Đạo Quân


Chương 675: Thắng hắn như vậy, hơi có chút thắng mà không võ


Dịch giả: Luna Wong


Tặng lễ vật? Đám người nghe xong kinh ngạc.


Mưu sĩ Văn Du hiếu kỳ hỏi: “Đại đô đốc muốn tặng lễ vật cho Mông Sơn Minh?”


La Chiếu cười hỏi: “Chẳng lẽ không được phép tặng à? Người ta đã cao tuổi, còn cố gắng kéo lấy thân thể tàn phế ra trận, thật sự khiến người khác phải kính nể, chúng ta cũng nên nghĩ thoáng ra một chút.”


Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn thấy trong nụ cười tươi của hắn có ẩn giấu kỳ quặc, luôn cảm giác sự tình không có đơn giản như vậy.


Trưởng lão Lăng Tiêu các Tô Nguyên Bạch thúc ngựa tiến lên, cười hỏi: “Đại đô đốc tính tặng lễ vật gì?”


Tâm tình của mấy tu sĩ bên này hiện đang vui vẻ, từ khi La Chiếu chỉ huy đại quân đánh vào cảnh nội Yến quốc đến nay, liên tiếp chiến thắng thật xinh đẹp, chuyện diệt Yến đã ở trong tầm tay, bởi vậy tu sĩ các phương đều cực kỳ khách khí với hắn.


“Ngựa! Nghe nói Mông Sơn Minh yêu thích ngựa, nên tặng thứ người ta yêu thích, đi dắt con ngựa mà tướng quân kia tặng cho ta tới đây!”


La Chiếu quát lớn, lập tức có người đi làm, chỉ chốc lát sau, một con bạch mã thần tuấn được dắt tới, ngựa cơ bắp khoẻ mạnh, toàn thân trắng như tuyết, không thấy có một sợi lông tạp, chính là lễ vật mà tướng trấn thủ Thiết Môn quan Liên An Sơn sau khi mở chốt đầu hàng đã biếu tặng cho La Chiếu.


Có ngựa thôi còn chưa đủ, La Chiếu còn sai người ngay tại chỗ may cho con ngựa một kiện áo khoác đơn giản.



Dùng vải trắng may bộ áo khoác khoác lên trên thân ngựa, cho người ta loại cảm giác giống như đang mặc áo bố để chịu tang vậy, đám người từng người nhìn thần sắc cổ quái.


Văn Du cười nói: “Đại đô đốc tặng lễ vật này có đủ ‘may mắn’ nha.”


Lời này trêu đến đám người há mồm cười to, đều biết hắn đây nói chính là nói mát.


“Mông Sơn Minh không chịu nhận mình đã già, lại nhìn ta kích hắn một chút!” La Chiếu nói xong nhảy xuống ngựa đi đến, lại yêu cầu bút mực giấy nghiên, tự tay viết xuống một phong đưa cho Mông Sơn Minh.


Đám người bên cạnh đều vây lại gần xem thử nội dung viết trên thư, đọc xong đều cười ha hả không ngừng, người vòng bên ngoài thấy vậy cũng hóng hớt, cũng không biết đại đô đốc viết cái gì trên đó.


Ngựa cùng thư đã sắp xếp xong giao cho người đưa đi.


Sau đó La Chiếu lại bảo đem địa đồ tới, triệu tập chư tướng lại một lần nữa bố trí kế hoạch tác chiến, sau khi chư tướng hiểu ý, lĩnh mệnh riêng phần mình một lần nữa tiến hành công tác chuẩn bị.


Cao tầng tam đại phái Tống quốc đứng ngoài quan sát một lúc xong lại có chỗ không hiểu, Tô Nguyên Bạch lên tiếng hỏi thăm, “Đại đô đốc cải biến kế hoạch tác chiến hả?”


