó khăn cho Mông Sơn Minh ở phía tiền tuyến dốc toàn lực tác chiến, hai người một “tiền”(tuyến) một “hậu”(phương) liên thủ phối hợp!
“Mông soái, cuộc chiến này không có cách nào đánh a! Bây giờ quân tâm của Yến quốc tan rã, không cần phải nói, ngay cả cung ứng lương thảo cũng đều khó khăn, trong đất trong lúc nhất thời cũng không mọc ra được, trên trời cũng không có gì rớt xuống, tướng sĩ tiền tuyến ngay cả việc nhét đầy cái bao tử thôi cũng đều quá sức, cuộc chiến này còn đánh thế nào nữa a! Nếu không phải triều đình không có biện pháp, há lại giao binh quyền này cho chúng ta? Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, Mông soái, đạo lý này ngay cả ta người không am hiểu đánh trận cũng đều biết, ngươi làm sao phải cực khổ như vậy chứ?”
Đối mặt bên này thỉnh cầu, Hoàng Liệt ai thán liên tục khuyên bảo, kỳ thật muốn chính là bên này nên có tính toán khác sớm.
Theo ý nghĩ của hắn, nếu Thương Triều Tông đã thoát khốn rồi, chúng ta cũng đã mất đi nỗi lo rồi, không bằng trực tiếp về Nam Châu ủng binh tự trị, dù sao cũng tốt hơn so với đi làm việc không có gì chắc này.
Hắn thấy, chuyện cho tới bây giờ, Yến quốc này đã không thể cứu nổi, cũng cứu không được. Yến quốc xong đời, tam đại phái tự có người đi thu thập, lại không đáng sợ nữa, đây cũng là nguyên nhân hắn dám liên tục đắc tội tam đại phái. Bây giờ bên này lại muốn lấy ơn báo oán, còn muốn bán mạng cho Yến quốc, để hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Nghe được lời ấy, Thương Triều Tông cũng trầm mặc gò má căng cứng.
Tuổi tác của Mông Sơn Minh, còn có thân thể kia, Thương Triều Tông để hắn xong ra tiền tuyến chinh chiến cũng cực chẳng đã, bởi bên người không tìm thấy người nào có tài năng quân sự hơn được Mông Sơn Minh, Yến quốc đã đến tình trạng như thế, thật sự là không thể thua nữa, nhất định phải có tướng lĩnh đắc lực ra tiền tuyến.
Mông Sơn Minh: “Hoàng chưởng môn, ta cả đời chinh chiến, thủ hộ Đại Yến, bây giờ La Chiếu tiểu nhi, đang hoành hành chẳng sợ gì Đại Yến ta, ta há có thể sợ hãi tránh chiến, há có thể để tiểu nhi kia lấn Đại Yến ta không người? Nếu như ta sợ hãi, ta không có cách nào đối mặt với những huynh đệ đã từng vì thủ hộ Đại Yến mà chiến tử kia, ta như chiến tử, đó mới là cái chết có ý nghĩa!”