La Chiếu gật đầu, tiến hành giải thích với mấy người, nói: “Đùa giỡn về phần đùa giỡn, việc gì nên coi trọng tuyệt đối không thể xem thường. Mông Sơn Minh là một đại danh tướng tuyệt đối không phải chỉ là hư danh, luận kinh nghiệm sa trường chiến đấu đều mạnh hơn chúng ta, thủ đoạn dụng binh càng cay độc cực kỳ biến hóa, đoạt Nam Châu, công Định Châu, tất cả đều cho thể thấy người này là một bảo đao chưa già, một khi để cho hắn quản lý thuận lợi nhân mã Yến quốc, chúng ta tiếp tục đọ sức đơn giản như thế rất dễ ăn thiệt thòi. Lại tiếp tục dùng biện pháp đối phó với hắn như với người thông thường thật sự không thích hợp, nhất định phải điều chỉnh lại cho thích hợp. Từ xưa đến nay, câu chuyện bởi vì lơ là sơ suất nhiều mà thất bại trong gang tấc có nhiều vô số kể, chúng ta há có thể nối gót theo bọn họ để rồi tiếc hận nứt ruột? Chúng ta dùng toàn bộ lực lượng Đại Tống tiến công, nếu như chúng ta sơ sẩy để chiến bại, còn có mặt mũi nào trở về gặp phụ lão* Giang Đông?” (*bô lão)


Văn Du rất tán thành gật đầu.


Trưởng lão Lăng Tiêu các Tô Nguyên Bạch, trưởng lão Huyết Thần điện Đông Ứng Lai, trưởng lão Liệt Thiên cung Thường Phi nhìn nhau, không nghĩ tới một Mông Sơn Minh xuất hiện, lại để cho La Chiếu phải cải biến toàn bộ kế hoạch tác chiến.



Kế hoạch lúc trước rất đơn giản, chính là đánh bại nhân mã Yến quốc, xem xem cách điều binh khiển tướng quân Yến như thế nào xong tiến hành quần nhau chém giết thủ thắng.


Bây giờ từ bỏ kế hoạch cùng nhân mã Yến quốc quần nhau chém giết, trực chỉ một đường đánh hạ trở ngại phía trước, đến thẳng kinh thành Yến quốc!


Đông Ứng Lai hơi có chút chưa hiểu, thỉnh giáo: “Không đánh bại nhân mã Yến quốc, lấy Yến Kinh thì có ích lợi gì, quay đầu chẳng phải còn phải chém giết với nhân mã  Yến quốc nữa sao?”


La Chiếu khoát tay nói: “Cũng không phải! Đây là đấu pháp ổn thỏa nhất, Mông Sơn Minh đã xuất thủ, há có thể lại để cho Hàn quốc tiếp tục đứng ngoài xem náo nhiệt, cũng nên bức Hàn quốc động thủ rồi.”


Ba vị trưởng lão lại nhìn nhau, vẫn còn có chút mơ hồ, không hiểu rõ làm vậy có ý nghĩa gì.


Văn Du suy nghĩ một hồi sau, gật đầu nói: “Ta nghĩ ta hẳn là đã hiểu được ý đồ của đại đô đốc rồi.”


“A!” Mặt của La Chiếu lộ ý cười, một bộ ta cũng phải nghe xem thử một chút.


Ba vị trưởng lão cũng cùng quay qua nhìn về phía Văn Du, trưởng lão Liệt Thiên cung Thường Phi nói: “Nguyện ý nghe cao kiến.”


Văn Du dạo bước qua lại trước địa đồ một trận, sắp xếp lại dòng suy nghĩ xong, chỉ vào địa đồ nói ra tường tận: “Như lời đại đô đốc nói, mặc dù chúng ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng đối đầu với Mông Sơn Minh, y nguyên vẫn không thể coi thường. Mông Sơn Minh thống lĩnh quân đội tác chiến, dùng triền đấu giao thủ với hắn thì dù có là ai đi chăng nữa, cũng không dám cam đoan chắc rằng sẽ không xảy ra ngoài ý muốn, đến triền đấu với hắn cũng không phải là cử chỉ sáng suốt, coi như thắng đi nữa, phe ta cũng sẽ bị tổn hại khó lường được. Mà Mông Sơn Minh coi như bị thất bại, sợ cũng sẽ nghĩ biện pháp cắn chúng ta một ngụm thật hung ác, một khi thực lực chúng ta bị hao tổn nghiêm trọng, sau đó khi cùng Hàn quốc chia cắt Yến quốc, tất sẽ rơi vào hạ phong.”


Tay vừa chỉ chỉ lộ tuyến phòng thủ phía Tây của Yến Kinh, “Quân Yến đang đứng trước tình cảnh túng quẫn lương thảo, Mông Sơn Minh tất nhiên sẽ muốn tốc chiến tốc thắng, chúng ta không thể để cho hắn đạt được ý định. Hướng phía Tây, quân Yến cơ hồ đã mất đi hiểm thế có thể phòng thủ, khó cản được thế thắng như chẻ tre của quân ta, quân ta có thể đánh thẳng một mạch theo hướng Tây này, không dây dưa với quân quấy rối xung quanh. Một khi Yên Kinh lâm nguy, trên dưới Yến quốc tất sẽ hoảng, quốc đô há có thể để bị thất thủ? Tất nhiên sẽ khẩn cấp lệnh cho các phương nhân mã gấp rút tiếp viện, Mông Sơn Minh coi như biết đánh, lại có thể làm được gì? Hữu tâm vô lực, cũng chỉ có thể đuổi theo ở sau lưng quân ta mà thôi.”


“Quân đội sở thuộc của Mông Sơn Minh vốn đã cạn kiệt lương thực, như vậy kéo hắn đi theo một đường dài như thế, thời gian dài lại lần nữa phải tiêu hao rất lớn, coi như đuổi kịp chúng ta, lại hao tổn còn lại được bao nhiêu? Đến lúc này, quân ta có thể xông lên quần nhau với quân Mông Sơn Minh, đợi lương thực của hắn tiêu hao hết, không cần chiến sẽ tự bại. Mà Yến Kinh một khi lâm nguy, còn có một đội ngũ cuối cùng dù muốn không động cũng không được.”



Hắn lại đưa tay chỉ về hướng một vùng Bắc Châu Yến quốc, “Yến Kinh lâm nguy, nhân mã Đông Bộ bị ta ngăn lại, mắt thấy quân Mông Sơn Minh khó mà ứng cứu, sớm muộn sẽ thất bại, tất sẽ vội đốc thúc nhân mã Bắc Bộ đến giúp. Phòng tuyến Bắc Bộ Yến quốc buông lỏng, Hàn quốc há có thể bỏ qua cơ hội tốt đó? Đến thời cơ thích hợp, tất nhiên sẽ xuất binh tiến công!”


Đông Ứng Lai chần chờ nói: “Nếu như thượng tầng Yến quốc vứt bỏ kinh sư mà chạy thì sao?”


Văn Du: “Đến trình độ này há có thể do bọn hắn muốn là được? Tùy tiện tới lui chỉ có các vị pháp sư là còn có thể, muốn vứt bỏ kinh sư chạy, chẳng lẽ có thể vứt luôn cả triều thần không để ý? Kinh sư quan viên lớn nhỏ có bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu gia quyến? Không phải nói trốn liền có thể trốn, tất nhiên sẽ bị đại quân ta vây khốn, tất nhiên bọn họ sẽ kêu gọi nhân mã Bắc Bộ đến giúp. Coi như có thể bỏ trốn, cũng không thể nào là một vài tu sĩ mang theo một ít quan viên cao tầng bỏ trốn, tất nhiên sẽ điều đại quân kinh thành hộ tống một nhóm người bỏ trốn, không có khả năng vứt bỏ nhân mã kinh thành không cần, mà bọn hắn dám chạy, quân ta tất sẽ truy kích, khi ấy đối phương y nguyên vẫn phải gấp điều nhân mã Bắc Bộ đến cứu viện.”


“Lui 1 vạn bước mà nói, coi như tu sĩ Yến quốc có thể mang được cao tầng triều đình bỏ trốn, thì lại có thể chạy đi đâu? Nhân mã Đông Bộ sắp sửa bại vong, tới đó cũng không an toàn, chỉ có thể là chạy hướng trọng binh Bắc Bộ tập kết. Đến lúc đó ta cứ bỏ mặc kệ bọn hắn, giải quyết địa bàn trong tay trước, có thể trực tiếp vẽ ranh giới tại cảnh nội Yến quốc, Hàn quốc khi ấy làm sao có thể ngồi nhìn Tống quốc chúng ta ăn vào phần lớn như vậy, tất nhiên sẽ cưỡng ép xuất binh, tiến công phòng tuyến Bắc Bộ Yến quốc để tham gia chia cắt.”


“Cho nên nói, chiêu này của đại đô đốc cực kỳ cao minh, cũng là biện pháp ổn thỏa nhất, cao tầng Yến quốc cũng sẽ không quản Mông Sơn Minh chết sống, sẽ chỉ sợ hãi sống chết của chính mình, tất nhiên sẽ liều mạng thúc giục, quân ta lúc kéo dài cũng có thể mài chết bọn hắn! Bởi vậy, chẳng những có thể thắng, còn có thể dưới tình huống ít tổn thất nhất thắng lợi vững vững vàng vàng, vừa lại không cần cùng Mông Sơn Minh triền đấu bốc lên phong hiểm kia, toàn bộ cứ làm như chúng ta sợ hắn thì thế nào?”


“Ha ha. . .” La Chiếu thoải mái cười to, đưa tay vỗ vỗ bả vai Văn Du, “Người hiểu ta, vẫn là Văn Du vậy!”


Văn Du cười, hạ thấp người chắp tay, khiêm tốn một phen.


Ba vị trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ, nói như thế, cuộc chiến là tất thắng không thể nghi ngờ, lập tức từng người mắt mũi lộ ra vẻ kinh hỉ.


Tô Nguyên Bạch vỗ tay tán thán nói: “Đại đô đốc thật đúng là kỳ tài bày mưu nghĩ kế! Trận chiến này một khi Đại đô đốc đánh bại Mông Sơn Minh, chắc chắn thành tựu lưu danh đại đô đốc bất hủ!”


La Chiếu cười ‘ha ha’ khoát tay ra vẻ thôi thôi xong, lại thở dài: “Ta có phần mong muốn đối đầu chính diện một trận cùng Mông Sơn Minh, chứ thắng hắn như vậy, hơi có chút thắng mà không võ(* thắng không hay ho).”


“Ấy!” Thường Phi xem thường nói: “Trên chiến trường không từ thủ đoạn, lấy ở đâu ra nhiều quy ước đến như vậy, há không nghe câu ‘binh bất yếm trá’, thắng chính là thắng, trên chiến trường nào có cái gì mà thắng mà không võ. Chúng ta may mắn đi theo quân, tận mắt chứng kiến Đại đô đốc thành tựu chiến công bất thế, quả thật là sự kiện đời này may mắn!”


La Chiếu chắp tay: “Kế tiếp còn xin chư vị hết sức phối hợp!”


Ba vị trưởng lão cùng chắp tay đáp lễ, đồng nói: “Nhất định toàn lực ứng phó, tất không để lầm lỡ chiến sự của đại đô đốc!”



La Chiếu cám ơn, quay đầu nhìn về phương xa, “Không biết sau khi Mông Sơn Minh thu được lễ của ta, có thể kích phát bầu nhiệt huyết đầu tiên quyết tử chiến với ta hay không?”


. . .  . . .


Trường Châu,  bên ngoài quân trướng nhân mã trung tâm, rốt cục người đã đến đông đủ, Từ Cảnh Nguyệt, An Hiển Triệu, Tô Khải Đồng, Sử Tân Mậu cùng nhau đi vào.


Tại trước khi người chưa tới đủ, Mông Sơn Minh ở trong trướng không gặp, ai tới trước đành phải thành thành thật thật đứng ở ngoài trướng chờ lấy.


Bốn người đi vào, nhìn thấy Mông Sơn Minh ngồi ngay ngắn trên xe lăn, từng người cảm xúc trăm mối ngổn ngang, cùng chắp tay hành lễ, “Tham kiến đại soái!”


Mông Sơn Minh: “Đều là chư hầu một phương cả, không cần thiết khách khí với lão đầu tàn phế này như vậy. Trước đó ta còn có nói với Trương Hổ, ta thật sự đã già rồi, mắt đã vụng về, cuộc chiến này đánh ta xem thật không hiểu, cho nên cố ý mời chư vị tới thỉnh giáo một chút, yêu cầu hơi có đường đột lỗ mãng, mong rằng chư vị thứ tội.”


Bao quát Trương Hổ ở bên trong, năm vị chư hầu từng người đều xấu hổ lặng lẽ nhìn nhau trao đổi nhan sắc.


Một bên, các trưởng lão tam đại phái thì sắc mặt của từng người không quá tự tại, thật sự rõ ràng nhìn ra, năm vị chư hầu ở trước mặt Mông Sơn Minh đều trở nên đàng hoàng như gì, ngay cả thở mạnh cũng không dám, có vẻ như còn trung thực hơn so với gặp bọn hắn, làm cho trong lòng cả bọn không thoải mái.


Từ Cảnh Nguyệt cười khan một tiếng, lên tiếng nói: “Đại soái nói như vậy, năm người chúng ta thật sự xấu hổ vô cùng.”


Mông Sơn Minh ngồi yên đó không nhúc nhích tí nào, chỉ có miệng động: “Bắc Châu Thiệu Đăng Vân trấn thủ Bắc Châu trọng địa, đề phòng Hàn quốc không thể thoát thân được, Bột Châu Trần Cửu, Kỳ Châu Ngô Khang An nhân mã sở thuộc bị nhân mã triều đình quấy rầy muốn đi cũng khó có thể thoát thân. Thương Châu Ngô Công Sơn đại khái là chết ở trên tay đệ đệ hắn, hiện tại các ngươi hẳn đã nhìn ra, năm đó vì sao ta muốn áp chế Ngô Công Lĩnh rồi chứ, là do năm đó ta đã nhân từ nương tay.”


An Hiển Triệu yếu ớt nói: “Cái này không thể trách đại soái, là vương gia năm đó nể mặt mũi Ngô Công Sơn, mới ngăn trở đại soái.”


Mông Sơn Minh không để ý tới hắn lời này, “Năm đó thủ hạ ta có 18 viên đại tướng, hiện còn sống cũng liền chỉ còn 8 người các ngươi. Thiệu Đăng Vân, Trần Cửu, Ngô Khang An ba tên đầu tiên có việc quấn thân, thứ yếu là ta cũng không dám gọi các ngươi đến đầy đủ, bây giờ dù sao từng người cũng đều là chư hầu một phương, cánh cũng đã cứng cáp, ở trên địa bàn của chính mình cũng hô phong hoán vũ đã quen, đâu còn sẽ để lão đầu tàn phế này vào mắt. Hết lần này tới lần khác vương gia bổ nhiệm ta là Đông Chinh đại tướng quân, trong lòng ta thật sự không chắc, bảo lão đầu tàn phế này đi chỉ huy mấy chư hầu các ngươi ta nào dám a, cho nên trước tiên gọi năm người các ngươi tới thử xem một chút, chính là muốn hỏi các ngươi một chút, là ta làm Đông Chinh đại tướng quân này thích hợp không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận